Chương 7
" Ọe..... Ọe..... hức... Ọe...." Sau khi rời khỏi khu biệt thự hai chân Chu Tiểu Uyên như nhũn cả ra, cô chỉ có thể dựa người vào thân cây mới miễn cưỡng đứng vững được. Những hình ảnh ghê tởm đó cứ quay cuồng trong tâm trí cô hại dạ dày cô cứ sôi lên những thứ trong cơ thể cô kêu gào muốn giải thoát
" Tôi biết là cô sẽ không ổn mà " Một chiếc khăn tay mới tinh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô kèm theo giọng nói châm chọc đầy quen thuộc
" Cám ơn " Chu Tiểu Uyên không thèm so đo với với, bây giờ trong đầu cô là một mớ lộn xộn chẳng thể suy nghĩ được gì mà cô cũng chẳng còn sức để suy nghĩ nữa
Năm năm trước vở kịch này cũng đã diễn ra. Chính vào đêm hôm đó cô mới nhận ra bản thân mình ngu ngốc biết nhường nào. Cô đã chờ đợi một tình yêu không lời hồi đáp suốt 5 năm đến khi bị phản bội vẫn không chịu tỉnh táo mà trầm mê trong đó
Đúng là buồn cười, vì sao lúc đó cô không chịu động não một chút thử nhìn lại thân phận của bản thân có hay không xứng với bọn hắn. Hoàng tử phải đi đôi với công chúa làm gì có chỗ cho lọ lem xen vào. Hơn nữa cô cũng chẳng phải là lọ lem, có quyền gì yêu cầu họ đáp lại tình yêu của cô?
Có những mối tình dù biết là đã kết thúc, dù bản thân đã chấp nhận buông bỏ nhưng trong thâm tâm vẫn muốn níu kéo điều gì đó. Cũng giống như cô bây giờ, cố gắng thoát khỏi bóng mà quá khứ nhưng không thể quen đi đoạn tình cảm đau thương đó. Tình yêu cũng giống như thuốc phiện vậy một khi dính vào liền bạn kiếp bất phục
Tuy nhiên trong 5 năm qua dù không thể hoàn toàn quên được nhưng cũng có thể từ từ buông tay. Vậy mà giữa đường lại nhảy ra năm cái vật cản to tướng. Chưa nói đến thứ vật cản này cùng bọn ác ma kia giống nhau như đúc hại tâm cô lần nữa rối loạn
Tất nhiên cô còn chưa u mê đến nỗi không phân biệt được đâu là quá khứ đâu là hiện tại. Bọn họ có thể dung mạo giống nhau nhưng cô vẫn nhìn ra được sự khác biệt trong tính cách, học sinh của cô suy cho cùng vẫn còn non nớt. Chính vì có sự khác nhau đó nên khi đối mặt với bọn hắn cô vẫn có thể bình tĩnh tiếp xúc nếu như bọn hắn không làm ra việc gì quá phận
Mọi chuyện rồi cũng sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó. Cô chỉ cần làm tốt chức trách của một giáo viên, trước đây cô đã làm việc này rất tốt không phải sao?
" Đỡ hơn chưa " Thấy sắc mặt cô có vẻ khá hơn Mị Thần lại đưa tiếp cho cô một chai nước suối
"Tôi ổn " Chu Tiểu Uyên nhận lấy chai nước nhấp một ngụm. Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ khiến tâm trạng cô đỡ hơn đôi chút
" Tôi không hiểu " Chu Tiểu Uyên dựa lưng vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Giọng nói cô mơ hồ không biết là đang hỏi mình hay người bên cạnh
" Cô không cần hiểu " Mị Thần khẽ cười một tiếng không trả lời vấn đề của Chu Tiểu Uyên. Vì sao hắn giúp cô ư? Vấn đề này hắn cũng không rõ. Chỉ là hắn cam tâm tình nguyện
" Cậu có thể đưa tôi đến Nhạc thị không?"Được rồi hắn không muốn nói cô cũng không cưỡng ép. Điều cô muốn làm nhất bây giờ là được gặp Nhạc Ly, những việc khác cô không còn sức để quan tâm nữa
" Được thôi "
Nhạc thị là nơi đó sao?
--------------------------------------------------------------
Nhạc thị
" Nhạc Lý mình đang đứng trước công ty cậu, xuống đón mình nhé " Chứ Tiểu Uyên ngồi trong xe Mị Thần nhắn một tin cho Nhạc Lý. Đáng lí ra cô nên vào thẳng công ty nhưng có điều chân tay cô hoàn toàn không có lực, đành phải làm phiền Nhạc Lý một chuyến
" Cô giáo và giám đốc Nhạc quen biết nhau như thế nào?" Trong bầu không khí yên tĩnh, giọng nói của Mị Thần càng trở nên trầm thấp
" Nếu muốn biết không phải đã biết rồi sao, hỏi tôi làm gì?"Danh gia vọng tộc kia mà làm sao có thể thiếu thám tử tư chứ? Muốn có thông tin của cô chỉ đơn giản là một cái búng tay, không phải sao?
" Tôi không muốn xâm phạm đời tư người khác "
" Cậu thì không nhưng anh em của cậu thì chưa chắc "Chu Tiểu Uyên nở nụ cười châm chọc trong giọng nói cũng không che dấu sự khinh thường
Từ khi quen biết bọn hắn đến nay cô luôn có cảm giác bị theo dõi. Năm năm trước có lúc nào mà cô không bị kẻ khác rình rập ám toán, riết rồi cũng quen. Huống hồ trình độ của mấy tên thám tử kia lại kém như vậy, cô không muốn phát hiện cũng khó
" Thật ra thì....."
"Nhạc Ly đến rồi tôi đi đây " Không muốn tiếp tục lảm nhảm với Mị Thần, Vừa thấy bóng dáng Nhạc Ly cô lập tức bước xuống xe. Trước lúc đi còn không quên trách nhiệm của một giáo viên
" Đi về cẩn thận, cấm không được vượt đèn đỏ "
---------------------------------------------------------------------------
" Tiểu Uyên có chuyện gì sao?" Nhạc Ly nhìn người đang ôm mình chặt cứng lo lắng hỏi. Tiểu Uyên là người ngoài cứng trong mềm, cô không cho phép mình yếu đuối trước bất kì ai chỉ khi nào thực sự chịu phải đả kích lớn cô mới có bộ dạng suy sụp như thế này
" Không có gì chỉ là nhớ cậu thôi " Chu Tiểu Uyên cười cười trốn tránh vấn đề, vòng tay ôm lấy Nhạc Ly ngày càng siết chặt. Đúng là chỉ có bên cạnh Nhạc Ly cô mới cảm thấy an toàn
--------------------------------------------------
Từ xa một ánh mắt nhìn hình bóng hai người ôm nhau thắm thiết càng trở nên thâm sâu, khó lường