Chương 57: Ác nô

Vân Phi Tuyết ăn sáng xong, nàng vốn định mang Tiểu Đào đi làm quen một vương phủ một chút, nói như thế nào nàng cũng là nữ chủ nhân của vương phủ này, huống chi biết người biết ta bách chiến bách thắng, lúc này mới phát giác, Tiểu Đào không biết chạy đi đâu rồi?


Đành phải một mình xuất môn, tùy ý ở trong vương phủ đi tới, vương phủ này thật đúng là không phải rộng lớn bình thường, có hoa viên, có cái ao, có hành lang, còn có tiểu kiều lưu thủy (những cây cầu nhỏ)……….


Ánh sáng chiếu vào hoa viên, có thể nàng đã đi thăm vương phủ được nửa ngày rồi, những hạ nhân vội vàng đi qua, không chỉ nói thái độ không cung kính, chính là gật đầu chào một chút thôi cũng không có, dù sao nàng cũng không để ý tới, ngồi ở trên tảng đá bên cạnh cái ao thưởng thức, ngắm nhìn những chú cá các màu sặc sỡ, chợt nghe cách đó không xa truyền đến hai tiếng nói chuyện của hai nha hoàn.


“Tề Mẹ làm cho nha hoàn kia giặt nhiều quần áo như vậy, nàng có thể giặt được hết sao?”


“Đó là chuyện của nàng, dù sao là cũng là Tề Mẹ phân phó, không liên quan đến chuyện của chúng ta. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách sao nàng lại là nha hoàn của Vương phi, bằng không, Tề Mẹ cũng sẽ không cố ý làm cho nàng giặt nhiều như vậy quần áo.”


“Kia cũng đúng, nhưng thật ra, Vương gia căn bản không cần Vương phi.”………
Tiểu Đào đang giặt quần áo? Vân Phi Tuyết đứng lên phía trước, vài bước bước đến trước mặt hai nha hoàn kia, lạnh lùng hỏi: “Tiểu Đào ở nơi nào? Mang ta đi.”


available on google playdownload on app store


Nàng đột nhiên xuất hiện, hai cái tiểu nha hoàn sỡ hãi, run run nhìn nàng, không dám nói một câu, cũng không có hoạt động cước bộ.
“Mang ta đi, đừng quên, cho dù ta không chịu sủng, ta vẫn còn là Vương phi.” Vân Phi Tuyết mâu quang hung hăng nhìn chằm chằm các nàng uy hϊế͙p͙ đến.


Hai cái tiểu nha hoàn nghe nàng nói như vậy, lấy tay run run chỉ vào cách đó không xa một cái ải ải đich phòng ở.


Vân Phi Tuyết không hề để ý tới các nàng nữa, bước nhanh chạy tới, đá văng cửa phòng, liền thấy trong viện, rất nhiều nữ tử đang giặt quần áo, trong đó Tiểu Đào đang ở đó ra sức chà quần áo, quần áo đặt ở bên trái nàng giống như núi nhỏ, chỉ sợ trời có tối, nàng đều tẩy không xong, bên cạnh một lão bà khoảng năm mươi tuổi đang ngồi ở nơi đó, cắn hạt dưa, nhìn các nàng, thực nhàn nhã.


Từng bước tiến lên, túm lấy nàng: “Đứng lên, trở về.”
“Tiểu thư.” Tiểu Đào cả kinh, tiểu thư như thế nào sẽ tới nơi này.


“Tiểu Đào, nhớ kỹ ngươi là nha hoàn của ta, ngoài ta ra, ai nói cái gì, ngươi đều có thể không nghe, ai cũng không có quyền sai ngươi làm việc.” Vân Phi Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm lão bà kia đã muốn đứng lên, cố ý nói cho nàng nghe.


“Ta tưởng là ai đâu? Nguyên lai là Vương phi nha.” Lão bà đi tới, vẻ mặt khinh miệt cùng xem thường, Vương phi hai chữ được nói ra đặc biệt châm chọc, lại không cười nói : “Vương gia phân phó, vương phủ không nuôi người rảnh rỗi, cho nên, đây là nàng nên làm chuyện gì đó.”


“Phải không? Ta đây muốn hỏi ngươi chuyện gì là cái gì?” Vân Phi Tuyết đảo mắt qua chỗ vỏ hặt dưa.
“Chuyện của Tề Mẹ ta chính là nhìn xem các nàng có làm việc tốt không.” Lão bà mang theo đắc ý, Vương gia rất tín nhiệm nàng, Vương phi thế nào?


“Như vậy ta cũng nói cho ngươi, chuyện gì của Tiểu Đào, là hầu hạ ta, ngươi còn chưa đủ tư cách sai nàng.” Vân Phi Tuyết chán ghét nhìn lão bà đang đắc ý, vừa thấy có thể khẳng định lão bà này sẽ không phải là hạng người thiện lương, chỉ biết ức hϊế͙p͙ người khác, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.


“Ha ha, ta không đủ tư cách.” Lão bà đột nhiên phát ra một trận cười quái dị, sau đó trào phúng đến: “Ngươi thật đúng là xem chính mình làm Vương phi rồi, có thể sống , ngươi nên thấy đủ rồi, nói đến, ngươi cũng bất quá chỉ là công cụ giúp Vương gia làm ấm giường.”






Truyện liên quan