Chương 2

Trước mặt một chú bé như Thế Quân, Thiên Dung là một người lớn. Nhưng chỉ sau nửa giờ, cô thật nhí nhảnh với chiếc quần lửng màu kem và áo pull lửng ngang hông.
Sà vào bếp, nghiêng đầu nhìn vào chảo sườn chua ngọt đang bắc trên bếp giọng cô líu lo:


- Ái chà... Ngon ghê ha. Mà sao hôm nay mẹ về muộn thế nữa không biết.
Chị bếp mỉm cười:
- Bà chủ sang nhà cậu Vũ Tuấn chơi chưa về. Nếu cô đói bụng tôi dọn cơm trước nghe.
Thiên Dung lắc đầu:
- Thôi khỏi, tôi đợi mẹ về cùng ăn mới vui.
Giã mấy trái ớt làm nước chếm, chị bếp hắng giọng:


- Lúc nãy cô Đan Phượng có gọi điện thoại cho cô đấy.
Thiên Dung vội hỏi:
- Thế Đan Phượng có nhắn gì cho tôi không?
Chị bếp cười hồn nhiên:
- Đan Phượng bào là tối nay cô phải đến sớm đấy. Hình như hôm nay là sinh nhật của Đan Phượng, có phải không?
Thiên Dung lý lắc:


- Đúng là như thế. Nó nhắc tôi đến dọn bàn dọn ghế cho nó đó mà. Còn khuya nó mới cho tôi và Mỹ Mỹ nhấm nháp trước thiên hạ.
Chị bếp vui vẻ nhận xét:
- Ba cô thân nhai quá ha.
Thiên Dung chớp mi:


- Từ hồi tụi này học phổ thông trung học lận. Vì thân nhau nên mới rủ nhau cùng thi m6ọt trường. Không ngờ cả ba đứa đều đậu đấy.
Chị bếp cười:
- Tới khi lấy chồng, chắc hết chơi thân với nhau quá.
Thiên Dung tròn mắt:
- Sao lại thế?
Chị bếp rổn rảng:


- Tôi thấy thường thường là thế. Lấy chồng, biết bao nhiêu chuyện phải lo. Có muốn đi lại thăm nhau cũng khó.
Thiên Dung le lưỡi:
- Nếu thế tôi không bao giờ lấy chồng đâu.
Chị bếp mỉm cười:
- Hồi xưa tôi cũng đã từng nói như thế đấy.
Thiên Dung tò mò:
- Chị lấy chồng lúc bao nhiêu tuổi?


available on google playdownload on app store


Chị bếp sôi nổi:
- Mười tám tuổi.
Bật cười, Thiên Dung nhí nhảnh:
- Bộ chị yêu sớm như thế sao?
- Đâu có. Tôi lấy ba sáp nhỏ vì hai gia đình giao ước với nhau. Tôi không từ chối được.
Thiên Dung khẽ lắc đầu:
- Thời buổi bay giờ khác với hồi ấy.
Chị bếp buột miệng:
- Cũng vậy thôi.


Thiên Dung hùng hồn:
- Chị nói trật lất.
Chị bếp chợt ngĩ đến Vũ Tuấn. Anh chàng bác sĩ mới ra trường này rất thích Thiên Dung và có ý tiến đến chuyện hôn nhan với cô.


Mẹ của Vũ Tuấn và mạ Thiên Dung là hai người bạn thân với nhau. Cùng góa bụa sớm nên hai bà càng thân tiết qua lại thăm viếng nhau. Không chừng Vũ Tuấn sẽ đạt được điều mà anh ta muốn.
Ngóng ra cửa, rồi lại nhìn đồng hồ Thiên Dung thắc thỏm:
- Mẹ lâu về ghê!


Chị bếp chưa kịp nói gì thêm đã nghe tiếng còi xe trước cổng.
Thiên Dung lý lắc:
- Để tôi mở cổng cho. Chị cấp tốc dọn cơm nha. Tôi đói bụng lắm rồi đó.
Một chiếc Toyota đời mới sang trọng chạy vào sân. Trên xe, bà Mỹ Thường bước xuống.


- Nụ cười điểm trên môi, bà Mỹ Thường âu yếm hỏi Thiên Dung:
- Con về lâu chưa?
Thiên Dung nũng nịu:
- Bụng của con đang réo sôi biểu tình đây nè. Con chờ mẹ về để ăn cơm đấy.
Bà Mỹ Thường cốc nhẹ lên đầu cô:
- Chứ không phải là con thường thích ăn vặt hơn ăn cơm sao?


Thiên Dung cười xòa. Cô đi theo mẹ cô vào nhà. Bà Mỹ Thường đi trước cô, dáng vẻ thật quý phái. Thiên Dung ngắm nhìn mẹ cô với m6ọt chút tự hào. Mẹ cô dù ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn đẹp và quyến rũ. Lao vào phòng ăn, giọng cô trong trẻo
- Chị bếp ơi, dọn cơm nhanh đi!
*
* *


Sinh Nhật Đan Phượng tổ được chức thật tưng bừng. Mỹ Mỹ và Thiên Dung leo lên leo xuống mấy chục bậc thang muốn xỉu vì để làm vui lòng nhỏ bạn thân của cô.
Ban đầu là để kiểm tr.a giùm Đan Phượng đã có bao nhiêu người đến... nộp mạng.


Sau đó là đến chuyện xem thử chiếc bánh sing nhật người ta vừa mang đến có đúng bảy tầng không, có đẹp không. Rồi xem thử... đủ thức ăn không.
Chưa hết. Đan Phượng còn nhờ Thiên Dung và Mỹ Mỹ phụ nó tiếp khách.


Mà có phải ít khách đâu. Có gần đến hai trăm người. Thật không khác gì một đám cưới.
Mệt muôn khờ người nhưng Thiên Dung và Mỹ Mỹ vẫn vui. Tiếng cười trong trẻo của hai cô gái cất vang lên thật hồn nhiên.
Xuất hiện trong chiếc đầm hồng nhạt thật dễ thương, Đan Phượng khai mạc tiệc sinh nhật.


Bạn bè đến với Đan Phượng rất đông. Không khí nhộp nhịp từng bừng.
Mỹ Mỹ huých vào vai Thiên Dung:
- Thiên Dung, ta và mi tìm một chiếc bàn nào đó để ngồi đi. Ta mệt muốn tức thở lắm rồi.
Thiên Dung khúc khích:
Theo mi thì nên ngồi chỗ nào?
Mỹ Mỹ hóm hỉnh:


- Một chiếc bàn gần ngay cửa sổ. Không cần một cái bàn có nhiều thức ăn mà phải là một cái cửa sổ. Một cái cửa sổ cho ta ngay lập tức!
Thiên Dung nheo mắt:
- Chi vậy?
Mỹ Mỹ cười:
- Ta cần không khí để thớ. Đấy là điều quan trọng nhất.
Giọng Thiên Dung ngịch ngợm:


- Thế nhà ngươi không thương... cái dạ dày của mình sao?
Mỹ Mỹ sôi nổi:
- Ờ nhỉ... Nếu nhà ngươi không nói, có lẽ ta quên mất. Thế thì một cái cửa sổ và m6ọt cái bàn ê hề thức ăn vậy. Có lẽ là sự lựa chọn không ngoan nhất.


Đùa thế thôi. Chỉ một lát sau, Thiên Dung và Mỹ Mỹ đã ngồi ở một chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ. Từ đây có thể nhìn ra vườn và ngắm cả sao trời li ti tren cao. Cho dù Mỹ Mỹ cũng không hề có ý định ngắm trăng sao vào lúc này, khi mà không khí trong phòng vui nhộn và sôi lên như một nồi súp de đang nóng.


Chìm ngập giữa những lời chúc tụng, Đan Phượng tạm thời quên mất Thiên Dung và Mỹ My, cho hai đứa bạn thân của cô ở... ngoài vùng phủ sóng.
Mỹ Mỹ khúc khích nhân xét:
- Đan Phượng nhìn giống một cô dâu chính hiệu, chỉ có đièu là thiếu một chú rể Thiên Dung há.
Thiên Dung cười:


- Mai mốt nó làm cô dâu, ta cho mi làm... cô dâu phụ.
Mỹ Mỹ đong đưa chân:
- Không biết trong ba đứa tụi mình, kẻ nào sẽ lên xe hoa trước đây.
Thiên Dung nhướng mày:
- Coi bộ là Đan Phượng quá.
Mỹ Mỹ tò mò:
- Bộ nó phải lòng một tên đàn ông nào đó rồi hả?
Thiên Dung nguãy đầu:


- Không... Nhưng dạo này cô nàng hơi chưng diện nên ta thấy cũng nghi nghi.
Mỹ Mỹ cười:
- Lát nữa ta sẽ bắt nó khịa ra hết. Nếu có gì nó không thể qua mặt mi và ta đâu.
Thiên Dung nhướng mày:
- Đùa một chút cho vui chứ ta nghĩ ba đứa tụi mình coi bộ giống nhau, chỉ khoái lao đầu vào học chứ yêu nỗi gì.


Chống cằm ngắm nhìn Thiên Dung, Mỹ Mỹ đùa:
- Mi nói đúng. Nếu có yêu, không phải Đan Phượng và ta mà là... mi. Mo là ứng cử viên số m6ọt.
Thiên Dung giẫy lên:
- Đời nào có chuyên đó. Trái tim làm bằng plastic. Ta thề không bao giờ yêu cả.
Mỹ Mỹ khúc khích:


- Ta chỉ sợ có ngày nhà ngươi bị tên bay đạc lạc từ ánh mắt của những anh chàng lẽo đẽo bám xe đi theo nhà ngươi từ trường về nhà thôi.
Thiên Dung dẩu môi. Có rất nhiều anh chàng si tình đã kiên nhẫn đi theo cô và chờ đợi. Cô chưa bao giờ xao động. Chỉ thấy trái tim mình thật dửng dưng.


Đan Phượng đi đi lại lại như thoi đưa từ bàn tiệc này sang ban tiệc khác. Đi đến bàn Thiên Dung và Mỹ Mỹ đang ngồi, Đan Phượng cười vui vẻ:
- Sao, mấy con nhóc kia?
- Vờ như không hiểi Đan Phượng muốn nói gì, Mỹ Mỹ lý lắc:
- Mi nói chi mà ta chưa hiểu
Đan Phượng đấm nhẹ lên vai Mỹ Mỹ:


- Nhà ngươi và Thiên Dung có hài lòng về thực đơn tối nay không?
Thiên Dung cười:
- Mọi chuyện đều diễn ra rất tốt đẹp. Ban đầu thì Mỹ Mỹ bảo chỉ cần xin một ít không khí để thở nhưng sau đó thì Mỹ Mỹ xin... một núi thức ăn, mải nhai quên cả ta và quên cả hô hấp.
Mỹ Mỹ sôi nổi:


- Ngồi với ta và Thiên Dung một chút chứ Đan Phượng? Không lẽ mi còn định quét lui quét tới chiếc váy dài tren sàn nhà như một cô dâu bi chú rể... ruồng bò trong ngày cưới?
Đan Phượng bụm miệng cười:


- Đúng là đồ độc miệng. Lẽ ra bọn nhà ngươi phải thương cho hoàn cảnh không may của ta tối nay mới phải chứ.
Thiên Dung kéo tay Đan Phượng:
- Mỹ Mỹ nói đúng đó. Ta muốn biết, chiếc soiré mà mi đang mang là chiếc... thứ mấy của tối hôm nay?
Đan Phượng cười:


- Ta mới thay hai cái váy chứ mấy. Còn một cái nữa.
Mỹ Mỹ nhướng mày:
- Vì sự... an bình của quý khách, ta xin mi dừng ngang con số hai là đã đủ.
aan Phượng véo vào cánh tay Mỹ Mỹ:
- Mi làm như ta gây nên... tai họa không bằng.
Mỹ Mỹ cười:


- Vì thiên hạ sẽ đau tim mất nếu cứ phấp phỏng chờ xem mi sẽ xuất hiện với chiếc áo nào. Hãy chấm dứt phần biểu diễn trang phục của mi đi là vừa.
Đan Phượng khúc khích:
- Được thôi, vì ta rất muốn ngồi tán dóc với hai nhà ngươi cho dù ta đã sắm đến ba chiếc váy lận.
Mỹ Mỹ cà khịa:


- Để dành chiếc váy ấy cho ngày cưới của mi vậy.
Đan Phượng đấm vào lưng Mỹ Mỹ:
- Con khỉ, toàn là nói bậy.
Chợt thấy Thiên Dung chăm chú nhìn về chiếc bàn cuôi phòng, Đan Phượng và Mỹ Mỹ cùng quay lại nhìn.


Một cô gái mặc chiếc robe màu xanh nước biển thật ấn tượng đang hếch chiếc mũi cao xinh lên ra dáng kieu hãnh. Đó là một cô gái rất đẹp, mái tóc cắt ngang và được chải lật ra sau thật cầu kỳ.
Đan Phượng cười cười:
- Bồ có công nhận cô ta đẹp không? Ác liệt.
Mỹ Mỹ chót chét:


- Nếu cho điểm, ta sẽ hào phóng cho đúng tám điểm. Còn nhỏ Thiên Dung của tụi mình, sẽ là điểm chín.
Thiên Dung kêu lên:
- Sao lại chấm ìểm ta?
Mỹ Mỹ tỉnh bơ:


- Vì mi cũng đẹp không thua gì cô nàng đang mặc chiếc váy màu nước biển ấy. Ta trừ cô nàng một điểm vì đã trang điểm hơi kỹ. Còn mi, chân phương và nguyên sơ nên khỏi... bị trừ.
Đan Phượng cười:


- Cô nàng ất có thể là chị dâu tương lai của ta đó. Sao? Lũ nhà ngươi có còn muốn nói xấu nữa không?
Thiên Dung tròn mắt:
- Mi đâu có anh trai.
Đan Phượng mỉm cười:
- Đúng. Nhưng cô nàng bồ với ông anh họ của ta.
- Anh Lê Quang?


- Không. Anh Hữu Phong - một ông anh họ Việt kiều mới từ Pháp về nước mấy tháng nay.
Chăm chú ngắm nhìn nhan sắc l6ọng lẫy của cô gái không chớp mắt, Thiên Dung buột miệng:
- Đúng là một mỹ nhân.
Đan Phượng trầm giọng:
- Chỉ còn mấy tháng nữa người ta là bác sĩ đấy.


Vẻ mặt Thiên Dung đầy thán phục:
- Nếu mở phòng mạch chắc thiên hạ đua nhau... bệnh để được bác sĩ phám quá.
Mỹ Mỹ ɭϊếʍƈ môi:
- Tha hồ hốt bạc.
Thiên Dung mỉm cười:
- Nếu thi hoa hậu, chắc chắn là đạt giải nhất.


Đan Phượng cười. Dưới con mắt của cô thì Phi Nga không đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng than2h. Dù sao Mỹ Mỹ cũng có một nhận xét thật sắc sảo. Phi Nga đã biết cách làm tôn vẻ đẹp trời cho của mình lên bằng nghệ thuật trang điểm. Nếu cho điểm, cô chỉ chấm đúng bằng điểm của Mỹ Mỹ.


Hích vai Đan Phượng, Mỹ Mỹ tò mò hỏi:
- Mi cười chi vậy?
- Chỉ một anh chàng vừa lách đám đông đi đến bàn ngồi xuống, Đan Phượng ríu rít:
- Anh Hữ Phong của ta đó kìa.


Thiên Dung ngẩn người nhìn ông anh họ của Đan Phượng. Đó là một anh chàng ngoài ba mươi tuổi, vẻ mặt nhạt nhẽo nhưng ăn mặc chải chuốt, có phần đỏm dáng. Ngồi trong bàn tiệc với nhiều người nhưng anh ta cầm máy điện thoại di động nói chuyện oang oang rồi phá lên cười như chỗ không người. Mới nhìn Hữu Phong, Thiên Dung cũng có thể đoán ra được đây là một anh chàng thích khoe khoang siêu nặng.


Hơi thất vọng, Thiên Dung chợt thấy... tiếc cho cô bác sĩ tương lai xinh đẹp, vợ chưa cưới của anh ta.
Đan Phượng nheo mắt hỏi:
- Sao?
Thiên Dung cười:
- Ông anh của Đan Phượng cũng tài ghê há, mới về nước đã cuỗm được một cô nàng sinh viên y khoa đẹp như hoa hậu.
Đan Phượng bặm môi:


- Tên cô nàng cũng ấn tượng ra phết. Phi Nga - một chú thiên nga đang bay đấy!
Phi Nga.
Thiên Dung nhíu mày vì thấy tên này quen quen. Không cần phải nghĩ ngợi lâu lắm. Cô nhớ đến Thế Quân, Khải Nguyên và cả khuôn mặt lạnh như kem của Khải Nguyên.


Bồ của Khải Nguyên cũng là một cô sinh viên y khoa tên Phi Nga. Thiên Dung tin chắc rằng đây chính là người một thời từng bồ với Khải Nguyên.
Chợ không kìm được tò mò, Thiên Dung chống cằm tiếp tục quan sát Phi Nga và vồ của cô ta.


Nói chuyện với Thiên Dung được m6ọt chút thì Đan Phượng vội đi đến bàn khác. Sợ Mỹ Mỹ và Thiên Dung trách, cô hắng giọng phán:
- Thông cảm cho ta nghe. Lát ta quay trở lại bây giờ.
Mỹ Mỹ phẩy tay:
- Sao mà mi khách sáo với bọn ta đến thế.


Chỉ một lát sau, Mỹ Mỹ đã cùng mấy người bạn cùng lớp rủ nhau ra sàn nhảy nhót tưng bừng. Chỉ còn ngồi lại một mình với ly nước ngọt uống dở. Thiên Dung cắn móng tay lặng lẽ ngắm nhìn Phi Nga.


Tò mò có phải là cố tật của con gái không nhỉ. Thiên Dung rất muốn biết vì sao Phi Nga lại cài số de Khải Nguyên khiến anh ta lầm lì cay đắng.
Tại sao mình lại quan tâm đến Khải Nguyên?
Lắc đầu một cái thật mạnh, Thiên Dung cố xua đi một ý nghĩ vừa đến...


Oang oang nói chuyện trong điện thoại một hồi, Hữu Phong quay sang cụng ly với mấy người trong bàn và nốc cạn ly rượu này đến ly rượu khác.
Tuy thế, anh ta có vẻ galant với Phi Nga hết cỡ. Thiên Dung thấy Hữu Phong lăng xăng đứng dậy tìm cách giảm máy điều hòa sau khi Phi Nga nhăn mặt khẽ nói bên tai anh ta điều gì đó.


Gắp đầy thức ăn cho Phi Nga, Hữu Phong ngồi dỗ dành cô bồ của anh ta ăn như... một bà mẹ đầy lòng kiên nhẫn với con bé hai tuổi khi nó không chịu nhai nuốt.
Đang mải mê quan sát, Thiên Dung bỗng giật mình vì cái đập nhẹ trên vai:
- Thiên Dung... Mỹ Mỹ đâu rồi? Sao bồ không nhảy nhót với lũ bạn lớp mình cho vui?


Thiên Dung cười:
- Chỗ nào nhộn nhất, có lẽ Mỹ Mỹ đang ở đó.
Ra nhảy một bản chachacha với tụi mình đi.
Thiên Dung lắc đầu cười:
- Ngồi nhìn thiên hạ tưng bừng cũng là một cái thú... thương đau.
Nắm tay Thiên Dung, Đan Phượng sôi nổi:
- Không nhảy nhót thì đến đây với ta.


Thiên Dung nhướng mày:
-... Đi thổi nến và cắt bánh kem với mi à?
Đan Phượng phì cười:


- Ta không còn nhí đến mức đó nữa. Bánh kem chỉ để trang trí cho... đẹp. Ta cũng không biết sẽ làm gì với bảy tầng bánh ngọt lịm hơn đường ấy nữa. Hình như bây giờ thiên hạ không còn khoái ăn ngọt nữa, phải hkông Thiên Dung?


Trong lúc Thiên Dung chưa kịp đoán Đan Phượng rủ cô đi đâu thì Đan Phượng đã kéo cô băng băng đến bàn tiệc của Hữu Phong và Phi Nga.
Đang ngồi chăm chút gắp thức ăn cho Phi Nga, nhìn thấy Đan Phượn đi đến Hữu Phong cười lớn:
- Nãy giờ anh và chị Phi Nga có ý đợi em đó.
Đan Phượng vui vẻ:


- Cám ơn hai người đã đến chung vui với em.
Hữu Phong xoa tay:
- Sao? Em hài lòng về món quà thật giá trị đó chứ?
Đan Phượng chu môi:
- Em chưa khui quà. Nhưng dù đó là gì đi nữa vẫn xin cám ơn anh chị.
Hữu Phong xoa cằm:
- Cam đoan với em, không có món quà nào giá trị hơn nữa đâu.


Quay dang Thiên Dung đang lớ ngớ trước cái nhìn quan sát của Phi Nga, giọng Đan Phưnng sôi nổi:
- Thiên Dung, nhỏ bạn thân của em đó. Còn một nhỏ bạn thân nữa, nhưng nó đang quay cuồng với bản chachacha. Lát nữa em đem nó đến trình diện sau.
Hữu Phong đưa tay ra phía trước giọng kiểu cách:
- Mời em và Thiên Dung ngồi.


Đáp lại cái nhìn đầy kiêu hãnh của Phi Nga, Thiên Dung gật nhẹ đầu chào.
Đan Phượng mỉm cười:
- Giới thiệu với Thiên Dung, đây là anh Hữu Phong - anh chú bác với mình và đây là Phi Nga bạn gái của anh ấy.
Hữu Phong nháy mắt:


- Giới tiệu như em là trật lất hết trơn. Em phải giới thiệu chị Phi Nga là vị hôn thê của anh chứ.
Đan Phượng xụ mặt:
- Bạn gái hay vị hôn thê cũng gần gần giống nhau. Mà anh và chị Phi Nga đâu đã đính hôn.
Hữu Phong phà m6ọt hơi khói khiến Thiên Dung và Đan Phượng muốn ngộp:


- Anh và chị Phi Nga dự định tháng sau đính hôn đấy.
Đan Phượng cười:
- Ôi... Thế mà em không biết.
Chợt Đan Phượng nghiêng đầu hỏi:
- Sao anh và chị Phi Nga không ra sàn hiêu vũ với mọi người cho vui?
Nãy giờ im lặng với nụ cười nhạt nhẽo trên môi, Phi Nga chợt lên tiếng:


- Tôi và anh Hữu Phong chỉ quen khiêu vũ trong những khung cảnh thật thơ mộng trữ tình, ở đây hơi xô bồ...
Đan Phượng tròn mắt:
- Chị không thích không khí vui nhộn của inh viên sao?
Phi Nga nhún vai một cái thật đầm rồi im lặng.
Bật Zippo kêu lách cách, Hữu Phong vồn vã:
- Hai em uống seven up hay côca? Hay một chút rượu nhẹ?


Thiên Dung khẽ nói:
- Dạ... sao cũng được.
Đan Phượng mỉm cười:
- Lúc nãy thấy Thiên Dung có vẻ ngưỡng mộ chị Phi Nga nên Đan Phượng đưa nó đến đây làm quen đấy.


Phi Nga nở một nụ cười ra dáng bề trên. Cô hiểu được ấn tượng mà cô tạo được cho mọi người. Cô biết là mình rất đẹp.
Giọng cô đả đớt:
- Thế sao? Ôi, cũng có rất nhiều người đã nói với tôi như thế.
Hữu Phong cười lớn:


- Mỗi lần Phi Nga đi ra phố, có mấy cô nhóc như em và Thiên Dung cứ ngỡ Phi Nga là diễn viên nên cứ chạy theo để xin chữ ký. Giải thích và xua đuổi cũng mệt.
Phi Nga mìm cười kiêu hãnh như xác nhận những lời của Hữu Phong không phải là bịa đặt.


Thiên Dung xoay lu nước mát lạnh trên tay. Cô hơi ấm ức. Thứ nhất cô không phải là... con nhóc. Thứ hai, Phi Nga có vẻ tự kiêu. Điều đó làm cho Thiên Dung ngấm ngầm thất vọng. Giọng Phi Nga kiểu cách:
- Thiên Dung và Đan Phượng là bạn học với nhau hả?
Đan Phượng sôi nổi:


- Dạ, hai đứa thân nhau từ hồi học cấp ba lận. Vì thế, khi đi thi đại học cũng rủ nhau cùng thi một trường.
Phi Nga nhíu mày:
- Trường nào?
Thiên Dung nhỏ nhẹ:
- Kinh tế...
Quay sang Hữu Phong nở nụ cười đẹp đến mê hồn, Phi Nga phán một câu:


- Kỹ sư kinh tế bây giờ thất nghiệp hàng đống, khó xin việc lắm. Chính vì thế, khi đứa em trai của em muốn thi vào kinh tế em dẹp ngay liền.
Hữu Phong ngạc nhiên:
- Vậy sao?
Phi Nga nhún vai:
- Có quá nhiều người đâm đầu vào ngành kinh tế nên thừa kinh khủng. Thâm chí có người ra trường phải xin làm nhân viên tiếp thị.


Thiên Dung bặm môi:
- Vậy theo chị nên... đâm đầu vào ngành nào?
Phi Nga thản nhiên:
- Nghề y đang thiếu người trầm trọng. Theo tôi chỉ có nghề y mới có giá thôi. Một bác sĩ bao giờ cũng được trọng vọng hơn là một... kỹ sư kinh tế.
Hữu Phong vẻ mặt tự đắc:


- Em đưa ra lời khuyên cho Đan Phượng và Thien Dung hơi muộn. Giá như hai cô nhóc này gặp em sớm một chút thì đâu học kinh tế. Kể ra cũng tiếc.
Đan Phượng ɭϊếʍƈ môi:
- Em đâu có tiếc.
Phi Nga cười nhạo:
- Tôi tin rằng Đan Phượng đang nói dối đó thôi. Nhất Y, nhì Dược mà...
Thiên Dung giọng tỉnh bơ:


- Thế mà không hiểu sao nghề y là nghề mà em... thù nhất trên đời






Truyện liên quan