Chương 2: 对抗
Cả buổi học cô chẳng thèm nhìn khuôn mặt của hắn mặc dù cả buổi học hắn chỉ ngủ với ngủ. Bây giờ cô phá lệ nhéo mắt quay sang nhìn hắn, hắn thật đẹp, làn mi cong và dài áp sát đôi bàn tay dài cơ bắp của hắn, nhìn dáng ngủ của hắn cũng rất đẹp, cô nhìn hắn một cách rất bình thường với những suy nghĩ ngu ngốc. Rồi cô tỉnh mộng, không nhìn hắn nữa, khuôn mặt lại đỏ bừng lên nóng ran. Cô úp mặt lên sách và mặc cệ những gì cô giáo đang giảng bài trên bảng.
______________--Tan học--______________
Cô chậm rãi bước xuống cầu thang, suy nghĩ về những việc không đâu vào đâu. Đột nhiên mý mắt phải của cô run lên một hồi, cô nghĩ rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra với cô nhưng cô vẫn bình thản như không có việc gì xảy ra. Tay cô bóp chặt cuốn sổ ghi chép ở trên tay cô, những vết ngón tay cào lên cuốn sổ như sắp xé nó đến nơi (T/g: Ác ý quá vậy giời!~)
Một lúc sau, cô đã ra đến cổng trường từ lúc nào. Trước mặt cô là một cảnh tượng lạ lùng, lạ lừng đến mức đáng sợ, một nhóm học sinh nữ với khuôn mặt hung tàn của họ như muốn nổ tung tất cả. Họ nhìn tôi, cảm giác trong người lại nóng ran lên khe khẽ tôi chép miệng nói:" Có chuyện gì thế này!". Điều ớn lạnh sởn gai ốc hơn nữa là cô thấy tay của đứa đầu sỏ nắm chặt tay lại như muốn xử tôi tan xương. Tuy cô mạnh mẽ, tàn bạo nhưng cô vẫn chẳng thể làm được gì họ.
Cô lẳng lặng cúi mặt xuống và định lướt nhanh qua họ nhưng rồi họ chặn cô lại, cô sợ hãi đến tột độ, một đứa trong bọn họ nói bằng giọng nói khinh bỉ cùng tặng cô cái nhếch miệng đầy ớn lạnh:" Ồ, Đây chẳng pải con bé ngồi cùng Mạc Lâm đây sao!". Một đứa khác lên tiếng nói tiếp:"" Đã vậy còn mắng anh ấy nữa chứ! Chị Vi! Chúng ta xử con bé này sao đây."( Khả Vi, ả đầu sỏ, con của 1 nhà giàu danh giá, đã để mắt đến Mạc Lâm.)
Khả Vi dơ tay lên, dùng một lực cực mạnh như thiên thạch rơi xuống Trái Đất, cô lúc đầu bất giác mình mọi thứ xung quanh nhưng khi nhìn Khả Vi thì cô sợ run lên. Khả Vi chuẩn bị xử Tiểu Nhi bằng một cái tát có lẽ sẽ đau thấu trời.
Rồi từ đâu cô thấy khuôn mặt nóng ran của cô áp chặt vào lồng ngực của tên biến thái nào đó làm cho mặt cô lại càng nóng hơn. Cô ngước mặt lên nhìn khuôn mặt của tên đó. Thì ra là hắn, Hàn Mặc Lâm. Hắn đã ôm chặt tôi, tay kia chặn lại cái tát đau điếng của Khả Vi dành cho cô. Khả Vi nhìn hắn hất giác rồi nói câu giải thích nhưng Mạc Lâm, hắn chẳng thèm nhìn Khả Vi rồi chẳng thèm nói câu nào liền kéo tay tôi đi nhanh ra phía ngoài cổng trường. Hắn đột nhiên quay sang nhìn tôi một hồi rồi ngước lên thì thầm:"Ngốc", thì thầm của hắn ta rõ to, cô nghe rõ mồn một. Cô lập tức sôi máu lên, nhưng cũng chẳng muốn làm gì cả chỉ nói lại một câu:"Anh ngốc hơn tôi". Rồi sau đó đi nhanh lên phía trước để mặc hắn ta ở đằng sau chậm rãi từng bước, cô quay người lại nhìn hắn ta cách chỗ cô khá xa, hắn trèo lên xe ô tô đi mất. Cô rủa vài câu ngu ngơ:" Hừ, con nhà giàu, giả vờ đi bộ. Hừ...!! Tức ch.ết tươi". Rồi chạy một mạch về nhà.