Chương 19

Vẻ đẹp thật sự không nên tới từ vẻ bề ngoài như mái tóc được chải chuốt kĩ càng, dây chuyền vàng hay quần áo sành điệu. Vẻ đẹp thực sự nên xuất phát từ bên trong con người bạn. Vẻ đẹp tiềm ẩn, bình lặng, thầm kín mới là thứ tuyệt vời nhất.
JADE


Ngôi nhà mới thật sự là một món quà tuyệt vời đối với chúng tôi. Nó có 4 phòng ngủ, 2 phòng tắm, đầy đủ nội thất và chỉ cách tòa nhà trụ sở của tập đoàn Petrakis vài dãy nhà. Chúng tôi chuyển tới nhà mới trước Giáng Sinh một ngày. Chúng tôi vô cùng phấn khích, đặc biệt là Sapphire. Con bé không ngừng nhảy nhót trên giương trong phòng ngủ toàn màu hồng mới của con bé,


Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm vì giờ tôi đã ở gần nơi làm việc, Tôi không cần phải dậy sớm để bắt chuyến xe buýt lúc 7 giờ, Và... Tôi cũng có thể tiết kiệm tiền từ số tiền vẫn dành để thuê nhà. Thêm vào đó thì giờ Sapphire cũng ở gần trường nó hơn.


Thật trùng hợp khi mẹ tôi lại có thể trúng được căn hộ này, quá tuyệt vời... và lại còn đúng thời điểm Giáng Sinh nữa. Chúa thật tốt với chúng tôi, tôi thật sự cảm ơn Ngài vì đã cho chúng tôi những đặc ân lớn lao tới vậy. Tôi chắc rằng cha vẫn luôn dõi theo chúng tôi, không bao giờ bỏ rơi chúng tôi.


Chúng tôi đã được đền đáp xứng đáng nhờ làm việc chăm chỉ, tận tủy, đối xử tốt với mọi người và cầu nguyện hang ngày. Những điều tốt đẹp đã tới, tôi trở thành một trợ lý riêng, giấc mơ được đi học của tôi đã trở thành sự thật và giờ thì là ngôi nhà này.


Đây là ngày lễ Giáng Sinh tuyệt vời nhất kể từ khi cha tôi mất. Chúng tôi còn có cả món gà Tây. Bữa tối vô cùng đặc biệt bởi mỗi nhân viên của Tập đoàn Petrakis đều được nhận túi quà cùng những món đồ Giáng Sinh.


available on google playdownload on app store


Sau Giáng Sinh, tôi quyết định đi thăm bà nội tôi ở Georgia. Mất khoảng 13 tiếng để đi từ New York tới Georgia vì vậy tôi chỉ đi một mình. Bác sĩ không cho mẹ tôi đi lại nhiều vì tình trạng sức khỏe của bà. Sapphire rất muốn đi cùng tôi nhưng con bé không thể để mẹ ở nhà một mình được.


Bà của tôi, Adelle Collins là một phụ nữ 71 tuổi. Trước kia bà từng là nhân viên công tác xã hội, kể từ khi ông nội tôi mất cách đây 8 năm bà đã dành hết thời gian của mình làm việc lại nữ tu viện Thánh Mary ở Georgia. Con gái của bà, tức em gái của cha tôi, Annie Collins cũng làm việc tại đây.


Nữ tu viện Thánh Mary... Đây đã từng là nhà của tôi. Tôi đã ở đây trong khoảng 1 năm – Trốn tránh.
Các xơ cùng với cô của tôi Annie và bà nội tôi đã giúp tôi vượt qua khủng hoảng. Khi cha tôi mất, tôi đã vô cùng tuyệt vọng. Tô trở nên bất cần, vô trách nhiệm và hư hỏng.


"Jade, chúng ta rất nhớ con. Mẹ của con thế nào rồi?"
"Mẹ cháu vẫn khỏe bà ạ, bà ấy vừa phải tiếp tục điều trị."
"Ồ, bà rất tiếc vì chuyện đó. Hy vọng mẹ con sẽ sớm bình phục hoàn toàn." Bà tôi nói.


"Sapphire thì thế nào? Việc học hành của con bé vẫn ổn cả chứ?" Cô Annie tiếp lời. Bà ấy đang mở túi đồ tạp hóa tôi mang tới tu viện và những món quà nhỏ cho lũ trẻ trong trại mồ côi.


"Vâng, con bé vẫn ổn. Nó là một đứa trẻ thông minh và biết sắp xếp thời gian của mình, vừa đảm bảo việc học mà vẫn có thể tham gia các cuộc thi cosplay của nó. Đó thực sự là đam mê của con bé."


"Ồ, con bé vẫn còn thích mấy thứ đó sao. Cũng ổn thôi miễn là nó không ảnh hưởng tới việc học của con bé."
"Không đâu ạ, cô đừng lo."


"Bà rất mừng cho con, Jade ạ. Con đã có công việc ổn định, được đi học và cả ngôi nhà mới mà mẹ con trúng thưởng được nữa." Bà cười, rồi nét mặt của bà bỗng dưng thay đổi, mắt ngân ngấn nước. "Bà chắc rằng cha con cũng đang rất mừng."


"Vâng, thôi nào bà, đừng khóc nữa. Chúng ta phải vui lên mới đúng chứ."
"Ừ, bà chỉ nhớ cha con thôi. Lúc nào bà cũng khóc khi nhớ tới nó." Bà lau mắt. " Giá mà bà có thể tới New York để thăm Ruby, Sapphire và cả ngôi nhà xinh đẹp của con nữa."


"Bà và cô Aunnie có thể tới thăm chúng cháu vào mùa hè này. Cháu hứa."
"Điều đó thật tuyệt, cháu yêu ạ." Cô Annie phấn khích nói.


"Bà rất mừng khi con lại là Jade của ngày xưa. Thật tốt khi con đã bỏ mớ tóc giả trên đầu ra." Bà vừa nói vừa vuốt vẹ mái tóc đỏ hoe dài tới ngang lưng của tôi. "Kính của con đâu rồi?"
"Ở trong túi xách ạ. Con đang đeo kính áp tròng mà bác sĩ đưa cho."


"Thật tuyệt Jade ạ. Dù có kính hay không con cũng vẫn xinh đẹp như vậy."
Tôi đang ở Georgia, nơi đây chính là thiên đường tự do cho tôi. Chăng ai nhận ra tôi, không ai quen biết tôi ngoại trừ những người phụ nữ và các xơ sống trong bốn bức tường của tu viện.


Tôi bỏ tóc giả và kính ra khi vừa đặt chân tới Georgia. Nó không còn cần thiết nữa bởi tôi đã ở rất xa New York... nơi chứa đụng những ám ảnh trong quá khứ của tôi. Tôi mặc quần áo của mình, quần bò bó màu xanh, áo sơ mi trắng và bốt cao cổ. Tôi đang thật sự là chính tôi.


"Con lúc nào cũng rất xinh đẹp Jade ạ. Cả trong lẫn ngoài. Đừng che dấu vẻ đẹp bên ngoài của con nữa. Đó không phải là một bất lợi, đó là món quà quý giá mà Chúa đã ban cho con, hãy cảm thấy biết ơn vì những gì con đang có. Cái gì qua rồi hãy để nó qua đi và sống vì tương lại của chính mình."


Tôi gật đầu, cố gắng tiếp thu những lời bà nói. Giá mà mọi chuyện có thể dễ dàng như vậy. Không thể xóa đi quá khứ đen tối vẫn ám ảnh tôi mỗi đêm. Nhưng tôi vẫn luôn tiếp tục cầu nguyện rằng một ngày nào đó tôi sẽ có thể vượt qua nó.
EROS


"Con đang ở Georgia? Con phải ăn tối với chúng ta hôm nay cơ mà, Eros" Mẹ của tôi, Nine Petrakis nói qua điện thoại " Bà Karina của con đang ở đây.
"Con biết mà mẹ, nhưng đây là một thỏa thuận quan trọng. Con sẽ trở về ngay khi xong việc được chứ?"
"Nhưng bà vẫn luôn nhắc tên con Eros ạ."


"Hãy nhắn rằng con cũng rất yêu bà. Thêm nữa thì bà sẽ ở với chúng ta cả tuần mà, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để gặp gỡ."
Bà của tôi, Karina Martins hay Karina Anderson bởi bà đã kết hôn với vệ sĩ của cha tôi, David Anderson. Bà đã 73 tuổi và hiện tại đang sống ở Rio de Janeiro cùng chồng.


"Được rồi, mẹ sẽ nói với bà. Nhưng hãy đảm bảo rằng con sẽ trở về vào tối mai, đó là cuộc họp mặt gia định. Cô Claudia và chú Raymund cùng các anh chị em họ của con cũng sẽ tới."
"Chắc chắn rồi, mẹ đừng lo, con sẽ có mặt."


Tôi cúp điện thoại và bỏ nó vào trong túi quần. Tôi cầm tờ báo trên bàn lên, lật tìm mục kinh doanh. Tôi đang ngồi trong Starbucks và đợi đối tác kinh doanh của tôi, Ngài Clark Morris, một chuyên gia nhà đất lại Georgia.


Tôi nhấp một ngụm Espresso và nhận ra rằng tôi đã đúng. Nó không ngon bằng café của Jade. Tôi đẩy tách café ra và ngả người vào ghế. Khi tôi đang đọc mảng tin kinh tế tôi bất chợt nhìn thấy bóng dáng một ai đó, rất quen thuộc vừa bước vào quán café.


Một cô gái với mái tóc đỏ hoe bước về phía quầy thu ngân. Trông cô ấy vô cùng nổi bật với vẻ ngoài đầy cá tính.
Chúa ơi! Đó là cô ấy.


Tôi không dám chớp mắt bởi tôi sợ chỉ một cái chớp mắt thôi cô ấy sẽ biến mất. Đây không thể là sự thật được... Tôi đang mơ chăng... ảo giác?... choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô ấy... Cả căn phòng như dường như đang co lại, lồng ngực tôi tắc nghẹn vì thiếu không khí.


Không thể thở được... Đó là cảm giác của tôi khi gặp lại cô ấy một lần nữa.


Gương mặt đáng yêu của cô ấy sáng bừng rạng rỡ như ánh mặt trời mỗi khi cô ấy cười. Cô ấy quá đẹp, quá rạng rỡ với một cơ thể vô cùng hoàn hảo. Cô ấy chắc chắn là người phụ nữ trong mơ của tất cả đàn ông.


Tôi hoàn toàn ngây ra hệt như một cậu bé mới lớn, đờ người ra trên ghế. Cơ thể tôi như ngừng hoạt động và mồ hôi thì túa ra như mưa.


Rồi, cô ấy lại nở một nụ cười và nhận lấy cốc nước lạnh từ người pha chế. Mặt anh ta lập tức đỏ bừng. Mẹ nó, anh cũng vừa bị giống như tôi, hoàn toàn đổ gục vì cô ấy.


Cô ấy quay người và đi ra khỏi quán café. Tôi ngay lập tức đứng dậy và đuổi theo cô ấy. Tôi phải nói chuyện với cô ấy.
Ngay lúc cô ấy bước ra khỏi quán café cũng là lúc ngài Clark Morris bước vào.
"Ngài Petrakis, xin tỗi vì tôi đã tới muộn. Tôi có một người bạn từ Đức ghé thăm..."


"Không sao ngài Morris. Nhưng hãy đợi tôi 1 phút, tôi sẽ trở lại ngay lập tức." Tôi chỉ cài chiếc bàn mình vừa ngôi và nhanh chóng chạy ra phía cửa.


Tôi đang ở bên ngoài quán café, quay hết bên này sang bên khác. Tôi ngó ngiêng khắp nơi, chạy khắp các ngóc ngách tìm kiếm trong tuyệt vọng... tìm kiếm bóng hình của cô ấy.
Cô ấy đi rồi. Cô ấy thực sự đi rồi.
JADE


Tôi đang trên xe bus quay trở lại New York, quả một chuyến đi dài, 13 tiếng đồng hồ. Nhưng không sao cả, miễn là bà và cô Annie cảm thấy vui vẻ. Không chỉ thế mà cả bọn trẻ ở trại mồ côi nữa, chúng cũng rất vui.


Tôi định sẽ để dành một chút tiền cho lần ghé thăm tới, tôi muốn tặng chúng nhiều đồ hơn, sách vở, cặp xách, đồ dùng học tập. Tôi không giấu nổi nụ cười khi nghĩ tới gương mặt hạnh phúc của bọn trẻ khi mở những món quà.


Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những dãy nhà xinh đẹp, những hang cây xanh mát và thấp thoáng vài bóng người đi lại trên phố. Tôi yêu Georgia... bầu không khí trong lành ở đây, thức ăn ở đây và cả không gian thoáng rộng hơn hẳn New York. Tôi thở dài và tự nhủ. Tạm biệt Georgia. Hẹn gặp lại vào lần sau.


Tôi ngả người vào ghế và nghe nhạc. Sau đó nhấp một nhụm trà chanh leo Starbucks..
"Hãy nhìn em đi
Chỉ có một khoảng không trống rỗng
Không còn gì gợi nhớ cho em
Những ký ức về khuôn mặt anh
Hãy nhìn em một lần đi
Bởi chỉ có một khoảng không trống rỗng
Và anh đang trở về bên em, chống lại tất cả


Và đó là tất cả những gì mà em phải đối mặt." (Again all odds – Mariah Carey ft. Westlife)






Truyện liên quan