Chương 49: Không biết đường về (Mộ Phi Hàm)
Đã quên mất đây là lần thứ mấy ngồi ở cung Thúy Vi tới lúc trời sáng. Chỉ đơn giản là khi đi tới nơi này, mới có thể cảm thấy nàng thực sự tồn tại, nàng không phải là một giấc mơ của ta, nàng đã từng ở trong cung Thúy Vi cười rực rỡ như hoa, nàng đã từng ở cung Thúy Vi kéo vạt áo của ta, khóc lóc làm ướt lồng ngực của ta, thậm chí, ở chỗ này, ta đã từng hôn nàng.
Đúng vậy, nhất định nàng đã quên mất ta, quên mất rằng ta không phải từ giờ khắc này mới yêu nàng.
Còn nhớ rõ lúc mười tuổi theo phụ hoàng cải trang đi tuần đến Hứa châu. Một đứa bé vẫn còn nhỏ như ta đương nhiên sẽ lén chạy ra ngoài chơi.
Đã không nhớ ra được là ở ngoại ô nào, cành liễu rủ xuống đất, từng khối đá xây thành bờ sông, một tiểu nữ oa hồng hào cầm cần câu trong tay, cứ nhìn cá bơi tung tăng giữa sông, miệng thì liên tục lẩm bẩm.
"Bây giờ tao muốn ăn chúng mày rồi~ Con nào cảm thấy không sống được thì tự động lên đây đi, nhưng không được chen lấn đòi xếp hàng đâu đấy ~ cái con có hoa văn kia, nói mày đấy, mày chen cái gì mà chen? ! Cũng không phải là đuổi máy bay!"
Còn nhớ rõ vẻ mặt sững sờ lúc ấy của ta, nào có người nào câu cá như nàng vậy chứ? Còn nói mấy lời kỳ quặc thế kia.
"Đuổi máy bay?" Cứ như vậy đi tới bên cạnh nàng.
Gương mặt như quả táo nâng lên, lúc thấy ta, trong ánh mắt lóe lên sự thất vọng khó nén.
Ngay sau đó chu miệng lên, nói, "Ta tới từ sao Hỏa, đừng để ý tới ta."
Cúi đầu tiếp tục câu cá.
"Nhưng mà ta muốn biết!" Từ nhỏ chưa bao giờ có ai không nghe lời của ta cả, lời của nàng..., khiến ta cực kỳ để ý.
Nặng nề để cần câu xuống, tiểu oa nhi đó đứng dậy, đi tới bên cạnh ta, móc móc ngón trỏ, nói, "Anh bạn nhỏ, đừng chọc tỷ tỷ tức giận ~!"
Nhìn nàng mới cao đến ngực mình, ta thật đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, vì vậy nhấn mạnh, "Nói cho ta biết!"
Nàng kích động tiến lên một bước.
Một khắc kia, đã xảy ra tình huống mà không ai trong chúng ta ngờ tới.
Cái tiểu ngu ngốc này đã tự giẫm lên váy của mình, thẳng tắp đổ xuống người ta, nàng khi đó, thật sự rất nặng, bị nàng va phải, ta không kịp chuẩn bị, té nằm ngửa ở trên cỏ, mở to hai mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của nàng in ở trên môi của ta.
. . . . . . . . . .
"Ta. . Ta sẽ không chịu trách nhiệm!" Trên cỏ, chúng ta vai kề vai mà ngồi, nhìn nàng có chút chột dạ rồi lại lớn tiếng nói.
"Vậy thì nói cho ta biết máy bay là cái gì, nếu không ta sẽ nói với cha ngươi là ngươi hôn ta!" Đến nay nhớ tới lời uy hϊế͙p͙ lúc đó của mình, ta vẫn cười ra tiếng.
Nàng híp mắt nhìn ta từ đầu đến chân một lần, một lát sau mới nói, "Được rồi, dù sao ngươi cũng là con nít, cũng lâu lắm rồi ta chưa nói chuyện như thế với người khác rồi."
Học theo bộ dáng của nàng, ngậm lấy cọng rơm, nghe giọng điệu ngọt ngào của nàng.
"Ta đến từ một nơi rất rất xa, nơi đó xã hội rất phát triển, giao thông rất tiện lợi, nếu ngồi máy bay đi từ Thanh Long quốc đến Hoài quốc, chỉ cần nửa canh giờ là đến rồi. Nhìn thấy chim bay trên bầu trời chứ? Máy bay chính là một loại phương tiện chuyên chở, có thể bay trên trời, bay rất cao rất cao ở trên trời, xuyên qua những tầng mây."
"Đó không phải là thần tiên ư?"
Nàng mỉm cười nhìn ta một cái, rồi nói, "Đối với niên đại này của các ngươi, cuộc sống của quê hương ta có lẽ giống như thần tiên, ở quê hương của ta, ngươi có thể đi lên những vì sao, có thể bắn vệ tinh vào trong vũ trụ, như vậy là có thể biết trước thời tiết tương lai rồi. Nếu ta và ngươi cách nhau rất xa mà muốn nói chuyện với nhau, chỉ cần gọi điện thoại là được rồi, hoặc là lên mạng tán gẫu, tóm lại là rất nhanh và tiện đấy."
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn bị mê mẩn với sự miêu tả của nàng, đặt chân lên những vì sao, biết trước thời tiết của tương lai, đây đều là những chuyện mà ta chưa bao giờ nghĩ tới. Thậm chí không khỏi say đắm vì nụ cười của nàng.
"Ta có thể tới quê hương của ngươi nhìn một chút không?"
Nhưng mà lời của ta lại làm nàng cau mày lại, trong nụ cười của nàng không nên có sự ưu thương đó, “Ngay cả bản thân ta cũng không trở về được, có phải là ta có chuyện cần phải làm cho xong ở đây hay không, cho nên trời cao mới an bài như vậy, ha ha, ta nên nên nhà rồi.”
Không kịp ngăn cản nàng, bóng người nho nhỏ đó cứ như vậy xa dần tầm mắt của ta.
Sau này, ta mới biết nàng gọi là An An, là nhị tiểu thư của Bích Du Sơn Trang.
Sau này, ta luôn luôn nghĩ, ta nên làm thế nào để giấu nàng thật kỹ đây? Dùng tất cả thiên hạ của ta sao?
Trước khi phụ hoàng băng hà đã kéo tay của ta, nói, “Làm một Đế vương, đừng hy vọng xa vời với thứ tình yêu của người bình thường.”
Một năm kia, phản loạn trong nước nổi lên bốn phía, cục diện chính trị rung chuyển.
Vì vậy ta lặng lẽ chôn sâu một người tên là ‘An An’ vào trong đáy lòng.
Yên ổn thiên hạ, cưới Di nhi, ngày ngày bận rộn trong kế hoạch mà trôi qua, ta cho rằng ta đã quên tiểu oa nhi dưới cành liễu mà nở nụ cười trong sáng của năm đó rồi, người mà, chung quy vẫn nên thực tế một chút, hãy quên đi sự hoảng hốt động lòng của ngày đó đi, để nữ tử trong sáng đó được tự do thôi.
Mà ta cuối cùng nghĩ, có phải trời cao muốn hành hạ ta không nữa?
Di Nhiên Sơn Trang.
Nữ tử đó nói mình tên ‘Mạc Ly’.
Dáng người xinh đẹp, điềm tĩnh và xinh đẹp.
Cho đến khi nàng khẽ túm góc áo của ta, cho đến khi vai kề vai cùng ngồi với nàng lần nữa, cho đến khi lần nữa được nghe giọng nói êm ái đó của nàng.
Tim đã ngừng đập như thế.
Mới đột nhiên giật mình, thì ra là, nàng chưa bao giờ rời đi, nàng vẫn khắc sâu ở trong trí nhớ của ta.
Cho dù nàng đọc ngàn lần, cũng không chán.
Nàng vẫn cơ trí, vẫn hoạt bát như thế, nhưng nàng đã yêu người khác.
Bên bờ Thương Hải, từng giọt nước mắt của nàng, đều thấm sâu vào trong lòng của ta.
Một khắc kia có chút điên cuồng đưa tay của mình ra, chấp nhận lời thề của mình, không muốn bỏ qua nữa, tay của ta, chỉ chờ nàng nắm lấy.
Mà ta chưa từng nghĩ tới nàng lại nhớ nhung Lý Uẩn Đình như thế, trong sinh mệnh của nàng, là ta tới quá sớm, hay là quá chậm?
Nếu sớm một chút phát hiện mình yêu nàng, như vậy kết cục có khác hay không.
“Nếu giải tán hậu cung chỉ cưới một mình nàng, có phải sẽ sạch sẽ không?”
“Ngươi sẽ không.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ngươi là Mộ Phi Hàm.”
“Ha ha, đáp hay lắm, bởi vì ta là Mộ Phi Hàm, nếu giải tán 3000 mỹ nhân chỉ vì một nụ cười của nàng, vậy thì ta đúng là điên rồi.”
Nàng không biết lúc ta nói những lời này với nàng, tim ta đau đến nhường nào, nhìn nàng ngày ngày nhớ nhung Lý Uẩn Đình, ta hận sự bất lực của mình đến mức nào, ta hiểu rõ, nếu như nàng chịu ở lại bên cạnh ta, vậy thì giải tán hậu cung thì như thế nào? Chỉ là nàng không chịu hướng tới thứ ta muốn, nàng không muốn….
“Nghê thường nhất khúc thiên phong thượng, vũ phá trung nguyên thuỷ hạ lai.”
“An An cũng nghĩ như vậy sao?”
“Đạo trị quốc, dĩ nhiên là quản lý tài sản làm đầu, nhan tài làm gốc.”
“Chuyện xấu trong thiên hạ nhiều vô kể, phải có cách, An An nghĩ sao?”
“Nữ tử vô tài mới là đức. Đêm đã khuya, nên ngủ.”
Nàng không chịu, vẫn không chịu, rõ ràng là một nữ tử chói mắt như thế, nhưng lại muốn cha giấu ánh sáng của mình. Chỉ vì cự tuyệt ta sao?
Người đời đều nói phàm là người gặp qua Mộ Dung Huyền, đều sẽ tự ti mặc cảm.
Một thân áo trắng, hô phong hoán vũ, tuyệt sắc thiên hạ.
Những thứ này, ta vốn đều chưa bao giờ để ý đến, nhưng khi hắn nắm tay An An, khi ta biết bọn họ đã có thân thiết da thịt, ta chỉ biết, ở trên đời này, ta và Mộ Dung Huyền, chỉ một người có thể sống.
Bởi vì, không ai có thể cướp An An của ta đi.
Từ khi biết nàng, ta biết ngay nàng khác mọi người, An An của ta, đến từ nơi thần tiên cư ngụ đấy, có phải cũng bởi vì như vậy, cho nên nàng mới không thèm để ý đối với tất cả mọi việc trong thế gian này, nàng không thèm vinh hoa phú quý ta đưa cho, không thèm để ý sự thương yêu dịu dàng ta luôn cho nàng.
Nữ tử như gió xuân ấy, sẽ khiến cho những nam nhân yêu nàng cảm thấy thất bại, đến tột cùng, dùng lưới tình như thế nào mới có thể làm nàng dừng lại đây?
Lý Uẩn Đình, Mộ Dung Huyền, những nam nhân này đều là trở ngại giữa hai chúng ta, nữ tử ta yêu là độc nhất vô nhị, như vậy không phải là chỉ có một vương giả thống trị thiên hạ, mới có thể có được nàng sau cùng ư?
An An, nàng từng nói với ta, Chu U Vương vì nụ cười của Bác Bao Tự, phóng hoa đùa giỡn 3000 chư hầu, cuối cùng dẫn đến cảnh mất nước.
An An nàng từng vừa cười vừa nói, “Tình yêu của Chu U Vương, là khổ luyến*.”
(*Khổ luyến: Yêu cay đắng, khổ sở)
Nếu đã như thế, vậy thì hãy để ta dấy lửa chiến tranh khắp thiên hạ này, để cho mình thương tích khắp người, như vậy An An, lúc đó nàng sẽ đau lòng trở lại với ta chứ?
Tình yêu của ta đối với nàng,
Chính là không biết đường về.