Chương 1

Vừa leo lên con dốc, chiếc xe của Thiên Dung bỗng dưng khục khặc mấy tiếng rồi tắt dần.
Không lẽ hết xăng?
Thiên Dung nghiêng đầu nhìn vào đồng hồ xăng. Chiếc ki dạ quang nằm trên vạch màu xanh. Vậy là xăng vẫn còn trong bình.
Thử đề máy thêm mấy lần nữa nhưng chiếc xe vẫn trơ trơ, Thiên Dung vội nhảy ra khỏi xa.


Buổi trưa nắng cháy như lửa, nghiêng đầu ngó tới ngó lui một hồi cô thở hắt một cái với vẻ chán nản. Coi bộ tìm ra một quán sửa xe ở chỗ này cũng như nhào xuống biển kiếm một cây kim.
Đẩy chiếc xe lên dốc, Thiên Dung bỗng git mình vì một cậu bé bỗng từ bên kia đường băng sang gọi:
- Chị Ơi...


Thiên Dung dừng đẩy xe. Cô trố mắt nhìn cậu không chớp mắt. Cậu bé đâu chừn mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt sáng sủa thông minh.
- Xe chị hư à?
Thiên Dung gật đầu:
- Ừ... Có quán sửa xe nào gần đây không vậy em?
- Không... Nhưng em có thể giúp chị đấy.
Thiên Dung mừng khấp khởi:
- Sao?


Cậu bé mỉm cười:
- Chị có muốn sửa xe không?
Thiên Dung lắc đầu cười:
- Dĩ nhiên là không ai muốn vất vả đẩy chiếc xe như thế này cả, nhất là khi trời nắng chang chang như thế kia.
Cậu bé tuyên bố:
- Anh Hai của em biết sửa xe đó. Chắc chắn anh ấy không thể từ chối nếu chị cần sự giúp đỡ.


Thiên Dung tròn mắt:
- Thế anh của em cũng là thợ sửa xe hả?
Cậu bé cười thật tự nhiên:
- Không. Anh ấy là kỹ sư. Anh Hai của em biết sửa nhiều loại xe máy lắm. Nếu chị nhờ, chắc chắn anh Hai của em sẽ không bao giờ từ chối.
Thiên Dung kêu lên:
- Eo ơi, chị không dám đâu.


- Thế chị định... cõng chiếc xe này lên dốc sao?
Dù đang mệt nhưng Thiên Dung cũng bật cười. Cách nói chuyện của cậu bé không quen này kể ra cũng vui vui.
Cô hóm hỉnh:
- Chị không có cách nào khác hơn. Không hề có một chiếc xích lô hay tắc xi nào chạy qua đây cả. Không chừng lại phải... cõng nó thật đấy.


available on google playdownload on app store


Cậu bé nhoẻn miệng cười:
- Đoạn đường này nhiều ổ gà nên mấy bác tài chê đó chị.
Thiên Dung nheo nheo mắt:
- Sao em rành quá vậy? Bộ nhà em ở gần đây hả?
Chỉ tay về ngôi nhà khuất sau lùm cây bên kia đường, cậu bé giọng vui vẻ:


- Đó là nhà của nội em. Em và anh Hai của em hiện đang sống với nội.
Thiên Dung mỉm cười xã giao:
- Chiếc sân trước nhà rộng quá há.
Cậu bé cười:
- Nhưng em không thể đá bóng trong chiếc sân ấy. Bà nội chi sợ em làm bể cửa kính.
Vui lây về tính hồn nhiên của cậu bé, Thiên Dung mỉm cười:


- Em tên gì?
Cậy bé sôi nổi:
- Thế Quân. Đó là tên đi học. Còn tên ở nhà là cu Rôn.
Nhìn lên đỉnh con dốc còn xa tít tắp, Thiên Dung cười hiền:
- Thôi chị đi nghe cu Rôn... Tạm biệt em.
Thế Quân giọng xởi lởi:
- Chị chưa giới thiệu cho em biết tên của chị mà.
Thiên Dung trầm giọng:


- Chị là Thiên Dung...
Thế Quân xuýt xoa:
- Tên chị đẹp quá. Như thế sao anh Hai của em có thể từ chối chị được.
Thiên Dung bật cười. Không có ý định nhờ một ông kỹ sư nào đó anh của Thế Quân sửa giùm xe nhưng cuộc nói chuyện giữa cô và cậu bé quả là thú vị.
Cô nheo mắt:


- Bộ anh Hai em... thích mấy người có tên đẹp hả?
Thế Quân cười:
- Không phải thế... Em nói trật lất rồi.
Thiên Dung mỉm cười:
- Em học lớp mấy?
- Chị đoán thử xem.
Thiên Dung nheo mắt:
- Lớp bảy.
- Trúng phóc. Còn chị, có phải chị học lớp mười hai không?
Thiên Dung lắc đầu cười:
- Trật lất.


Thế Quân rổn rảng:
- Năm thứ nhất đại học?
Thiên Dung giọng vui vẻ:
- Năm thứ ba, trường kinh tế.
Thế Quân toe toét:
- Em đoán sai chỉ vì so với chị Phi Nga, chị còn trẻ hơn nhiều.
Chợt nghĩ là mình đã... hơi lạc đề vì nhắc đến một nhân vật hoàn toàn xa lạ với Thiên Dung nên Thế Quân gãi đầu:


- Quên... Chị không biết chị Phi Nga là ai.
Thiên Dung lại cười. Đúng là một cậu bé thật ngộ, nhờ thế cô cảm thấy vui vui khi xe bị phan.
Thế Quân cố thuết phục:
- Chị dắt xe vào nhà em đi. Anh Hai của em sửa xe xịn lắm đó.
Thiên Dung ngần ngại:
- Chị không dám đâu... Chị ngại lắm.
Thế Quân sôi nổi:


- Có em mà, chị lo gì.
- Không còn cách nào khác hơn nữa sao em?
Thế Quân rổn rảng:
- Có một quán sửa xe nhưng cách đây khá xa, gần một cây số. Dắt xe tới đó, coi bộ chị mệt khờ luôn.
Thấy Thiên Dung tỏ vẻ ngần ngại, Thế Quân liền xăng xái giành lấy tay lái. Giọng cậu hùng hồn:


- Anh Hai em còn lanh nghê hơn thợ sửa xe nữa đó. Em cam đoan với chị là ổng không... phá xe của chị đâu.
Thiên Dung cười:
- Thôi được, chị thử nghe theo lời khuyên của em vậyu. Nhưng để chị dắt xe qua đường cho. Chiếc Spacy này hơi cồng kềnh nên em khó dắt đấy.
Thế Quân vui vẻ:
- Em đẩy cho chị nha.


Thiên Dung gật đầu. Giọng cô trong trẻo:
- Gặp em chị đúng là may ghê...
Vừa vào đến sân, Thế Quân đã kêu réo om sòm:
- Anh Hai ơi... Anh Hai...


Đang ngồi trước máy vi tính, Khải Nguyên chợt giật mình vì tiếng gọi thất thanh của cậu em. Vừa phóng ra sân, nhìn thấy chiếc Spacy và một cô gái lạ hoắc lạ huơ với đôi mắt bối rối nhìn anh, anh đã hiểu được lý do.


Đây không phải là lần đầu tiên Thế Quân... tống cho anh một đống rơm để buộc anh ôm vào bụng.
Nhìn Khải Nguyên với vẻ rụt rè, Thiên Dung lí nhí:
- Anh xem giùm chiếc xe của em... hư chỗ nào.


Không trả lời cô, Khải Nguyên lâm lì bỏ vào nhà. Thay vì đi kiếm đồ nghề sửa xe, anh lại đến ngồi trước máy vi tính tiếp tục làm việc.
Thế Quân vội vọt theo Khải Nguyên. Nở nụ cười cầu tài, cậu nài nỉ:
- Chị Thiên Dung đang đọi anh trước sân.
Khải Nguyên bực dọc:


- Mình có quen biết người ta đâu. Khi không em đưa học về nhà chi vậy?
Thế Quân gãi đầu:
- Chị Thiên Dung là người quên của em mà.
Quay phắt lại nhìn Thế Quân, Khải Nguyên nheo mắt:
- Quen? Thật không đó, cu Rôn?
Thế Quân hùng hồn:


- Chị Thiên Dung đang học năm thứ ba trường kinh tế. Nếu không quen, làm sao em biết rõ như thế được.
Khải Nguyên nghiêm nét mặt:


- Có phải em quen... cách đây đúng vài phút không? Đây không phải là lần đầu tiên em làm khổ anh vì những hành động rất ngông của em. Người ta đi trên đường, nếu hưxe thì đã có thợ sửa xe. Tự dưng em mời hết người này đến người nọ về nhà. Thật là hết hiểu nổi.


Thế Quân cười với vẻ biết lỗi:
- Năn nỉ anh Hai đó, một lần này nữa thôi.
Khải Nguyên nhún vai:
- Anh đang bận việc, bộ em không thấy sao? Không thể dừng công việc nửa chừng được. Chịu thôi.
Thế Quân nài nỉ:
- Để người ta đứng rục giò ngoài sân, anh Hai không thấy chướng sao?
Khải Nguyên cào nhàu:


Khải Nguyên càu nhàu:
- Ai biểu em rước mấy chiếc xe hư về nhà, ráng mà sửa.
Thế Quân gãi đầu:
- Phải chi em cũng biết sửa xe như anh Hai thì hay biết mấy.
Khải Nguyên quay lại gắt:
- Anh không sửa đâu. Đừng ở đó lải nhải nữa.
Thế Quân thở dài:
- Thế anh không thấy tội nghiệp chị Thiên Dung sao?


Khải Nguyên quát khẽ:
- Em tội nghiệp biết bao nhiêu người rồi hả, cu Rôn?
Thế Quân cười:
- Tại gần đây không có quán sửa xe nào hết trọi.
Khải Nguyên thở dài. Thật không có gì bực hơn khi cậu em của anh nghĩ ra không biết bao nhiêu chuyện. Giờ thật khó mà ngồi yên với nó.
Khuôn mặt anh chàu quạu:


- Em ra nói với người ta thông cảm, anh không biết sửa xe. Anh chỉ là một kỹ sư điện tử, làm sao sửa xe được.
Thế Quân lém lỉnh:
- Em không quen nói dối.
Hằm hè nhìn Thế Quân, Khải Nguyên quát:
- Thế em muốn nói gì thì nói với người ta. Em đi ra đi. Công việc thì ngập tận cổ, vậy mà cứ thích làm phiền!


Thế Quân rầu rỉ:
- Anh sửa giúp em một lần nữa thôi. Em hứa đây là lần... cuối cùng.
Khải Nguyên hằm hè:
- Có thật là lần cuối không?
Thế Quân vội đáp:
- Em hứa.
- Chắc chắn là như thế đấy nhé.
- Dạ...


Đang dắt xe ra cổng với một tâm trạng quê quê vì thái độ của ông anh Thế Quân, Thiên Dung chợt giật mình vì tiếng quát sau lưng:
- Cô đi đâu thế?


Thiên Dung ngoái đầu lại. Trước mặt cô là anh chàng cao lớn lúc nãy. Khá điển trai nhưng khuôn mặt hơi lầm lì. Anh mặc chiếc quần jean và áo pull màu xám tro. Dáng vẻ cao ngạo.
Cô ngắc ngứ:
- Tôi đem xe đi sửa...
Khải Nguyên hất hàm:
- Cô hãy để xe đó đi.
Thiên Dung lắc đầu kiêu hãnh:


- Không... Tôi không muốn làm phiền đến người khác.
Vừa lúc Thế Quân chạy ra. Cậu liếng thoắng:
- Anh Hai của em đã đồng ý sửa xe cho chị rồi đó. Chị đừng ngại gì cả


Thiên Dung mím môi lại nhìn Khải Nguyên. Bộ mặt phớt lạnh của anh khiến cô chợt tự ái ghê gớm. Bộ anh ta nghĩ là cô muốn cầu cạnh anh ta hay sao mà kiêu ngạo như thế chứ.
Hình như đoán được suy nghĩ của Thiên Dung, Thế Quân sốt sắng giành với cô chiếc Spacy.
Nhìn thẳng vào mặt Khải Nguyên, Thiên Dung nhếch môi:


- Lẽ ra tôi không nên làm phiền đến anh mới phải.
Khải Nguyên so vai:
- Nhưng dù sao cô cũng đã tìm đến đây.
Thiên Dung ngẩng cao đầu:
- Tôi sẽ mang xe đến tei65m sửa xe...
Khải Nguyên nhướng mày:
- Cách đây gần một cây số mới có một địa chỉ mà cô muốn tìm đấy.
Thiên Dung bặm môi lại:


- Cho dù... xa đến hai ba cây số tôi cũng có thể tự thu xếp được.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp bướng bỉnh, anh khẽ nheo mắt:
- Cô định... thu xếp bằng cách nào? Không dễ kiếm một chiếc xích lô cho cô đâu. Vì thế cũng không nên bày đặt tự ái chi cho mệt.


Thiên Dung ấm ức nhìn gã đàn ông điển trai đang đứng trước mặt cô. Đúng là một tên đàn ông không có một chút lịch sự ga lăng với phụ nữ. Nhưng cái nhìn của anh lại như có thể xuyên suốt ý nghĩ của người khác.


Không nói gì thêm, Khải Nguyên xắn tay áo mở cốp xe. Xem xét một hồi, vẻ mặt lạnh tanh anh tuyên bố:
- Buya - ra - tơ bị bẩn, có nhiều cặn.
Vẻ mặt Thiên Dung vẫn còn giận hờn:
- Giờ phải làm sao?
Khải Nguyên so vai:


- Sạc bình. Mất thời gian khá lâu và đòi hỏi phải có máy nổ. Có lẽ tôi không giúp cô được.
Thế Quân vọt miệng:
- Nhà mình có máy nổ mà anh Hai.
Khải Nguyên ngán ngẩn nhìn cậu em. Anh chỉ muốn đá cho nó một cú vào mông ngay lập tức.
Nhìn Thế Quân với vẻ thông cảm, Thiên Dung khẽ nói:


- Tạm biệt em. Dù sao chị cũng cám ơn em rất nhiều.
Thế Quân cười toe:
- Anh Hai em nói gì, chị cứ kệ ổng. nói thế chứ anh Hai em đâu phải là người... hẹp hòi thấy người khác gặp chuyện xui xẻo mà làm lơ.


Khải Nguyên lừ mắt nhìn Thế Quân. Nếu không có Thiên Dung ở đây, có lẽ cậu đã bị nhéo tai đỏ nhừ.
Anh hắng giọng:
- Cu Rôn...
Thiên Dung trầm giọng:
- Lẽ ra tôi không nên nghe theo lời Thế Quân mới phải. Chào anh...
Khải Nguyên hới lúng túng trong thoáng chốc. Anh ngăn lại:
- Khoan đã...
Thiên Dung nhướng mày:


- Gì cơ?
Khải Nguyên nhún vai:
- Tôi nghĩ là tôi vẫn có thể... sạc bình cho cô.
Thiên Dung nhn tthẳng vào đôi mắt lạnh lùng:
- Tại sao anh lại đổi ý?
Khải Nguyên nhún vai:
- Tôi không cần phải giải thích cho cô. Cô chỉ biết là tôi sẽ sạc bìn, thế thôi.
Thiên Dung nheo mắt:


- Tôi nghĩ là tôi cũng không cần sự hào hiệp đến mức... khó ưa của anh.
Thê Quân nhìn họ. Có lẽ sẽ xảy ra chiến tranh giữa hai người mất.
Cậu vội lên tiếng:
- Chị Thiên Dung... Trong lúc anh Hai em sửa xe cho chị, chúng ta sẽ đi ra vườn ngắm hoa.


Khải Nguyên định bảo với Thế Quân là anh đã thay đổi ý định của anh và mặc xác cô gái kiêu hãnh này, cô ta muốn xéo đi đâu thì xéo. Còn Thiên Dung, cô muốn nói với Thế Quân là cô thà đẩy chiếc Spacy cồng kềnh đi bộ đến... trăm cây số hơn là nhờ cậy tên đàn ông đáng ghét đang xỏ hai tay vào túi quần ngạo nghễ đứng trước mặt cô.


Nhưng Thế Quân còn nhanh hơn họ. Cậu kéo tay Thiên Dung:
- Mình đi ra vườn đi chị.
Thiên Dung cố gượng lại:
- Không... chi...
Thế Quân tía lia:
- Vườn hoa nhà em ở phía này nè... Anh Hai... Cám ơn anh Hai nhé...
Thiên Dung bị lôi tuột ra vườn.


Cô còn cố ngoái đầu lại nhìn Khải Nguyên. Anh có vẻ bất mãn. Cô tự hỏi là không biết là gã đàn ông đáng ghét này có phá nát chiếc Spacy không của cô để... trả đũa không nữa. Đúng là một tên đàn ông có khuôn mặt lạnh hơn... một tấn nước đá.


Thế Quân và ông anh của nó đúng là hai thái cực.
Giọng Thế Quân thắc thỏm:
- Chị đừng giận anh Hai của em nghe. Không phải lúc nào ổng cũng khó như thế đâu.
Thiên Dung thở dài:
- Sao ổng khó ưa vậy cu Rôn?
Thế Quân lạc đề:
- Chị có thích ngắm vườn hoa không?
Thiên Dung mỉm cười:


- Dĩ Nhiên là chị rất thích. Nhưng thú nhất là ngắm hoa vào hoàng hôn.
Thế Quân sôi nổi:
- Chứ không phải là lúc bình minh sao?
Thiên Dung trầm giọng:
- Cũng có người thích ngắm hoa vào lúc đó, riêng chị lại khác. Chị thường ngắm hoa vào lúc chiều tà, khi ánh nắng đã tắt.
Thế Quân xuýt xoa:


- Mới nghe chị nói, em cũng đã thấy là nên ngắm hoa vào lúc trời tối.
Thiên Dung bật cười:
- Vào lúc nắng tắt, chứ không phải là lúc... trời tối. Hiểu chưa cu Rôn? Tối mù làm sao thấy.
Thế Quân cười theo:
- Thế thì người ta xài bóng đèn điện. Anh Hai em là kỹ sư điện đó.


Thiên Dung lắc đầu cười chịu thua. Cô hắng giọng:
- Một đôi khi người ta ngắm hoa dưới trăng, chứ không phải xài... bóng đèn như em nói.
Thế Quân buông gọi:
- Chỉ có đá bóng là khỏe. Em chỉ thích đá bóng mà thôi.
Ra đến vườn hoa, phải cố lắm Thiên Dung mới nhịn được cười.


Vườn rộng. Nhưng hoa thì thê thảm. Có một bụi hồng đã lụi tàn. Mấy bụi cẩm chướng đang xác xơ. Hao đủ chủng loại, lộn xộn không trồng thành hàng lối. Thật không có một vườn hoa nào tệ hơn vườn hoa này nữa.
Thế Quân huơ huơ tay:


- Chị thấy vườn nhà em nhiều loài hoa không? Gần hai chục loài luôn đấy. Nào là cẩm chướng, lys, thược dược, hồng, cúc đại đóa... rồi gì gì nữa không biết. Hôm trước nghe nội kể tên của chúng, em thấy muốn chóng mặt.


Thiên Dung cười. Hình như trong vườn đếm tổng cộng lại chưa đủ được mười bông hoa. Chúng đều xác xơ.
Cúi xuống nâng nhẹ một cành hồng đã úa tàn, cô nói giọng bâng khuâng:
- Tiếc quá.
Thế Quân sôi nổi:
- Vậy mà em thì chẳng hề tiếc chút nào.
Thiên Dung chớp mi:
- Sao lại như thế hả em?


Thế Quân cười:
- Nếu vườn hoa này tàn lụi đi, em sẽ biến nơi đây thành m6ọt sân bóng đá. Không có gì tuyệt hơn thế nữa.
Thiên Dung lắc nhẹ đầu:
- Sân bóng đá à? Theo chị thì một vườn hoa có lẽ tốt hơn.
Thế Quân nghiêng đầu hỏi:
- Vì sao chị lại thích một vườn hoa?


Giọng Thiên Dung mềm mại:
- Vườn hoa sẽ làm cho ngôi nhà của em vốn đã đẹp lại càng đẹp hơn. chị rất thích khung cảnh ở đây. Một ngôi nhà chìm khuất sau những rặng cây và được bao quanh bởi một vườn hoa. chỉ tiếc rằng vườn hoa đã úa tàn.
Suy nghĩ mông lung một hồi, Thế Quân tuyên bố:


- Nhưng nếu có một sân bóng thì vẫn hơn là vườn hoa chứ.
Thiên Dung cười. Cứ theo cách nói của Thế Quân thì có lẽ cậu ta rất say mê đá bóng. Không có gì quan trọng hơn sân bóng.
Giọng cô vui vẻ:
- Thế có bao giờ em... làm vỡ kính nhà người ta chưa?
Thế Quân cười:


- Nhiều lần lắm chứ. Những lần đó em bị nội và anh Hai la mắng tơi bời phải đền và lắp lại gương mới cho người ta. Lần gần đây nhất em làm vỡ một chậu bonsai của nội. Không những chậu bị vỡ mà cây kiểng mà nội em thích nhất.
Thiên Dung tròn mắt:


- Cây kiểng bị gãy sao? Nghe em nói chị cũng thấy rất tiếc. Dễ gì trồng một cây kiểng đâu em.
Thế Quân gãi đầu:
- Nội em cũng nói như chị. Lần đó, nội buồn đến mức làm em bỗng có ý định... treo giày.
Thiên Dung mỉm cười:
- Nhưng chị đoán là bây giờ em đã đá bóng trở lại.


Thế Quân ngạc nhiên:
- Sao chị tài thế?
Thiên Dung nheo mắt:
- Người ta không thể ôm mãi một nỗi buồn. Có lúc phải quên đi.
Thế Quân sôi nổi:


- Để khỏi làm bể kính người ta và làm vỡ chậu kiểng của nội, em và mấy đứa bạn đành chịu khó đến mấy câu lạc bộ. Tuy xa một chút nhưng thoải mái, không phải lo sợ gì cả. Tha hồ mà đá và la hét đến khản cổ. Không sợ bị ai la mắng.
Cô tò mò hỏi:


- Thế nội của em đâu rồi mà chị không thấy?
- Dạ, nội em sang nhà hàng xóm chơi. Có lẽ nội cũng gần về.
Đá phóc một viên sỏi ra xa, Thế Quân kể lể:
- Nội muốn khôi phục lại vườn hoa nhưng anh Hai của em không đồng ý.
Thiên Dung tròn mắt nhìn Thế Quân:
- Vậy sao?
Giọng Thế Quân vui vẻ:


- Điều đó rất hợp với ý của em.
Thiên Dung lắc đầu cười:
Có một chiếc xích đu sơn xanh đỏ lòe loẹt nhưng thật dễ thương.
Thiên Dung gnồi xuống xích đu và lắc nhẹ. Cô chợt nghĩ đến Khải Nguyên với cái nhìn cao ngạo như xuyên suốt ý nghĩ của người khác và khuôn mặt đăm đăm của anh.


Cô buột miệng:
- Hình như ông anh của em rất... ghét phụ nữ.
Ngỡ là cô đoán sai, không ngờ Thế Quân lại gật đầu.
- Dạ...
- Sao thế?
Thế Quân khẽ nói:
- Từ ngày chị Phi Nga đi yêu một người khác.


Nhoài người ngắt m6ọt nụ hồng đã xác xơ và hít lấy hương thơm đã nhạt nhòa, Thiên Dung hạ thấp giọng:
- Trước đây hai người là bồ hả?
Thế Quân gãi đầu:
- Dạ, anh Hai của em yêu chị Phi Nga lắm đó.


Thiên Dung bặm môi nhìn về phía cổng vườn. Nếu Khải Nguyên bất thần xuất hiện vào lúc này và nghe cô cùng Thế Quân bàn luận về anh ta, coi bộ anh chàng khó đăm đăm ấy nổi trận lôi đình và không chừng sẽ tống cô ra cửa mất.
Giọng Thế Quân thoáng buồn:


- Nội của em tuy cũng khá giả nhưng so với cái anh Việt Kiều mà chị Phi Nga yêu thì cũng không nhằm nhò gì, vì thế chị Phi Nga đã bỏ anh Hai của em.
Thiên Dung gật gù. Ông anh của Thế Quân có vẻ hận đời hết biết. Coi bộ anh ta thù tất cả phụ nữ quá.
Thế Quân chợt hỏi:


- Chị có biết vì sao em muốn anh Hai của em sửa xe cho chị không?
Thiên Dung vội nói:
- Em thật là tốt bụng. Nghe anh Hai em nói, hình như chị không phải là người đầu tiên được em giúp đỡ?
Thế Quân lại gãi đầu:
- Không được như chị nói đâu. Em đâu có tốt.
Thiên Dung tròn mắt:


- Chị thấy em tốt thật mà.
Thế Quân hắng giọng:
- Em muốn tìm cho anh Hai của em... một người bạn gái. Có nhờ sửa xe, may ra anh mới có cơ hội làm quen với người ta.
Thiên Dung như bật ra khỏi xích đu. Cô cười như mếu:
- Trời đất.
Thế Quân gãi đầu:


- Mấy tháng nay, thấy chị nào... đẹp đẹp có xe hư là em xung phong dắt xe vô nhà liền. Nhưng gặp ai, ảnh cũng lạnh như nước đá không thèm bắt chuyện. Báo hại có lần em bị họ quay ngược mắng cho một trận.
Thiên Dung mở to mắt nhìn Thế Quân. Cô biết là cậu ta không hề đùa.
Chợt Thế Quân phán một cậu xanh dờn:


- So với chị Phi Nga, chị còn đẹp hơn nữa đó.
Thiên dung tò mò:
- Chị Phi Nga làm gì?
Thế Quân hắng giọng:
- Cũng học đại học như chị, nhưng chuẩn bị ra trường.
Thiên dung mở to mắt:
- Trường nào?
- Dạ... Y Khoa.


Thiên Dung bặm môi lại. một cô bác sĩ tương lai. Đẹp. Ông anh của Thế Quân tiếc đến ngẩn ngơ cũng phải. Nhưng mà Khải Nguyên cũng đẹp trai và ấn tượng đấy chứ. Chỉ tiếc là khuôn mặt lạnh như kem.
Chợt ửng hồng mặt khi suy nghĩ lẩn thẩn về Khải Nguyên, Thiên Dung nguẫy đầu thật mạnh.
Thế Quân chùng giọng:


- Chị có thể giúp em được không?
Thiên Dung sốt sắng:
- Chuyện gì?
Thế Quân ấp úng:
- Chị có thể... tình nguyện kết bạn với anh Hai của em không?
Phát hoảng, Thiên Dung kêu lên:
- Ôi... Không...
Thế Quân thấp thỏm:
- Bột chị có bạn trai rồi hả?
Thiên Dung gật đại đầu:
- Ừ...


Khuôn mặt Thế Quân thoáng buồn. Chợt cậu nhìn thẳng vào mặt Thiên Dung tuyên bố:
- Em không tin đâu.
Thiên Dung hùng hồn:
- Chị có bạn trai thật mà.
Đúng lúc đó, Khải Nguyên xuất hiện từ xa với vẻ mặt cau có. anh cao giọng:
- Xe đã sửa xong rồi đó!


Thiên Dung và Thế Quân đi về phía anh nhưng Khải Nguyên đã lạnh lùng quay lưng bỏ vào nhà.
Cố đuổi theo anh chàng cao ngạo đá lạnh, Thiên Dung vội nói:
- Cám ơn anh.
Một cái nhún vai thay câu trả lời. Khải Nguyên biến mất sau cánh cửa kính.
Thế Quân giọng buồn buồn:
- Thôi mặc kệ... Ổng.


Thiên Dung mỉm cười với cậu:
- Chị cám ơn em nha. Dù biết là ông anh của em sẽ xử như thế nhưng... bổn phận của chị là phải mở miệng cám ơn... Ổng. Ân đền, oán trả.
Tiễn Thiên Dung ra cổng, Thế Quân giọng luyến tiếc:
- Nhà chị Ở đâu?
Thiên Dung trầm giọng:


- Cạnh cà phê "Quỳnh", lúc nào có dịp em đến chơi với chị nhé.
Thế Quân gật đầu:
- Nhất định là em sẽ đến.






Truyện liên quan