Chương 2: Oan gia tương phùng

Ôi, muộn mất rồi, mới ngày đầu tiên, không biết có ĐƯỢC cô giáo chủ nhiệm ĐẶC BIỆT QUAN TÂM không nữa... chỉ tại mấy tên sở khanh đó!!!
- Thưa cô, cho em vào lớp ạ?!
- Vào đi em, em đứng cạnh cô giới thiệu luôn về bản thân mình cho các bạn cùng biết đi.
Úi chà,may là cô ý hiền...


- Chào các bạn tớ là Nguyễn Ngọc Nhi, thành viên của lớp, mong các bạn giúp đỡ...


Cả lớp nhìn chằm chằm vào tôi làm nụ cười trên môi tôi cứng đờ, ánh mắt quét một lượt qua bộ quần áo của mình... Đẹp mà, sơ mi trắng đồng phục, quần jean mới mua, đôi giày converse giả... Sao nhỉ? Tôi thấy đẹp mà!!! Lại quét ánh mắt qua cả lớp... chúng nó vẫn nhìn... ngại quá đi mất... hay từ đợt hè tới giờ tôi trắng trẻo, gầy gò hơn nên... ai cũng thấy tôi xinh? Chắc là thế rồi, hehehe


Tôi biết nguyên do các bạn nhìn tôi như thế, nhưng mà cũng không cần thiết phải lâu đến vậy chứ?! Làm người ta ngại muốn ch.ết, hí hí
- Cả lớp, vỗ tay chào đón bạn đi nào!!!


Cô giáo gõ gõ cái thước xuống mặt bàn kêu gọi mọi người đồng loạt hướng về nhân vật chính là tôi đây. Thế nhưng tiếng nói của cô giáo vừa dứt, chúng nó đã cười sằng sặc, mấy thằng còn vỗ tay hô “Biss Biss”,chả hiểu sao cô giáo cũng cười, lại còn ra vẻ nín nhịn ghê lắm, không cười lớn như lũ kia...chắc muốn giúp tôi giữ thể diện. Tôi tự an ủi cái cảm giác muốn đào cái lỗ chui xuống của mình ngay lúc này mà đứng đực ra đó, mặt méo xệch, cúi gằm xuống ngắm hoa văn trên đôi giày... Cho đến khi cô giáo nhẹ nhàng nói:


- Mời lớp trưởng lên trả lời giúp bạn xem chuyện gì đã xảy ra!!!


available on google playdownload on app store


Bây giờ tôi mới thấm thía cái câu khi một giác quan nào đó không hoạt động thì những giác quan khác sẽ trở nên rất nhạy bén. Tiếng bộp bộp vang lên, cả lớp im lặng như đang xem một bộ phim đến hồi gay cấn, đại loại kiểu tên này trốn tên kia,tên này đang mò mẫm bước đi,đùng một phát quay lại thì thấy tên kia ở ngay phía sau... rồi chúng nó hú lên, giật mình y như cái “tên này”.


Tôi thấy cái gì quệt quệt ở má, mềm mềm,cùng với tiếng hú của chúng nó, tôi ngẩng đầu lên... Đập vào mặt chính là cái mặt đẹp zai đang chăm chú nhìn vào mặt tôi, tay còn sờ sờ vào má tôi,là tên sáng nay tôi gặp ở cổng trường đây mà.WTF? Tên sáng nay? Cổng trường? Đấy, tôi biết ngay mà,tôi biết ngay hắn là tên không ra gì rồi mà, tính lợi dụng tôi không để ý mà sờ soạng chắc... còn lâu.


Tôi gạt phắt cái tay đang ở trên mặt tôi ra:
- Làm gì đấy hả?
- Hết rồi đấy!!
Nói xong hắn đi xuống.Nhưng, hết cái gì? Mười vạn câu hỏi Cái gì quẩn quanh trong đầu tôi.Cô giáo vừa cười vừa giải thích:
- Mặt em dính bẩn, bạn lên lau cho đấy, em nên cảm ơn bạn mới phải!
- Cảm ơn!!


Tôi lí nhí nói, nhưng trong lòng chẳng phục chút nào
- Được rồi, em xuống bàn cuối ngồi cạnh lớp trưởng nhé,còn mỗi chỗ đó trống thôi. Mời bạn tiếp theo lên giới thiệu nào!!
Lầm lũi đi xuống ngồi cạnh tên ch.ết bầm đó, tôi vứt phịch cái cặp sang bên cạnh làm biên giới rồi nhìn lên bảng...


- Chào các bạn, mình là... Nguyễn Phương Anh...
-... Bùi Linh Chi...
-... Phạm Anh Tuấn...
-... Trương Tuấn Anh...
-... Nguyễn Thu Hương...
-... Trịnh Thu Trang...
Vân vân và mây mây tới lượt hắn... Hùng hổ đứng dậy, lẫm liệt đi lên, ưỡn ngực,ngẩng cao đầu...
- Chào mọi người, tôi là Trần Thiên An.


Hết rồi? Hắn không nỡ nhấc mồm lên cười một cái chắc, mặt cứ lạnh như tiền, thế mà bọn con gái cứ vỗ tay ầm ầm. Đúng là cái lũ dài tim ( chị thì không?!)
Giờ ra chơi
- Này, cậu ơi!!
Tôi hỏi con bạn bàn trên:
- Cậu vừa nói cậu tên gì ý nhỉ? *ngượng ngùng, ngượng ngùng*


- Là Trần Thiên Lam!!!
- Trần Thiên Lam... Trần Thiên An... A... Tên hai người giống nhau nhỉ?
Tôi lẩm bẩm rồi quay phắt sang hét với cái tên cùng bàn. Thế mà hắn chỉ liếc một cái rồi lại cắm mặt vào cái điện thoại. Ghớm, xem cái gì mà cứ phải che che giấu giấu *suy nghĩ đen tối*,làm như đang xem JAV không bằng


- *lại cười với bạn bàn trên* Tớ là Ngọc Nhi, chúng ta xưng mày tao cho thân thiện nhé!
Sao tôi lại thấy cái miệng nó giật giật nhỉ? Nụ cười còn gượng gạo nữa, làm bạn với tôi là phúc lớn đó...


- Đi tham quan trường đi!Đằng nào chúng ta cũng phải học ở đây mấy năm mà, không biết mọi ngóc ngách xó xỉnh ở đây thì hơi phí cho cái tuổi thanh xuân...
- Okie, đi!
- Này... này... này...


Tôi gọi hắn, lay hắn mà hắn vẫn không có động tĩnh gì, mặt thì đỏ bừng, nóng hầm hập. Ngó vào cái điện thoại của hắn... Ôi trời đất, thiên địa, quỷ thần ơi! Trong cái màn hình điện thoại là cảnh hai nữ một nam... nhầm, hai nam một nữ... không phải, chính xác là một nữ một nam... Nói ra kể cũng ngại, mà thôi cũng kệ. Họ đang quấn lấy nhau trên một chiếc giường lớn,chàng trai ôm chặt cô gái trao cho cô một nụ hôn nồng thắm,nói là ôm chặt cho nó trong trắng nhưng thực chất hai tay tên đó đang đặt trên ngực cô gái, bóp, thả, bóp,thả, bóp,thả... ; còn cô gái một tay ôm lấy cổ chàng trai, hai chân quấn vào thắt lưng chàng trai, tay còn lại sờ vào... chính xác, là sờ vào cái thứ của nợ đó của chàng trai ,nhẹ nhàng kéo... mặt hai người vô cùng hưởng thụ...


Khụ khụ,thật không dám nhìn nữa, KINHH. Thế mà cái thằng An nó vẫn chăm chú... Không biết nó là tuổi rắn hay dê nữa
Tôi đập cái bốp vào đầu hắn, mỉa mai:
- Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là hotboy tuổi dê, thích ăn rau mùi thôi!


- Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là muốn đi tham quan trường tìm trai đẹp thôi!
Amen, sao hắn biết? ch.ết thật
- Chẳng qua tôi muốn tìm tiền bối để học hỏi thôi mà, đừng nghĩ ai cũng háo sắc như cậu *vẫn cố gân cổ lên cãi*
- Ai lúc mới gặp tôi lại ngẩn người ra nhỉ? Tôi thấy người đó giống cậu lắm.


- Mắt cậu đui rồii đó, không phải tôi đâu. Mà cậu cứ làm như cậu đẹp trai lắm ý, nói cho cậu biết nhé, cậu chỉ như sh*t thôi,đẹp trai gì.


Tôi chề môi ra chê bai hắn mặc kệ hắn nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng bừng, tay áo xắn cao, chuẩn bị tiếp chiêu, kéo Lam chuồn thẳng.Ở lại để bị đấm á? Ngu gì?






Truyện liên quan