Chương 62: Tư cách nối dõi tông đường

Trái tim của Lãnh An Thần bị những câu nói này của cô khiến rơi xuống đáy cốc, chưa từng có ai coi thường anh như vậy, chỉ có cô, nhưng anh không tin, bằng vào sức quyến rũ và giá trị con người của Lãnh An Thần anh, không có người phụ nữ nào có thể chống đỗ được sức hấp dẫn đó.


Anh không tin nhìn cô, dường như muốn từ trong ánh mắt của cô tìm ra điều gì đó, nhưng không có, đôi mắt đen nhánh chỉ chứa những tia sáng lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc giả dối nào.
Thì ra, cô thật sự không quan tâm.
Thì ra, Lãnh An Thần anh ở trong mắt cô thật sự cái gì cũng không còn.


Chưa bao giờ có cảm giác bị thất bại khiến anh không cam lòng như thế, khóe môi nhếch lên thành một đường cong, mang theo vẻ phóng đãng, "Nghe thấy lời này của cô, tôi thấy yên tâm hơn nhiều." Anh mở miệng, âm thanh lạnh bạc phiêu tán trong màn đêm, "Tôi đang thật sự lo lắng cô sẽ dính vào tôi giống như thuốc bôi trên da chó lau không sạch."


Lời nói nhục nhã như độc châm đâm thẳng vào buồng tim của Đoan Mộc Mộc, song cô đã tê dại từ lâu rồi, nhàn nhạt nở nụ cười yếu ớt, "Yên tâm, Mộc Mộc tôi cả đời này sẽ không yêu anh, càng không dính lấy anh."
Từng chữ từng câu cô cố ý nhấn rất mạnh.


"Ha ha!" Lãnh An Thần nở nụ cười, tiếng cười kia ở trong bóng đêm có chút dọa người, "Vậy thì tốt, vậy tôi đã an tâm." Nói xong, tay của anh nắm thành quả đấm, đấm vào ngực của chính mình, tiếng vang bụp bụp, khiến người nghe thấy đau lòng.


Tiếng đóng cửa rất mạnh khiến Đoan Mộc Mộc run rẩy, nơi khóe mắt, có một dòng chất lỏng chảy xuống, giống như giọt sương đọng trên phiến lá ngoài cửa sổ bị gió thổi rơi xuống.
Sáng sớm hôm sau, Đoan Mộc Mộc được mời vào phòng của lão phu nhân, mà Lãnh An Thần đã sớm đứng ở trong đó.


available on google playdownload on app store


"Bà nội!" Đoan Mộc Mộc liếc đã nhìn thấy vẻ mặt của lão phu nhân không vui, nghĩ đến chuyện thụ tinh nhân tạo ngày hôm qua thai, dường như cô đã hiểu chuyện gì .
"Tại sao không làm theo lời ta?" Lão phu nhân mở miệng, hơi thở đã không còn mạnh mẽ như ngày trước.


Đoan Mộc Mộc rũ mí mắt xuống, trong lòng có một trăm lý do, tuy nhiên một câu cũng không thể nói, cho nên cô lựa chọn im lặng.
"Bà nội, chuyện này vẫn là thuận theo tự nhiên đi." Lãnh An Thần lên tiếng.


Một giây kế tiếp liền nghe thấy lão phu nhân ho khan hai tiếng, "Thuận theo tự nhiên? Nếu nói như vậy, chỉ sợ ta sống thêm một lần nữa cũng không ôm được chắt trai."


Lão phu nhân không phải kẻ ngốc, quan hệ của bọn họ bà đều biết hết, cũng biết cuộc hôn nhân này là trời xui đất khiến, nhưng dù là như thế, cô bà muốn lấy hết sức để thúc đẩy, bởi vì. . . . . . .


Nhắm mắt lại, nặng nề thở hổn hển một lúc, lão phu nhân mới lại mở mắt, "Xế chiều hôm nay hai đứa lại đến bệnh viện đi."


Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc không còn bình tĩnh được nữa, ngẩng đầu vội vàng nói, "Bà nội, thật ra thì chuyện bà muốn chắt trai rất đơn giản, mặc dù cháu không thể sinh, nhưng còn rất nhiều người phụ nữ có thể sinh, nói thí dụ như Hà Mật Nhi, còn có Lam Y Nhiên . . . . . ."


"Im miệng!" Lão phu nhân lạnh lùng cắt đứt, sắc mặt càng khó coi hơn vài phần, ánh mắt nhìn về phía Lãnh An Thần đang nhếch khóe môi nở nụ cười hài hước, "Tiểu Thần, hôm nay ta nói cho cháu biết, trong nhà này, người phụ nữ có tư cách sinh con nối dõi tông đường chỉ có thể là Đoan Mộc Mộc."


Lãnh An Thần cau mày, "Bà nội. . . . . ."
"Hai đứa cũng đi ra ngoài đi!" Lão phu nhân dường như rất mệt mỏi.


Từ phòng lão phu nhân ra ngoài, Đoan Mộc Mộc liền bị Lãnh An Thần đột ngột đè lên tường, tròng mắt đen nhánh của anh sắc bén như chim ưng, "Đoan Mộc Mộc, bây giờ tôi chợt thấy thật tò mò, rốt cuộc cô đã cho lão phu nhân uống thuốc mê gì?"


Đoan Mộc Mộc bị anh kềm chặt thấy không thoải mái, nhìn anh chằm chằm, "Tôi cũng thấy rất buồn bực, tại sao nếu không phải là tôi thì không thể?"
Hai người đồng thời sửng sốt, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa phòng khép kín.


Trong chốc lát, Đoan Mộc Mộc đẩy anh ra, ánh mắt lấp lánh, "Lãnh An Thần, tôi tuyệt đối sẽ không sinh con của anh."
Nhìn bộ dáng của cô, nhớ tới những lời tối qua cô đã nói, Lãnh An Thần cười lạnh, "Yên tâm, dù cô có muốn sinh, thì chưa chắc tôi đã đồng ý dâng hiến nòng nọc nhỏ của tôi."






Truyện liên quan