Chương 20: Quà giáng sinh
Tình yêu rất kiên nhẫn và rộng lượng. Nó không ghen tị, không khoe khoang cũng chẳng hề kiêu ngạo. Nó không thất tín, không tư lợi, không dễ tức giận và luôn đúng đắn. Tình yêu không bắt tay với cái xấu mà làm bạn với lẽ phải. Nó luôn bảo vệ, luôn tin tưởng, luôn hy vọng và kiên nhẫn.
Tình yêu không bao giờ biến mất...
EROS
"Xin chào, cô tên gì vậy?" Tôi hỏi cô gái đang ngồi ở quầy bar. Tôi tranh thủ tiếp cận cô ấy nhân lúc cô ấy còn tỉnh táo và một mình.
Tôi nhìn thấy cô ấy ngay khi cô ấy bước vào quán bar. Mắt tôi vẫn dõi theo cô ấy từ lúc đó tới giờ. Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy, tôi hoàn toàn đổ gục trước vẻ đẹp của cô.
Mà làm gì có ai lại có thể không đổ gục trước nó cơ chứ? Không một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy nào có thể thoát khỏi con mắt của đàn ông.
Cô ấy trông vô cùng tuyệt vời, chiếc váy bó màu đỏ và đôi giày cao gót màu đỏ giúp tôn lên vóc dáng cao và mảnh mai của cô ấy. Cô ấy rất trẻ có lẽ chỉ khoảng trên dưới 20 tuổi. Cô ấy có một gương mặt rất hài hòa với gò má đầy đặn, mắt to và chiếc mũi thon nhỏ. Đôi môi hồng mềm mại cùng chiếc cằm tròn nhỏ xinh càng làm nụ cười của cô thêm rạng rỡ. Mái tóc đỏ rực rỡ dài tới tận eo tôn lên gương mặt xinh đẹp của cô, làm da trắng mịn sáng bừng trong đêm tối.
Vẻ đẹp của cô như khuấy động trong tôi, cơ thể tôi, tâm trí tôi, tâm hồn tôi. Mẹ nó, Chưa từng có người phụ nữ nào lại khiến tôi kích động tới vậy.
Tôi ngắm nhìn cô ấy trong suốt gần 1 tiếng đồng hồ. Có rất nhiều người đàn ông cố tiếp cận cô ấy nhưng cô ấy chỉ lắc đầu, nhún vai hoặc quay đi hướng khác. Cô ấy không hứng thú với đàn ông. Cô ấy chỉ đang uống với cô gái mà cô ấy đi cùng ở quầy bar.
Bạn cô ấy kéo cô ấy ra sàn nhảy nhưng cô ấy có chút do dự. Cô ấy muốn ở lại quầy bar. Nhưng bạn cô ấy cứ tiếp tục năn nỉ mãi, cuối cùng cô cũng bị ép đi tới loạng choạng đi ra sàn nhảy. Ấy, cẩn thận chứ. Tôi thầm nghĩ khi cô ấy bị lỡ bước.
Lúc đầu cô ấy nhảy trông khá cứng nhắc nhưng càng về sau cô ấy càng thả mình theo giai điệu. Mái tóc đỏ rực ấy cứ hất qua hất lại, tay chân nhún nhảy và lắc người.
Sau đó cô ấy lắc hông chầm chậm, hạ thấp thân người xuống sàn nhảy. Mẹ nó! Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc. Cô ấy nhảy như một vũ công chuyên nghiệp vậy, động tác của cô ấy trông vô cùng, vô cùng quyến rũ. Cô thấy thật sực rất biết kích thích một thằng đàn ông chỉ bằng một cái lắc hông.
Những người khác ngừng lại, hầu hết là đàn ông, hoàn toàn chăm chú nhìn cô ấy. Trông cô ấy nhảy thật bốc lửa, vô cùng cám dỗ. Và điều đó hoàn toàn không tệ chút nào, tôi tự cho phép mình bị quyến rũ bởi cô.
Một lúc sau, cô ấy bỏ lại người bạn đang nhảu cùng một người đàn ông khác và đi thẳng về phía quầy.
Tôi tranh thủ cơ hội, đi theo cô ấy.
Tôi ngồi bên cạnh cô ấy và uống whiskey gần 10 phút nhưng cô ấy vẫn không hề để ý tới tôi. Cô ấy gọi một cốc gin, uống một hơi sau đó lại gọi thêm một cốc khác. Chắc hẳn cô ấy muốn say mèm tối hôm đó.
Cô ấy đang cầm ly rượu bằng tay trái khi tôi cố tình hỏi cô ấy bằng một giọng gần như ra lệnh
"Mấy giờ rồi?"
Cô giật mình vì ngạc nhiên sau đó xoay cổ tay lại để xem giờ
"Aaaaah!" Cô ấy la ầm lên khi bị rượu đổ vào váy sau đó quay sang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn
Mẹ kiếp, kể cả khi tứa giận, cô ấy trông vẫn rất đẹp.
"Ôi, là lỗi của tôi thưa cô." Tôi nói
"Tôi làm đổ cốc rượu bởi ngài hỏi tôi mấy giờ trong khi chisng ngài cũng đang đeo đồng hồ." Cô ấy vừa nói vừa nghiến răng đầy giận giữ. Cô ấy lấy giấy ăn trên bàn, lau váy và chân.
Tôi xin một ít khăn giấy từ người pha chế và đưa co cô ấy. Sau đó tôi gọi 10 cốc gin đền bù cho cốc mà cô ấy đánh đổ.
"Ngài đang cố khiến tôi say đấy à?" Cô ấy nói ngay khi nhìn thấy mấy cốc rượu trên bàn.
"Sao? Đây không phải điều mà cô muốn sao?"
"Không, thật ra thì đúng vậy. Nhưng thế này thì nhiều quá. Ngài đang vung tay quá trán đấy. Tôi không thể uống hết bằng này được."
"Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô."
"Được thôi, hãy uống cùng hay đi." Cô ấy đặt mấy cốc rượu thành một đường thẳng ngăn cách giữa hai chúng tôi.
"Tuyệt." Tôi cầm một cốc rượu lên và uống. Tôi không thích gin nhưng vì cô ấy tôi sẽ uống, "Tên của cô là gì?" Tôi hỏi
"hmmm, ngài có thể gọi tôi là gì cũng được."
"Ồ, đó là một cái tên thật đặc biệt. Gì cũng được. Tôi chưa gặp ai có cái tên như vậy trước đây."
"Chuyện đó không vui đâu... Ý tôi là ngài có thể gọi tôi thế nào cũng được." Cô ấy bướng bỉnh trả lời.
"Vậy là cô sẽ không cho tôi biết tên của cô. Tại sao? Có phải cô đang bị FBI truy nã không đấy? Cô đã ăn trộm gì sao?"
"Chuyện đó không buồn cười chút nào."
Cố ấy thật sự sẽ không cho tôi biết tên. Thật là một cô gái bí ẩn. "Được thôi, tôi sẽ gọi cô là Red."
"Red?"
"Yeah, bởi vì cô đang mặc váy màu đỏ, đi giày đỏ và một mái tóc cũng đỏ nốt."
"Đó là màu hoe... Ý tôi là tóc tôi màu đỏ hoe"
"Hoe... Cái tên đó rất phú hợp với cô đấy, vậy tôi sẽ gọi cô là Ginger."
Cô ấy đột nhiêm im lặng một lúc. Sau đó nói "Yeah, Ginger... Tôi thích cái tên đó" Cô ấy cười và gật đầu "Vậy ngài tên là gì?"
"Hmmm... Có cố gắng. Tôi cũng sẽ không nói có cô tên thật của tôi. Cứ gọi tôi là gì cũng được." tôi đáp
Cô ấy muốn chơi trò bí ẩn vậy tôi sẽ cùng chơi với cô ấy cho vui.
Tôi đang mặc một chiếc quần bò rách, áo sơ mi đen và một chiếc áo khoác da màu nâu. Tóc của tôi thì trông chả khác gì một ngôi sao nhạc rock, râu ria mọc lởm chởm. Tôi mới tốt nghiệp cách đây hai tháng và kể từ đó tới giờ tôi vẫn chưa hề cắt tóc hay cạo râu. Giờ thì trông tôi hoàn toàn không có vẻ gì là con của một tỉ phú cả. Sẽ không ai trong quán bar nhỏ bé này có thể nhận ra tôi là Eros Petrakis.
"Được thôi... um... Vậy tôi sẽ gọi ngài là... Joseph." Cô ấy nói.
"Chúng ta sẽ hạ cánh xuổng tòa nhà Petrakis bây giờ thưa ngài."
Tiếng phi công của tôi nói qua thiết bị nghe trên không làm cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
"Tôi biết rồi, Mike." Tôi ổn định chỗ ngồi, cảm thấy vô cùng tức giận với bản thân. Máu trong người tôi sôi sục đầu tôi ong lên với những suy nghĩ về sự ngu ngốc của chính bản thân mình
Lẽ ra tôi phải tiếp cận, nói chuyện với cô ấy ngay lập tức. Tôi đã tìm cô ấy suốt hơn hai năm qua và giờ khi tôi đã tìm thấy cô ấy thì tôi lại để lỡ cô ấy một lần nữa. Tôi thật ngu ngốc, hết sức ngu ngốc. Nào tôi gần như ngừng hoạt động ngay khi tôi nhìn thấy cô ấy.
Trực thăng cuối cùng cũng hạ cánh an toàn trên nóc tòa nhà Petrakis sau một lúc lâu do thời tiết xấu.
"Giỏi đấy, Mike"
"Cảm ơn ngài Petrakis" Người phi công cười, yên tâm vì mình đã điều khiển trực thăng rất nhuần nhuyễn.
Tôi ngay lập tực đi vào văn phòng, lấy điện thoại và gọi cho Jade. Tôi cần một tách café, ngay bây giờ. Đố là thứ duy nhất có thể giúp tôi giải tỏa lúc này.
Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại.
Mẹ kiếp, cô ấy đâu rồi? Tôi gọi cô ấy một lần nữa, vẫn không ai nghe máy. Tôi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối.
Tôi lấy điều khiển, mở rèm ra và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn thấy nơi mà Jade và gia đình cô ấy đang ở. Nó chỉ cách đây một vài tòa nhà và tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy nó từ phòng ngủ.
Tôi gọi cho cô ấy một lần nữa nhưng vẫn là giọng nói thu âm đều đều vô cảm vang lên.
Jade đâu rồi?
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng vì không thể liên lạc với cô ấy. Thay vì nghĩ về Ginger, tôi lại nghĩ tới Jade. Có lẽ cô ấy đang ngủ và tắt điện thoại thôi.
Tôi kêu lên, bỏ cuộc sau khi gọi cho cô đến lần thứ 10.
JADE
Mãi đến gần sáng tôi mới tới New York. Một chuyến đi thật mệt mỏi vì vậy tôi đã ngủ gần hết quãng đường. Tôi rất ham ngủ, tôi có thể ngủ ở bất cứ đâu, trên ghế, trong bồn tắm, và thậm chí khi tôi còn nhỏ tôi đã từng ngủ quên trong toilet.
Điện thoại tôi bị sập nguồn bởi tôi nghe nhạc suốt quãn đường. Tôi rất thích hát hò và nghe nhạc nhưng thật không may vì giọng của tôi thật kinh khủng. Tôi mkhonog thể nào hát đúng giai điệu của bài hát. Cha tôi cũng hoàn toàn bất lực trong việc dạy tôi hát hò.
Ừ thì có thể tôi hát không hay nhưng tôi lại kash có năng khiếu trong việc nhảy nhót. Tôi học Ba-lê từ khi lên sau tuổi. Tôi luôn là người biểu diễn văn nghệ ở trường và cả ở nhà hát nữa. Nhưng rồi mọi thứ đột nhiên kết thúc, như một giấc mơ. Và giờ thì tôi không bao giờ mơ tưởng tới việc nhảy nhót hay múa may gì nữa.
Tôi mở cửa nhà bằng chìa khóa của mình, đặt chiếc túi xách da cũ mèm và đống quà mà bà và cô Annie gửi tặng mẹ tôi và Sapphire trên bàn. Tôi nhìn quanh nhà, xem xét từng căn phòng, từng món đồ nội thất, tôi vẫn chưa thể tin nổi rằng chúng tôi đã thật sự có một ngôi nhà... Không phải là một ngôi nhà bình thường... mà là một ngôi nhà với đầy đủ tiện nghi tại New York.
Tôi ngồi xuống ghế sofa, thở dài. Tôi không hiểu sau nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng về chuyện mẹ tôi đã trúng thưởng được ngôi nhà này. Điều đó quá phi lý.
Mắt tôi nhìn chăm chú về phía cây thông Noel sau đó nhìn xuống gói quà bên dưới gốc cây.
Tôi có nên đưa nó cho anh ta không? Nhỡ anh ta không thích nó thì sao?
Tôi quỳ xuống trước cây thông Noel và đặt món quà vào trong túi xách.
Hôm nay là chủ nhật, tôi tới nhà thờ cùng với gia đình mình. Chúng tôi đã ăn trưa ở một nhà hàng khá ngon sau đó đi mua sắm và xem phim. Khi chúng tôi về đến nhà thì đã gần 6 giờ tối.
Tôi lục tìm chìa khóa nhà trong túi xách, Tôi đã vô tình chạm phải túi quà khi rút tay ra. Sopphire đã nhìn thấy nó.
"Chị nên tặng nó cho ông chủ của chị đi trước khi chị làm vỡ nó."
"Mày mai chị sẽ đưa."
"Tại sao không phải là bây giờ?"
"Chị không nghĩ rằng anh ta có nhà. Giờ này có lẽ anh ta đang ở biết thự của cha mẹ."
"Sao chị không thử đi. Dù soa thì cũng chỉ cách có vài dãy nhà thôi mà."
"Yeah, em nói đúng. Chị đi tắm đây." Tôi bước vào nhà sau đó đi thẳng tới phòng tắm.
Vài phút sau, tôi đã có mặt ở tòa nhà Petrakis. Bà Doris ra mở cửa cho tôi.
"Chúc mừng Giáng sinh bà Doris." Tôi ôm ấy bà và thơm lên hai gò má.
"Cháu yêu, chúc mừng Giáng sinh. Cảm ơn cháu vì món quà, Jade ạ. Ta rất thích khăn quàng."
":Không có gì đâu ạ. Cháu cũng cảm ơn vì món quà của bà. Um... Ngài Petrakis có nhà chứ ạ?"
"Yeah, ngài ấy đang ở trong phòng thay đồ. Cháu đến đúc lúc lắm vì cậu ấy chuẩn bị ra ngoài ăn tối cũng ra đình tối nay. Bà của cậu ấy từ Brazil mới tới và cả cô chú và họ hàng từ Canada nữa.
"Um... Chắc đoán rằng ngài ấy đang rất mội. Cháu sẽ tặng quà cho ngài ấy vào ngày mai vậy."
"Tặng quà sao?" Bà Doris hỏi.
"Er... Vâng, cháu về đây." Tôi cảm thấy rất ngưỡng khi bà Doris nhướn mày lên nhìn tôi. Có lẽ tôi không nên tặng quà cho anh ta. Anh ta là ông chủ của tôi. Thêm vào đó nữa thì có lẽ anh ta sẽ cảm thấy rất kỳ cục khi nhận quà từ nhân viên của mình
Tôi lập tức quay ra phía cửa và ra khỏi căn hộ. Tôi không muốn bị Petrakis bắt gặp ở đây.
"Tạm biết bà Doris." Tôi mở cửa căn hộ để bước ra ngoài thì đột nhiên có ai đó nói
"Jade?"
Ôiiiiiiiiiiii. Tôi từ từ quay lại và nhìn thấy Petrakis từ xa, trông vô cùng nổi bật với bộ vest màu đen. Mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi nhìn khắp nơi tìm Doris nhưng bà ấy đã rời đi và để chúng tôi lại một mình.
"Chào... um... chào buổi tối thưa ngài... Tôi tới để đưa cho ngài..." tôi mở túi xách và lấy món quà ra "...Cái này."
Tôi đi về phía anh ta còn anh ta cũng sải bước về phía tôi, chúng tôi gặp nhau ở giữa phòng khách.
"Cái gì đây?" anh ta cười và nhận lấy túi quà.
"Quà Giáng sinh của tôi, cho ngài... er... um... chúc ngài sáng sinh an lành."
Anh ta ngay lập tức mở gói quà, háo hức y như một đứa trẻ, xé gói giấy và chiếc hộp đựng. Mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy một chiếc tách để uống Espresso trong đó
"hy vọng rằng ngài thích nó. Nó không đắt được như... um... chiếc tách cổ thời Minh nhưng... nó rất phù hợp để uống espresso."
Anh ta im lặng một lúc. Nhìn chằm chằm vào chiếc tách café, như thể nó kỳ lạ lắm. Sau đó lại cười và nói. "Cảm ơn cô, tôi rất thích nó."
Tôi thở phào, cảm ơn Chúa, anh ta thích món quà của tôi. "Tôi về đây, thưa ngài. Um... Tạm biệt."
"Đợi một chút, đừng đi vội" Anh ta nói sau đó biến mất ngay lập tức. chắc là quay về phfogn.
Tôi đứng đó đợi và khoảng một phút sau, anh ta quay lại với một gói quà màu cam.
"Chúc Giáng sinh vui vẻ, Jade. Đây là quà tặng cô. Hy vọng rằng cô cũng thích nó." Anh ta cười và đưa món quà cho tôi.
Tôi mở túi quà. Mắt tôi mở to khi tôi nhìn thấy trong đó. Đó là mốt chiếc túi sách hiệu Hermes màu nâu rất đẹp.
"Tôi... Tôi không thẻ nhận chiếc túi này được. Tôi biết rằng nó rất đắt." Tôi cố gắng dúi chiếc túi lại tay anh ta nhưng anh ta không nhận.
"Không... không... nó không đắt, nó đang được giảm giá. Mẫu mã này đã lạc lậu vì vậy nó rất rẻ."
Tôi quyết định không hỏi anh ta về giá của nó và nhận món quà. Tôi biệt anh ta thật lòng muốn tặng nó cho tôi.
Tôi gật đầu. "um... cảm ơn ngài vì món quà. Tôi về đây. Chúc ngài Giáng sinh vui vẻ." Tôi quay người và bước về phía cửa.
"Đợi một chút."
Tôi dừng lại, quay người về phía anh ta một lần nữa.
"Cô có thể đi cùng tôi tối nay được không?"
"Tối này?" Tôi nhìn chiếc váy hoa rộng thùng thình mình đang mặc rồi lại nhìn anh ta.
"Đúng vậy." anh ta đáp.
"Bà Doris nói rằng ngài sẽ đi ăn cùng gia đình."
"Ừm, đúng vậy, nhưng tôi cần cô đi cùng... với tư cách là... một trợ lý riêng.
"Nhưng tôi đang mặc quần áo bình thường."
"Không, đừng lo, trông cô rất đẹp." Anh ta cởi chiếc áo khoác ra, sắn tay áp sơ mi lên tới khuỷu sau đó đưa tay vò rối tung mái tóc được chải gọn gàng của mình
"Đi thôi?" anh ta nói, nở một nụ cười vô cùng ấm áp
Tôi không còn lựa chọn nào khác vì vậy tôi gật đầu.