Chương 54: Nướng Bồ câu
Edit: SCR0811
Sáng sớm.
Mễ Uyển đứng trước ban công biệt thự, ngắm cảnh mặt trời mọc của Đông Giao.
Trước kia, cô cảm thấy sở dĩ Phàn Thần chọn Đông Giao là do nơi này ít người, khó lộ thân phận. Nhưng giờ, công bỗng phát hiện ra một nguyên nhân khác. Đông Giao tuy hẻo lánh nhất Khang Thành nhưng diện tích phủ xanh của nó lại nhiều nhất. Nơi này không có nhà cao tầng, những khu nhà cũ đều chỉ khoảng năm tầng, thậm chí là một, hai. Từ nơi cao của khu biệt thự nhìn xuống, toàn Đông Giao đều được bao phủ bởi một màu xanh biếc.
Tuy nhiên, màu xanh ở đây khác với màu xanh của rừng rậm. Rừng rậm xanh như không hề có dấu chân người, còn Đông Giao, vì là một phần của Khang Thành, một phần của cuộc sống hiện đại, nơi đây có không ít người sinh sống và làm việc, hòa thành một thể với mảng xanh của tự nhiên.
Có lẽ đây chính là sự dung hòa giữa con người và tự nhiên mà Phàn Thần nói tới.
"Chào buổi sáng, cô chủ." Tiểu Vương phụ trách sân vườn đang tưới cây, ngửa đầu thấy Mễ Uyển, hồ hởi bắt chuyện.
"Chào buổi sáng, đang tưới cây sao?" Mễ Uyển cười đáp lại.
"Đúng vậy, mùa xuân tới rồi, cỏ cũng bắt đầu mọc, không bao lâu nữa thảm cỏ trong sân chúng ta sẽ rất đẹp mắt." Tiểu Vương nói.
Mễ Uyển hết nhìn sân nhà mình lại nhìn sang sân nhà cách vách, một bên thì héo úa tàn tạ, một bên lại muôn hoa đua sắc, tương phản cực kỳ rõ rệt. Sống ở đây lâu như thế, trước kia Mễ Uyển không mấy để tâm, nhưng từ sau chuyến đi tới núi Thiên Vu, cô bắt đầu để ý tới chuyện này hơn.
"Tiểu Vương, chúng ta trồng thêm hoa đi." Mễ Uyển đột ngột lên tiếng.
"Được đó, cô chủ thích hoa gì?" Tiểu Vương cũng thấy sân vườn nhà mình quá trống trải.
"Hoa nào cũng được, hay trồng đủ loại luôn đi, cả sân sau nữa."
"Nhưng mà... nhiều loại quá sẽ không đẹp." Tiểu Vương chần chừ mở miệng, anh nhớ chuyên ngành của cô chủ là thiết kế cảnh quan, chẳng lẽ đến chuyện này cũng không biết.
"Đẹp hay không không quan trọng, đủ loại là được." Mễ Uyển cố chấp.
"Hờ... được." Tiểu Vương định sẽ đồng ý trước rồi tìm Diệp quản gia thương lượng lại, anh là một người làm vườn, sân vườn chính là bộ mặt của anh, tuyệt đối không thể trồng một cách mù quáng.
Mễ Uyển vừa lòng gật đầu, nhìn qua sân nhà kế bên lần nữa, dùng linh lực cảm nhận, Phàn Thần vẫn chưa về.
Một tuần trước, sau khi Phàn Thần đưa cô về từ núi Thiên Vu liền tới công viên Vạn Vật, tuy chưa nói nguyên nhân nhưng Mễ Uyển biết anh phải vào rừng tu dưỡng. Tuy anh có nói sau lập xuân mình sẽ nhận được quà đáp lễ từ cây cỏ, nhưng quà đáp lễ không thể giúp vết thương lành ngay, có lẽ phải mất thêm một thời gian vết thương mới có thể hồi phục.
"Cô chủ, dậy rồi thì xuống ăn sáng đi, hôm nay là khai giảng, lát nữa cô phải tới trường." Giọng của Diệp quản gia truyền tới sau cánh cửa.
Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, bọn Hàn Tiêu nói sẽ mang đặc sản ở quê lên cho cô, kêu cô tới trường sớm một chút.
"Tới ngay, tới ngay." Mễ Uyển vội thay quần áo rồi xuống lầu ăn sáng, sau đó ngồi xe tới trường học.
Cô đã vào năm ba, theo như thời khóa biểu thì chương trình học của năm ba không nhiều, đa số tiết học đều vào buổi chiều. Nhưng do Hàn Tiêu có tổ chức một buổi họp lớp vào buổi sáng, Mễ Uyển cũng phải tới.
Họp lớp diễn ra chừng một giờ, chủ yếu nói về năm học mới và một số việc cần lưu ý, chẳng mấy chốc đã xong. Sau khi kết thúc, Mễ Uyển theo nhóm Hàn Tiêu tới ký túc xá của họ, lấy quà đem từ quê lên.
"Sau lúc nãy các cậu không mang tới buổi họp luôn?" Mễ Uyển thắc mắc.
"Nếu đem tới lớp sẽ bị mấy đứa khác cướp hết." Kim Minh Hiên nói.
"Sao lại cướp?" Mễ Uyển không hiểu.
"Kim Minh Hiên mang cá khô mẹ cậu ta làm, rất ngon, mỗi lần hết kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, mấy đứa trong lớp đều tranh nhau cướp túi xách của cậu ta, xem coi cậu ta có mang cá khô theo không." Lưu Cố cười nói: "Phần để giành cho cậu phải giấu ở chỗ Vương Tuân mới thoát được một kiếp đó."
"Vương Tuân?" Mễ Uyển thấy cái tên này hơi quen.
"Là bạn cùng phòng của tụi tôi, học chuyên ngành ngooại ngữ." Lưu Cố giới thiệu: "Lúc chia phòng, do thiếu người nên phòng tụi tôi được chia thêm một người bên ngành ngoại ngữ vào."
"Để tôi gửi tin cho Vương Tuân, nhờ cậu ta đem đồ xuống." Hàn Tiêu nói xong thì lấy di động gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng.
"Vương Tuân?" Mễ Uyển nghi ngờ lặp lại lần nữa, cô thật sự cảm thấy cái tên này rất quen nhưng không cách nào nhớ ra được.
Kim Minh Hiên thấy Mễ Uyển nhắc tên Vương Tuân tới hai lần, khẩn trương hỏi: " Mễ Uyển, chẳng lẽ cậu cũng thích tên nhóc Vương Tuân đó?"
"?" Mễ Uyển nghệt mặt nhìn Kim Minh Hiên.
"Tôi nói cho cậu biết, thằng nhóc đó chỉ được cái đẹp mã thôi chứ lăng nhăng lắm." Kim Minh Hiên vội la lên.
"Không phải không phải, tôi chỉ thấy tên cậu ta quen tai thôi." Mễ Uyển biết đối phương hiểu lầm, vội giải thích.
"Vậy là tốt rồi." Kim Minh Hiên thở phào một hơi, sau mấy tháng ở chung, cậu thật sự xem Mễ Uyển là bạn, không muốn cô bị tổn thương. Thằng nhóc Vương Tuân kia mặt nào cũng ổn, chỉ có quen bạn gái là không ổn.
"Cậu thấy quen cũng không có gì lạ, lớp chúng ta có rất nhiều bạn nữ thích thằng đó, có mấy người còn nhờ tụi tôi đưa thư tình và socola nữa." Lưu Cố cười: "Hai ngày nữa là tới lễ tình nhân, cậu cứ để ý mà xem."
Mễ Uyển "à" một tiếng, thì ra quen tai là do thường được mấy bạn nữ trong lớp nhắc tới.
Trong lúc nói chuyện, đám người đã đi tới ký túc xá nam, từ xa Hàn Tiêu thấy một nam sinh dáng người cao gầy, cổ đeo tai nghe màu đỏ bắt mắt, đang nhàn nhã tựa lưng vào gốc cây, bên chân đặt ba túi giấy to.
"Vương Tuân" Hàn Tiêu gọi to một tiếng.
Nam sinh ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người, lúc chạm tới cô gái đứng giữa đám bạn thì hai mắt liền phát sáng.
Người đẹp!
Cậu ta lập tức đứng thẳng dậy, nở nụ cười dịu dàng, xách mấy túi đồ chủ động đi về phía này.
"Khiếp, tên Vương Tuân đó cười yêu nghiệt như vậy để làm gì?" Kim Minh Hiên nhỏ giọng hỏi.
"Còn không nhìn ra được sao, chắc chắn là tìm được mục tiêu mới rồi." Lưu Cố nói, mắt đảo khắp bốn phía, muốn tìm xem là em gái xui xẻo nào bị tên này để mắt đến.
Cậu còn chưa đoán được là ai thì Vương Tuân đã đi thẳng tới trước mặt học, dịu dàng nói với Mễ Uyển: "Cậu chính là bạn học Mễ Uyển đúng không?"
Lưu Cố, Kim Minh Hiên và Hàn Tiêu đồng thời hét thầm trong lòng, thằng này nhắm tới Mễ Uyển?
"Đúng vậy, cậu là Vương Tuân đúng không?" Mễ Uyển cười gật đầu.
"Đúng đó, không ngờ bạn học Uyển Uyển lại biết tên tôi."
Khiếp, sao đã thành Uyển Uyển rồi, tụi tôi học chung một năm rưỡi còn chưa gọi như thế. Ỷ có khuôn mặt đẹp là có thể tự ý làm thân sao?
"Đám Lưu Cố vừa giới thiệu về cậu với tôi." Mễ Uyển trả lời.
"Vậy sao, bọn họ nói thế nào?" Nụ cười của Vương Tuân càng thêm dịu dàng.
"Nói lớp tôi có rất nhiều bạn nữ thích cậu..." Mặt Vương Tuân lộ ý cười, định nói mấy câu tỏ ý khiêm tốn, Mễ Uyển lại bồi thêm một câu: "Nhưng cậu là một tên lăng nhăng."
Ý cười của Vương Tuân cứng đờ, cả người xìu hẳn xuống.
"Hahaha" Ba người Hàn Tiêu không thể nhịn cười, đặc biệt là Kim Minh Hiên, ôm bụng cười nắc nẻ, ngồi luôn xuống đất, hận không thể đấm đất cười to cho đã nghiền.
"Cậu đừng tin lời họ, họ chỉ ghen tị với vẻ đẹp trai của tôi thôi." Vương Tuân nghiến răng.
"Hahaha" Ba người lại cười to một trận, ra chiều thưởng thức dáng vẻ này của Vương Tuân. Bị bọn họ quậy như thế, Vương Tuân không ra vẻ nổi nữa, cậu ta tức giận đạp cho mỗi người một cú, sắc mặt mơi đỡ hơn chút.
Đám người cười đủ rồi mới lấy mấy túi đồ Vương Tuân cầm tới, đưa từng thứ cho Mễ Uyển. Hai túi của Lưu Cố và Kim Minh Hiên đều là đặc sản ở quê, trông to nhưng nhẹ tênh, chỉ có túi của Hàn Tiêu là hoa quả, nhìn thì không to nhưng không nhẹ chút nào. Mễ Uyển tưởng nhẹ, lúc cầm túi không dùng sức, ai ngờ tay bị kéo ghì xuống, thiếu chút rớt luôn túi đồ.
"Hay để tôi cầm giúp cậu tới phòng khám." Hàn Tiêu cũng biết túi hoa quả của mình nặng.
"Khỏi đi, tôi cầm được mà." Mễ Uyển cầm mấy cái túi lên lần nữa, thậm chí còn quơ quơ trong tay ý nói mình rất khỏe.
"Không ngờ cậu lại khỏe thế." Cả Vương Tuân cũng ngạc nhiên, cậu cũng từng cầm mấy cái túi này, biết sức nặng của nó, không phải con gái không cầm nổi, nhưng cầm một cách nhẹ nhàng như thế thì đến cậu cũng làm không được.
"Là do lúc này tôi gầy thôi, nếu là tôi của trước kia thì cậu sẽ không ngạc nhiên như vậy đâu." Mễ Uyển cười nói.
"Cậu của trước kia?" Vương Tuân thắc mắc.
"Họ không nói cho cậu biết sao? Trước kia tôi là một đứa béo, nặng tới một trăm tám chục cân, bắp tay còn to hơn cả cậu."
"Hả?" Vương Tuân ngơ ngác, to hơn cả tôi, phép so sánh gì thế này?
"Cám ơn quà của mấy cậu, tôi đi trước nha." Lấy đồ xong, Mễ Uyển không định ở lâu.
"Tạm biệt." Mấy người gật đầu, cùng tạm biệt Mễ Uyển.
Mễ Uyển phất tay, xách theo mấy túi giấy xoay người, lát sau đã khuất khỏi khu ký túc xá nam.
"Bạn học Uyển Uyển này cũng hài hước đó chứ, trước kia cậu ta có từng đưa thư tình cho tôi không?" Chờ Mễ Uyển đi xa, Vương Tuân mới khoát vai Kim Minh Hiên, trêu chọc.
"Không" Kim Minh Hiên hất tay Vương Tuân xuống, sải bước bỏ đi.
"Hớ, cậu ta bị sao thế?" Vương Tuân nhìn về phía Lưu Cố, hỏi thêm: "Đêm qua không phải cậu nói mấy bạn nữ lớp cậu muốn hẹn tôi ra làm quen sao? Uyển Uyển chịu đi thì tôi sẽ suy nghĩ."
"Cút!" Lưu Cố trừng mắt với cậu ta rồi nện bước theo sau Kim Minh Hiên.
Vương Tuân hoàn toàn ngơ ngác, quay đầu hỏi Hàn Tiêu: "Bọn họ bị sao thế?
"Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng vươn móng đến nữ sinh lớp tụi tôi." Hàn Tiêu cảnh cáo xong cũng xoay người về phòng.
"... Uống lộn thuốc hết rồi sao?" Vương Tuân chẳng hiểu ra sao.
Mễ Uyển xách theo ba túi to ra cổng, lúc đi ngang qua hồ nhân tạo, cô bỗng cảm nhận được một luồng yêu lực rất nhỏ phía rừng cây bên cạnh, cô tò mò nhìn sang.
Thuật che mắt?
Mễ Uyển nhanh chóng nhận ra, yêu lực này là thuật che mắt do một con yêu trong rừng cây thi triển, hòng để người thường không thấy được cảnh tượng bên trong.
Đang làm trò gì không thể để người khác biết trong đó sao?
Tính tò mò của Mễ Uyển bị khơi lên, cô xách theo túi đồ đi vào rừng cây, định nhìn trộm xem có chuyện gì. Nhưng vừa bước vào, cô bỗng nghe được giọng nói có chút quen tai: "Tân Đông, muốn đánh nhau thì đợi đến tối, tìm nơi vắng vẻ mà đánh, ở đây là trường học."
"Trường học? Chỉ là cái trường rách của con người, mày có cần căng thẳng đến vậy không. Quan Lý, nếu mày thích trường của con người đến vậy, sao không đưa em gái mày tới nhà trẻ của con người luôn đi." Con yêu tên Tân Đông nói giọng trào phúng.
"Mày có ý gì?" Giọng Quan Lý lạnh đi.
"Tao có ý gì? Mày đánh em trai tao còn hỏi tao có ý gì?"
"Tao chỉ dọa nó một chút, hơn nữa, là em trai mày khi dễ em gái tao trước."
"Vậy nên mày ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ, dùng tu vi cấp bốn để khi dễ một đứa nhóc?"
Mễ Uyển nắm được tình hình, đây là một vụ cãi vã giữa một con yêu cuồng em trai và một con yêu cuồng em gái, nhưng chuyện này thì cần gì tới thuật che mắt? Cô đứng ngoài thắc mắc, người bên trong thì càng cãi càng hăng.
"Tao đã nói chuyện với cả giáo viên và người nhà mày rồi nhưng không ai chịu quan tâm, tao đành phải tự mình ra tay thôi." Giọng nói của Quan Lý đã nhuốm mùi tức giận.
"Quan Lý, mày đừng có quên, yêu tộc chúng ta từ trước đến giờ đều để mặc đám nhóc gây chuyện sinh sự. Hơn nữa, em gái mày học hết nhà trẻ còn lên tiểu học, trung học, chẳng lẽ mày có thể đeo theo bảo vệ nó suốt?" Tân Đông hỏi.
"Rốt cuộc mày muốn gì?" Quan Lý nhíu mày, cậu không hiểu ý định của Tân Đông, nếu tới hỏi tội, đánh một trận là xong, nói nhiều như vậy để làm gì?
"Làm gì?" Từ lâu Tân Đông đã ngứa mắt Quan Lý, học tập thì có thành tích tốt, tu luyện thì có tư chất tốt, dáng vẻ đẹp trai hơn cậu ta, tăng cấp cũng nhanh hơn cậu ta: "Tao muốn mày cho tao một nửa yêu lực."
"Mơ đi." Quan Lý trả lời không chút chần chờ.
"Không chịu? Tao sẽ về dặn dò em trai tao, cho em mày biết thế nào là bạo lực học đường." Tân Đông cắn trúng chỗ đau của Quan Lý.
"Mày... bỉ ổi." Quan Lý giận dữ, hai mắt đỏ lên.
"Sao, giận lắm à. Em trai tao học chung lớp với em mày, tính ra thì còn phải học chung trường mười mấy năm, quả thật là còn rất nhiều thời gian." Tân Đông tiếp tục uy hϊế͙p͙.
"Tân Đông!" Ngoại trừ hét tên đối phương, Quan Lý thật sự không biết phải làm gì.
Giống với Tân Đông nói, cậu không thể bảo vệ Quan Đông mọi lúc mọi nơi được. Quan Đồng phải tự mình đến trường, phải có những mối quan hệ riêng của mình, không thể vì chuyện này mà nghỉ học luôn được. Hơn nữa, yêu tộc coi trọng kẻ mạnh, trong trường học, cha mẹ và giáo viên sẽ không quan tâm đến việc tranh đấu giữa các học sinh, thậm chí còn khuyến khích việc đó. Họ cho rằng cạnh tranh theo kiểu cá lớn nuốt cá bé có thể giúp yêu con trưởng thành, vậy nên trong trường học, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng, họ gần như bỏ mặc.
Nhưng khả năng tu luyện của em gái Quan Lý không tốt, không hiểu sao lại bị em trai của Tân Đông để mắt, từ đầu học kỳ, mỗi lần tan học đều mình đầy thương tích. Quan Lý không thể nhịn nổi mới ra tay dạy dỗ Tân Nam một chút, cậu cũng không hề nặng tay, chỉ dùng uy lực của yêu tộc cấp cao để đe dọa thằng nhóc kia, muốn nó sau này đừng khi dễ Quan Đồng nữa.
Đương nhiên, lúc cậu ra tay dạy dỗ Tân Nam đã nghĩ tới việc Tân Đông sẽ tới tìm mình. Xét về đánh nhau, cậu không hề sợ Tân Đông, ai ngờ cậu ta không chỉ dừng ở việc đánh một chút cho hả giận, mà còn muốn yêu lực của mình. Đương nhiên Quan Lý không đồng ý, nếu đưa một nửa yêu lực của mình cho Tân Đông, sau này hai anh em họ chỉ còn nước mặc cho người ta khi dễ.
"Suy nghĩ sao rồi?" Tân Đông nói: "Mày yên tâm đi, tao chỉ cần yêu lực của mày để hỗ trợ việc tăng cấp thôi, nếu mày đồng ý, tao bảo đảm sau này sẽ không để Tân Nam khi dễ em gái mày nữa, còn có thể để Tân Nam bảo vệ em gái mày ở trường."
Quan Lý nghiến răng, hận không thể xông tới vặt lông con bồ câu này rồi nướng lên ăn, tiếc là không được. Đang không biết phải làm sao, một giọng nữ quen thuộc bỗng vang lên sau lưng hai người.
"Cậu sợ cái gì hả Quan Lý, nhào tới đánh cậu ta." Mễ Uyển đứng ở xa nghe mà nóng máu: "Em trai cậu ta đánh em gái cậu một lần, cậu cứ đánh cậu ta lại một lần, đánh thiệt nặng vào, để xem ai xuống tay tàn nhẫn hơn."
"Đàn chị?" Quan Lý thấy Mễ Uyển, hơi sửng sốt.
"Cô là ai? Người bắt yêu?" Tân Đông thấy Mễ Uyển bỗng dưng xuất hiện, lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác.
Mễ Uyển không để tâm đến Tân Đông, chỉ nhìn Quan Lý kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói vẻ ghét bỏ: "Một con yêu cấp bốn lại bị một con yêu cấp ba uy hϊế͙p͙, cậu vô dụng quá rồi đó."
"Đàn chị." Quan Lý xấu hổ cùng cực: "Không phải tôi đánh không lại, nhưng cậu ta là Bồ câu tinh, tôi là Mèo, nếu cậu ta bay lên thì tôi hết cách."
Không phải Quan Lý chưa nghĩ tới cách Mễ Uyển nói, nhưng Tân Đông là Bồ câu, cậu chỉ mới cấp bốn, chưa học được thuật phi hành. Vậy nên tuy