Chương 47: Chỉ một
Edit: Kogi
Cố Trường Huyền ngẩn người, nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của người yêu, nhất thời không phản ứng kịp.
“Có phải huynh có người khác rồi đúng không?”. Tô Bạch lặp lại lần nữa, giọng nói mang âm mũi, nước mắt cũng rơi lã chã.
“Sao có thể?”. Cố Trường Huyền bật cười, định kéo Tô Bạch trở về, nhưng vừa nhấc ống tay áo liền ngửi thấy mùi son phấn trên người mình.
Cố Trường Huyền bất đắc dĩ thở dài, thu tay về, nói với Tô Bạch: “Ta đi tắm đã, chờ ta về rồi giải thích với ngươi”.
Tô Bạch nghe vậy vẫn không yên tâm, tinh thần bất ổn như trước, một giọng nói bảo rằng phải tin tưởng Cố Trường Huyền, một giọng nói khác lại nói với Tô Bạch, Cố Trường Huyền nhất định đã có người khác, hắn ghét bỏ ngươi, sắp không cần ngươi nữa.
Tô Bạch lau nước mắt, cảm thấy khoảng thời gian này dài đằng đẵng, Cố Trường Huyền dường như đi rất lâu rất lâu mà chưa về, cậu không chờ được nữa, vội khoác thêm áo rồi chạy đi tìm Cố Trường Huyền.
Kết quả vì chạy quá nhanh, lúc đến bờ bể nước, Tô Bạch không kìm lại được, cứ như vậy trượt xuống.
Cố Trường Huyền vội vớt cậu lên, giúp cậu vuốt lưng, hơi có ý trách cứ: “Sao bất cẩn vậy? Có bị sặc không?”.
Tô Bạch đẩy hắn ra, tựa vào thành bể, có chút nóng giận: “Không…huynh giải thích cho ta trước đã, nếu không thì…”.
“Nếu không thì sẽ không cho ta ôm?”. Cố Trường Huyền cảm thấy buồn cười.
Tô Bạch trịnh trọng gật đầu.
Cố Trường Huyền liền lắc lắc đầu, nuông chiều nhìn cậu, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn: “Tiểu Bạch, thực sự không có người khác, vừa rồi ta đi tìm Tập Lâu và Đỗ Tử Nhân, không ngờ bọn họ đang tìm vui ở chốn làng chơi, ở đó nồng nặc mùi son phấn, nên quần áo mới bị ám một chút”.
“Xin lỗi, ta trách oan huynh rồi”.
Cố Trường Huyền vừa dứt lời, Tô Bạch liền nhào tới, bá cổ hắn nói.
“Ngươi biết là được rồi”. Cố Trường Huyền điểm lên mũi cậu cười khẽ.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi…”. Tô Bạch lặp đi lặp lại không ngừng, tội nghiệp theo sát Cố Trường Huyền nói: “Huynh đừng giận, ta bồi thường cho huynh được không?”.
“Sao ta có thể giận ngươi được?”. Cố Trường Huyền búng trán cậu, không chút để bụng lời nói của cậu ban nãy.
“Huynh không giận là được rồi”. Tô Bạch dùng chóp mũi cọ cọ cổ hắn, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Nhưng ta vẫn bồi thương cho huynh được không?”.
Cố Trường Huyền lại mỉm cười, nhìn cậu nói: “Thực ra Tiểu Bạch à, ngươi thực sự không cần xin lỗi ta, ta không sợ ngươi hỏi ta, cũng không sợ ngươi cáu kỉnh với ta, chỉ sợ ngươi lặng lặng không nói gì, giận dỗi ta.
Chúng ta có gì cứ nói hết với nhau, như vậy không sợ xảy ra hiểu lầm…”.
“Ta muốn bồi thường cho huynh…”. Tô Bạch ɭϊếʍƈ môi ngắt lời Cố Trường Huyền, cắn một cái lên môi hắn.
Cố Trường Huyền bất đắc dĩ xoa xoa đầu Tô Bạch, rồi hôn nhẹ lên vết đỏ ở xương quai xanh của cậu, hỏi: “Không đau à?”.
“Đau…”. Tô Bạch hừ hừ, đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác: “Cho nên lần này không cho huynh trói nữa…”.
“Được được, không trói nữa”. Cố Trường Huyền vòng tay quanh eo Tô Bạch định dẫn cậu ra ngoài, Tô Bạch không theo, gọi hắn: “Ca ca!”.
Một tiếng này vang lên, câu mất hồn người, vô cùng quyến rũ, Cố Trường Huyền cứng người, mơ hồ có huyết khí dâng lên, hắn không dám trì hoãn nữa, cương quyết ôm Tô Bạch ra khỏi bể, đặt cậu lên chiếc phản trước bình phong, muốn đi tìm cái gì đó lau người cho cậu.
Tô Bạch lại không cho hắn đi, dùng cả tay cả chân ôm lấy hắn, đến tận khi Cố Trường Huyền hết cách, ngã xuống phản cùng với cậu.
“Ngươi ngủ chưa được mấy tiếng, lại nghịch ngợm? Là không buồn ngủ hay không biết mệt?”. Cố Trường Huyền đã bị chọc có phản ứng, nhéo mông cậu một cái.
Tô Bạch giật nảy mình, vốn đang chống nửa người, nhưng lưng bỗng mềm nhũn, rơi thằng xuống người Cố Trường Huyền. Đã vậy chỗ bị đập phải còn không ra sao, Tô Bạch nhổm dậy, chưa kịp xoa mũi đã nhìn thấy thứ gì nhô ra.
Thế là Tô Bạch lại nằm trở về, vươn đầu lưỡi, ɭϊếʍƈ nhẹ chỗ đó một cái.
“Tiểu Bạch”. Bàn tay đang định đẩy Tô Bạch của Cố Trường Huyền ngừng lại, khàn giọng gọi Tô Bạch một tiếng.
“Ta…”. Tô Bạch ngước đôi mắt ướt át, trong mắt tràn đầy ngây thơ thuần khiết, lại mang chút ấm ức: “Ta…chỉ là ta muốn bồi thương huynh…”.
…
Chẳng mấy khi Tô Bạch chủ động, cuối cùng Cố Trường Huyền chiều theo cậu, sau khi xong chuyện mới ôm người vào lòng, ngón trỏ dò vào giữa hai môi, hơi đè ép đôi môi đỏ tươi, dụ dỗ: “Ngoan, nhổ ra”.
Hai mắt Tô Bạch vẫn mê mang, mờ sương, không tìm được tiêu điểm, không biết cậu có nghe rõ lời Cố Trường Huyền không, hay là cố tình chống đối, bên môi hơi rỉ ra một chút dịch trắng, yết hầu chuyển động, vô tội nhìn Cố Trường Huyền, nói: “Hết rồi”.
“Ngươi!”. Cố Trường Huyền nhíu mày, nhất thời kích động, không biết nói gì mới phải.
Tô Bạch ôm bàn tay với tới bên miệng mình của Cố Trường Huyền, ánh mắt dần có tiêu cực, cắn một cái không mạnh không nhẹ vào ngón tay Cố Trường Huyền, rồi chớp mắt nói: “Ta có làm sai gì đâu…Không phải lần nào huynh cũng…”.
Tô Bạch nói đến đây liền không nói được nữa, đỏ mặt nhào vào lòng Cố Trường Huyền.
Luồng lửa nóng trong bụng Cố Trường Huyền bị Tô Bạch khơi lên, hắn trở mình đặt Tô Bạch ở dưới thân, nắm cằm cậu cười tà: “Lần nào ta cũng làm sao?”.
“Lần nào huynh cũng…”. Tô Bạch quay đầu đi chỗ khác, toàn thân đỏ bừng, việc này bảo cậu nói ra thế nào được…Theo bản năng, Tô Bạch ɭϊếʍƈ môi, thế này càng khiến màu mắt Cố Trường Huyền đậm hơn, lập tức cúi xuống hôn sâu.
Tô Bạch cảm thấy sắp không hít thở được. May mà người đang đè trên thân thể cậu buông cậu ra trước khi cậu thực sự ngạt thở.
Cố Trường Huyền ngắm vẻ đáng yêu hồng hào mềm mịn của Tô Bạch, đột nhiên mềm lòng, hắn hôn lên thái dương Tô Bạch, có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Bạch, có một số việc, ta làm được, nhưng ngươi không nhất thiết phải làm theo”.
“Ta…ta biết mà…”.
Tô Bạch không biết tại sao hôm nay hắn lại xoắn xuýt vấn đề này, nhưng dù sao mình cũng cam tâm tình nguyện.
“Bởi vì dù ngươi không làm gì hết, ta cũng đã, rất thích ngươi rồi”.
Khi Cố Trường Huyền nói ra câu này, trời đã sắp sáng, tia sáng mảnh hòa cùng ngọn đèn trong phòng cùng hắt lên mặt hắn, khiến khuôn mặt vốn âm trầm trở nên nhu hoà hơn. Tô Bạch hơi thất thần, lẩm bẩm: “Nhưng ta cũng rất thích huynh”.
“Ta biết”. Cố Trường Huyền áp trán mình vào trán cậu, hôn môi cậu, cười dịu dàng: “Nhưng thỉnh thoảng ta cứ muốn thích ngươi nhiều hơn ngươi thích ta một chút”.
“Vì sao chứ?”. Tô Bạch chớp chớp mắt, vì hai người đang dính vào nhau, lông mi chạm vào lông mi Cố Trường Huyền, Cố Trường Huyền nhột, liền hơi thẳng người dậy, cách Tô Bạch xa một chút, cười nói: “Bởi vì trước kia ngươi luôn cảm thấy ta thích ngươi chưa đủ, lần này, ta hy vọng ngươi an tâm”.
“Trước kia ta không an tâm về huynh sao?”. Tô Bạch mấp máy môi.
“Đúng vậy”. Cố Trường Huyền lại hôn chân mày cậu, khẽ thở dài: “Trước đây, đều là ta không tốt”.
“Không phải thế”. Tô Bạch lắc đầu, ánh mắt hơi bướng bỉnh, lại vô cùng chắc chắn nói: “Huynh cực kì tốt. Vì vậy ta mới thích huynh. Còn chuyện không cách nào an tâm, có lẽ là vì, ta quá thích huynh thôi. Nếu quá thích một người, thì sẽ luôn tính toán chi ly, sẽ luôn không cách nào an tâm được”.
“Mà ngươi còn gì không an tâm chứ?”. Cố Trường Huyền ngắt chóp mũi Tô Bạch: “Tiểu Bạch, trong ngàn vạn năm trước khi gặp ngươi, ta chưa từng động lòng với ai, cũng chưa từng thân mật với ai, chưa từng hôn ai, cũng chưa từng ôm ai cả…”.
“Câu này của huynh chắc chắn là lừa ta”. Tô Bạch tròn mắt, nghiêng đầu nói: “Ta nhớ rõ ràng có một lần, ngươi từng ôm nữ hồ ly của Yêu giới”.
Cố Trường Huyền cảm thấy buồn cười, vươn tay nhéo má Tô Bạch, sau đó mới mở miệng oán trách: “Thứ nên nhớ thì lại không nhớ, sao lại nhớ mấy thứ vô dụng này? Ôm cô ta là sau khi gặp ngươi, hơn nữa lúc đó cũng có mặt ngươi”.
“Sau khi gặp ta lại càng không được!”. Tô Bạch có chút tức tối, vươn tay bóp cổ Cố Trường Huyền, nhưng cậu không dùng sức, chỉ có ý trách yêu mà thôi.
Cố Trường Huyền cũng để mặc cậu, chờ cậu ngừng tay, mới tiếp tục giải thích: “Sau khi gặp ngươi, ta càng không có tâm tư với người ngoài, vị Yêu vương Yêu giới lúc đó bị trọng thương, còn là ngươi bảo ta đi cứu”.
“Thế…thế sao?”. Tô Bạch cắn cắn ngón tay, nếu quả thực là mình bảo…: “Vậy ta cũng chỉ bảo huynh cứu cô ta, nhất định không bảo huynh ôm cô ta”.
“Dạ dạ dạ, ca ca sai rồi”. Cố Trường Huyền cảm thấy giải thích hay không giải thích đều không xong, vội giơ tay nhận sai: “Sau này chỉ ôm mình ngươi, thế được chưa?”.
“Được rồi”. Tô Bạch hài lòng, liền vùi đầu vào ngực Cố Trường Huyền, còn mình thì cười trộm.
Vừa rồi trong lúc hai người nói chuyện, Cố Trường Huyền đã lau khô người giúp Tô Bạch, nhưng dù sao vẫn sợ cậu cảm lạnh, liền mặc quần áo cho cậu, rồi đưa người lên giường.
Hai người nằm trên giường âu yếm nhau một lúc, Tô Bạch vẫn là hơi buồn ngủ, nhưng người trong lòng đang ở bên cạnh, cùng gối đầu trên một chiếc gối, Tô Bạch cảm thấy nếu ngủ thì thật lãng phí thời gian.
Vì vậy khi Cố Trường Huyền hỏi cậu có buồn ngủ không, Tô Bạch liên xoay người nửa đè lên Cố Trường Huyền, giật nhẹ tóc hắn, lắc đầu nói: “Không buồn ngủ”.
Cố Trường Huyền nghiêng người, dùng hai ngón tay nâng cằm Tô Bạch, ngón cái vuốt ve bờ môi hồng mềm mại: “Mắt cũng díu vào nhau rồi, còn nói không buồn ngủ?”.
“Không buồn ngủ thật mà”. Tô Bạch cố ý trợn mắt, chỉ hai bên quai hàm của mình, dời đi lực chú ý của Cố Trường Huyền: “Chỉ là chỗ này bị đau”.
Cố Trường Huyền lập tức căng thẳng, híp mắt nói: “Chỗ nào đau?”.
Tô Bạch phùng má, chỉ chỉ bên trái, lại chỉ chỉ bên phải, sau đó cười hì hì nói: “Sao huynh không hỏi sao ta lại đau? Huynh không thích ta nữa à”.
“Bảo bối, thực sự thích trêu chọc ta vậy sao?”. Cố Trường Huyền nhếch miệng cười, nhất thời tựa như tuyết trắng giữa trời quang, lại tựa như trăng lạnh sa xuống suối, rõ ràng là tướng mạo hào hoa phóng khoáng, Tô Bạch lại phát hiện ra một chút tà khí trước nay chưa từng biết tới.
Thế là Tô Bạch cứ ngắm mãi, phút chốc liền đỏ mặt, chút khí thế vừa có được lập tức biến mất tăm, chỉ quay đầu đi chỗ khác vùi mặt vào chăn, buồn bực nói: “Ta thèm trêu chọc huynh chắc…”.
“Ngươi chắc chắn?”. Cố Trường Huyền gặm cắn vành tai lộ ra bên ngoài của cậu.
“Là huynh nghĩ quá nhiều thôi…”. Tô Bạch kéo chăn trùm qua đầu mình, không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Mau ra đây, đừng buồn bực nữa”. Cố Trường Huyền vốn định trêu cậu, nhưng vừa thấy cậu như vậy liền không nỡ lòng, chỉ muốn đ được người trong chăn ra.
Tô Bạch không nghe, còn chui cả người vào chăn, Cố Trường Huyền cười bất đắc dĩ, vén góc chăn nói: “Nếu ngươi không ra ta sẽ vào đấy”.
Tô Bạch nghe vậy lập tức choàng đứng dậy, đem quăn quấn chặt người mình, sau đó lại mở ra, hơi u oán nói: “Ta cho huynh vào…nhưng huynh không vào…”.
Cố Trường Huyền suýt sặc, ho hai tiếng mới đỡ hơn. Hắn ổn định cảm xúc, há miệng, định chuyển chủ đề, liền nói: “Tiểu Bạch, ngươi…đói không?”.
“Không đói!”. Tô Bạch ụp cả bàn tay vào mặt Cố Trường Huyền, rồi lại hậm hực rút vào trong chăn, rõ ràng chuyện không nên làm đều làm hết rồi, nhưng người này vẫn không làm đến bước cuối cùng. Hôm qua mình kêu khóc còn cầu xin hắn, hắn cũng làm ngơ, chỉ bảo mình khép chân.
Tô Bạch nằm ch.ết dí trong chăn, lòng cũng buồn bực theo, không hiểu nổi suy nghĩ của người này, nếu hắn ghét mình, cũng không đúng, rõ ràng hắn còn…
Tô Bạch vén chăn lên, nhìn đôi môi hé mở của Cố Trường Huyền, sắc lưỡi đỏ tươi, bỗng nhớ tới hình ảnh nào đó, nhất thời cậu thẹn đỏ như tôm luộc, rụt phắt vào ổ chăn.
“Tiểu Bạch…”.
“Huynh đừng gọi ta…”. Tô Bạch lăn lộn trong chăn, nhô đầu ra, Cố Trường Huyền thuận thế ôm cả người lẫn chăn vào lòng: “Điều này ta cũng có thể giải thích”.
Cố Trường Huyền nói xong đến chính bản thân cũng muốn cười, thế là hắn bật cười thật, Tô Bạch tức giận thò tay ra khỏi chăn, đập loạn lên người Cố Trường Huyền: “Huynh còn cười được!”.
“Không cười nữa không cười nữa”. Cố Trường Huyền vội vàng hôn cậu, dỗ dành: “Thật mà, ca ca thương tiếc ngươi, sợ người không xuống giường được”.
“Ta còn không sợ…”. Tô Bạch bĩu môi, nhưng vẫn đỏ mặt, cậu gác mặt lên cổ Cố Trường Huyền, hầm hừ:
“Huynh chỉ nói mà không làm…”.
Cố Trường Huyền nghe vậy lại hít sâu một hơi. Thằng nhóc này, đang chất vấn năng lực của mình?
Hai người đang dính lấy nhau, bên giường bỗng bốc lên một làn khói xanh, sau khi khói xanh tản đi Diêm La vương đột nhiên xuất hiện, hu hu hức hức khóc kêu: “Lão tổ tông! Lão tổ tông! Hỏng bét rồi lão tổ tông ơi!”.
“Cút!”. Cố Trường Huyền vốn đang chìm trong xúc cảm vi diệu, nghe thấy cách gọi đó, không chút nghĩ ngợi hoá Diêm La vương thành khói bắn bay ra.
Tô Bạch bật cười phì.
Diêm La vương bị ném ra cửa lăn hai vòng mới dừng lại cảm thấy rất oan ức, đứng loanh quanh một chỗ, Thần Đồ từ xa nhìn thấy, còn bị ông ta làm giật cả mình, vội chạy tới nhìn có chút hả hê: “Ôi chao, không phải Diêm La vương đây sao, ông sao thế? Trò khỉ gì vậy?”.
“Là bị lão tổ tông vứt ra ngoài!”. Diêm La vương nhìn bộ mặt muốn ăn đấm của Thần Đồ, cũng lười cãi nhau với y, chỉ uể oải nói: “Làm sao đây, Ma giới xảy ra việc đột xuất…”.
“Chỉ là bảo các ngươi bắt cái tên Bạch Tố thôi mà? Vậy cũng tính là việc khó?”. Thần Đồ co rút khóe miệng.
“Ngươi không biết thôi, tên Bạch Tố đó hệt như bản sao của Tô Bạch, hơn nữa tư thế oai hùng thân khoác giáp sắt tay cầm thương bạc ấy, giống Tô tiên quân năm đó như đúc!”. Diêm La vương vội nói.
“Thế thì sao”. Thần Đồ nhún vai: “Việc này ta nghe chủ thượng nói rồi, nhưng rõ ràng ngài ấy không tin, ngài ấy nhận ai là Tô Bạch thì đó chính là Tô Bạch”.
“Nhưng nhưng ta vẫn chưa nói hết”. Diêm La vương gấp gáp giậm chân: “Hồng liên nghiệp hỏa! Hồng liên nghiệp hỏa ngươi có biết không! Bạch Tố này vậy mà mang trên người hồng liên nghiệp hỏa, vật kia vốn là khắc tinh của quỷ tộc, bây giờ bọn họ đều đang bị vây ở Ma giới, chỉ có ta trốn được đến báo cho các ngươi…”.
“Nhưng không phải hồng liên nghiệp hỏa vẫn luôn ở trên người Tô Bạch sao?”. Thần Đồ nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng.
“Ai biết đâu đấy, rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ!”. Diêm La vương sắp muốn chửi thề rồi.
Vừa dứt lời, Cố Trường Huyền liền từ trong phòng bước ra, áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt Diêm La vương và Thần Đồ, sắc mặt hắn âm u, ống tay áo vung lên, Úc Lũy và Đỗ Tử Nhân lập tức xuất hiện trước mặt ba người.
“Thần Đồ, Úc Lũy, Đỗ Tử Nhân, Diêm La vương, các ngươi ở đây bảo vệ Tiểu Bạch, không có mệnh lệnh của ta, không được tùy ý rời khỏi đây”. Cố Trường Huyền phân phó xong liền đi, hoàn toàn không đợi mấy người họ trả lời.
“Chủ thượng!”. Thần Đồ gọi với theo, nhưng chớp mắt đã không thấy người đâu.
Tô Bạch vốn bị Cố Trường Huyền điểm huyệt ngủ đột nhiên mở mắt, cậu vội vàng chạy ra, kéo Thần Đồ hỏi: “Cố Trường Huyền đâu, huynh ấy đi đâu?”.
“Ma…Ma giới”. Thần Đồ giật mình, theo bản năng trả lời Tô Bạch, Tô Bạch có được đáp án liền rời đi, nhưng bay đến giữa không trung lại rơi về, cậu vội đến mức suýt rớt nước mắt, khóc nức nở gào lên với Thần Đồ: “Ma giới, Ma giới đi đường nào hả?”.
Thần Đồ chần chừ không muốn nói, Cố Trường Huyền giao nhiệm vụ cho bọn họ là ở đây bảo vệ Tô Bạch, nếu thực sự mang Tô Bạch đến đó, không chừng sẽ bị trách mắng.
Tô Bạch càng cuống: “Ngươi mau nói đi chứ, ta không thể rời khỏi ca ca được, cách huynh ấy ta sẽ…”.
Tô Bạch chưa nói dứt lời, đột nhiên biến mất tăm, Thần Đồ dụi dụi mắt, hỏi Úc Lũy bên cạnh: “Người đâu?!”.
“Đang ở trước mắt ngươi nè…”. Tô Bạch u oán nhìn Thần Đồ chằm chằm, mấy người Thần Đồ và Úc Lũy nhìn nhau, hoảng sợ gọi Tô Bạch.
Tô Bạch hơi bất lực thở dài, tâm trạng lập tức ủ rũ.
Ca ca vừa đi, lại không có ai nhìn thấy cậu, lại không có ai nghe thấy cậu nói rồi.
Hiện giờ biết rằng có lo cũng vô ích, Tô Bạch bình tĩnh lại, cậu vào phòng lấy giấy bút, viết vài chữ rồi vo viên ném cho Thần Đồ, Thần Đồ ấy một tiếng, xoa xoa đầu, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn quanh nhưng không phát hiện điều gì, tiếp tục gân giọng gọi xung quanh: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch ngươi đang ở đâu vậy Tiểu Bạch ơi!”.
“Ta ở đây nè!”. Tô Bạch cũng gân giọng kêu, đáng tiếc không ai nghe thấy. Tô Bạch sốt ruột đến mức sắp khóc, chỉ có thể ấm ức lau mắt, rồi nhặt cục giấy trên mặt đất lên.
Tất cả đồ vật đến tay Tô Bạch đều biến mất, chỉ khi tách khỏi Tô Bạch thì mới hiện ra trước mắt người khác, Tô Bạch thấy không thể trông chờ vào Thần Đồ, vừa nãy ném cục giấy vào người y y cũng không biết, vì vậy…Tô Bạch định ném lần nữa.
Lần này ném trúng gáy Thần Đồ, Thần Đồ kêu đau một tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy tờ giấy bị vo viên nhăn nhúm.
“Cái thứ…đồ chơi gì đây?”. Thần Đồ gãi đầu, rốt cuộc thấy có gì đó sai sai, liền mở giấy ra xem, liền thấy trên giấy viết: “Ta ở đây nè”.
Thần Đồ sợ hãi vứt bay tờ giấy, tay chân quấn hết lên người Úc Lũy, kêu khóc: “Tiểu Bạch lại dọa ta, Tiểu Bạch lại dọa ta!”.
“Bình tĩnh, ngươi…bình tĩnh đi đã”. Tuy Úc Lũy cau mày, nhưng thực tế lại vững vàng nâng Thần Đồ, không để y ngã từ trên người mình xuống.
Nhưng Thần Đồ vẫn tự mình hạ xuống, vừa rồi chẳng qua là nhất thời kinh hãi, sau khi bình tĩnh lại, Thần Đồ ngẩng đầu nhìn Úc Lũy, phân tích với hắn: “Có lẽ Tiểu Bạch đang ở ngay đây, chỉ là chúng ta không nhìn thấy cậu ấy, thực ra lần trước cậu ấy nói với ta rồi, nếu như cách chủ thượng quá xa…”.
Úc Lũy nhíu mày, Diêm La vương và Đỗ Tử Nhân nhìn nhau, Thần Đồ đột nhiên nảy ra sáng kiến, đi quanh sân kêu: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, chúng ta đến thư phòng đi, lúc đó ngươi lại viết chữ cho chúng ta xem, chúng ta bàn bạc kĩ hơn!”.
Diêm La vương trợn tròn mắt, lại nhìn bốn phía xung quanh, thấy Đỗ Tử Nhân cũng nhìn mãi mà chẳng hiểu ra sao, mới hỏi: “Tô Bạch ở đâu cơ, Thần Đồ điên à?”.
“Đi thôi đi thôi, đi theo bọn họ vào thư phòng xem sao”. Đỗ Tử Nhân cũng rất hoang mang, nhưng vẫn kéo Diêm La vương đi về phía thư phòng.
“Tiểu Bạch, ngươi ở đây rồi chứ?”. Thần Đồ vào thư phòng không đóng cửa, chỉ đi quanh thư phòng, gọi: “Ngươi ở đây chứ, Tiểu Bạch?”.
Diêm La vương bỗng nhận ra Thần Đồ không đáng tin chút nào, sờ mũi lầm bầm: “Thần Đồ này trông như bị điên”.
“Y không sai”. Úc Lũy quay đầu, toàn thân lạnh thấu xương, nói như vậy.
“Rồi rồi rồi, y không sai, y cái gì cũng đúng, vấn đề là, Tô Bạch ở đâu?”. Diêm La vương nhìn quanh.
Cho đến khi mấy người nhìn thấy trên tờ giấy bắt đầu hiện ra chữ, mới dần tin lời Thần Đồ, Tô Bạch quả thực đang ở đây.
Nhưng Diêm La vương vẫn cảm thấy mờ mịt, Tô Bạch viết chữ, hỏi họ: “Ma giới đi đường nào?”.
“Đừng nói cái này vội”. Thần Đồ vo viên tờ giấy kia, lấy một tờ giấy mới, nói với không khí: “Tiểu Bạch trước hết ngươi nói ta nghe rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao cách xa chủ thượng, chúng ta liền không nhìn thấy ngươi?”.
Tô Bạch không biết, biết cậu cũng không muốn nói, nên Tô Bạch lại viết lên giấy: “Ma giới đi đường nào?”.
“Tô Bạch thực sự đang ở đây? Tại sao ta cứ cảm thấy ai đó đang làm ảo thuật với chúng ta vậy?”. DIêm La vương gãi đầu, đẩy đẩy Thần Đồ: “Không phải ngươi làm phép trêu chúng ta đấy chứ?”.
“Ta không rảnh đến mức đó!”. Thần Đồ trừng mắt nhìn ông ta, đẩy Diêm La vương, tiếp tục nói với không khí: “Thực ra không phải ta không muốn nói cho ngươi, nhưng mà Tiểu Bạch à, Ma giới đang hỗn loạn, ngươi đi chưa nói không giúp được gì, không khéo còn làm chủ thượng phân tâm nữa…”.
Tô Bạch không muốn nghe những lời này, cậu có thể cảm nhận được, tâm trạng của Cố Trường Huyền không tốt, cuộc nói chuyện vừa rồi của Diêm La vương cậu cũng nghe thấy hết rồi, ở Ma giới rõ ràng là có một yêu quái trông giống mình, nếu mình không đi, không chừng ca ca sẽ bị nó câu mất…
Vì vậy Tô Bạch viết một hàng trên giấy: “Ma giới đi đường nào Ma giới đi đường nào Ma giới đi đường nào…”.
“Nói thật với ngươi nhé”. Thần Đồ bất đắc dĩ: “Chủ thượng bảo bọn ta ở đây trông chừng ngươi, nếu ta dẫn ngươi đi, nhất định sẽ bị ăn đòn, ta cũng không có gan chọc ngài ấy giận đâu”.
Tô Bạch viết: “Vậy ta sẽ nói với huynh ấy, ngươi nhân lúc huynh ấy không ở đây, lừa ta lên giường”.
“Ê Tô Bạch ngươi…”. Thần Đồ vội vàng liếc nhìn Úc Lũy, nhân lúc hắn không chú ý vo viên tờ giấy thành một cục, nhét vào ống tay áo của mình. Nếu Úc Lũy nhìn thấy cái này, lại hiểu lầm sẽ không hay…
Diêm La vương sợ ngây ngươi: “Các ngươi nói, liệu Tô Bạch này có phải là giả hay không? Biết đây người ở Ma giới kia mới là thật? Nếu không một người đang yên đang lành sao có thể…như thế này được?”.
Tô Bạch vốn đang nôn nóng, nghe thấy vậy càng sốt ruột hơn, Đỗ Tử Nhân nãy giờ chưa mở miệng lúc này mới lên tiếng: “Không thể nào, mấy ngày nay chủ thượng đối xử thế nào với Tô Bạch, chúng ta đều thấy rõ”.
“Đúng vậy”. Thần Đồ phụ họa: “Trước đây chủ thượng của chúng ta không phải chưa từng gặp tên Bạch Tố đó, chẳng phải là phóng hỏa thiêu rụi ngọn núi, không chút lưu tình sao?”
“Không đúng không đúng”. Diêm La vương lắc đầu: “Ta nghe nói, lão tổ tông không có gặp Bạch Tố kia, tưởng bị người khác lừa gạt nên trong lúc nóng giận mới phóng hỏa thiêu núi”.
“Vậy sao?”. Thần Đồ nhíu mày.
“Đúng vậy, lần trước lão tổ tông chưa có gặp tên đó”. Diêm La vương sáp lại, nhỏ giọng nói: “Cho nên các ngươi nói xem, nếu lần này lão tổ tông gặp được Bạch Tố, thì Tô Bạch này, còn…”.
“Ta nghe thấy đó!”. Tô Bạch tức giận khôn nguôi, ném cục chặn giấy vào đầu Diêm La vương, mình ở ngay bên cạnh, ông ta thì thầm cũng có ích gì!
Diêm La vương ôm đầu kêu đau, giậm chân mắng: “Ai đánh ta?”.
“Tô Bạch”. Thần Đồ thở dài: “Cậu ấy nghe thấy ông nói gì, cẩn thận chút đi”.
“Ha…”. Diêm La vương xoa xoa đầu, rụt về đằng sau.
“Vậy Ma giới đi đường nào?”. Tô Bạch u oán viết câu này, cắn đầu bút, dán tờ giấy lên mặt Thần Đồ.
“Ai da Tiểu Bạch”. Thần Đồ bị dán giấy lên mặt, xoay một vòng rồi mới giật tờ giấy xuống, sau đó nói với không khí trước mặt: “Ngươi đừng ầm ĩ nữa, ta sẽ không dẫn ngươi đi đâu”.
Lần này Thần Đồ không tìm đúng hướng, Tô Bạch vừa vặn ở sau lưng y, thế là cậu lặng lẽ đi đến trước mặt Thần Đồ, đem một tờ giấy khác dán lên mặt y, trên giấy vẫn viết: “Ma giới đi đường nào? Ngươi không nói, ta sẽ kể chuyện này với Úc Lũy”.
Thần Đồ trợn tròn mắt, thực sự sợ Tô Bạch nói gì đó không nên nói, liền đứng thẳng người, sửa lại thái độ, dõng dạc khí khái nói: “Ta cảm thấy chúng ta nên đi Ma giới, các ngươi nghĩ mà xem, gần như toàn bộ người Minh giới đều ở đó, lão tổ tông cũng đang ở đó, bọn họ tắm máu quân thù, chém giết kẻ địch, còn chúng ta thì sao? Chúng ta ở đây tham sống sợ ch.ết còn ra thể thống gì? Thân là người của U Minh, chúng ta đáng lẽ nên cùng tiến cùng lùi với quỷ tộc…”.
“Ta nghe lời ngươi”. Úc Lũy mở miệng trước, tỏ rõ thái độ.
Thần Đồ chưa kịp cảm động, đã nghe Đỗ Tử Nhân nói: “Ta không đi, cho dù ngươi ngủ với ta ta cũng không đi, chủ thượng đã bảo chúng ta ở đây, vậy nhất định là có nguyên nhân…”.
Không đợi Thần Đồ nói gì, Diêm La vương đã trở mặt trước, ông ta tiến lên túm cổ áo Đỗ Tử Nhân, quát: “Tuy thường ngày ta không vừa mắt Thần Đồ, nhưng ta cảm thấy lần này Thần Đồ nói đúng, chúng ta thân là người của Minh giới, theo lý thì nên chiến đấu hết mình, vì Minh giới không tiếc sinh mạng, bây giờ lão tổ tông đang ở tiền tuyến ra sức, nào có chuyện chúng ta ở đây làm rùa đen rụt đầu!”.
Đỗ Tử Nhân nhíu mày, hắn giật cổ áo mình từ tay Diêm La vương, giễu cợt: “Hồi còn trẻ ta cũng ngây thơ giống ông á”.
“Đừng lấy tuổi tác ra nói với ta! Tuổi tác căn bản không phải lý do để thoái thác! Ngươi chưa từng nghe câu gừng càng già càng cay, tuổi già chí chưa già sao?”. Diêm La vương cãi đến độ mặt đỏ tía tai, xưa nay tuy ông ta ưa nịnh bợ Cố Trường Huyền, nhưng những chuyện liên quan đến quyền lợi Minh giới, trước nay ông ta chưa từng nhân nhượng.
“Nếu ta nói, các ngươi qua đó chỉ thêm loạn”. Đỗ Tử Nhân nhìn thấu: “Các ngươi đánh gia cao chính mình hay là đánh giá thấp chủ thượng? Chủ thượng phất tay là có thể giải quyết xong việc, các ngươi cần gì phải đi vẽ rắn thêm chân, làm điều thừa chưa nói, còn có thể gây trở ngại”.
“Tất nhiên không phải ta nghi ngờ lão tổ tông, nhưng dù sao đó cũng là hồng liên nghiệp hỏa!”. Diêm La vương vẫn gân cổ cãi.
“Mặc dù cái kiểu ồn ào xàm xí của ông cũng khiến người ta thích đấy, nhưng vẫn nên yên tĩnh chút đi, nghe ta nói đây”. Đỗ Tử Nhân sờ sờ cằm Diêm La vương, định nhân cơ hội chòng ghẹo, không ngờ Diêm La vương thẳng thừng đạp hắn một cước mắng: “Đồ quỷ háo sắc đừng đụng vào người ông mày!”.
“Trời ơi là trời, các ngươi đừng có ầm ĩ nữa”. Thần Đồ bị bọn họ làm đau cả đầu, vịn vai Úc Lũy yếu ớt nói: “Cho con quỷ háo sắc kia nói trước đã, dù sao hắn lớn tuổi, biết nhiều hơn chúng ta”.
Đỗ Tử Nhân cảm thấy cách gọi quỷ háo sắc quả đúng là xứng đáng, vì vậy lười sửa lại, nói luôn: “Chắc các ngươi cũng biết, Hồng Liên nghiệp hỏa và U Minh quỷ hoả tương khắc tương sinh, năm đó sáu giới loan truyền tin đồn, rằng người có Hồng Liên nghiệp hỏa, chính là người được trời chọn, mà sứ mệnh mà trời ban cho, chính là đối chọi với U Minh lão tổ. Dù sao U Minh quỷ hỏa không nước gì dập được, chỉ có Hồng Liên nghiệp hỏa thiêu rụi được, cả hai cũng tan biến”.
“Chắc chúng ta biết á? Vì sao chuyện người được trời chọn ta không biết?”. Thần Đồ hơi lơ mơ.
“Vậy chẳng phải lão tổ tông gặp nguy hiểm sao!”. Diêm La vương co cẳng định chạy đi.
“Ngồi xuống đã”. Đỗ Tử Nhân giữ lại, nói tiếp: “Các ngươi không biết cũng là dễ hiểu, dù sao đó cũng là chuyện rất lâu về trước, chủ thượng cũng không gặp nguy hiểm gì, Hồng Liên nghiệp hỏa là khắc tinh của quỷ tộc, nhưng căn bản không làm hại được chủ thượng”.
“Vậy là sao?”. Diêm La vương hỏi.
“Cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ, chỉ biết rằng, vốn dĩ chủ thượng cũng phải lấy Hồng Liên nghiệp hỏa đó, nhưng không biết thế nào, Hồng Liên nghiệp hỏa cuối cùng lại vào tay Tô Bạch”. Đỗ Tử Nhân lại thở dài: “Các ngươi chắc cũng biết, U Minh quỷ hỏa mang khí cực hung cực âm, chủ thượng nắm giữ U Minh quỷ hỏa, từ nhỏ đã không thân cận với người ngoại tộc, ngoại trừ chúng sinh Minh giới, không ai có thể tiếp cận ngài ấy”.
“Ta…thực sự không biết”. Thần Đồ gãi đầu: “Nếu không có kẻ ngoại tộc nào có thể đến gần chủ thượng, vậy Tô Bạch là sao? Hơn nữa ta thấy bây giờ ngài ấy rất ổn, mấy hôm trước còn bế một cô bé nữa”.
“Trong đó đã xảy ra vô số chuyện, ta cũng không biết nói với ngươi thế nào, bây giờ chủ thượng có thể thân cận với người ngoại tộc, nhưng đây là chuyện sau khi gặp Tô Bạch, trước khi gặp Tô Bạch, chủ thượng quả thực không thể ở gần người khác, nếu không người đó nhẹ thì bất tỉnh, nặng thì hồn phi phách tán, đây không phải chuyện đùa”. Đỗ Tử Nhân không kìm được thở dài.
Tô Bạch ở một bên mím môi, chợt nhớ tới câu nói buổi sáng Cố Trường Huyền nói với cậu: Tiểu Bạch, trước khi gặp ngươi, ta chưa từng động lòng với bất kì ai, chưa từng hôn ai, cũng chưa từng hôn ai…
“Còn có chuyện như vậy sao?”. Thần Đồ rũ mắt suy tư.
“Đúng vậy, không phải ta đã nói từ lâu rồi sao, nếu Minh giới có kẻ có lòng với chủ thượng, thì nào có đến phiên Tô Bạch được hời thế? Trong sáu giới chỉ có chúng ta có thể tiếp cận với chủ thượng, người ngoài đều không thể”. Đỗ Tử Nhân nói đến đây thì nhìn sang Thần Đồ, gật đầu nói: “Nhớ không, chính là lúc ngươi bảo ta Úc Lũy thích chủ thượng ta kể cho ngươi ấy!”.
“Ngươi câm miệng!”. Thần Đồ không ngờ Đỗ Tử Nhân lại nói ra chuyện này, vội vàng chặn miệng, nháy mắt ra hiệu với hắn.
Úc Lũy đã nhíu mày nói: “Sao ngươi lại nghĩ thế?”.
“Ai mà biết”. Đỗ Tử Nhân trợn trắng mắt: “Ngươi nói xem ai sẽ có ý đồ với tổ tông của mình chứ, chủ thượng cũng chỉ coi chúng ta như cháu chắt thôi”.
“Gì mà coi như cháu chắt, phải là coi như con cháu!”. Diêm La vương không nhịn được sửa lại, rồi hơi mất kiên nhẫn nói: “Vậy các ngươi nói nửa ngày trời rốt cuộc chốt lại thế nào?”.
Đỗ Tử Nhân kì quái đáp: “Không phải ông lo lắng cho chủ thượng bởi Hồng Liên nghiệp hỏa sao? Ta đã giải thích rồi, bảo ông không cần lo nữa”.
“Nhưng ta nghe không hiểu?”. Diêm La vương thõng tay.
“Tức là…”. Đỗ Tử Nhân cảm thấy bất lực vì IQ của Diêm La vương, nhưng vẫn kiên nhân giải thích lại: “Trước kia Tô Bạch có thể thân cận với chủ thượng, khả năng lớn là nhờ Hồng Liên nghiệp hỏa, về sau Hồng Liên nghiệp hỏa về tay Tô Bạch, đúng không? Sau đó nữa Tô Bạch và chủ thượng thành quan hệ đó, mọi phương diện cũng không có gì không hài hòa, đúng không?”.
“Mọi phương diện?”. Diêm La vương hỏi.
“Ai, thực ra chủ yếu là phương diện kia”. Đỗ Tử Nhân cười mờ ám.
“Chủ yếu là phương diện nào?”. DIêm La vương mở to hai mắt nhìn.
“Từ từ đã, mau nói chính sự đi, lạc đề rồi”. Thần Đồ xen vào giữa hai người, tổng kết lại: “Tóm lại quỷ háo sắc cho rằng Tô Bạch thân mang Hồng Liên nghiệp hỏa không có hại cho chủ thượng, vậy Hồng Liên nghiệp hỏa không có hại cho chủ thượng?”.
“Suy luận kiểu gì vậy, có lẽ là Tô Bạch giữ lửa, không phóng ra, vì vậy mới không hại đến lão tổ tông thì sao?”. Diêm La vương chất vấn.
“Ông không biết thôi, lúc ấy ấy, bọn họ không thể khống chế được bản thân, ta nói cho mà hay”. Đỗ Tử Nhân xoa xoa tay, sắc mắt lại có chút bỉ ổi.
Diêm La vương: “Ấy ấy nào?”.
Thần Đồ: “Ngươi còn nhìn rồi?!”.
Đỗ Tử Nhân lười trả lời câu hỏi thiểu năng của Diêm La vương, nói với Thần Đồ: “Tất nhiên là ta không nhìn, ta mà nhìn ngươi còn có thể gặp ta sao? Chủ yếu là, lúc đó bọn họ ở trên núi, ta ở chân núi canh chừng, sau đó lửa lúc đỏ lúc đen, lúc đen lúc đỏ, sau khi bọn họ mặc quần áo chỉnh tề, ta quay đầu lại nhìn thì hỡi ôi hết hồn, nửa tòa núi bị thiêu rụi, nhưng người thì vẫn ổn”.
Diêm La vương chẳng hiểu: “Gì? Thiêu rụi á?”.
Thần Đồ một tay che mặt: “Trên núi? Vãi thật!”.
Đỗ Tử Nhân khoác tay lên vai Thần Đồ, nói một cách sinh động: “Ây ta nói cho ngươi biết, lúc đó à, Tô Bạch kêu cực kì bi thảm, ta ở chân núi còn nghe thấy tiếng, nhưng lúc đó ta vẫn còn đơn thuần lắm, tưởng bọn họ đang đánh nhau, dù gì núi cũng thiêu mất một nửa cơ mà, về sau thì, ta từng trải sành sỏi hơn, mới hiểu ra, bọn họ đúng là đánh nhau, há há há”.
Thần Đồ cũng muốn há há há, nhưng ngước mắt thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Úc Lũy, liền vội đẩy Đỗ Tử Nhân ra, nghiêm mặt nói: “Tô Bạch đang ở đây, đừng nói linh tinh, chúng ta nói chính sự đi”. Thần Đồ nói đến đây chợt ngừng lại, quay đầu nói nhỏ với Úc Lũy: “Ta phải nói chính sự gì đây?”.
“Ngươi muốn đi Ma giới”. Úc Lũy nhớ rõ lời y nói.
“Đúng đúng đúng, ta muốn đi Ma giới”. Thần Đồ vỗ tay.
“Ta cũng đi!”. Diêm La vương giơ tay.
“Các ngươi đi đi, ta không đi”. Đỗ Tử Nhân nhún vai.
Thế là mọi chuyện lại quay về khởi điểm, Thần Đồ thở dài nhìn Úc Lũy, Úc Lũy nghiêm túc: “Ta nghe ngươi”.
Thực sự chẳng thay đổi chút nào.
Cuối cùng Thần Đồ, Úc Lũy, Diêm La vương, cùng với Tô Bạch không ai nhìn thấy đi Ma giới.
Ở Ma giới, Hồng Liên nghiệp hỏa vây khốn chúng nhân Minh giới đã bị Cố Trường Huyền hủy diệt, bọn họ thấy Cố Trường Huyền tới, lập tức bừng bừng sĩ khí, một đám quỷ tộc đen sì đứng đó, dù không gào thét cũng hào hùng khí thế.
Tập Nguyệt đang cổ vũ Bạch Tố: “Đi thôi, cơ hội, có lẽ chỉ có một lần này”.
Bạch Tố hít sâu một hơi, đảo mắt đã biến thành bộ dạng tiên quân áo bào màu bạc cầm trường thương, cao ngạo không ai sánh bằng.
Trên đầu mây đen phủ kín bầu trời, giữa đám mây, thỉnh thoảng giật vài tia sấm sét, bên ngoài cuồng phong thịnh nộ, cát vàng đầy trời. Hồng Liên nghiệp hỏa chầm chậm bốc lên từ mặt đất, còn người đó xuất hiện giữa ánh lửa, đối mặt với ngàn vạn quỷ tộc nhưng không hề biến sắc, chỉ nhếch miệng nhìn về phía trước, nói: “Ngươi là Cố Trường Huyền? Huyền Minh lão tổ mà ai cũng không thể đánh bại? Thực sự là…ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.
Cố Trường Huyền hơi sững người, nếu là vạn năm trước, lần hắn dẫn chúng tướng U Minh giết lên Cửu Trùng Thiên, như vậy người dùng vẻ mặt này nói những lời này với hắn, chính là Tô Bạch không thể nghi ngờ.
Còn lúc đó mình đã trả lời thế nào? Hình như mình nói một câu, đã lâu không gặp.
Ngưỡng mộ đại danh.
Đã lâu không gặp.
Thời điểm đó hắn và Tô Bạch, đâu có chuyện chưa từng gặp mặt ngưỡng mộ đại danh, đâu có chuyện xa cách nhiều năm đã lâu không gặp…Khi đó hai người đều nói những lời trái lòng, nhưng Cố Trường Huyền ngẫm nghĩ, rõ ràng là, Tiểu Bạch, ta tới cưới ngươi, theo ta về nhà đi.
Huyền Minh lão tổ tùy ý làm bậy, chuyện nhất thời nổi hứng liền dẫn binh tướng đánh Cửu Trùng Thiên chỉ là câu chuyện đồn đại vô căn cứ, ta dẫn bọn chúng lên Cửu Trùng Thiên, chẳng qua là vì ngươi từng nói: “Ta biết, sẽ có một ngày, người trong lòng ta sẽ nói cho tất cả mọi người biết hắn thích ta, sau đó sẽ phô trương thanh thế dẫn ta về nhà”.
Ngươi nói: “Trường Huyền, vậy ta sẽ về Thiên giới chờ huynh, huynh nhất định phải, đến sớm nhé”.
Cố Trường Huyền nhắm mắt, khi mở mắt ra đã rời khỏi miền ký ức, hắn lạnh lùng nhìn kẻ giống Tô Bạch trước mặt, sắc mặt lạnh buốt, lại cười đầy tà khí.
Cho dù cảnh tượng giống nhau đến mấy, cho dù kẻ này giống Tô Bạch như vậy, giả chính là giả, dù lấy giả tráo thật, cũng không thể là thật.
Người Cố Trường Huyền hắn yêu, từ đầu đến cuối, đều chỉ có một.
Huyền Minh lão tổ sáu giới đều e ngại, lúc này cổ tay hơi lật, đã đưa ra quyết định.