Chương 23: Hôn sâu
Edit: Kogi
Thần Đồ và Úc Lũy ở bên ngoài cãi nhau, nhưng Cố Trường Huyền không quan tâm, hắn chỉ cảm thấy mình hơi say rồi, cho nên khi nhìn thấy thiếu niên từ trong bể bước ra, ngửa đầu há miệng hít thở, trong lòng nóng vô cùng.
Vừa rồi Tô Bạch không cẩn thận ngủ thiếp đi, lại mơ màng trượt xuống nước, khi bị sặc mới hoàn toàn tỉnh táo, cậu lồm cồm bò ra khỏi bể đứng lên, vừa hít vào một luồng không khí tươi mới, liền lập tức bị người ta chặn miệng.
Là Cố Trường Huyền.
Nhưng dù Tô Bạch muốn thân mật với Cố Trường Huyền hơn nữa, lúc này cũng phải để cậu hít thở trước đã, thế là Tô Bạch vỗ nhẹ vai Cố Trường Huyền, xin hắn có thể tạm thời buông mình ra hay không.
Cố Trường Huyền không thể làm theo yêu cầu của Tô Bạch, thậm chí hắn còn bóp cằm Tô Bạch, gấp gáp chen vào miệng cậu, dùng sức quấy đảo.
Đồng tử Tô Bạch phóng đại, da đầu tê dại, thân thể nặng nề, suýt nữa khó thở đến bất tỉnh, nhưng môi lại bị người kia chặn chặt chẽ, không khí bên ngoài không thể len vào được.
Cố Trường Huyền ấn đầu Tô Bạch, ép Tô Bạch hôn sâu, Tô Bạch bị hôn quá kịch liệt, đầu óc trống rỗng, khóe mắt đỏ tươi đọng vài giọt nước, cậu cảm thấy một giây sau mình sẽ ch.ết mất.
Nhưng cuối cùng một giây trước khi Tô Bạch sắp ch.ết Cố Trường Huyền buông cậu ra, không biết từ lúc nào hai người đã nằm trên sàn nhà, Tô Bạch được thả lỏng ưỡn người lên, sau đó hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt mông lung ướt át nhìn lên trên.
Rõ ràng là một nụ hôn khiến người ta nghẹt thở, nhưng khi vừa hôn xong, trong nháy mắt không khí ồ ạt tràn vào lồng ngực, trong lòng Tô Bạch lại dâng lên niềm khoái cảm trước nay chưa từng có, khoái cảm từ xương cụt đi lên, chạy thẳng vào mắt mũi Tô Bạch, kích thích cậu “Oa” một tiếng bật khóc.
Cố Trường Huyền vì tiếng khóc này mà bừng tỉnh, hắn hối hận vô cùng, đau lòng tự trách định an ủi Tô Bạch, lại nghe thấy Tô Bạch vừa nhõng nhẽo vừa nức nở nói: “Hu hu, thoải mái quá…”.
Cố Trường Huyền đang định dỗ cậu thì dừng lại, hắn sững sờ nhìn thiếu niên cọ sát trong lòng mình, uốn éo leo lên vai mình, mắt ướt át mơ hồ, môi sưng đỏ quyến rũ, còn chưa thỏa mãn nói: “Hu hu, còn muốn…”.
Tô Bạch gặm môi Cố Trường Huyền lung tung, lúc này cậu giống như bị treo lên cao, trong lòng vội vã muốn thoát ra, nhưng dù thế nào cũng không tìm được cách tự giải thoát, thế là khóc càng dữ, cứ nức nở hỏi: “Ca ca, huynh lại hôn ta được không, ta khó chịu”.
Trong phòng cảnh xuân kiều diễm, ngoài phòng Diêm La vương đột nhiên xuất hiện, đang giằng co với Thần Đồ.
“Ngươi mau để ta vào, lão tổ tông bảo ta theo dõi sổ sinh tử, nói khi nào tên của ly quỷ chớp tắt thì phải báo ngay, ta đang vội, ngươi mau tránh sang một bên đừng cản ta!”. Diêm La vương chỉ lo đùn đẩy với Thần Đồ, nhất thời không chú ý tới tiếng thút thít trong phòng.
Thần Đồ muốn trình bày cho Diêm La vương về tình hình trong phòng, không ngờ Diêm La vương không thèm nghe, còn cố ý chỉ sang một bên hô: “Úc Lũy đại nhân! Ngài tới rồi!”.
Dù biết Diêm La vương đang đùa mình, nhưng Thần Đồ vẫn theo bản năng ngoảnh lại nhìn, bên kia quả nhiên không có một bóng người, Diêm La vương nhân cơ hội “vèo” một cái nhảy vào phòng, cao giọng nịnh hót, chân chó không gì sánh được gọi: “Lão tổ tông!”.
“Cút”. Người nói câu này lại là Tô Bạch, giọng nói của thiếu niên êm dịu, khi kêu lên rõ ràng không dùng nhiều hơi sức, nên nghe không giống như phẫn nộ, trái lại giống như tiếng rên hơn, lại thêm âm điệu trầm bổng du dương, cuối cùng khi lọt vào tai người khác, liền khiến người ta mềm nhũn chân.
Diêm La vương cũng run chân rồi, ông trực tiếp khuỵu gối tại chỗ, Thần Đồ theo sau chạy vào nhìn thấy Tô Bạch quần áo xộc xệch nằm dưới thân Cố Trường Huyền, cũng nhũn cả chân, y thầm nghĩ không tốt, nhưng cũng không nghĩ ra cách gì cứu vãn, nhất thời sốt ruột lo lắng không yên.
Tô Bạch còn sốt ruột hơn Thần Đồ, cơn khó chịu còn chưa lui, kích thích cậu chẳng quan tâm xấu hổ rụt rè gì nữa, trực tiếp rướn lên hôn môi Cố Trường Huyền, hừ một tiếng nói: “Kệ bọn họ, ca ca, huynh hôn hôn ta…”.
Lần này Cố Trường Huyền lại làm Tô Bạch thất vọng rồi, “phịch” một tiếng, hắn ngã sang bên cạnh Tô Bạch, ngất đi.
Biến cố này làm mọi người trở tay không kịp, Diêm La vương lo cho Cố Trường Huyền, định tiến lên kiểm tra, nhưng phía trước đột nhiên có vật gì bay tới, sau đó Diêm La vương nghe thấy Tô Bạch nức nở khóc: “Cút cút cút, các ngươi cút hết cho ta hu hu hu…”.
Nếu nói ai không dễ chọc nhất Minh giới, thực ra không phải Cố Trường Huyền, mà là Tô Bạch, địa vị của Cố Trường Huyền ở Minh giới tất nhiên là không thể nghi ngờ, nhưng năm đó vị lão tổ tông này làm nhiều chuyện nghiệp chướng vì Tô Bạch lắm, bây giờ nghĩ lại còn run.
Một vài chuyện cũ không hay lắm tràn về, dọa Diêm La vương quay gót cút ngay, cút được một nửa còn không quên xách Thần Đồ sững sờ tại chỗ, kéo người ra ngoài cửa.
Tô Bạch vẫn có cảm giác mình bị treo ở chỗ cao, lên không được xuống không nổi, chân không chạm đất, chỉ có thể đạp chân giữa không trung. Nhưng dù sao cậu vẫn lo cho Cố Trường Huyền, mặc dù bản thân khó chịu, nhưng cố nhịn kéo Cố Trường Huyền lên giường, khóc sướt mướt thay quần áo sạch cho hắn, rồi chỉnh trang lại cho mình, cuối cùng mới mở cửa, tức giận thút thít nói: “Vào đi”.
Thần Đồ và Diêm La vương được lệnh lập tức đi vào, Úc Lũy nghe thấy động tĩnh cảm thấy không ổn cũng vào theo, ba người đứng trước giường Cố Trường Huyền mờ mịt nhìn nhau, cuối cùng Úc Lũy khó khăn mở miệng: “Thuốc giải rượu ngươi cho vào rượu của chủ thượng rốt cuộc là lấy ở đâu?”.
“Ta về Minh giới chỗ ngươi lấy á, ta nhớ thuốc giải rượu cất dưới gối của ngươi, ngươi từng cho ngài ấy thuốc này ngay trước mặt ta mà…”.
Úc Lũy nghiến răng nghiến lợi ngắt lời Thần Đồ: “Đó là thuốc ngủ Mạnh Bà chế biến cho chủ thượng!”.
“A…”. Thần Đồ trợn mắt há miệng, đột nhiên nhận ra có thể mình đã gây họa rồi.
Nghìn năm trước, Tô Bạch đột nhiên biến mất, Cố Trường Huyền từng vì vậy mà trải qua một khoảng thời gian suốt ngày chìm trong men rượu, Mạnh Bà không nỡ nhìn liền hi sinh một phần tu vi của mình chế ra thuốc này, để Úc Lũy lén bỏ vào rượu của Cố Trường Huyền, mới khiến Cố Trường Huyền ngủ được hai ngày.
Không ngờ thuốc ngủ còn dư lại bị Thần Đồ dùng ở đây…
Úc Lũy tức giận, thầm nghĩ phải bắt người này treo ngược lên, lăn qua lăn lại hung hăng giày vò mấy hiệp mới hết giận.