Chương 22: Không cho anh mang theo tình nhân
Mùi vị nồng đậm của anh xâm nhập vào hơi thở, thậm chí khiến cô quên mất cảm giác đau trên người, thật sự không đau, ngoài ý muốn của cô.
Thân thể của cô bị anh xoay ngược lại, lúc này đang nằm trong ngực của anh, cô nhìn thấy bộ dáng của anh, tròng mắt thâm thúy, sóng mũi cao, đôi môi nhỏ, thật ra thì người đàn ông này rất đẹp trai, đẹp trai đến độ khiến cô muốn đưa tay sờ một cái, mà cô cũng đã làm như vậy.
Ngón tay lướt qua mặt anh, gương mặt góc cạnh rõ ràng, sau đó ngón tay của cô bị anh ngậm vào trong miệng, âm thanh của Lãnh An Thần run rẩy vang lên: "Sao cô ngu như vậy?"
Ngu?
Lúc này, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra mình không phải ngu thì là cái gì? Sao lại thay anh cản đạn? Nên biết rằng cô rất sợ ch.ết.
Nhưng, trong giây phút này, cô lại không thấy hối hận vì đã ngu một lần!
Thân thể giống như bao cát bị đâm thủng, có thứ gì đó nhanh chóng biến mất, trước mắt của cô không còn rõ ràng nữa, kể cả bộ dáng của anh cũng dần dần mơ hồ, cô đã sắp ch.ết rồi sao?
Chợt, trong đầu Đoan Mộc Mộc vang lên tiếng nói:
"Lãnh An Thần . . . . . ." Cô nỗ lực kêu lên tên của anh, cũng cảm thấy mặt của anh dán sát lại, rất ấm áp, rất thoải mái, thoải mái khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Trước khi mắt nhắm lại cô đã kịp nói ba chữ này.
Thật xin lỗi, cô đã phá hủy lễ đính hôn của anh.
Thật xin lỗi, cô đã gây phiền não cho anh
Thật xin lỗi, tất cả mọi chuyện không phải cô cố ý.
Lam Y Nhiên nhìn một màn này, sợ hãi sớm đã bị thay thế bằng khiếp sợ, Đoan Mộc Mộc cư nhiên thay Lãnh An Thần ngăn cản viên đạn, nếu là cô đứng ở chỗ đó, chỉ sợ cũng không dám làm điều này?
Người phụ nữ này chẳng lẽ chỉ vì nhất thời chơi đùa mới chịu gả cho Lãnh An Thần sao? Hay là, căn bản cô đã yêu anh?
Nhìn lại bộ dạng Lãnh An Thần ôm chặt Đoan Mộc Mộc, trái tim Lam Y Nhiên chợt trầm xuống, anh như vậy hoàn toàn không giống như đang khẩn trương lo lắng cho một ân nhân đã cứu mạng anh, mà giống như. . . . . .
Chợt, Lam Y Nhiên sợ hãi, còn sợ hơn so với sợ con dao găm đang còn gí trên mặt mình.
*
"Thật là đau!" Đoan Mộc Mộc ai oán than một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, màu trắng chướng mắt khiến phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ mình đã lên Thiên đường.
"Em đã tỉnh, chỗ đó có không thoải mái không?" Âm thanh vang lên bên tai khiến cô kinh ngạc trừng mắt nhìn.
Lãnh An Thần?
"Không phải tôi ở trên thiên đường sao?" Cô vừa mở miệng đã khiến Lãnh An Thần dở khóc dở cười.
"Ừ, tôi và em đã cùng đến Thiên đường." Câu hỏi của cô khiến anh cũng thốt lên lời nói dối nghịch ngợm.
Đoan Mộc Mộc - ý thức còn chưa quay trở lại: "Anh, chẳng lẽ anh cũng trúng đạn?"
Nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần có chút lo lắnh, người phụ nữ này sẽ không trở nên đần độn chứ?
"Lãnh An Thần! Sao anh cũng trúng đạn?" Cô chợt nắm tay anh, kích động.
Lãnh An Thần nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch không có chút máu của cô, rồi cầm tay cô: "Tôi không bị trúng đạn, em cũng chưa lên Thiên đường, chúng ta đều còn sống."
Cô còn sống? Có thật không?
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời đỏ hồng ấm áp, lúc này, Đoan Mộc Mộc mới thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng rằng mình đã ch.ết!"
"Cháu dâu của ta sao có thể dễ dàng ch.ết như vậy chứ?" Đột nhiên, một âm thanh già nua chen vào, Đoan Mộc Mộc nhìn sang, nhìn thấy lão phu nhân đang được người dìu vào.
Đoan Mộc có chút ngây ngô, cho đến khi Lãnh An Thần ghé vào tai cô nói một câu: "Em ngủ mê ba ngày ba đêm, chúng ta đã trở về nước!"
"Á?" Đoan Mộc Mộc thét chói tai: "Tôi còn chơi chưa đủ, sao đã về nước rồi?"
Nhất thời, lời nói của cô khiến cả phòng cười to, Đoan Mộc Mộc lúc này mới cắn môi, ngượng ngùng giấu mặt vào trong chăn.
"Nha đầu ngốc, chờ cháu khỏe lại, sẽ kêu Tiểu Thần dẫn cháu đi." Lão phu nhân đi tới, kéo chăn ra.
"Vậy thì không cho anh ta mang theo tình nhân." Những lời này bật thốt lên, chỉ thấy Lãnh An Thần đứng một bên sắc mặt đã biến thành màu gan heo.