- Chương 1: Tổ hợp gia đình ba người
- Chương 2: Vì hai cái bánh bao mà tự bán mình đi
- Chương 3: Kiếp sống bán mình
- Chương 4: Hoài mộc trâm
- Chương 5: Ngoại truyện Hàm
- Chương 6: Trạm Hằng bị hãm hại
- Chương 7: Thẹn với tình yêu mà huynh dành cho ta
- Chương 8: Gặp nạn ở ngoại thành
- Chương 9: Khúc tùy tâm sinh
- Chương 10: Thiên mệnh chi nữ
- Chương 11: Cho nàng tự do
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: Tự bạch của một con hổ (1)
- Chương 16: Tự bạch của một con hổ (2)
- Chương 17: Mạc Ly
- Chương 18: Mộ Phi Hàm
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23: Quyền lực cùng tình yêu
- Chương 24: Thận trọng
- Chương 25: Cung biến
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29: Ngoại truyện hài hước
- Chương 30: Yêu là gì
- Chương 31
- Chương 32: Dân tình (1)
- Chương 33: Dân tình (2)
- Chương 34: Tình Hoa tán
- Chương 35: Trầm luân
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Giấc mơ đẹp nhất
- Chương 40
- Chương 41: Chuyển cơ*
- Chương 42: Bữa tiệc liên hoan đầu năm mới
- Chương 43: Yêu nàng như thế nào
- Chương 44
- Chương 45: Bỏ không được
- Chương 46
- Chương 47: Cuộc nói chuyện ban đêm
- Chương 48: Vượt ngục
- Chương 49: Không biết đường về (Mộ Phi Hàm)
- Chương 50
- Chương 51: Đường về
- Chương 52: Cái nhìn của Trần Trác
- Chương 53: Đảo Đào Hoa của chúng ta
Có người nói năm trăm cái ngoái đầu nhìn lại của kiếp trước mới đổi được một lần gặp thoáng qua của kiếp này. Dưới đêm trăng đó, nam tử áo trắng như tuyết kia đã dùng tâm trạng như thế nào tu luyện suốt ba đời ba kiếp mà chờ đợi trong cố chấp?
Có người nói vô tình nhất là bậc đế vương, đứng trên cao mãi cũng khó tránh khỏi gió lạnh, chỉ vì ba chữ yêu mãnh liệt và không chiếm được liền phá hủy đi niềm say mê của ngươi, nhưng thực ra đó là do nội tâm của hắn rất vụng về trong việc biểu đạt tình cảm.
Có người nói tiếng nước chảy róc rách như âm thanh của tự nhiên, dưới một khúc U Minh tất cả đều biến thành vong hồn.
Hắn là thủ phủ thiên hạ, hắn là lãng tử giang hồ, hắn là một kẻ tự cao tự đại nhưng lại nguyện ý dùng tánh mạng của mình để đổi lấy tự do.
Ta chỉ là một nữ tử bình thường đến không thể bình thường hơn, bất ngờ xuyên qua, làm xoay chuyển bánh xe vận mệnh, ta chỉ muốn dùng trái tim thành kính đi yêu chàng, không ngờ chiến tranh tam quốc lại bởi vì ta mà nổ ra.
Ba nam tử xuất trần thoát tục, ba mối tình dây dưa khắc cốt ghi tâm.
Chỉ đơn giản là muốn được ở gần nhau. . . . . . . Không ngờ lại là hy vọng quá xa vời.
Nếu trong lòng chàng ta là nhà, là thiên hạ không thể buông bỏ. Như vậy ta cũng không thể lấy cớ là vì hạnh phúc của chính mình mà hèn nhát, trốn tránh.
Như vậy hãy để cho ta được yên lặng đứng ở bên cạnh chàng.
Bồi quân tiếu tuý tam vạn tràng, bất tố ly thương*. . . . .
(*Say cười cùng quân ba vạn trận, không nói đến nỗi đau khi chia ly => Phang nghĩa đen luôn )