- Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 2: Hôn
- Chương 3: Chuyện cũ
- Chương 4: Hôn tiếp
- Chương 5: Sinh tử
- Chương 6: Hối lộ
- Chương 7: Đòi hôn
- Chương 8: Cưỡi ngựa
- Chương 9: Sốt
- Chương 10: Trong mộng
- Chương 11: Còn muốn
- Chương 12: Nhảy sông tự vẫn
- Chương 13: Tổ tông
- Chương 14: Nịnh bợ
- Chương 15: Kéo dài tính mạng
- Chương 16: Động lòng
- Chương 17: Đét mông
- Chương 18: Thích
- Chương 19: Tùy hứng
- Chương 20: Đẹp
- Chương 21: Hồi ức
- Chương 22: Rình trộm
- Chương 23: Hôn sâu
- Chương 24: Mối liên quan
- Chương 25: Giống nhau
- Chương 26: Thật giả
- Chương 27: Bán hồn
- Chương 28: Thói quen
- Chương 29: Cùng giường
- Chương 30: Nước mắt
- Chương 31: Trở về
- Chương 32: Tìm đường sống
- Chương 33: Phạm nhân
- Chương 34: Tỉnh lại
- Chương 35: Lưu manh
- Chương 36: Thoát y
- Chương 37: Thân phận
- Chương 38: Muốn
- Chương 39: Thiếu đòn
- Chương 40: Nấu ăn
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Thích
- Chương 43: Nghe lời
- Chương 44: Câu thơ
- Chương 45: Đường nhân
- Chương 46: Bên ngoài
- Chương 47: Chỉ một
- Chương 48: Biến lớn
- Chương 49: Thi biến
- Chương 50: Cân bằng
- Chương 51: Chuyển nhà
- Chương 52: Quỷ quyệt
- Chương 53: Thiêu hủy
- Chương 54: Dỗ ngọt
- Chương 55: Rơi lệ
- Chương 56: Năm đó
- Chương 57: Tiểu Hắc
- Chương 58: Ảo cảnh
- Chương 59: Quá khứ
- Chương 60: Kết cục
- Chương 61: Phiên ngoại 1 : Tiểu Lục Dương Thanh Cửu 1
Tên gốc: 我大概是只假鬼
Hán Việt: Ngã đại khái thị chích giả quỷ
Thể loại: cổ trang, ngọt sủng, 1×1, HE
Độ dài: 60 chương và 7 phiên ngoại
Edit: Kogi
Cuối cùng Tô Bạch vẫn bị ánh mặt trời làm tỉnh giấc, cậu nâng tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngẩn ngơ nhìn cây huệ dạ hương màu tím nhạt trong núi bị gió thổi bay phiêu tán, sau đó lười biếng ngáp một cái.
Lúc ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy cây hợp hoan ra hoa, Tô Bạch lấy làm lạ, liền dụi mắt lần nữa, mới chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, nhưng mà, trước đây chẳng phải cây hợp hoan này đến cuối hạ mới ra hoa ư, tại sao năm nay lại nở sớm vậy?
Nhưng đây cũng không phải là lúc nghĩ chuyện này, Tô Bạch hơi dời tầm mắt, cách lá cây nhìn vị trí mặt trời, tủi thân ôm chính mình cuộn lại, làu bàu: “Có lẽ mình không đi ra được rồi”.
Tô Bạch không thể ra nắng, mặc dù cậu cũng rất thích ánh sáng ấm áp, nhưng vừa bị ánh nắng chiếu tới, cả người liền bỏng rát, tựa như có vô số cây kim sắc nhọn cùng lúc đâm vào, thực sự là rất đau đớn.
Vì vậy bây giờ Tô Bạch không đi ra ngoài trời được.