Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?

Đến buổi đấu giá từ thiện, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần ngồi sát nhau, nhìn từng món vật phẩm hào hoa xa xỉ trên sân khấu, cô không kìm được tò mò hỏi người ngồi bên cạnh, "Hôm nay anh sẽ mua đồ sao?"
Ánh mắt Lãnh An Thần nhìn thẳng phía trước, "Dĩ nhiên, em cho rằng tôi tới đây để xem náo nhiệt sao?"


"Ồ!" Đoan Mộc Mộc đáp một tiếng, người chủ trì đã bắt đầu khai mạc buổi đấu giá từ thiện, màn che đã kéo ra.
Từng món vật phẩm một được đưa giá rất cao, tất cả khoản tiền bán đấu giá sẽ góp vào quỹ Thiên Sứ, để giúp đỡ những người nghèo.


"Nếu như tình yêu của em không đủ vững bền, vậy anh nguyện giao trái tim được xây bằng kim cương, cô gái xinh đẹp của anh, em là ký ức ngàn đời của anh, là kiếp trước anh nguyện mãi mãi theo đuổi. . . . . . Bây giờ chúng ta cùng nhau chứng kiến món quà có tên “Vĩnh hằng” do tình yêu đầu tiên của Vương phi Diana tặng. . . . . ."


Đó là một sợi dây chuyền màu hồng, tổng cộng có 99 viên kim cương được đính xung quanh, trong đó viên ở giữa do Thái tử Charles tự mình chế tác, phía trên có khắc chữ cái F. R, là từ viết tắt của chữ For¬ev¬er.


Mới đầu Đoan Mộc Mộc chẳng thấy sợi dây chuyền kia có điểm đặc biệt gì, nhưng sau khi nghe giới thiệu xong, cô không khỏi tán thưởng, vì sự tích phía sau sợi dây chuyền đó là tình yêu.
"Giá khởi đầu là 30 triệu!"
"50 triệu!"
"60 triệu!"
"65 triệu!"


Bảng giá ngày càng tăng, cảm giác đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là nghĩ rằng những người ở đây điên hết rồi, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy gương mặt anh bình tĩnh như nước, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may người đàn ông này không điên.


available on google playdownload on app store


"80 triệu lần đầu tiên. . . . . ."
"80 triệu lần thứ hai. . . . . ."
Đã có người ra giá đến 80 triệu, người chủ trì đang kêu giá lần cuối cùng, "80 triệu lần thứ. . . . . ."
"99 triệu. . . . . ."


Trước khi người chủ trì cầm chùy gõ lần cuối, Lãnh An Thần chợt giơ thẻ bài trong tay lên, giá tiền đặt ra khiến mọi người xuýt xoa.
Đoan Mộc Mộc ngây dại, 99 triệu mua một sợi dây chuyền, anh ta bị điên rồi sao?


"Lãnh An Thần, đừng. . . . . ." Khi cô muốn ngăn anh lại, thế nhưng anh lại cười nhẹ, đưa tay ra ôm chầm clấy ô, dùng nụ hôn chận lại cô lời cô muốn nói.
Mọi ánh mắt và ống kính đều tụ lại trong giờ khắc này, đều chĩa hết lên người của bọn họ. . . . . .


Buổi đấu giá kết thúc, bắt đầu buổi tiệc từ thiện sang trọng, những ký giả kia rốt cuộc cũng không chụp hình nữa, Đoan Mộc Mộc mới có cơ hội mở miệng, "Lãnh An Thần, tôi biết rõ anh có tiền, nhưng cứ xem như có tiền đi chăng nữa, cũng không cần phá của như vậy có được hay không?"


Tha thứ cho cô là con cái nhà nghèo, thật sự không thể nhìn nổi loại người như anh chà đạp lên tiền như thế.
Ngón tay thon dài của Lãnh An Thần vuốt sợi dây chuyền trên cổ cô, đôi môi mỏng nhẹ cong, "Sao, em đau lòng cho tiền của tôi?"


Liếc anh một cái, Đoan Mộc Mộc đưa tay tính tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, lại bị Lãnh An Thần ngăn lại, "Làm gì thế?"


"Trả lại cho anh a, thứ quý trọng như thế tôi không dám đeo, tôi sợ người xấu mà thấy sẽ chém vào cổ của tôi. " cô thừa nhận mình đang tức giận, tức Lãnh An Thần hào phóng vung tiền như rác.


Con ngươi như một chấ nhỏ rơi vào mặt cô, trên gương mặt của Lãnh An Thần hiện lên một tầng tối tăm, "Đoan Mộc Mộc, đây là mua tặng cô, cô xác định là không cần?"
"Không!" Cô tháo sợi dây chuyền xuống, nhét vào trong tay Lãnh An Thần .


Giờ khắc này, anh nhìn cô có chút không hiểu, nhưng cũng cảm thấy rất xấu hổ, lần đầu tiên có người từ chối quà tặng của anh, người phụ nữ này thật đúng là không biết suy xét, nghĩ như vậy, nhưng vẫn lạnh lùng cười một tiếng, cầm sợi dây chuyền thảy thảy trong lòng bàn tay, "Đoan Mộc Mộc, cô lại giả bộ thanh cao, vì muốn gả cho tôi mà ngay cả lý do mang thai mà cũng viện cớ được, mưu đồ của cô không phải là tiền sao?"


Những câu nói này như một chậu nước lạnh tưới thẳng vào đầu cô, Đoan Mộc Mộc kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, thì ra anh ta vẫn nghĩ về cô như vậy.


Trong lòng Đoan Mộc Mộc chua xót cuồn cuộn, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười tự giễu, "Anh nói không sai, là tôi tham tiền, vì vậy sợi dây chuyền hôm nay tính là gì? Khẩu vị của tôi cũng không chỉ là cái này. " Nói xong, cô bước từng bước lùi xa khỏi anh, cuối cùng chạy đi.






Truyện liên quan