Chương 14: Mưa rơi tầm tã (hạ)

Gần đây, có cuộc thi đá bóng giữa khoa Văn và khoa Tự nhiên.
Khoa Văn đương nhiên do Trình Tử Chấp và Nghiêm Băng dẫn dắt đội, khoa Tự nhiên là do Châu Chí Hàng và Hứa Lỗi dẫn dắt, hai người đó vốn xuất thân từ khoa thể dục thể chất, căn bản không để bọn họ vào trong mắt.


Trình Tử Chấp hiệu triệu đội bóng, tất cả đội viên hầu như ngày ngày đều phải luyện tập, sĩ khí của cả khối như bừng lên, xem tình hình, khoa Văn không nhất định sẽ bị khoa Tự nhiên đánh bại.


Ngày chính thức thi đấu, Hứa Tự Tại bị Nghiêm Băng và Trình Tử Chấp ép đi làm đội trưởng của đội cổ động viên. Hứa Tự Tại nhìn vòng hoa và cây cờ nhỏ trong tay, nói: "Tớ đâu biết la ó, sao lại bắt tớ làm đội trưởng?" Trình Tử Chấp thấy cô không tình nguyện, nói: "Để cậu làm chức đội trưởng là ý kiến của cả đội, cậu mà không đi..., đội bị thua, cả khoa Văn sẽ lôi cậu ra xử lý!" Hứa Tự Tại bất đắc dĩ vỗ trán, "Cậu giỏi chụp mũ người khác qua ha!"


Hứa Tự Tại giơ cờ lên la hét cùng các bạn học: "Khoa Văn, khoa Văn, không sợ khó khăn, anh dũng đoạt giải nhất, chiến thắng Khoa tự nhiên!" Trình Tử Chấp và Nghiêm Băng dẫn dắt đội từ xa hướng về phía cô vẫy tay.


Đội bóng của khoa Tự nhiên lên sân bóng là va chạm lung tung, đám người Nghiêm Băng đều bị đụng nhiều lần, khoa Tự nhiên dẫn trước một trái, khoa Văn rất là bất lợi. Hứa Tự Tại giơ cờ la hét "Khoa Văn cố lên, khoa Văn cô lên!" Toàn đội cổ động viên cùng nhau hò hét, trong lúc đó, sĩ khí của khoa Văn được cổ động ngất trời.


Đội trưởng đội cổ vũ của khoa Tự nhiên lại là Quan đại mỹ nữ, các thành viên trong đội phần lớn đều là Fans của Trình Tử Chấp, thấy Trình Tử Chấp chạy băng băng trên sân, oai hùng anh dũng, cũng quên mất luôn chức trách của mình.


available on google playdownload on app store


Trình Tử Chấp nghe thấy Hứa Tự Tại la cố lên, tinh thần cậu liền tỉnh táo lại, một cú moi bóng thành công đoạt lại bóng từ trong chân của Châu Chí Hàng, thuận lợi đem bóng chuyền cho Nghiêm Băng, Nghiêm Băng ra một chiêu lừa bóng ảo, đem bóng chuyền lại cho Trình Tử Chấp. Hứa Tự Tại quơ đi quơ lại cờ trong tay, nhìn các đồng đội chuyền bóng qua lại cho nhau, còn nhìn thấy bóng dáng tiêu sái của Trình Tử Chấp cùng Nghiêm Băng, cũng ra sức la hét cố lên cố lên.


Trình Tử Chấp ngăn cản bóng, thừa dịp thủ môn của đối phương nhất thời không chú ý, nhanh chóng sút một cú vào gôn. Tốt! Quá đẹp trai rồi, trái bóng lọt lưới.
Cổ động viên của khoa Văn và khoa Tự nhiên đồng loạt la hét vang dội!


Cầu thủ đội khoa Tự nhiên có chút buồn bực, đội khoa Văn người ta sút bóng vào lưới nhà, mấy người cao hứng cái gì? Đội nhà sút vào lưới các người cũng đâu thấy la hét vang dội vậy đâu.
Điểm số đang hòa trên sân đấu.


Chẳng được bao lâu, Nghiêm Băng cũng sút vào một bàn, khoa Văn tạm thời dẫn trước một bàn.


Nửa hiệp đầu trận đấu kết thúc, hai thành viên xuất thân từ học sinh thể dục thể chất như không tin vào mắt mình, chuyện gì đã xảy ra? Đội ngũ rời rạc của khoa Văn cũng có thể tấn công dồn dập khiến cho khoa Tự nhiên không sức phản công lại? Nhất định phải nghĩ biện pháp, nếu khoa Văn thắng trận bóng, thì mặt mũi của đội bóng khoa Tự nhiên biết để đâu? Chu Chí Hàng và Hứa Lỗi cùng nhau lẩm bẩm.


Hứa Tự Tại chuẩn bị nước và khăn cho các cầu thủ đội mình, "Các cậu quá tuyệt vời!" Cô đưa nước cho Nghiêm Băng.
Trình Tử Chấp nói một cách chua lòm: "Sao không có nước của tôi hả, tôi cũng đá vào lưới mà!"


Hứa Tự Tại dương dương tự đắc nói: "Sao lại không có nước của cậu, bên kia không phải là có người đưa tới sao?" Cô đưa ánh mắt nhìn về phía bóng dáng các cổ động viên của khoa Tụ nhiên đang lao tới. Trình Tử Chấp quay đầu nhìn theo hướng cô đang nhìn, vừa đúng nhìn thấy Quan Mỹ Vân cầm nước và khăn tới.


"Tử Chấp, vừa nãy cậu đá vào một quả bóng quá tuyệt vời!" Quan Mỹ Vân vui rạo rực nói.


Trình Tử Chấp mỉm cười, "Cậu không phải là đội trưởng của đội cổ vũ bên đó sao? Cẩn thận tránh cho các bạn học khỏi nghị luận." Cậu thuận tay cầm lấy chai nước mà Hứa Tự Tại đang cầm trong tay định đưa cho những cầu thủ khác, mở nắp chai ra uống luôn. Hứa Tự Tại muốn đoạt lại, vô dụng vì cậu đã uống được hơn nửa. Quan Mỹ Vân cầm chai nước và khăn, đứng tại chỗ với cảm giác mất mát, nhìn Trình Tử Chấp.


Trận đấu tiếp tục, hiệp đấu sau vừa bắt đầu, Hứa Lỗi của đội khoa Tự nhiên liên hợp với cầu thủ của đội mình cùng nhau bám sát Trình Tử Chấp, Trình đại soái ca chạy không thoát ra được, khoa Văn chẳng khác nào mất đi một nửa thực lực. Trình Tử Chấp nóng nảy, không ngừng muốn tử chiến xông ra khỏi vòng vây, nhưng phải bó tay vì đối phương cố thủ chặt chẽ, ba người vây quanh cậu, thật là lực bất tòng tâm mà!


Đang lúc cậu nhìn ra đối phương có một chỗ sơ hở muốn mượn cơ hội lần này để bỏ rơi bọn họ, Châu Chí Hàng liền giơ chân ra đạp bóng, vừa lúc đá vào trên bắp chân Trình Tử Chấp, Trình Tử Chấp nhất thời cảm thấy bắp chân đau như muối xát, ngã xuống thảm cỏ trên sân đấu.


Châu Chí Hàng và Hứa Lỗi trao đổi một ánh mắt. Trình Tử Chấp bỗng hiểu ra, đối phương là cố ý.
Thấy Trình Tử Chấp bị thương, Nghiêm Băng vội vàng kêu ngừng, ra hiệu để cho Hứa Tự Tại xuống sân hỗ trợ.


Nghiêm Băng nhìn thương thế Trình Tử Chấp nói: "Bọn họ cố ý?" Trình Tử Chấp gật đầu, "Cũng trách tớ quá nóng vội. " " Cậu ra sân trước nghỉ ngơi, nơi này giao cho tớ." Nghiêm Băng cầm tay Trình Tử Chấp, xoay người hướng về Hứa Tự Tại nói "Dìu cậu ấy tới phòng cứu thương."


Hứa Tự Tại đỡ Trình Tử Chấp dậy, để cánh tay cậu khoác qua bả vai mình, tập tà tập tễnh, đi ra bên ngoài sân bóng. Nghiêm Băng vội cho cầu thủ thay thế vào sân, trận bóng vẫn phải tiếp tục.


Hứa Tự Tại dìu Trình Tử Chấp bước thấp bước cao đi về hướng phòng cứu thương, vừa đi còn vừa giúp cậu lau mồ hôi, cũng an ủi cậu: "Kiên nhẫn một chút, sắp tới rồi!" Giờ này khắc này cô đã quên mất mối hận cũ của mình cùng Trình Tử Chấp.


Trình Tử Chấp biết bắp chân của mình có thể gãy xương, nếu không sẽ không đau lợi hại như vậy, cậu cắn răng chịu đựng bước đi theo Hứa Tự Tại, hoặc là nói từng bước từng bước lê lết đi về phía trước.


Hứa Tự Tại nhìn bộ dạng Trình Tử Chấp rất khó khăn đi về phía trước, thì biết thương thế của cậu vô cùng nặng, không khỏi lo lắng theo. Nghĩ thầm "Trình Tử Chấp cậu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện nhé, chỉ mong cậu chỉ bị chút vết thương ngoài da. Trước kia tớ có lỡ lời nguyền rủa cậu đều không tính, bây giờ thu hết lại coi như chưa nói gì hết."


"Cậu lẩm bẩm cái gì thế hả?" Trình Tử Chấp hỏi.
"Không có gì." Hứa Tự Tại lau mồ hôi trên mặt, không biết là cô hay là cậu."Trình Tử Chấp, cậu không có việc gì chứ?" Cô trịnh trọng hỏi.
Trình Tử Chấp nhìn kỹ cô "Cậu rất quan tâm tôi?"


"Chúng ta từ nhỏ đã quen biết, mặc kệ quan hệ xấu hay tốt, tôi cũng không hi vọng cậu bị thương!" Hứa Tự Tại nhàn nhạt nói.
Trong lòng Trình Tử Chấp tràn ngập một loại vui sướng, nhưng lại bị một cơn đau từ trên đùi đánh úp lại.


Qua một hồi lâu, cậu nói: "Hứa Tự Tại tôi đi không nổi, cậu cõng tôi đi!"
Hứa Tự Tại nói: "Thử xem sao!" Đồng thời chỉ vào sau lưng mình lo lắng hỏi: "Cậu có thể bò lên không?"
Trình Tử Chấp đột nhiên cười: "Thật là một cô ngốc, sao cậu có thể cõng được tôi chứ? Nói giỡn với cậu thôi."


Hứa Tự Tại trừng mắt liếc cậu một cái: "Thương thế của cậu không quá nặng đúng không? Có muốn tôi đá cho cậu thêm vài phát không hả?"
Trình Tử Chấp vội vàng làm ra một bộ mặt hối lỗi: "Đừng nóng giận, tôi chỉ nói giỡn với cậu chút thôi mà."


"Chân sắp bị gãy, còn nói giỡn!" Hứa Tự Tại nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói.
"Lại tự lẩm bẩm gì đó? Không phải đang nguyền rủa tôi chứ?" Trình Tử Chấp hỏi.


"Có thì cậu làm gì được tôi?" Hứa Tự Tại kéo chặt cánh tay cậu, cô đã mất hết khí lực rồi, vì có thể để Trình Tử Chấp giữ vững thăng bằng, cô gánh hết một nửa trọng lượng trên người cậu.


Khi tới phòng cứu thương, bắp chân Trình Tử Chấp đã sưng tấy lên một mảng bự, bác sĩ vừa nhìn vào, bước đầu phán đoán là gãy xương, Hứa Tự Tại cảm thấy khổ sở, mặc dù Trình Tử Chấp có đôi khi ác liệt bướng bỉnh, nhưng ông trời cũng đâu cần trừng phạt cậu ấy như vậy chứ! Tự bản thân Trình Tử Chấp lại không thấy ghê gớm gì, không ngừng hỏi bác sĩ thương thế này bao giờ mới khỏi lại. Học sinh kiểu như vậy ông bác sĩ cũng thấy nhiều rồi, đá bóng bị té rồi bị thương ở chân, thậm chí còn loại tình huống nghiêm trọng hơn, bác sĩ qua loa nói: "Thương thế ít nhất một tháng mới có thể xuống giường."


"Lâu như vậy a?" Trình Tử Chấp có chút như đưa đám.
Bác sĩ nói: "Vậy là tốt lắm rồi đó, học kỳ trước có một nam sinh té gãy cánh tay, ba tháng mới khỏe lại!"


"Lang băm gì thế?" Hứa Tự Tại bĩu môi, giọng nói của cô vừa đủ để mình cô nghe được, không nghĩ tới lỗ tai Trình Tử Chấp quá nhạy bén.
Nghe được Hứa Tự Tại nhỏ giọng nói thầm, Trình Tử Chấp lại cười ha ha.


Hứa Tự Tại vỗ vai cậu nói: "Chú ý hình tượng, cười quá không có khí chất!" Trình Tử Chấp cười càng lợi hại hơn.
Bác sĩ cầm lấy thạch cao nói, "Học sinh thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy bị thương còn cười thành như vậy!"
Chiều tan học, một đám người chen chúc tới phòng cứu thương.


Nghiêm Băng mang đến tin tức tốt, hiệp đấu sau của trận đấu, các cầu thủ của đội khoa Văn lòng đầy căm phẫn, bám ch.ết hai đại chủ lực của đội khoa Tự nhiên, cuối cùng hai bên cũng không đá lọt lưới bàn nào nữa, tỉ số chung cuộc là 2: 1, giành thắng lợi cuối trận đấu là đội khoa Văn.


"Làm rất tốt, các anh em!" Trình Tử Chấp hướng Nghiêm Băng giơ ngón tay cái lên.


"Ha ha, hôm nay đội khoa Tự nhiên buồn bực cực kỳ." Nghiêm Băng cười, thấy Hứa Tự Tại vẫn đứng ở phía sau Trình Tử Chấp, nói: " Hôm nay cũng không thể bỏ qua công lao của Hứa Tự Tại được! Đội trưởng đội cổ động kiêm hộ tống người bị thương."


Hứa Tự Tại chú ý tới người đến thăm Trình Tử Chấp càng ngày càng nhiều, Quan đại mỹ nữ cũng đã tới, thì thuận thế nói: "Nếu trận đấu kết thúc mỹ mãn, trách nhiệm của tớ cũng hết, hiện tại tớ xin phép được cáo lui!" Nói xong, Hứa Tự Tại trực tiếp đi ra ngoài.


"Này, chờ tớ với, Hứa Tự Tại!" Nghiêm Băng gọi lớn ở sau lưng cô, vội vã dặn dò Trình Tử Chấp bảo trọng rồi lập tức đuổi theo.
Trình Tử Chấp cũng muốn cùng đi ra xem một chút, nhưng bó tay thôi, một chân bị cố định ở trên giường bệnh đắp đầy thạch cao.


Quan Mỹ Vân đau lòng nhìn chân Trình Tử Chấp, nói: "Hai tên xấu xa Châu Chí Hàng và Hứa Lỗi, sao có thể hại cậu thành như vậy?"
Trình Tử Chấp khéo léo tránh tay của Quan Mỹ Vân: "Không hề gì, bị thương trên sân bóng là không thể tránh khỏi!"


Vận Chấp và tài xế dìu Trình Tử Chấp lên xe, Trình Tử Chấp vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Hứa Tự Tại, "Sao còn chưa đi?" Cậu hỏi.
Hứa Tự Tại khẽ mỉm cười với cậu, nói: "Chân của cậu bị bó bột, không tiện, sau này phải chú ý một chút!"
"Uhm." Nội tâm Trình Tử Chấp bỗng thấy ngập tràn ấm áp.


Vận Chấp hỏi "Chị Tự Tại, đi cùng với tụi em không ạ? Dù sao cũng thuận đường."
Hứa Tự Tại lắc đầu, "Chị còn đợi người, em và mọi người đi trước đi!"


Xe dần dần đi xa, Trình Tử Chấp từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Hứa Tự Tại ngồi trên yên xe đạp phía sau của Nghiêm Băng, khoảng cách giữa bọn họ xa dần.


Quan Mỹ Vân đang nghĩ, nhất định phải cho Châu Chí Hàng và Hứa Lỗi một trận, để bọn họ biết, Trình Tử Chấp cũng không phải là dễ bị bắt nạt như vậy. Nhưng vừa hỏi thăm liền được biết, thì ra hai vị bạn học này hôm qua đã chuyển trường rồi, "Hừ! Tiện nghi cho các người!" Quan Mỹ Vân tức phì phì nói.


Mấy ngày qua Trình Tử Chấp có thể nói là hạnh phúc cực kỳ! Có người giúp làm trực nhật, có người giúp mua cơm, có người giúp chép bài ( ha ha, coi cậu bị thương ở cánh tay hay bàn tay đây hả?). Đắc ý hơn chính là có Hứa Tự Tại thường xuyên đưa tới ánh mắt hỏi thăm, dường như đang muốn nói: "Tử Chấp a, chân của cậu khỏe chưa? Tớ rất là đau lòng đấy!"


Khi Trình Tử Chấp đang vui vẻ như mở cờ trong bụng thì bạn ngồi cùng bàn cậu nhỏ giọng nói: "Bạn Hứa Tự Tại kêu tớ nhắc nhở cậu, đừng chĩa nụ cười ngốc nghếch vào cậu ấy như thế."
"Cậu nói cho cậu ấy biết, tớ chỉ đang hướng về đứa ngốc cười thôi!" Trình Tử Chấp không nhanh không chậm nói.


Giọng nói Trình Tử Chấp không nhỏ, Hứa Tự Tại vừa lúc nghe được, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, nghĩ thầm "Thật là mồm chó không nhả được ngà voi mà!"


Trình Tử Chấp sau khi bị thương, số lần Quan Mỹ Vân đến khoa Văn lớp 2 báo cáo cũng càng ngày càng nhiều, đại đa số lúc đều đem thức ăn ngon cho Trình Tử Chấp, rồi tiếp tục làm nũng một hồi..., mỗi lần cũng ngồi chơi một lúc lâu, thường chọc cho bạn ngồi cùng bàn với Trình Tử Chấp mất hứng.


Dĩ nhiên, những đối tượng theo đuổi Trình Tử Chấp khác cũng sẽ tận dụng cơ hội này để đến hỏi han ân cần, để thể hiện bản tính dịu dàng biết săn sóc người khác. Tại lúc đó lớp 2 khoa Văn đông như trẩy hội.


"Trình Tử Chấp thật đúng là nam sinh có sức quyến rũ!" Nhìn các nữ sinh tới lui, Hứa Tự Tại nghĩ. Phải đánh giá lại Trình Tử Chấp cho kĩ mới được, vẻ bề ngoài không tệ, hàng lông mày kiếm xanh đậm, cặp mắt xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, có một khuôn mặt khiến người ta mê ch.ết người không cần đền mạng, phối thêm với nước da màu đồng cổ, thân hình cao 1m80 trở lên, khí chất bá đạo, rất anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng! Chỉ tiếc, tính cách quá kém đi.


Hứa Tự Tại âm thầm đánh giá.
Nghiêm Băng nhìn cô thất thần, đi tới ngồi bên cạnh cô, "Nghĩ cái gì thế, gọi cậu mấy tiếng cũng không nghe thấy!"
Hứa Tự Tại cười nhẹ nhàng "Nghĩ hôm nay có thể có người mời tớ ăn kem hay không!"


"Yêu cầu cũng không cao! Đi thôi, tớ mời!" Nghiêm Băng dẫn đầu đi ra ngoài.
Chân Trình Tử Chấp từ từ khỏe lại, đã được tháo bột và kẹp chân, cuối cùng miễn cưỡng có thể đi lại.


Để ăn mừng Trình Tử Chấp thương thế khỏi hẳn, Quan Mỹ Vân đề nghị vào chủ nhật tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, địa điểm tại biệt thự của khu Hạnh Lâm Sơn Trang nhà họ Trình.


Thật lâu rồi chưa tổ chức vũ hội, nhất là vũ hội dành cho thanh niên. Vận Chấp vô cùng hưng phấn, xung phong nhận lấy hết tất cả các công tác chuẩn bị.
Vận Chấp muốn mời rất nhiều bạn bè và bạn học, cô thích náo nhiệt. Hứa Tự Tại và Nghiêm Băng dĩ nhiên cũng được nằm trong phạm vi được mời.


Trình Tử Chấp nhìn danh sách những người được mời, hài lòng cười.
Chủ nhật, Hứa Tự Tại nhàn nhã ở nhà coi phim, nguyên bản của phim Forest Gump, cô đã xem nhiều lần mà không biết chán. Cô căn bản là quên mất chuyện có bữa tiệc vũ hội.


Mọi người cơ hồ đều đã đến đủ, Trình Tử Chấp tìm bóng dáng Hứa Tự Tại khắp nơi, nhưng không thấy. Chẳng lẽ cô ấy không tới? Cậu bống chốc thấy mất mát.
Quan Mỹ Vân khoác cánh tay Trình Tử Chấp, hôm nay cậu là bạn nhảy của cô.


Trình Tử Chấp thấy Nghiêm Băng ngồi một mình bên cạnh quầy ba, bèn thoát ra khỏi Quan Mỹ Vân, đi tới hỏi cậu: "Thấy Hứa Tự Tại không?"
Nghiêm Băng lắc đầu: "Cô ấy còn chưa tới! Gọi điện thoại cho cô ấy cũng không bắt máy, không phải đã quên rồi chứ?"


Thần sắc Trình Tử Chấp chán nản, dùng ngón tay vuốt sống mũi, nói: "Để tớ đi gọi điện hỏi chút xem sao!"


Khi Trình Tử Chấp gọi điện thoại qua, Hứa Tự Tại đang đi lấy nước uống, nghe được tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, vội vàng đi nghe máy, "Hứa Tự Tại, chúng tôi ở Hạnh Lâm Sơn trang mở vũ hội, cậu mau tới đây!" Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói không cho thương lượng của Trình Tử Chấp, "Vũ hội?" Hứa Tự Tại vỗ trán, mới nhớ tới hôm nay nhà họ Trình mở vũ hội, cô còn nhận lời mời của Vận Chấp.


May là, hôm nay ông nội cũng cần đi ra ngoài, Hứa Tự Tại đi nhờ xe của ông nội rất nhanh đã đến Hạnh Lâm Sơn Trang.
Trình Tử Chấp đã đứng ở cửa lớn đợi cô, "Hôm nay cậu đến trễ nhất, có muốn tối nay bị phạt rữa bát đũa không hả?"


Hứa Tự Tại ngại ngần cười: "Rửa thì rửa! Nếu như mọi người tin tưởng là tôi có thể rửa sạch."


Vận Chấp tuyên bố buổi khiêu vũ bắt đầu, bài đầu tiên là của Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân khiêu vũ, Quan Mỹ Vân đi học vũ đạo từ nhỏ, trình độ khiêu vũ đương nhiên tốt, Trình Tử Chấp cũng đã xem không ít lần cha mẹ cậu tổ chức vũ hội, mưa dầm thấm đất từ hồi còn nhỏ, dĩ nhiên khiêu vũ cũng không tệ, một đôi tuấn nam mỹ nữ xoay tròn ở trong sàn nhảy, hấp dẫn ánh mắt mọi người, các bạn học chung quanh không ngừng vỗ tay hoan hô.


Xong một bài nhạc, những người khác cũng từ từ tham gia vào sàn nhảy. Chân Trình Tử Chấp mặc dù đã khỏe rồi, nhưng hoạt động nhiều vẫn mơ hồ thấy đau, cậu kéo Quan Mỹ Vân đến quầy bar nghỉ ngơi.


Nghiêm Băng và Hứa Tự Tại nhảy một điệu, cũng trở về, Nghiêm Băng vừa đi vừa nói chuyện: "Thật xin lỗi, tớ thật không quá rành khiêu vũ, dẫm đau cậu lắm phải không?" Hứa Tự Tại đang cố nén cười, nói: "Vẫn tốt, may nhờ cậu dẫm chân lưu tình!"


Trình Tử Chấp từ trong đám người tìm kiếm bóng dáng Hứa Tự Tại, hôm nay cô mặc chiếc máy liền thân màu trắng ngà, lộ ra vẻ tươi mát thoát tục, so với Mỹ Vân mặc bộ đồ màu đỏ chói thì càng yểu điệu động lòng người.


Quan Mỹ Vân bị Đường Vũ mời đi dạy khiêu vũ, Trình Tử Chấp tiếp tục ở lại quầy ba nghỉ ngơi, cự tuyệt vài vị mỹ nữ muốn mời khiêu vũ, cậu chậm rãi hớp từng ngụm Champagne, tối nay mục tiêu của cậu chính là muốn được khiêu vũ một bài với Hứa Tự Tại.






Truyện liên quan