Chương 58: Phàn Thần trở về

Edit: SCR0811
Toàn Tuấn Tài vừa đi khỏi, lát sau Hướng Chân đã bắt xe tới phòng khám. Chim sẻ tinh biết Hướng Chân, vừa thấy mặt đã kêu cậu đi thẳng vào sân sau.
Vừa mở cửa, Hướng Chân đã hoàn toàn choáng ngợp bởi cảnh tượng vàng chất đầy phòng, chân thoáng lùi về sau.


"Nhiều... nhiều vậy sao?" Hướng Chân hỏi theo bản năng, tấm hình Mễ Uyển chụp cho cậu chỉ mới là một góc của sự thật.
"Chỉ có mình cậu sao, sao chuyển hết được?" Mễ Uyển hỏi.


"Chị thật sự đưa hết... số này cho chúng tôi?" Hướng Chân không tin lắm, hào phóng như thế hoàn toàn khác xa với bản tính trước nay của Mễ Uyển.
"Không cần hả?" Mễ Uyển nâng mắt.


"Cần chứ!" Hướng Chân gật đầu đầy quyết đoán, sợ chỉ cần chậm nửa nhịp, lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy của Mễ Uyển sẽ biến mất.
"Vậy hỏi làm gì?" Mễ Uyển không nói gì.


"Để... tôi gọi người của Hiệp hội tới chuyển đi." Hướng Chân cẩn thận xác nhận lại lần nữa, cậu vẫn không tin Mễ Uyển có thể dễ dàng giao hết số này cho Hiệp hội.
"Khoan đã." Mễ Uyển lên tiếng cắt ngang.
Tôi biết ngay mà!


Hướng Chân không hề tỏ vẻ thất vọng mà ngược lại còn có chút chờ mong, cứ như là, nếu Mễ Uyển không thêm điều kiện gì đó thì cậu không thể động tay vào số vàng này.
Tuy nhiên, vẻ mặt mong chờ kia của Hướng Chân lại khiến Mễ Uyển bàng hoàng, gì thế này? Mong đợi mình đưa ra yêu cầu sao?


available on google playdownload on app store


"Chị muốn gì?" Hướng Chân gấp gáp hỏi.
"À, không có gì." Mễ Uyển cười nói: "Lúc sáng tôi đã có nói qua với cậu rồi đó, tôi muốn một phần lệnh truy nã của Hiệp hội bắt yêu, không thì mấy cậu đưa cho tôi cái danh sách cũng được, tôi cần khoảng mười người."


"Chị còn muốn bắt yêu nữa?" Hướng Chân giật mình, chợt nhớ lại lúc Mễ Uyển bắt Cóc vàng, hình như cô có nói muốn đưa ông ta đi trồng cây, cậu hỏi: "Chị thật sự bắt yêu để đi trồng cây hả?"


"Đúng vậy, tôi vừa được cho miếng đất, để không thì uổng lắm, tôi định biến nó thành công viên rừng." Mễ Uyển nói ra hoạch định tương lai của mình.
"Công viên rừng?" Hướng Chân chợt thấy cách làm này có chút quen tai, cậu nhanh chóng lục lại ký ức: "Chị định bắt chước theo công viên Vạn Vật?"


Công viên Vạn Vật là công ty của yêu tộc, phần lớn công nhân trong đó đều là yêu, chuyện đó Hiệp hội bắt yêu cũng biết. Kỳ thật, trước khi Mễ Uyển xuất hiện, công viên Vạn Vật còn là chốn về của yêu tộc bị thoái hóa, bởi vì chỉ có công viên Vạn Vật chịu cung cấp việc làm cho yêu tộc đã thoái hóa, thậm chí sau khi yêu tộc thoái hóa hoàn toàn, trở thành một con vật, họ vẫn có thể tiếp tục sinh sống trong công viên mà mình đã xây nên như những loài động vật bình thường khác.


Hiệp hội bắt yêu vẫn luôn theo dõi sát sao công viên Vạn Vật, nhưng sau nhiều năm theo dõi, họ phát hiện ngoại trừ mua đất trồng cây, hình như họ cũng không có mục đích nào khác. Thậm chí, nhờ đối phương ra sức trồng rừng, hằng năm đều được nhà nước bình chọn là công ty bảo vệ môi trường nhất, công ty có cống hiết nhất, cũng nhờ thế mà công ty Vạn Vật được hưởng một số chính sách ưu đãi, tỉ như, từ lúc đi vào hoạt động tới giờ công viên Vạn Vật chưa từng phải đóng thuế.


Còn ngầu hơn cả xí nghiệp nhà nước.
"Cũng tương tự như thế." Mễ Uyển gật đầu, đâu chỉ là bắt chước, đến đất cũng do ông chủ của công viên Vạn Vật tặng kia kìa.


Hướng Chân ngẫm nghĩ một lát, cậu thấy điều kiện Mễ Uyển đưa ra không tính là hà khắc, chưa nói đến trồng rừng là chuyện tốt, mấy con yêu nằm trên bảng truy nã cũng chả tốt lành gì, thay vì để họ chạy lông nhông bên ngoài gây họa cho nhân gian thì cứ để Mễ Uyển hốt đi trồng cây hết cũng hay. Chuyện tốt như thế, dù có là hội trưởng Bạch thì chắc cũng sẽ đồng ý thôi.


"Để tôi thương lượng với hội trưởng Bạch trước." Hướng Chân nói.
"Còn phải thương lượng nữa sao?" Mễ Uyển nhíu mày: "Tôi định lựa ra mấy con yêu rồi kêu cậu nhận nhiệm vụ, tôi đi bắt, cậu trở về trả nhiệm vụ, coi như trả lại món nợ cậu cho tôi mượn pháp khí lúc trước."


Cô nói là bắt cho tôi nhưng rõ ràng cô đem họ đi trồng cây mà, sao được chứ?
Khoan, được không ta? Đầu Hướng Chân bỗng lóe lên suy nghĩ, hai mắt sáng rỡ như đèn pha, cười khà khà bước tới trước người Mễ Uyển, nói: "Đàn chị, chị muốn trả nợ nhân tình cho tôi thiệt hả?"


"Tào lao, không thì tôi đã nói chuyện trực tiếp với Bạch Phong luôn rồi, tìm cậu làm gì?" Mễ Uyển liếc mắt xem thường, cô có Wechat của Bạch Phong, dù quan hệ không được tốt nhưng chuyện giúp đỡ Hiệp hội bắt yêu tốt như thế, Bạch Phong sao có thể từ chối được.


"Nhưng mà... Hiệp hội có quy định, lúc trả nhiệm vụ phải giao nộp con yêu đã bắt được." Hướng Chân nói.
"Vậy sao, vậy bỏ đi, tôi tìm Bạch Phong lấy danh sách truy nã cũng được." Mễ Uyển nói xong thì lấy di động.


"Đừng, đừng mà, đàn chị, chị không định trả nợ nhân tình cho tôi sao?" Hướng Chân vội đè cái tay đang cầm điện thoại của Mễ Uyển xuống.
"Mục đích chính của tôi là bắt yêu đi trồng cây, không thể đưa cho cậu được, lần khác sẽ trả nợ cho cậu sau."


"Đừng, đừng để lần sau, có cách." Hướng Chân vội nói: "Chị có thể nói với hội trưởng Bạch là chị muốn bắt mấy con yêu phạm tội đi trồng cây, cần Hiệp hội bắt yêu cung cấp danh sách, nhưng tất cả tiền thưởng và điểm cộng của mấy con yêu đó phải đưa hết cho tôi."


Mễ Uyển trừng to mắt, nhanh chóng hiểu rõ: "Lông Vàng à, cậu có thù với Bạch Phong hả?" Không thì, sao lại hợp tác với cô đi gài bẫy Hiệp hội bắt yêu?
"Cũng... không hẳn, chỉ là gần đây tôi đang định dùng điểm cộng đổi pháp khí trong bảo khố." Hướng Chân ngượng ngùng ho khan một tiếng.


"Được." Mễ Uyển cũng không có thiện cảm gì nhiều với Bạch Phong, có thể chơi được ông ta một vố, cô cũng khá thích thú: "Cậu cứ nói lại như thế với Bạch Phong đi, ông ta có hỏi tôi sẽ đứng ra bảo lãnh cho."


Hướng Chân chỉ cần mỗi câu này của Mễ Uyển, thấy không còn gì phải lo lắng, cậu sung sướng lấy di động gọi cho hội trưởng Bạch. Trong quá trình nói chuyện, cậu ta không ngừng múa máy tay chân, còn thành tâm tỏ vẻ cậu không hề muốn chiếm lợi của Hiệp hội bắt yêu, chị tại Mễ Uyển ép quá, cậu đành phải khuất phục.


Mễ Uyển đứng bên yên lặng xem Lông Vàng hát tuồng, mãi đến khi điện thoại đưa về phía mình, cô mới gật đầu một cái, phối hợp diễn xuất.


"Được, danh sách tôi sẽ chuẩn bị xong trong ngày mai." Hệt như Mễ Uyển đã đoán trước, Hiệp hội hoàn toàn ủng hộ quyết định bắt yêu của cô. Tính ra thì, chút ít điểm cộng của Hướng Chân chẳng đáng là gì so với chuyện một lượng lớn yêu tộc sắp bị bắt cả. Chỉ có điều... hội trưởng Bạch nhớ lại vừa nãy ông mới nói tài vận của Hướng Chân sắp tới, không ngờ lại tới ngay như thế, khiến ông không khỏi cảm thán tu vi của Cóc vàng lại tiến bộ rồi, tài vận của thằng nhóc này hơn hẳn mình năm đó.


Bàn điều kiện xong, Mễ Uyển rất chi là vừa lòng, cô để lại cả phòng vàng bạc châu báu cho Hướng Chân, ôm mấy túi đặc sản về nhà ngủ, chỉ để Chim sẻ tinh ở lại gác cổng, chờ vàng được chuyển đi hết cậu ta sẽ khóa cửa.


Mễ Uyển về tới nhà thì người của Hiệp hội bắt yêu cũng tới phòng khám. Chim sẻ tinh đứng canh cửa, thấy nhiều người bắt yêu xuất hiện cùng lúc như thế, hai chân mềm nhũn, hoảng loạn gửi tin nhắn cho bà chủ nhà mình: Bà chủ ơi, nhiều người bắt yêu như thế, ánh mắt họ nhìn tôi đáng sợ lắm, chẳng lẽ họ muốn bắt luôn cả tôi?


Mễ Uyển an ủi: Yên tâm đi, họ không làm vậy đâu.
Chim sẻ tinh: Nhưng tôi sợ, tôi có thể về trước, chờ họ chuyển xong mới quay lại khóa cửa được không?
Sợ tới vậy sao? Chẳng lẽ người của Hiệp hội bắt yêu canh lúc mình không ở đó, khi dễ Chim sẻ tinh? Mễ Uyển ngẫm nghĩ, cầm điện thoại gọi cho Bạch Phong.


"Alo, bạn học Mễ Uyển, sao lại gọi cho tôi thế?" Hội trưởng Bạch cười xởi lởi: "Có yêu cầu gì với danh sách sao?"
"Không phải." Mễ Uyển nói.
"Thế là chuyện gì?"
"Nhóc Chim sẻ nhà tôi bị mấy ông dọa sợ, ông kêu người của ông đừng dọa cậu ta, không thì khỏi bàn nữa." Mễ Uyển nhắc nhở.


"..." Hội trưởng Bạch câm nín, Chim sẻ tinh nhà cô nhát gan sao cô lại quay sang trách ngược tụi tôi chứ? Nhưng nói gì thì nói, vàng vẫn phải lấy lại, hội trưởng Bạch đành mở Wechat nhắn cho mấy người bắt yêu đang chuyển vàng: Đừng làm con Chim sẻ tinh trong phòng khám sợ.
"...:" Đám người chuyển vàng chỉ có thể nghe theo.


Chẳng mấy chốc, Chim sẻ tinh tình hình trong phòng khám đã có sự thay đổi: Ủa, sao mấy người này không nhìn mình nữa, còn đi vòng qua người mình?


Không nhận được tin gì của Chim sẻ tinh nữa, Mễ Uyển biết lời nhắc nhở của mình đã có tác dụng, nhưng cô chưa ngủ ngay mà đợi tới khi Chim sẻ tinh báo tin Hiệp hội bắt yêu đã chuyển vàng xong mới tắt đèn, chìm vào giấc ngủ.


Mùa xuân là mùa thích hợp để ngủ nhất, Mễ Uyển vừa đặt người lên giường đã ngủ ngay. Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rực, thậm chí còn hơn cả đèn đường, soi rõ mọi ngóc ngách chung quanh.


Dưới ánh trăng, một sợi dây leo lặng lẽ mọc lên trong sân nhà kế bên, chậm rãi hóa thành hình người. Có người đã về nhà.


Phàn Thần về nhà, chuyện đầu tiên anh làm không phải mở cửa, về phòng tắm rửa mà đứng trong sân, ngửa đầu nhìn cửa sổ lầu hai của nhà đối diện, đáng tiếc, ô cửa tối đen như mực. Anh ngạc nhiên nhíu mày, cúi đầu nhìn di động, xác định lúc này chỉ mới mười một giờ rưỡi, chưa tới mười hai giờ.


Hôm nay Mễ Uyển ngủ sớm thế.


Trong mắt thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng ngay lập tức, Phàn Thần thu mắt, cất bước đi vào phòng khách. Vừa mở cửa, Phàn Thần đã cảm nhận được có luồng linh lực nhàn nhạt đang quanh quẩn khắp phòng, anh kinh ngạc nhíu mày, giơ tay bật đèn, lập tức thấy được bình giữ nhiệt màu xanh nhạt đang đặt trên bàn.


Đây là thuốc Mễ Uyển luyện cho anh.
Anh bước tới, mở ra, thuốc trong bình đã lạnh, hẳn là đã để được mấy ngày.
Có lẽ được luyện từ sau hôm trở về từ núi Thiên Vu.


"Đã biết rõ thuốc này kỳ thực không có tác dụng với mình rồi mà còn...." Vết thương của anh đến từ việc môi trường tự nhiên bị hủy hoại, nếu không cải thiện môi trường tự nhiên thì vết thương của anh không cách nào lành hẳn được. Vậy nên, thuốc của Mễ Uyển không cách nào chữa khỏi được vết thương cho anh, nhiều lắm cũng chỉ giảm đau chút thôi.


Tuy nói thế nhưng Phàn Thần vẫn ngửa đầu uống cạn thuốc trong bình. Tiếp đó, anh cảm nhận được dạ dày mình ấm lên, rồi lan ra khắp cơ thể, cuối cùng tụ lại quanh ngực, một luồng sáng vàng nhạt bao chặt lấy miệng vết thương màu đen. Hai bên có vẻ đang xung đột với nhau, luồng sáng màu vàng ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, chẳng mấy chốc đã bị lỗ đen nuốt trọn.


Nhưng dù nhỏ bé, nó vẫn mang lại cảm giác ấm áp.


Sáng sớm, Mễ Uyển bị đánh thức bởi một mùi hương thoang thoảng, mùi hương này rất đặc biệt, nhàn nhạt nhưng thơm hơn cả lọ nước hoa mẹ Mễ đưa cho cô. Quan trọng hơn, lẫn trong mùi hương ấy còn có cả hương vị của sự sống, đem lại cảm giác rất khoan khoái.


Mễ Uyển mất một giây để xác định nơi phát ra mùi hương, sau khi xác định xong, mắt cô ánh lên vẻ vui sướng, cô nhảy chân sáo đến cửa sổ, kéo rèm, quả nhiên nhìn thấy một chậu hoa không biết tên màu hồng nhạt đang đặt trên bệ cửa.
Phàn Thần đã về?


Mễ Uyển mở cửa sổ, vui đến mức quên cả lấy di động, tiện tay cầm luôn cái chén ném qua đó. Quả nhiên, cái chén vừa chạm tới cửa sổ nhà đối diện đã bị dây leo lâu rồi không gặp bắt lấy, bóng dáng của Phàn Thần lập tức xuất hiện bên cửa sổ.


Lại ném chén, xem ra là không cầm di động rồi. Phàn Thần chưa nói gì, đóa hoa nhỏ màu tím đã vô cùng ăn ý xuất hiện trong tay Mễ Uyển.
Mễ Uyển nắm lấy, đưa đóa hoa tới bên miệng, vui vẻ hỏi: "Anh về rồi hả? Vết thương đã tốt hơn chưa?"
"Ừ, tốt hơn nhiều rồi." Phàn Thần cười gật đầu.


"Anh về lúc nào thế? Tối qua tôi không nhận ra."
"Lúc tôi về em đã ngủ rồi."
"Vậy sao, hôm qua hình như tôi ngủ hơi sớm, có lẽ tới mùa xuân nên dễ buồn ngủ." Mễ Uyển cười bâng quơ: "Đúng rồi, thuốc tôi để trong phòng khách anh có thấy không?"
"Thấy, đã uống rồi." Phàn Thần gật đầu.


"Vậy thì tốt, tuy thuốc của tôi không giúp được gì nhiều cho anh nhưng có thể giảm đau, đỡ được phần nào hay phần đó." Uống rồi thì tốt, cô đỡ phải nhắc lại.


Phàn Thần thấy ấm lòng, câu nói "đã không có tác dụng gì nhiều thì không cần phải lãng phí dược liệu" đến bên miệng thì dừng lại, không cách nào nói ra được, anh không nỡ.
"Được." Phàn Thần cúi đầu trả lời.


"Đúng rồi, hoa này anh tặng tôi đúng không? Đây là hoa gì thế, mùi thơm quá." Mễ Uyển chỉ vào chậu hoa trên cửa sổ, hỏi Phàn Thần.
"Ừ, là cỏ Minh Tâm."


"Cỏ Minh Tâm?" Không chờ Phàn Thần giới thiệu, mắt Mễ Uyển đã sáng rực lên: "Là cỏ Minh Tâm trong truyền thuyết có thể giúp ngưng thần tĩnh khí, hỗ trợ tu luyện sao? Nhưng không phải cỏ Minh Tâm là một loại cỏ sao, sao nó nở hoa được vậy?"


"Cỏ Minh Tâm mười năm nở hoa một lần, nhưng thời gian hoa nở rất ngắn, chỉ có một đêm, vậy nên rất ít người biết nó có thể nở hoa." Phàn Thần giải thích.
"Một đêm, vậy sao đến giờ nó vẫn còn nở?" Mễ Uyển vừa hỏi xong đã tự đoán được đáp án: "Anh đặc biệt để dành cho tôi xem sao?"


Mễ Uyển hỏi quá thẳng, quá tự nhiên, tuyệt đối không chứa đựng tí tẹo hàm ý sâu xa nào, chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ, nhưng tai Phàn Thần vẫn bất giác đỏ lên, giải thích kiểu giấu đầu hở đuôi: "Tại đêm qua lúc tôi về em đã ngủ rồi, cho nên tôi mới... kéo dài thời gian hoa nở ra một chút."


"Cám ơn anh" Mễ Uyển lớn tiếng nói, nụ cười tươi rói cực kỳ lóa mắt.


"Đại nhân, ngài có biết sự quan tâm của phái nữ thường có nghĩa là gì không? Có nghĩa là, cô ấy thích ngài." Bỗng nhiên, câu nói lúc trước của Toàn Tuấn Tài vọng lại bên tai anh. Phàn Thần ngẩn ngơ, tim bắt đầu đập thình thịch.


Phàn Thần ôm ngực, nét mặt ngỡ ngàng. Sáng sớm, cảnh vật chung quanh được bao trùm trong tiếng chim hót và tiếng công trùng kêu, còn có tiếng người đi làm, tiếng động cơ ôtô, ồn ào như thế sao mình vẫn nghe được tiếng tim đập của mình chứ?


"Á" Tiếng kêu đầy sợ hãi của Mễ Uyển bất chợt vang lên từ phía đối diện: "Phàn Thần, anh đang làm cái gì thế? Mau dừng lại."
"Tôi, tôi không làm gì hết." Phàn Thần cuống quít hoàn hồn, tiếp đó, anh điếng người bởi cảnh tượng choáng ngợp trước mắt.


Trước cửa sổ phòng Mễ Uyển lúc này đang phủ kín hoa tím, từng đóa, từng đóa thi nhau nở rộ, chen chúc lấp đầy cả cửa sổ, còn Mễ Uyển thì đang cố dạt mấy đóa hoa đó ra, hét lên với Phàn Thần. Mà không chỉ có thế, tất cả cây cối quanh anh đang không ngừng đâm chồi nảy lộc, hoa cỏ trong sân đồng loạt nở rộ, ngay cả dây thường xuân bên kia đường vốn chỉ trơ trọi vài cái lá cũng đã phủ kín cả mảng tường.


"Ê, Tiểu Vương, sao thảm cỏ trong sân chỉ trong một đêm đã mọc cao như thế?" Trong sân loáng thoáng truyền tới tiếng nói chuyện của Diệp quản gia với người làm vườn Tiểu Vương.


"Không thể nào, sáng nay lúc tôi tưới, nó chỉ cao được nửa thế này thôi." Tiểu Vương từ đâu đó vội vàng chạy tới: "Ủa, sao lớn nhanh thế được?"
"Có phải lúc sáng cậu hoa mắt rồi không?"
"Nhưng... có lẽ."


"..." Phàn Thần im lặng nhìn ngó chung quanh. Sự khác thường này đã bị người khác phát hiện, anh có muốn thu hồi yêu lực lại cũng không được.
"Vừa nãy anh bị sao thế? Sao bỗng nhiên yêu lực lại bị mất khống chế?" Mặt Mễ Uyển hiện đầy vẻ lo lắng: "Có phải vết thương vẫn chưa khỏi hay không?"


"Không phải, chỉ là vừa nãy tôi hơi thất thần." Phàn Thần ngượng ngùng, chỉ mong có thể biến ra cái bụi rậm, giấu mình vào đó.
"Thất thần? Anh đang nghĩ cái gì mà thất thần ghê thế?" Mễ Uyển hiếu kỳ nỏi.






Truyện liên quan