Chương 15: Mưa rơi nhẹ hạt

Lúc Nghiêm Băng và Hứa Tự Tại trở lại, Trình Tử Chấp đang ngồi một mình uống rượu bên quầy.
"Sao không nhảy nữa?" Cậu hỏi hai người.


Nghiêm Băng mỉm cười: "Tớ không biết nhảy, dẫm vào chân Hứa Tự Tại hoài. Nhảy thêm một hồi nữa, đoán chừng ngày mai cô ấy sẽ không thể bước đi." Nghiêm Băng ngồi xuống kề bên Trình Tử Chấp, "Nếu không, cậu nhảy với Tự Tại một lúc nhé?" Cậu đề nghị.


Trình Tử Chấp để ly rượu xuống, đứng dậy, cầm tay Hứa Tự Tại dẫn vào trong sàn nhảy, vừa lúc âm nhạc bắt đầu bước vào giai đoạn khiêu vũ với tiết tấu chậm.


Hứa Tự Tại còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Trình Tử Chấp dẫn đi tiến vào trong đám người, tay của đặt trên eo cô, ấm áp mà có lực, cô có thể cảm giác được hơi thở của cậu phả lên trên mặt cô, cô ngửi thấy được mùi rượu, mùi nước hoa, còn có cả mùi mồ hôi trên người cậu. Cô ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt sáng rực như ngôi sao mờ trong đêm đông, phảng phất trong đôi mắt ấy chan chứa tình cảm dịu dàng. Cô cảm thấy mê muội.


Cô như mộng du xoay tròn theo điệu nhảy, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, Trình Tử Chấp người đang đứng trước mắt cô hiện tại cô thấy rất xa lạ.


Trình Tử Chấp nhẹ nhàng nhích tới gần cô, môi của cậu cách môi của cô càng ngày càng gần, cậu muốn hôn cô, hoàn toàn do tình cảm dâng tràn. Cậu phát hiện cô đang nhìn mình với đôi mắt mờ mịt, bên trong có nét bối rối, chần chờ, ngượng ngùng và sự ngạc nhiên khó có thể tin, lý trí trở lại ngay, cậu dừng lại.


available on google playdownload on app store


Âm nhạc trầm thấp mà nhu hòa, hai người đang dìu tay nhau, cứ như vậy nhìn nhau triền miên, những người khác cũng nhìn qua phía họ.


Quan Mỹ Vân cơ hồ xông tới, những ngón tay mảnh khảnh của cô túm chặt lấy cánh tay Trình Tử Chấp, "Tử Chấp, các cậu đang làm cái gì?" Móng tay của cô cắm vào da tay cậu, vậy mà cậu lại quên mất đau.


Hứa Tự Tại cảm thấy lúng túng vô cùng, đây là điều cô trăm ngàn lần không hề nghĩ tới, cô lại đi khiêu vũ với Trình Tử Chấp, hơn nữa còn thiếu chút nữa ý loạn tình mê. Cô vừa nãy có phải là thần trí không minh mẫn hay không?


Hứa Tự Tại lập tức khôi phục lại sự thản nhiên, nhìn Quan Mỹ Vân, nhẹ nhàng buông tay Trình Tử Chấp ra nói: "Xem ra, khi khiêu vũ chúng ta thật không phải là đôi bạn nhảy tốt, cậu dẫn rối loạn bước nhảy của tôi!"


Trình Tử Chấp thoát khỏi gọng kìm của Quan Mỹ Vân, nói với Hứa Tự Tại: "Chỉ cần có tâm, chỉ cần cố gắng, là có thể phối hợp!" Lời của cậu kiên quyết mà có lực, Hứa Tự Tại không khỏi ngẩn người.
Hứa Tự Tại muốn tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ chốc lát, cô còn đang ảo não vì chuyện vừa xảy ra.


Trong hành lang của biệt thự có một khúc quẹo, có để một chiếc ghế trúc, vừa khéo bị bồn hoa che mất, nơi này an tĩnh mà thoải mái, nằm ở trên ghế trúc còn có thể ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, thật là một nơi tuyệt vời.
Cô thề với trời, cô tuyệt đối không phải là nghe lén.


Bởi vì khi cô muốn rời đi, thì gặp phải Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân đang bước tới đây, một người nổi giận đùng đùng, một người khóc sướt mướt, cô muốn đi ra khuyên nhủ, lại không biết đang xảy ra chuyện gì, phải nói cái gì cho phải. Hơn nữa mới vừa rồi sau khi khiêu vũ xong đã thấy rất lúng túng với Trình Tử chấp rồi, hiện tại nếu mà đi ra ngoài, căn bản không biết nên nói cái gì, nói không chừng một khi không cẩn thận, lại xảy ra xung đột với Trình Tử Chấp! Thôi đi, Hứa Tự Tại nghĩ việc không liên quan đến mình tốt nhất nên né đi. Cô kiên quyết giả bộ như không nhìn thấy, không nghe thấy, đợi lát nữa nghỉ ngơi đủ rồi thì sẽ lặng lẽ chuồn êm là ok.


Không đúng dịp, thật sự không đúng dịp.
Trình Tử Chấp đi tới khúc quẹo thì dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Quan Mỹ Vân, trịnh trọng nói: "Mỹ Vân, tớ muốn nói chuyện với cậu."
Quan Mỹ Vân lau nước mắt nói: "Bây giờ? Nơi này?"


Trình Tử Chấp quan sát bốn phía, gật đầu. Các bạn học đang ở trong đại sảnh khiêu vũ, nơi này vẫn tương đối yên tĩnh.
Trình Tử Chấp trầm mặc một lúc, cậu đang chuẩn bị câu chữ, có một số chuyện cần phải uốn lưỡi bảy lần mới nên nói ra.


Nhưng Quan Mỹ Vân lại chờ không nổi, nước mắt của cô rơi như mưa, tiếng nói mang theo tiếng nức nở: "Đừng nói, van xin cậu đừng nói!"
Trình Tử Chấp giúp cô lau nước mắt, "Cậu biết tớ muốn nói gì?"


"Tớ biết, tớ đều biết!" Hơi thở Quan Mỹ Vân đứt quãng, Hứa Tự Tại có thể nghe được tiếng cô nức nở.
Trình Tử Chấp trầm mặc một lần nữa, sau đó nói: "Cậu đã biết, tại sao còn muốn..."
"Bởi vì tớ thích cậu! Từ nhỏ đã thích!" Quan Mỹ Vân nói xong khóc vỡ òa lên một tiếng.


"Nhưng Mỹ Vân à, tình cảm là không thể miễn cưỡng được đúng không?" Ánh mắt Trình Tử Chấp nhìn về nơi xa xăm, một hồi lâu mới quay đầu lại: "Tớ vẫn luôn coi cậu như em gái, thậm chí, trong lòng tớ cậu so với Vận Chấp còn giống em gái của tớ hơn!"


"Nhưng tớ chưa từng muốn làm em gái cậu!" Quan Mỹ Vân dùng ánh mắt cay đắng ngó chừng Trình Tử Chấp.
"Mỹ Vân, xin lỗi cậu!" Trình Tử Chấp kéo tay cô, trên mặt tràn ngập vẻ áy náy.


"Đừng nói nữa. Tớ không chấp nhận lời xin lỗi của cậu, càng không muốn nghe cậu giải thích!" Quan Mỹ Vân hét lên, "Tại sao, cậu lại thích cô ta?"


Trình Tử Chấp cô đơn mỉm cười, "Thích một ai đó làm gì có nguyên nhân chứ?" Ngừng một chút, cậu nói tiếp "... Nếu đã biết tâm sự của tớ, có thể giúp tớ giữ bí mật không?"


Quan Mỹ Vân có chút không cam lòng "Tớ mới không chạy đi nói cho cô ta biết đâu, tớ hi vọng kẻ ngốc kia cả đời cũng không biết được, như vậy giữa các người vĩnh viễn sẽ không có kết quả, ngược lại tớ sẽ vẫn có một tia hi vọng." Cô tức giận nói.


Kẻ nghe lén Hứa Tự Tại này không hiểu ra sao hết, Trình Tử Chấp không thích Quan Mỹ Vân, chẳng lẽ có người trong lòng khác? Là ai? Cô lắc đầu cười chính mình, "Chuyện này thì có liên quan gì đến mình chứ?"..., tại sao cô lại muốn quan tâm?


Khi Hứa Tự Tại quay lại với vũ hội, Quan Mỹ Vân đã trang điểm lại rồi đi ra ngoài, vẫn kéo cánh tay Trình Tử Chấp. Đôi mắt sưng đỏ mới vừa nãy do khóc đã được dùng một lớp phấn mắt màu hồng phủ lên, càng thêm thùy mị thướt tha. Cô dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm Hứa Tự Tại, ánh mắt kia như kiểu đang thị uy, vừa như kiểu tràn đầy ghen ghét. Hứa Tự Tại đáp trả lại cô một nụ cười mỉm thản nhiên, bỏ đi, ai bảo cậu ấy có tâm tình không tốt? Tên công tử họ Trình kia thay lòng đổi dạ, ai là bạn gái cậu ta thì tâm tình cũng sẽ không thể tốt lên nổi?


Trình Tử Chấp bị cánh tay Mỹ Vân giam chặt, cảm thấy khá không được tự nhiên, lại không tiện hất ra, cậu vừa mới hại cô thương tâm khổ sở rồi, bây giờ coi như là bồi thường! Quan Mỹ Vân lần nữa muốn mời Trình Tử Chấp nhảy một bản cuối cùng, Trình Tử Chấp khoát tay, "Tha cho tớ đi, chân bây giờ nặng như đeo chì ấy!"


Vừa lúc Phàn Trác Vân đi tới muốn mời Quan Mỹ Vân, Trình Tử Chấp rảnh rỗi đi tìm Nghiêm Băng, "Uống một chén với tớ!" Cậu cầm hai lon bia, thuận tay đưa cho Nghiêm Băng một lon.


Nghiêm Băng đang ngồi ở bên quầy bar, nhìn Hứa Tự Tại cùng Đường Vũ đang nhảy với nhau, thấy Trình Tử Chấp tới thì nói: "Chân cậu không sao chứ? Đừng mệt mỏi quá độ!"


"Vẫn ổn!" Trình Tử Chấp nhún vai, cậu nhìn Nghiêm Băng nhấp một ngụm bia, sau đó hướng Hứa Tự Tại làm mặt quỷ, vẻ mặt Hứa Tự Tại đột nhiên cười rực rỡ, tâm tình cậu có chút buồn bực.
"Cậu, thích cô ấy?" Trình Tử Chấp dùng ánh mắt liếc Hứa Tự Tại.


"Hử?" Nghiêm Băng thiếu chút nữa bị sặc bia, "Cậu nói gì?" Tiếng nhạc cùng tiếng gọi huyên náo lấn át vấn đề Trình Tử Chấp hỏi.
"Bỏ đi, không có gì!" Trình Tử Chấp bất chợt không muốn biết đáp án của cậu bạn mình.


Hai người tiếp tục uống rượu, nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo cùng một bóng hình.
Thời gian thấm thoát, đảo mắt một cái là đã đến mùa đông.


Hứa Tự Tại trùm chăn bông nấu cháo điện thoại với ba mẹ, khi mùa đông đến một cái là cô rất lười bước chân ra khỏi cửa, mẹ cười cô giống hệt một con gấu ngủ đông, cô vuốt sống mũi, nói: "Ba mẹ có nhìn thấy con gấu nào mà mi nhon như con chưa?" Nhưng giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng vẫn mang theo giọng mũi nồng đậm.


"Con gái ngoan, bị cảm rồi đúng không?" Mẹ ở đầu bên kia điện thoại lo lắng hỏi, giọng nói ấy thể hiện hận không được giờ này khắc này lập tức vượt qua Thái Bình Dương, bay về bên cạnh cô con gái yêu.
"Cảm vặt vãnh thôi mẹ ơi, sắp khỏe lại rồi ạ!" Hứa Tự Tại hời hợt nói.


Ba đoạt lấy điện thoại, "Để cho anh nói chuyện với con vài câu." Giọng nói của ba vang dội như nhau năm đó, "Con gái ngoan, tự mình phải chú ý thân thể đấy, uống nhiều nước vào, chú ý giữ cho ấm, buổi tối đừng theo thói quen đạp chăn..."


"Biết rồi, ba kính yêu ạ!" Hứa Tự Tại xoa lỗ tai nói: "Con đâu còn bé bỏng gì nữa!"


Ba mẹ còn muốn nói vài điều nữa, Hứa Tự Tại vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "Ông bà nội cũng đang muốn tìm ba mẹ đấy ạ, có thời gian ba mẹ nhớ gọi điện thoại cho ông bà nhé. Con còn phải làm bài tập, nói sau nhé ba mẹ, điện thoại đường dài quốc tế rất đắt tiền đó nha."


"Xem đứa nhỏ này kìa, đâu có tốn tiền của con đâu mà lo!" Mẹ cất lời oán trách.
Hứa Tự Tại cầm ống nghe, đầu bên kia đã nghẹn ngào.
"Ba, mẹ, con thật sự rất nhớ ba mẹ!" Cô nói nhẹ.
Trận tuyết đầu mùa đông bao trùm che hết tất cả sự phiền não và u ám trong đại viện.


Buổi sáng Hứa Tự Tại vừa ra khỏi cửa, thì thấy đám người Trình Tử Chấp bọn họ đang cùng mấy anh cảnh vệ đắp người tuyết. Người tuyết rất mắc cười dùng cà rốt làm mũi lại còn cắm rơi xuống đất, Hứa Tự Tại không khỏi mỉm cười.


Thấy Hứa Tự Tại, Trình Tử Chấp phủi hết tuyết trên người xuống, đi tới hỏi: "Này, bị cảm khỏe chưa?"
Hứa Tự Tại mỉm cười, "Đỡ nhiều rồi."


"Vậy cùng đắp người tuyết đi!" Cậu lôi cô đi, kêu cô cầm xẻng đào tuyết, Hứa Tự Tại bị cậu lôi kéo, trọng tâm không vững, thiếu chút nữa bị trượt chân, Trình Tử Chấp vội vàng đỡ lấy cô, "Cậu đứng vững chút không được à!" Cậu rống lên với cô.


Nhìn vẻ mặt hung dữ như muốn ăn thịt cô, Hứa Tự Tại ngược lại cười, cô cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy cuồn cuộn trong lòng, cô biết đằng sau biểu tượng ác liệt kia của Trình Tử Chấp chính là cất dấu sự quan tâm đến cô.
Từ khi nào thì bắt đầu, cô đã không coi cậu như kẻ địch?


Từ khi nào thì bắt đầu, cô bắt đầu cảm thấy cậu có đôi khi cũng rất có tình người?
Ha ha, hết thảy rốt cuộc từ khi nào thì bắt đầu?


Nhìn Hứa Tự Tại cười khúc khích, không lẽ đang âm thầm nghĩ chuyện tốt đẹp gì sao? Trình Tử Chấp bốc một nắm tuyết nhét vào cổ cô, "Ha ha, lạnh không? Ai bảo cậu tự dưng cười thầm chi vậy?"


Hứa Tự Tại run lẩy bẩy khi được quàng chiếc khăn quàng cổ bằng tuyết, cô cũng không yếu thế, nắm lên quả tuyết hình tròn, nhằm đúng đầu Trình Tử Chấp ném tới, Bingo! Ném trúng giữa, Trình Tử Chấp đời nào chịu lỗ, tiếp tục ném trả lại cô quả bóng tuyết.


Hai người ném qua ném lại, đánh một trận chiến tranh tuyết. Đường Vũ cùng Vận Chấp gia nhập vào, mấy người họ cùng nhau chơi đùa vui cười hỉ hả. Sau đó chiến tranh lan rộng ra, ngay cả mấy anh cảnh vệ trong đại viện cũng gia nhập chiến tranh luôn.


Hứa Tự Tại chạy đầu đầy mồ hôi, cơn bệnh cũng đã tốt hơn phân nửa.


Về nhà gọi điện thoại cho Ninh Hạo, muốn nói cho cậu ấy biết Bắc Kinh tuyết đã rơi rồi, mới vừa rồi bọn họ còn chơi chiến tranh tuyết nữa. Bây giờ dùng điện thoại và E-mail là những phương thức liên lạc trao đổi chủ yếu của cô và Ninh Hạo.


Điện thoại nhà Ninh Hạo không có ai nhấc máy, Hứa Tự Tại buồn bực, chủ nhật trong nhà lại không có ai?
Khi cô đang muốn bỏ cuộc, đầu dây bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói xa lạ, "Tìm ai?" Hứa Tự Tại khẳng định mình chưa nghe qua giọng nói này, bảo mẫu nhàNinh Hạo cô cũng biết.


"Ninh Hạo có ở đây không?" Cô vẫn lễ phép hỏi.
"Cậu ấy đi bệnh viện rồi." Đối phương nói.
"Bệnh viện? Cậu ấy ngã bệnh sao?" Hứa Tự Tại có chút khẩn trương.
"Là ba cậu ấy bị bệnh."


Trái tim như treo trên vách núi vừa mới được an toàn, "Chú Ninh có chỗ nào không thoải mái ạ?" Hứa Tự Tại ân cần hỏi.
"Không rõ lắm, cô muốn tìm Ninh Hạo thì gọi trực tiếp vào số của cậu ấy đi!" Đối phương không muốn nói thêm nữa.


Hứa Tự Tại không thể làm gì khác hơn là bấm số Ninh Hạo, không khí bên trong điện thoại ầm ĩ, tiếng la khóc trộn lẫn vào nhau, "Ninh Hạo, có chuyện gì xảy ra vậy?" Hứa Tự Tại hỏi.
"Tự Tại!" Giong nói Ninh Hạo có chút nghẹn ngào.
"Chú Ninh bị sao?"


"Ba tớ, ba... ba mới vừa, —— ra đi!" Ninh Hạo vừa nói vừa khóc, nói xong lời cuối cùng đã khóc không thành tiếng. Đây là lần đầu tiên Hứa Tự Tại nghe được Ninh Hạo khóc, từ nhỏ đến lớn, Ninh Hạo dù bất kể có bị ủy khuất gì đi nữa, Hứa Tự Tại chưa từng thấy cậu khóc qua. Đây là lần đầu tiên, Hứa Tự Tại không cách nào nhìn thấy được nhưng lại nghe được tiếng khóc của cậu. Ninh Hạo, chàng trai luôn luôn kiên cường và sống nội tâm lần đầu tiên đã khóc!


Hứa Tự Tại đứng ở bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ thỉnh thoảng bay xuống một bông tuyết, ngắm thế giới băng tuyết như bao phủ vạn vật bên ngoài kia, thanh âm trầm thấp, nghẹn ngào của Ninh Hạo dần dần đi xa, trong phút chốc toàn bộ thế giới chỉ còn lại sự yên tĩnh đáng sợ, Hứa Tự Tại rùng mình một cái.


Mùa đông này trời rất lạnh!
Tin tức ba Ninh Hạo qua đời rất nhanh được đăng báo, Phó thị trưởng qua đời bởi bệnh tim đột phát, hưởng thọ 49 tuổi.


Sau đó, Hứa Tự Tại gọi điện thoại tới, Ninh Hạo đã tắt máy, mà gọi tới nhà họ Ninh cũng không có ai nghe máy. Chú Ninh qua đời, nhà họ Ninh rất có thể phải phát sinh sự thay đổi lớn, Hứa Tự Tại bỗng có một loại dự cảm xấu.


Trình Tử Chấp bình tĩnh quan sát Hứa Tự Tại, gần đây tâm tình cô dường như rất không tốt, trên mặt tựa hồ viết: đừng để ý tới tôi, rất phiền! Mấy lần cậu muốn cùng cô hàn huyên một chút cũng đều bị cô câu được câu không ứng phó. Cô có phải đang phiền não vì chuyện của Ninh Hạo hay không?


Đài truyền hình và báo chí đều đang không kiêng dè đăng tải tin tức ba của Ninh Hạo qua đời, muốn không chú ý cũng khó, hơn nữa bọn họ đều là con em nhà quan chức, đối với chính trị vô cùng nhạy cảm.
Xem ra nên tìm một ít chuyện làm, để Hứa Tự Tại dời đi một chút sự chú ý!


Nghe nói, suối nước nóng Phượng Sơn không tệ, mùa đông ngâm mình trong suối nước nóng, uống chút rượu vang đỏ, vẫn có thể xem là một loại hưởng thụ.


Lúc ấy, suối nước nóng cũng không mở cửa phục vụ dân chúng, ngay cả đám người Trình Tử Chấp bọn họ cũng chưa từng đi bao giờ. Trình Tử Chấp tìm Phàn Trác Vân hỗ trợ, kêu cậu liên lạc chuẩn bị các việc để được đi nghỉ dưỡng ở suối nước nóng, mà cậu thì phải nghĩ biện pháp thuyết phục Hứa Tự Tại cùng đi nghỉ đông với mình.


Như lệ cũ đều mời một đám bạn tốt, Dương Tuấn, Đường Vũ, Nghiêm Băng..., Mỹ Vân là Trác Vân mời, mà Vận Chấp vô luận như thế nào cũng đều muốn đi theo.
Khi tan học, Trình Tử Chấp đuổi theo Hứa Tự Tại, hai người sóng vai đi, "Nghỉ đông có muốn đi suối nước nóng không?" Cậu hỏi.


Cô lắc đầu, "Quá mệt mỏi, muốn ở nhà nghỉ ngơi!" Gần đây bài vở của bọn họ thật sự quá nhiều, ai cũng kêu ca là mệt.
"Cũng bởi vì học tập quá mệt mỏi mới cần phải đi ra ngoài thư giãn một chút! Bảo đảm sẽ rất thư thái, ngâm suối nước nóng đó." Cậu hưng phấn với đôi mắt sáng rực.


"Tớ suy nghĩ đã!" Hứa Tự Tại không đành lòng cứ như vậy cự tuyệt lời mời của cậu bạn. Gần đây cô và Trình Tử Chấp dường như đã thân thiết lên rất nhiều, cậu không hề xấu xa như hồi còn thơ ấu nữa, mà thay vào đó là sự luôn quan tâm và yêu thích, rốt cuộc cũng đã là người trưởng thành, thành thục lên, dù sao đều đã có người trong lòng rồi mà!


Ha hả, rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Một chàng trai với vẻ bề ngoài khôi ngô thế kia sẽ thích một cô gái như kiểu nào đây?
Stop! Cô khi nào thì biến thành bà tám? Liên quan gì đến mình chứ?
Hứa Tự Tại nghĩ đến ngày đó nghe lén được cuộc nói chuyện kia, không khỏi có chút xấu hổ.


Gọi điện cho Ninh Hạo luôn là giọng nói hồi âm lạnh như băng "Số máy quý khách gọi đã tắt máy.", Ninh Hạo, rốt cuộc là vì sao? Tại sao không có một chút tin tức? Hứa Tự Tại cảm giác rất mất mát.


Nghĩ không đi suối nước nóng cũng không được, bởi vì Trình Tử Chấp phái Nghiêm Băng, Vận Chấp thậm chí cả Dương Tuấn cùng Đường Vũ hai cậu bạn bên ngoài trường tới thay nhau oanh tạc, "Đi đi, bảo đảm rất thú vị! " " Cậu không đi thì không ai đánh đàn ca hát, không ý nghĩa! " " Cậu không đi, có thể cả nhà đều đi không được rồi! " " Bây giờ lệ thuộc vào cậu đó, nếu như không đi, kì nghỉ đông này tất cả mọi người coi như đi tong luôn!"


Hứa Tự Tại đau cả đầu, "Đi, tớ đi còn không được sao? Xem ra các cậu cảm thấy nếu tớ không đi Trình Tử Chấp sẽ không tìm được đối tượng trêu cợt đúng chứ?"


Chuẩn bị thỏa đáng, một nhóm người ngồi xe du lịch của đại viện thẳng tiến về khu suối nước nóng Phượng Sơn, Trình Tử Chấp hô hào: "Nếu đã đi ra ngoài chơi, tất cả mọi người hãy vui chơi hết mình chút đi!" Cậu cầm lấy máy chụp hình chụp hết cho tất cả mọi người.


Ống kính nhắm ngay Hứa Tự Tại, "Hứa Tự Tại, cười một cái!" Cậu hò hét, Hứa Tự Tại hướng ống kính làm mặt quỷ. Trình Tử Chấp chụp ngay pô đó luôn, chụp xong coi trên màn hình, vội la lên: "Xấu quá đi! Dọa người a!"
"Hù chính cậu đó!" Hứa Tự Tại le lưỡi.


Bất thình lình, cô cảm thấy tâm tình đã khá lên nhiều.
Có lẽ, nghỉ đông trở về, gia sự của Ninh Hạo sẽ giải quyết ổn thỏa hết! Hứa Tự Tại quyết định trước tiên cho phép tâm tình nặng nề của mình được nghỉ phép.






Truyện liên quan