Chương 37: Thân phận
Edit: Kogi
Lúc này Tô Bạch cười đến là ngoan hiền vô hại, khác hẳn dáng vẻ ngạo mạn không ai sánh kịp ở kiếp trước, nhưng nghe lời này của Tô Bạch, Đỗ Tử Nhân xúc động vô cùng, than thở: “Xem ra, hình như ngươi cũng không khác trước đây là mấy”.
“Trước đây ta như thế nào?”. Trong mắt Tô Bạch ánh lên sự thích thú tò mò.
“Sao ngươi không hỏi ta!”. Thần Đồ ném kiếm gỗ chạy tới, “Trước đây rõ ràng ngươi thân với ta nhất!”.
“Nhưng ngươi không chịu nói thật với ta, còn nói người ca ca thích trước kia không phải ta nữa”. Tô Bạch bĩu môi, vươn tay đẩy Thần Đồ ra, tiếp tục nhìn Đỗ Tử Nhân.
“Chẳng phải tại ngươi chọc phá ta và Úc Lũy trước sao? Nếu không ta gạt ngươi làm gì?”. Thần Đồ trợn trắng mắt, lấy chân ngoắc cái ghế, ngồi giữa hai người.
Tô Bạch không để ý đến y, chỉ ra hiệu bảo Đỗ tử Nhân nói tiếp.
Đỗ Tử Nhân nhìn thoáng qua Thần Đồ, cười cười, chống đầu nói: “Chuyện về Tô Bạch, chưa chắc ngươi đã biết nhiều bằng ta”.
“Không thể nào”. Thần Đồ phản bác.
Đỗ Tử Nhân lắc đầu: “Khi ngươi kế nhiệm Đông phương Quỷ đế, Tô Bạch đã là chiến thần bát hoang, công trạng đầy mình, thanh danh hiển hách, trong tay có Tam Trọng chân hỏa, là Tô tiên quân quyền cao chức trọng rồi, mà những chuyện trước đó, ngươi không thể biết từ đâu được”.
“Cũng đúng”. Thần Đồ không phản bác nữa, “Trước đây lão tổ tông dẫn chúng ta đánh lên Cửu Trùng Thiên, kêu phải ngồi thử bảo tọa Lăng Tiêu chơi, kết quả Tô Bạch vừa xuất hiện, nói một câu ‘Huyền Minh lão tổ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu’, lão nhà ta lập tức lâm trận giở quẻ, chẳng đánh đấm gì nữa, điện Lăng Tiêu cũng không thèm đi, chỉ cuỗm mỗi một Tô tiên quân, nghênh ngang về Minh giới”.
“Phải phải, cũng chính vì thế mà bên ngoài truyền tai nhau rằng chủ thượng nhất kiến chung tình với Tô tiên quân, xiêu lòng ngay trên chiến trường”. Đỗ Tử Nhân nhếch môi, nói tiếp: “Nhưng ngươi không nghĩ xem, chủ tử của chúng ta là người như thế nào, ngài là chủ cõi U Minh, được nghìn vạn linh hồn kính ngưỡng thờ phụng, sức mạnh tuyệt đỉnh, vô địch sáu giới, xứng đáng là người đệ nhất thiên địa, hơn nữa không biết ngài đã sống bao nhiêu vạn năm, gặp bao nhiêu tuyệt sắc giai nhân, dù Tô Bạch đẹp đến cực điểm, chủ thượng sao có thể tự nhiên nhất kiến chung tình?”.
“Cái này thì…”. Thần Đồ nhíu mày, nghĩ thấy cũng hơi khó hiểu.
“Chưa kể chủ thượng của chúng ta thanh tâm quả dục, thực sự độc thân suốt nghìn vạn năm, ít nhất là trước khi Tô Bạch xuất hiện, sử sách Minh giới chưa từng ghi chép gì về tình sử của chủ thượng”. Đỗ Tử Nhân dùng ngón tay gõ cằm, nói tiếp: “Ngươi cho rằng Tô Bạch nhờ đâu mới có thể lay động trái tim cứng như đá vạn năm bất biến của chủ thượng, lọt vào mắt xanh của ngài?”.
“Nếu không phải vì Tô Bạch dung mạo hơn người, vậy thì vì cái gì?”. Thần Đồ hứng thú, hóng hớt sáp lại nghe ngóng.
Đỗ Tử Nhân quay sang nhìn Tô Bạch, cười nói: “Ta nghĩ là vì ngươi dũng cảm hơn, kiên cường hơn, lại mặt dày hơn người”.
“Đương nhiên, đây là đang khen ngươi”. Đỗ Tử Nhân vội giải thích thêm một câu.
Tô Bạch im lặng lắng nghe, nghe hắn nói câu này cũng chỉ hơi liếc mắt, còn Thần Đồ lấy làm kinh ngạc, bám lấy Đỗ Tử Nhân hỏi: “Vậy nghĩa là sao, còn có chuyện gì ta không biết à?”.
“Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm”. Đỗ Tử Nhân sửa sang vạt áo, ánh mắt hồi tưởng, “Nhớ năm đó, mặc dù chủ thượng không biết chút gì về tình sự, nhưng đối với chuyện ăn uống hưởng lạc nọ kia lại khá là tâm đắc. Ngài tùy hứng phóng túng, cả Minh giới liền cùng ngài làm loạn khắp nơi, hồi ấy, bên ngoài đều nói Minh giới chúng ta là tổ chức tà giáo, là động thổ phỉ, là nơi giặc cướp tụ hội, lưu manh côn đồ tập trung”.
“Lời này của ngươi…”. Giữa chân mày Thần Đồ hơi có chút đắc ý, “Cái gì mà hồi ấy với hồi này, chúng ta không phải vẫn luôn là tổ chức tà giáo, là động thổ phỉ, là nơi giặc cướp tụ hội, lưu manh côn đồ tập trung sao?”.
“Cũng đúng”. Đỗ Tử Nhân cười cười, “Nói chung hiểu biết của người ngoài về chúng ta chính là lão lưu manh dẫn một đám tiểu lưu manh cả ngày náo loạn trời đất, nhưng cái thứ gọi là thanh danh ấy mà, chủ thượng chưa từng quan tâm tới, chúng sinh Minh giới cứ sống vui vẻ thoải mái là được”.
“Tất nhiên ta cũng vậy”. Đỗ Tử Nhân bắt đầu nói chính sự, “Mỗi ngày tán tỉnh tiểu cô nương, ve vãn tiểu thiếu niên, tâm trạng không tốt liền đi đánh nhau, sống cũng rất sảng khoái”.
“Ha, tiểu cô nương tiểu thiếu niên?”. Thần Đồ vừa nghe liền không nhịn được chế giễu.
Đỗ Tử Nhân cũng không để ý, chỉ nhún vai, trả lời: “Đúng, ta ấy mà, nam nữ đều ăn, không kiêng tanh mặn, ưng mắt là tiến tới, không kén cá chọn canh, không phải ngươi biết từ lâu rồi sao?”.
Tất nhiên là Thần Đồ biết, trợn mắt nói: “Biết là một chuyện, nhưng không lọt mắt là một chuyện khác, lão tổ tông tuy cũng tiêu dao tự tại, nhưng ngài vẫn có nguyên tắc có giới hạn, không lạm sát người vô tội, không bội bạc chà đạp tình cảm của người khác, còn ngươi rõ ràng chính là một kẻ lấy vô sỉ làm cột mốc, lấy hạ lưu làm thói thường, toàn thân ti bỉ xấu xa…”.
“Ôi chao”. Tô Bạch gõ bàn một cái, không vui nói: “Đừng ồn ào, ngươi nói tiếp”.
“Nhưng mà ta ghét cái đồ vô sỉ hạ lưu còn quang minh chính đại không thèm che đậy như hắn!”. Thần Đồ sờ sờ mũi, giận dỗi.
“Đúng là lạc hướng rồi”. Đỗ Tử Nhân không quan tâm đến thái độ của Thần Đồ, nói tiếp: “Chủ thượng của chúng ta có tính bao che khuyết điểm, gặp chuyện gì không xử lý được ta liền tìm ngài khóc lóc, nếu không quá đáng quá mức, chủ thượng sẽ đích thân ra tay giúp ta giải quyết, có một lần, ta nhắm trúng một đôi long phượng thai”.
“Khẩu vị nặng”. Tô Bạch bĩu môi, đánh giá một câu.
“Vâng vâng vâng, ta khẩu vị nặng”. Đỗ Tử Nhân thừa nhận, “Lúc đó ngươi chướng mắt ta, chỉ vì chuyện này ngươi liền đối chọi với ta, tự nhiên đuổi đánh ta, ta đánh không lại ngươi, nên phải mời đến lão tổ tông của chúng ta”.
“Sau đó thì sao?”. Thần Đồ sáng mắt.
“Sau đó Tô Bạch bị chủ thượng đánh cho khóc chít chít, tru tréo bỏ chạy”. Đỗ Tử Nhân xòe tay.
“Trời, ngài ấy từng đánh cả ngươi á!”. Vẻ mặt Thần Đồ như gặp quỷ, cũng khó trách y kinh ngạc, khi y quen Tô Bạch, Cố Trường Huyền đã một lòng không đổi với Tô Bạch rồi, vì vậy tất nhiên là cưng chiều yêu thương vô độ. Thần Đồ chỉ thấy Cố Trường Huyền nuông chiều đến không có nguyên tắc, vậy nên vừa nghe nói Cố Trường Huyền từng đánh Tô Bạch, Thần Đồ mới trợn trừng mắt.
Tô Bạch lại không có phản ứng gì, chỉ bình thản hỏi: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó Tô Bạch liền nghiện, cứ vài ba ngày lại đánh ta một trận, ta đánh không lại, liền đi mời chủ thượng, sau đó Tô Bạch đánh không lại chủ thượng, cuối cùng lại khóc chạy”. Đỗ Tử Nhân nói đến đây lại thở dài: “Nếu không sao lại nói Tô Bạch dũng cảm kiên cường chứ, về sau ta chịu không nổi, ta không đánh với Tô Bạch nữa, nhưng Tô Bạch vẫn chứ đuổi đánh ta, đến tận khi ta mời chủ thượng của chúng ta ra mới thôi”.
“Vậy là, bọn họ đánh nhau ra tình cảm?”. Thần Đồ sờ sờ cằm.
“Chưa chắc”. Đỗ Tử Nhân lắc đầu: “Có lẽ Tô Bạch đã có tâm ý với chủ thượng từ trước, nếu không cũng chẳng liều mạng đánh ta, thực ra Tô Bạch muốn gặp chủ thượng, nhưng khi đó ta vẫn còn trẻ, không nhìn ra điều huyền diệu bên trong, ta còn tưởng Tô Bạch vừa ts ta, ta liền, liền ve vãn hai câu”.
“Hay lắm, sau đó thì sao?”. Thần Đồ sáp lại.
“Sau đó Tô Bạch liền chặt đứt cánh tay phải của ta”. Giờ nhớ lại chuyện này Đỗ Tử Nhân vẫn còn sợ hãi, dừng lại một lúc mới tiếp tục cảm khái: “Sau đó nữa ta đi tìm chủ thượng cáo trạng, kết quả chủ thượng nghe nói ta ve vãn Tô Bạch, thẳng tay chém nốt cánh tay trái của ta”.
“Cánh tay của ngươi?”. Thần Đồ hoảng sợ nhìn Đỗ Tử Nhân.
“Haiz, tiếp đó…”. Đỗ Tử Nhân khoát khoát tay, không muốn nhắc tới chuyện cánh tay nữa, nói tiếp: “Đến tận lúc này, ta mới nhận ra có lẽ Tô Bạch trong lòng chủ thượng là đặc biệt”.
“Cho nên…coi như ngươi gián tiếp làm bà mai?”. Thần Đồ hỏi.
“Ta không dám nhận là bà mai”. Đỗ Tử Nhân xua tay, “Dựa vào thái độ kiên trì bền bỉ không sờn lòng của Tô Bạch trước đây, dù không có ta đi nữa, Tô Bạch cũng có cách quấn lên chủ tử của chúng ta. Hơn nữa, hình như bọn họ quen nhau từ lâu rồi”.
“Không phải vì chuyện của ngươi mà quen nhau ư? Sớm hơn nữa?”. Thần Đồ hỏi.
“Đúng vậy, nếu không sao lại nói Tô Bạch dũng cảm kiên cường chứ”. Đỗ Tử Nhân vỗ đùi nói: “Lúc đó Tô Bạch đuổi đánh ta mấy vạn năm, chưa kể đến những năm tháng mà ta không biết, nếu tính đúng ta thì Tô Bạch theo đuổi chủ thượng chúng ta lâu thật là lâu, hao tốn không ít thời gia”.
“Vậy mà lại là Tô Bạch theo đuổi lão tổ tông”. Thần Đồ cảm thấy mới mẻ, “Ta nhớ, năm đó Tô Bạch muốn sao chủ thượng nào dám hái trăng, Tô Bạch nói sao là vậy, muốn gì được nấy, ta nhớ rõ ràng, có một lần không biết Tô Bạch buồn chuyện gì, chủ thượng liền bắt chúng ta múa hát diễn kịch chọc Tô Bạch vui, khi đó ngài còn đích thân lên đài, diễn một vở lên núi đánh hổ cho Tô Bạch xem”.
“Ta cũng nhớ rõ, vai hổ đó chính ta ta diễn chứ ai”. Đỗ Tử Nhân bất đắc dĩ thở dài.
“Ha ha ha, đúng, ta nhớ ra rồi, chính là ngươi diễn vai hổ”. Thần Đồ vỗ tay khen hay, cười ha hả, nhân tiện cảm khái: “Ta còn nhớ khi đó Tô Bạch rất nhiễu sự, động chút là khích bác ly gián chúng ta làm vui, chủ thượng cũng mặc kệ cậu ta càn quấy, nói gì cũng nghe, muốn gì cũng cho, để cậu ta giày vò lăn qua lật lại Minh giới chưa đủ, còn phải nhẹ nhàng dỗ yêu mới được”.
“Chủ thượng của chúng ta là ai? Ngài là đấng chí cao, cao ngạo phóng túng, tính tình tự do, ngài từng cúi đầu trước ai chưa? Từng khom lưng trước ai chưa? Nhưng trước mặt Tô Bạch, kêu một tiếng là ăn nói khép nép, hô một câu là hết nóng giận. Tô Bạch không muốn ăn ngài đút tận miệng, Tô Bạch lười không muốn động đậy ngài chẳng ngại ngồi xuống đi giày cho cậu ta”.
“Đúng vậy, Tô Bạch cũng coi như khổ tận cam lai rồi, những ấm ức trước đây cũng coi như đáng giá”. Đỗ Tử Nhân cười cười, nhướng mày nói: “Những người mến mộ chủ thượng khi đó, ít thì cũng có thể xếp một vòng quanh Minh giới, nào là tiểu công chúa Thiên giới, rồi thì nữ yêu vương Yêu giới, còn có một đống nam nữ không đếm xuể, Tô Bạch có thể thắng được tất cả những người này, có lẽ cũng là vì cậu ta hạ mình xuống mức đủ thấp, cũng đủ kiên trì”.
“Là bởi vì, ta đủ thích huynh ấy”. Tô Bạch cười nhạt, “Vẫn luôn thích, không ai thích huynh ấy bằng ta”.
“Ngươi nhớ ra rồi?”. Đỗ Tử Nhân hỏi Tô Bạch.
“Không”. Tô Bạch chống cằm, lười biếng đáp: “Chưa nhớ ra, nhưng cảm giác thích huynh ấy là thật”.
“May mà cuối cùng chủ thượng cũng thích ngươi, đốt xử tốt với ngươi, nếu không…”. Đỗ Tử Nhân hơi dừng lại, “Ta cũng cảm thấy không đáng giá thay ngươi”.
Khi đó Tô Bạch đã là một tiên quân được vạn người kính ngưỡng tung hô rồi, trên trời dưới đất cũng có rất nhiều người ái mộ, nếu cậu muốn, dễ dàng có được một người nguyện lên núi đao xuống biển lửa vì cậu, ch.ết muôn lần không chối từ vì cậu, nhưng Tô Bạch chỉ thích Cố Trường Huyền, cũng chỉ muốn Cố Trường Huyền.
Tất cả mọi người đều biết trái tim Cố Trường Huyền lạnh như đá, tự biết không thể hâm nóng được nên dễ dàng bỏ cuộc, chỉ có Tô Bạch vuợt khó tiến lên, trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng xua tan mây mù thấy trăng sáng, mọc rễ trong lòng người ta.
Đỗ Tử Nhân cười cười, tự nhận mình không làm được như Tô Bạch, rõ ràng một cánh rừng đang ở trước mặt, tại sao phải khó khăn trèo lên đỉnh núi cao truy đuổi một thân cây? Nhưng Đỗ Tử Nhân khâm phục Tô Bạch, cũng khâm phục Cố Trường Huyền, dù sao trong nhận thức của hắn, cả cuộc đời chỉ yêu một người, quả thực vô cùng khó.
Cố Trường Huyền vẫn đang ở trong phòng Dương Thanh Cửu, Dương Thanh Cửu còn hơi suy yếu, nhưng so với lần trước thì sắc mặt đã hồng hào hơn, ít nhất cũng không trắng nhợt ảm đạm như người ch.ết nữa.
“Khụ khụ, đa tạ pháp sư cứu giúp”. Dương Thanh Cửu ho khan, chắp tay với Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền nghịch cửu liên hoàn trong tay, vân đạm phong khinh nói: “Không cần cảm tạ ra, ngươi có thể sống được hoàn toàn là nhờ ý chí hơn người của chính mình”.
Cố Trường Huyền nói đến đây thì mỉm cười: “Chắc ngươi cũng biết vì sao mình ốm yếu bệnh tật”.
Mặt Dương Thanh Cửu trắng bệch, Cố Trường Huyền làm như không nhìn thấy, nói tiếp: “Thực ra muốn cứu ngươi cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi đồng ý phân tán nửa linh hồn của Tiêu Lục, là có thể tránh nỗi khổ bệnh tật…”.
“Không được, khụ khụ khụ…”. Dương Thanh Cửu kích động, suýt nữa ngã từ trên giường xuống, Cố Trường Huyền không nhúc nhích, ném cửu liên hoàn đã gỡ xong sang một bên, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng là một kẻ si tinh, sao hả, không uống canh Mạnh Bà?”.
Sau khi Cố Trường Huyền kêu tên Tiểu Lục, Dương Thanh Cửu liền biết không thể gạt được người trước mắt, liền nghỉ một chút rồi nói thật: “Uống rồi, nhưng còn một ngụm ở đáy cốc, không uống hết”.
Cố Trường Huyền cười khẽ, nói: “Thảo nào. Chỉ là có đôi khi, nhớ chưa chắc đã là tốt, quên không hẳn đã là xấu, thuật tụ hồn thì khó, phép tán hồn lại dễ, nếu ngươi quên hết quá khứ, hồn phách Tiểu Lục sẽ không thể ngưng tụ trong thân thể ngươi, tan biến đi như một làn gió, nhưng nếu như vậy cậu ta cũng tan thành mây khói, không tồn tại trên thế gian này mà thôi”.
“Đáng giá không?”. Cố Trường Huyền thấy Dương Thanh Cửu không nói gì, hỏi một câu.
“Đáng”. Trên khuôn mặt tái nhợt của Dương Thanh Cửu chợt hiện ra một chút ửng hồng, hắn nói: “Ít nhất là ta cảm thấy đáng giá, ta đã từng hứa với Tiểu Lục sẽ mãi mãi không quên cậu ấy, bây giờ ta làm được rồi, không có gì phải tiếc nuối”.
Dương Thanh Cửu nói xong lại ho khù khụ.
Cố Trường Huyền than thầm, nhưng mặt vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ bình thản nói: “Nhưng dù ngươi chấp nhận nuôi nửa linh hồn của Tiểu Lục, Tiểu Lục cũng chưa chắc đã trường tồn với thời gian, hồn phách không đầy đủ thì không thể chuyển thế, chỉ khi ngươi trả lại nửa hồn phách này cho Tiểu Lục, cậu ta mới có thể sống yên ổn”.
“Vậy phải trả thế nào?”. Dương Thanh Cửu lóe lên hy vọng.
“Ta không biết”. Giọng nói Cố Trường Huyền lạnh dần, nếu nghe kĩ còn có thể thấy trong đó cất giấu cả nỗi bi thương tuyệt vọng, “Hồn rời khỏi xác sẽ thành quỷ, nhưng nửa hồn rời xác lại khó tránh khỏi bị mai một, nếu không phải ngươi dùng tâm phách của mình tụ tập nửa hồn của Tiểu Lục, hơi tương ứng với một nửa hồn phách còn lại, ngươi nghĩ cậu ta còn có thể tồn tại trên thế gian sao?”.
Dương Thanh Cửu siết chặt nắm tay, hơi run rẩy nói: “Cho nên…ta không thể ch.ết được”.
“Ngươi không ch.ết cũng không sống quá trăm năm”. Cố Trường Huyền nói đúng sự thật, “Sau khi ch.ết, thân thể và hồn phách ngươi chia lìa, khi đó vừa không có xác người trói hồn, vừa không có sức mạnh ngưng tụ, nửa linh hồn của Tiểu Lục e là ngươi không thể nào bảo toàn rồi”.
“Ta phải làm thế nào?”. Dương Thanh Cửu giãy dụa ngồi dậy xuống giường, định quỳ lạy Cố Trường Huyền, “Xin ngài, nói cho ta biết rốt cuộc ta phải làm thế nào?”.
“Ta cũng đang nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào”. Cố Trường Huyền ngăn động tác của Dương Thanh Cửu, rũ mắt thấp giọng nói: “Phép phân hồn, làm như thế nào”.
Chỗ Tô Bạch đang tám chuyện khí thế ngút trời, Thần Đồ vừa mở miệng thì không thể dừng được, “Lúc đó á, chúng ta đều tưởng Tô Bạch là mật thám Thiên giới phái tới, chuyên gây tai họa cho Minh giới, về sau mới biết ngươi chỉ là thích quậy phá thôi chứ không có ác ý gì”.
“Nói ra thấy cũng buồn cười”. Đỗ Tử Nhân lại nói: “Ngươi đừng thấy Diêm La vương sau này chân chó với ngươi như vậy, thực ra trước đây cũng từng đâm một dao sau lưng ngươi đấy, chính là lúc ngươi mới tới Minh giới, mọi người đều tưởng ngươi là mật thám Thiên giới, chúng ta e dè sắc mặt chủ thượng, không dám nói gì trước mặt ngài, Diêm La vương thì như lão đầu đất, lão đi tìm chủ thượng, mập mờ nói ngươi có thể là mật thám Thiên giới cố ý phái xuống gây họa cho Minh giới, kết quả ngươi đoán chủ thượng trả lời thế nào?”.
Tô Bạch ngước mắt, Thần Đồ sốt ruột hỏi: “Nói thế nào nói thế nào?”.
“Chủ thượng đáp, không thể nào, hơn nữa, cho dù ngươi là tai họa Thiên giới phái xuống, ngài cũng chấp nhận”. Đỗ Tử Nhân lắc đầu cảm khái: “Ngài ấy nói vậy đấy, chúng ta còn làm gì được nữa, ngài chấp nhận, tức là toàn bộ Minh giới cũng phải chấp nhận. Chúng ta chỉ có thể chịu đựng mà thôi”.
“Đám người bên ngoài, còn nhân cơ hội khích bác ly gián, nói chúng ta ngu ngốc vô dụng không làm nên chuyện, xui chúng ta tạo phản, lật đổ chủ thượng, ha ha ha, nhắc tới lại thấy buồn cười, đừng nói chủ thượng là người có bản lĩnh, dù ngài thực sự ngu ngốc vô dụng không làm nên chuyện, dù ngài thực sự vì ngươi mà làm ô danh Minh giới, chúng ta cũng không bao giờ thay lòng”. Thần Đồ cười nói.
“Cái gì mà thay lòng với không thay lòng”. Cố Trường Huyền đi về nghe thấy nửa câu sau liền thuận miệng hỏi một câu.
“Đang nói chúng ta không thay lòng với ngài đó mà, he he”. Thần Đồ cười đáp.
Tô Bạch ở dưới cửa sổ phơi nắng rất lâu, toàn thân mệt mỏi, thấy Cố Trường Huyền trở về cũng chỉ bò trên bàn nhìn hắn, không có động tác gì.
Cố Trường Huyền dù mắt hay tim cũng chỉ có một người này, thấy cậu không đi qua liền tự mình tới chỗ Tô Bạch, ôm Tô Bạch vào lòng, ngồi xuống giường, dịu dàng hỏi: “Lại buồn ngủ à?”.
Tô Bạch ghé vào ngực Cố Trường Huyền, gảy vạt áo hắn, nói dối: “Không buồn ngủ, mà buồn lòng”.
Cố Trường Huyền nghiêm túc hẳn lên, nâng mặt Tô Bạch, hỏi: “Làm sao?”.
Tô Bạch bĩu môi, yếu ớt nói: “Nghe nói trước đây huynh từng đánh ta”.
Cố Trường Huyền sầm mặt liếc nhìn Thần Đồ và Đỗ Tử Nhân, sau đó lại dịu dàng nhìn Tô Bạch, dỗ dành: “Sao có thể, đừng nghe người khác nói vớ vẩn”.
“Huynh gạt ta”. Tô Bạch đánh mấy cái lên ngực Cố Trường Huyền, quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý đến hắn.
Đỗ Tử Nhân và Thần Đồ thấy cảnh này liền đỡ trán, thầm nói lại nữa rồi, quả nhiên Cố Trường Huyền dịu giọng dỗ dành: “Ca ca sai rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Hay là cho ngươi đánh lại?”.
Thần Đồ ngoáy ngoáy tai, cạn lời, không phải y chưa từng thấy Tô Bạch cố tình sinh sự, khi đó Cố Trường Huyền đang bóc nho đút cho Tô Bạch, Tô Bạch cắn một miếng, đột nhiên hỏi: “Ta có đẹp không?”.
Cố Trường Huyền đáp: “Tiểu Bạch đẹp nhất”.
“Miệng lưỡi dẻo quẹo”. Tô Bạch nhếch miệng lộ ra hai chiếc răng nanh, trợn mắt nhìn Cố Trường Huyền: “Có phải vì ta đẹp nên huynh mới thích ta đúng không?”.
Cố Trường Huyền ngây ngẩn, không biết trả lời thế nào, đành thăm dò nói: “Thực ra, ta thích con người ngươi”.
“Thế sao vừa rồi ngươi còn khen ta đẹp!”. Tô Bạch bĩu môi.
“Dạ dạ dạ, ngươi đẹp, vì ngươi đẹp nên ta mới thích ngươi”. Cố Trường Huyền vội vàng đổi giọng, ôm Tô Bạch hôn một cái lên mặt cậu.
Tô Bạch giở tính trẻ con, chỉ vào Cố Trường Huyền nói: “Rốt cuộc huynh cũng thừa nhận rồi đúng không, huynh chính là thèm muốn sắc đẹp của ta, nếu ta không đẹp, có phải huynh sẽ không thích ta nữa?”.
Nhưng hết lần này đến lần khác Cố Trường Huyền vẫn nguyện ý dỗ cậu: “Thích chứ, dù ngươi trông ra sao đi nữa ta cũng đều thích”.
Những cuộc đối thoại tương tự như vậy không biết đã diễn ra bao nhiêu lần, Tô Bạch đúng là vừa giỏi kiếm chuyện vừa giỏi gây sự, có lần Thần Đồ không nhìn nổi nữa, y thấy bất bình thay cho Cố Trường Huyền, mới nói với Tô Bạch: “Tô tiểu gia, Tô đại gia, ngươi còn muốn ngài ấy đối xử với ngươi thế nào nữa, cả ngày làm loạn, không thấy chán sao? Cũng chỉ có chủ thượng chúng ta bằng lòng cung phụng ngươi, nếu là ta, ta cho ngươi một bạt tai đánh bay luôn rồi, ngươi có thể yên ổn một chút không? Đừng giày vò chủ thượng của chúng ta nữa”.
“Ngươi thì biết cái gì!”. Tô Bạch nghe xong liền giãy nảy lên, giơ hai chân về phía Thần Đồ, tức giận nói: “Ta với Trường Huyền đó gọi là tình thú tình thú tình thú! Ngươi thì hiểu méo gì, Trường Huyền cứ thích ta quấy thích ta làm nũng đấy”.
“Ta chỉ khuyên ngươi thật lòng, sao ngươi không chịu tiếp thu chứ!”. Thần Đồ tức giận cách xa Tô Bạch, sợ cậu lại “chăm sóc” thân thể mình: “Tình cảm phải đến từ hai phía, ngươi cũng nên đối tốt với ngài ấy một chút, nghe lời một chút, ngươi mà cứ giày vò ngài ấy như vậy, rồi sẽ có một ngày ngài ấy ghét ngươi”.
“Ai nói ta không tốt với huynh ấy, ta đối tốt với huynh ấy nhất, ngươi nói ta giày vò huynh ấy, nhưng ở trên giường ta cũng tùy ý huynh ấy giày vò á! Huynh ấy muốn tư thế gì ta theo tư thế đó, ta nghe lời huynh ấy nhất!”. Tô Bạch nói không lựa lời, hét về phía Thần Đồ: “Ngươi thì biết cái rắm, vốn dĩ chúng ta giày vò lẫn nhau, đây gọi là có qua có lại, yêu nên mới giày vò ngươi hiểu chưa! Ngươi không biết gì hết, ở đây lải nhải cái gì chứ, đừng ở đây bàn cách yêu với ta, có giỏi ngươi đi giải quyết Úc Lũy xem nào!”.
Đúng lúc này Cố Trường Huyền trở về, Tô Bạch không giương nanh múa vuốt nữa, cậu lập tức nhào vào lòng Cố Trường Huyền khóc chít chít, còn mách lẻo: “Hu hu hu, Thần Đồ nói huynh sắp ghét ta, huynh sắp không cần ta nữa, Trường Huyền, huynh đừng bỏ mặc ta, ta ngoan nhất nghe lời nhất mà hu hu hu…”.
Thần Đồ mắt chữ O miệng chữ A, Tô Bạch tay đấm chân đá uy hϊế͙p͙ y vừa rồi đâu, đây là diễn sao? Giả vờ yếu đuối? Giả vờ đáng thương?
Nói chung Thần Đồ lại bị Cố Trường Huyền phạt nặng một trận, tạm ngừng chiến với Tô Bạch nhiều ngày.
Mà điệu bộ lúc này của Tô Bạch, có lẽ lại sắp giở quẻ rồi, Cố Trường Huyền không ngừng hôn cậu, cậu cũng không để ý, chỉ quẹt miệng rầm rì, không cho Cố Trường Huyền sắc mặt tốt.
“Ca ca đưa ngươi về nhà trước đã nhé?”. Cố Trường Huyền vẫn dịu dàng như cũ, không hề tỏ ra phiền hà chút nào.
Tô Bạch nhớ tới mấy lời Cố Trường Huyền nói lúc trước, mắt liền sáng lên, gật gật đầu, nhưng vẫn làm nũng: “Ta không muốn di chuyển”.
“Ngươi không cần di chuyển, ta ôm ngươi về”. Cố Trường Huyền hôn lên khóe mắt Tô Bạch, Tô Bạch không chống cự nữa, để hắn ôm mình.
“Khi nào rảnh rỗi ta sẽ xử lý ngươi”. Lúc đi ngang qua Đỗ Tử Nhân, Cố Trường Huyền lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ngươi cứ chờ đấy”.
“Dạ dạ dạ”. Đỗ Tử Nhân vội vâng dạ.
Tô Bạch vốn cũng không giận Cố Trường Huyền thật, vì vậy vừa về đến nhà liền lăn lên giường, ôm chăn cuộn hai vòng, sau đó gọi: “Ca ca”.
“Tiểu Bạch”. Cố Trường Huyền cởi áo khoác nằm xuống bên cạnh Tô Bạch, tiếp tục giải thích: “Khi đó ta còn chưa có tình cảm với ngươi, nên xuống tay không biết nặng nhẹ”.
Tô Bạch đặt ngón tay lên môi Cố Trường Huyền, cong mắt cười: “Đừng nói chuyện này nữa, ta không nhớ gì hết, cũng không giận huynh thật, chỉ muốn dọa huynh chút thôi”.
“Không giận là tốt rồi”. Cố Trường Huyền cầm ngón tay Tô Bạch hôn một cái.
“Ca ca ~”. Tô Bạch kéo vạt áo Cố Trường Huyền, nũng nịu gọi hắn.
“Sao?”.
“Ta…”. Tô Bạch hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: “Không phải huynh nói đợi lúc không có người sẽ khen ta sao?”.
“Ừm”. Cố Trường Huyền xoay người đè Tô Bạch dưới thân, mắt lóe lên, cười tà: “Không phải Tiểu Bạch cũng nói, đợi khi trở về sẽ cởi quần áo cho ta ngắm sao?”.
“Ta không nói như vậy”. Tô Bạch xấu hổ, nhỏ giọng phản bác: “Ta nói là cho huynh ngắm thôi…không nói là cởi quần áo”.
Cố Trường Huyền cũng không nhiều lời, cúi xuống hôn Tô Bạch, ɭϊếʍƈ từng tấc trong miệng cậu, hồi lâu sau mới tách ra, khàn giọng nói: “Có cho ta cởi không hả?”.
“Cho…cho…”. Tô Bạch khóc ra tiếng, níu cổ Cố Trường Huyền không cho hắn rời đi, “Huynh hôn ta nữa đi…”.
Lần này Cố Trường Huyền không chiều ý cậu, hắn xé quần áo Tô Bạch, áp tay lên.
“Da Tiểu Bạch trắng quá”. Cố Trường Huyền ngậm vành tai Tô Bạch nói: “Da rất mịn, sờ rất thoải mái”.
“Huynh…huynh đừng nói…”. Tô Bạch không chịu nổi Cố Trường Huyền vừa xoa thân thể mình vừa nói lời khiêu khích.
“Không phải Tiểu Bạch muốn ta khen sao?”. Cố Trường Huyền kéo Tô Bạch ngồi dậy, bàn tay vuốt dọc sống lưng Tô Bạch, dừng lại một chút ở eo cậu, sau đó tiếp tục đi xuống.
Hai người hôn một lúc thì quần áo trút sạch, Tô Bạch chống tay trước lồng ngực cơ bắp lộ rõ của Cố Trường Huyền, cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim của hắn dưới bàn tay, đột nhiên có chút thất thần.
“Nghĩ gì thế?”. Cố Trường Huyền chống trên người Tô Bạch, hôn nhẹ môi cậu.
“Trường Huyền…”. Tô Bạch rướn người ôm Cố Trường Huyền, không nói gì nữa, tựa như chỉ cần ôm chặt nhau như vậy cậu đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cố Trường Huyền lại bị tiếp xúc thân mật không một khe hở như vậy làm cho có phản ứng, định cách Tô Bạch xa một chút để bình ổn lại cảm giác thiêu đốt trong người, Tô Bạch lại không chịu để hắn rời đi, ngón tay run rẩy trượt xuống, chạm vào nơi hiểm yếu, cậu hơi tủi thân nhìn Cố Trường Huyền, mở miệng nói: “Không phải huynh nói, có thể làm ta sung sướng sao?”.
Dây cung trong đầu Cố Trường Huyền đứt phựt, hắn điên cuồng hôn Tô Bạch, hận không thể ăn người vào bụng, hắn lật Tô Bạch lại, bày ra một tư thế thích hợp, rồi nói: “Kẹp chặt chân”.
Tô Bạch bị giày vò không chịu nổi, liền khóc nức nở quay đầu lại, van xin hắn: “Hay là huynh cứ vào đi…”.
Lúc này Cố Trường Huyền nghe tai này lọt qua tai kia, Tô Bạch đã bị khiêu khích có phản ứng, thấy Cố Trường Huyền nộp vũ khí đầu hàng, cũng chỉ dám ma sát ga trải giường, nhưng mãi không thỏa mãn.
Cho đến khi người kia hôn thẳng xuống, ngậm giúp cậu.
“Trường Huyền…”. Tô Bạch động tình, gọi tên của hắn.
Hai người lăn qua lăn lại một lúc, cảm thấy lười biếng rã rời, Cố Trường Huyền ôm Tô Bạch không muốn động đậy, Tô Bạch cảm giác giữa hai chân nhớp nháp, rất khó chịu.
“Ta muốn đi tắm”. Tô Bạch cầm bàn tay đang đặt trên người mình của Cố Trường Huyền bỏ xuống, nhưng người này lại cố tình giam cầm, thực sự không sao nhúc nhích được.
“Ca ca, ta muốn đi tắm”. Tô Bạch lại đẩy vai Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền hơi híp mắt, vẫn bất động, chỉ kéo Tô Bạch lại ôm chặt hơn, khinh khỉnh nói: “Tắm gì chứ, trước đây bình thường ngươi còn chứa cái đó của ta mà ngủ…”.
“Huynh…huynh đừng nói!”. Tô Bạch không nghe nổi nữa, tát Cố Trường Huyền một cái.
Cậu cũng không nỡ tát mạnh, người bị đánh không đau, nhưng tim lại hơi ngứa ngáy.
Hai người trêu chọc nhau nửa ngày, cuối cùng cũng vẫn đi tắm.
Đêm hôm ấy, Ma giới hoảng loạn rối ren.
Tập Lâu lo lắng vô cùng, vội vàng triệu tập trưởng lão Ma giới đến họp bàn.
“Đám Diêm vương Quỷ đế không có việc gì để làm sao? Tụ tập trước cổng Ma giới chúng ta làm gì?”. Hai thị vệ gác cổng thì thầm với nhau, vội truyền tin cho Ma giới.
“Đám người Minh giới này có bao giờ làm chuyện gì hẳn hoi đâu, lúc trước bọn chúng đánh núi La Phù ta đã thấy không ổn rồi, chọc ai không chọc, lại chọc vào cái lũ tổ tông ấy làm gì?”. Một thị vệ Ma tộc khác nóng nảy nói.
“Trước đây không có Minh vương, bọn chúng như rắn mất đầu, không làm nên trò trống gì, không chỉ chúng ta, ngay cả Thiên giới cũng nhân cơ hội chiếm lợi không ít”.
“Nhưng ai mà ngờ…vị tổ tông này lại trở về…”.
Tập Nguyệt cũng tới nghị sự, y không cho Tập Lâu sắc mặt tốt, còn khích bác: “Chỉ là một đám thổ phỉ Minh giới kéo tới gây sự, đại ca việc gì phải sợ hãi vậy?”.
“Ngươi còn dám nói, nếu không phải ngươi chọc Cố Trường Huyền, sao hắn lại phái người tới gây sự?”. Tập Lâu vỗ bàn.
“Ta cũng không biết mình chọc hắn lúc nào”. Khuôn mặt yêu mị của Tập Nguyệt tái nhợt, giọng nói cũng hơi hụt hơi, không có một chút sức uy hϊế͙p͙ nào, nhưng chẳng hiểu sao vẫn khiến người ta phiền chán: “Còn đại ca thì sao, Minh giới phái binh tới gây chiến, đã không ứng chiến lập uy danh cho tộc nhân chúng ta, lại ở đây đùn đẩy trách nhiệm, đổ tội cho ta, tội danh này ta quyết không nhận”.
“Nhị điện hạ và Vương thượng đừng tranh cãi, việc cấp bách bây giờ là giải quyết nguy cơ trước mắt, Minh giới dẫn binh áp sát, chúng ta phải ứng đối thế nào đây?”. Một trưởng lão rất có uy danh lên tiếng nói.
“Tất nhiên là đi ra ứng chiến! Lẽ nào chúng ta phải sợ bọn chúng sao?”. Một tướng lĩnh Ma tộc trẻ tuổi cao giọng nói.
Không khí yên tĩnh hồi lâu, bỗng truyền đến tiếng cười lạnh, vẫn là trưởng lão của uy danh đó, ông ta nói: “Hồ đồ, thanh niên đúng là bốc đồng, nếu chuyện dễ giải quyết như vậy, Vương thượng còn cần tìm chúng ta bàn bạc ư!”.
“Nhưng bọn chúng đã đánh đến cửa rồi, chúng ta sao có thể lùi bước!”. Tướng lĩnh trẻ tuổi vẫn không phục.
“Nếu Huyền Minh lão tổ chưa trở về, chúng ta đương nhiên không có gì phải kiêng dè, nhưng…”. Một trưởng lão khác thở dài nói.
“Vị chủ thượng Minh giới đó? Vương thượng của Minh giới? Hắn thì có gì đặc biệt hơn người!”.
“Trẻ con đừng ăn nói ngông cuồng kẻo rước họa vào thân. Chuyện Huyền Minh lão tổ trở tay đã tiêu diệt mười vạn thiên binh Thiên giới còn sờ sờ ra đó, nếu hắn thật sự quyết ý muốn hủy diệt Ma giới chúng ta thì cũng chỉ tốn chút hơi sức mà thôi”.
“Ta không tin, sức mạnh của một người làm sao sánh được với thiên quân vạn mã của Ma tộc chúng ta!”. Tướng lĩnh nóng nảy đỏ mặt tía tai, cãi lại trưởng lão kia.
“Đừng nói là thiên quân vạn ma Ma tộc”. Một trưởng lão lại mở miệng, giọng nói điềm đạm mà chắc nịch: “Dù Thiên đế có tập hợp sức mạnh của sáu giới để đối kháng với Huyền Minh lão tổ, kết quả Huyền Minh lão tổ vẫn dễ dàng chiến thắng, không những không thương gân động cốt, mà còn khiến thiên địa hỗn loạn”.
“Sao có thể?”.
“Nghe thì có vẻ khó tin, sáu giới ổn định cân bằng, kìm chế lẫn nhau, nhưng bản thân Huyền Minh lão tổ đã là một sự tồn tại mất cân bằng, theo lý mà nói, sự tồn tại như thế này không hợp lẽ trời, tất sẽ bị trách phạt, một nghìn năm trước, hình phạt cuối cùng cũng giáng xuống”. Nhớ lại cảnh tượng sáu giới chấn động, trời đất tối tăm khi đó, vị trưởng lão kia không kìm được run lên, sau khi bình ổn lại mới nói tiếp: “Chúng ta đều tượng rằng chủ thượng Minh giới sẽ ch.ết, kết quả, một nghìn năm sau, vậy mà hắn lại trở về”.
“Hắn vốn là người không thể chọc vào, đừng nói là chúng ta, đến cả Thiên giới cũng phải e dè không dám đối chọi trực diện, vì vậy, lúc này chúng ta không xuất binh cũng không coi là hèn nhát”. Một vị trưởng lão khác nói: “Trước mắt vẫn nên nghĩ xem làm sao khiến vị lão tổ kia vui, để hắn không tìm chúng ta gây phiền phức nữa”.
Ở đây thương lượng không ra kết quả, Tập Lâu sốt ruột phát điên: “Mặc dù Diêm vương Quỷ đế Minh giới dẫn binh áp sát, nhưng đám người này chẳng qua rảnh rỗi vô vị nên muốn đánh nhau, chỉ cần Cố Trường Huyền không đích thân tới đây, Ma giới sẽ không bị thiệt hại nặng nề”.
“Vậy vương thượng đang băn khoăn điều gì?”.
“Đám người Ma giới ai cũng có tâm tư riêng, mà vương vị của ta còn chưa ổn định, làm sao củng cố quyền lực trong tay nhờ chuyện Minh giới đây?”. Tập Lâu càng nghĩ càng khổ não, “Thật muốn biết rốt cuộc Cố Trường Huyền làm cách nào có thể cai trị Minh giới mấy vạn năm, rốt cuộc hắn làm thế nào, ta cũng muốn học tập…”.
“Ngài không học được cách của hắn, cũng không nên học theo hắn”. Trưởng lão than thở.
“Nhưng ta rất muốn biết, hắn chưởng quản Minh giới như thế nào, vì sao bao nhiêu năm nay, Thiên giới Yêu giới lần lượt thay đổi thống lĩnh, mà hắn vẫn ngồi vững trên vương vị”. Tập Lâu khó hiểu: “Chỉ vì hắn mạnh? Chúng sinh Minh giới không ai dám không theo?”.
“Cũng không phải”. Trưởng lão lắc đầu, than thở: “Chúng sinh Minh giới trung thành tận tụy với Huyền Minh lão tổ, nếu chỉ vì hắn có thực lực, dưới ách áp bức tất sẽ có người phản kháng, nhưng suốt từng ấy năm, ta chưa bao giờ nghe nói Minh giới có người phản kháng mệnh lệnh của Huyền Minh lão tổ”.
“Cái này…”.
“Ta thoáng có vài suy đoán”. Trưởng lão nhìn về phương xa, con ngươi vì tuổi già mà hơn vẩn đục, nhưng giọng nói lại rất hùng hồn: “Năm đó Huyền Minh lão tổ mai danh ẩn tích, kẻ nào ở Minh giời cũng cụp đuôi mà sống, trước đây hoành hành ngang ngược giờ cũng phải im hơi lặng tiếng, không dám làm xằng làm bậy, dù buộc phải đánh nhau, sức mạnh cũng kém xa khi xưa”.
Tập Lâu híp mắt: “Vậy trưởng lão suy đoán là?”.
“Xưa kia nghe Minh giới gọi hắn là lão tổ tông còn chưa phát hiện ra, giờ nghĩ lại, Cố Trường Huyền này rất có thể là U Minh thủy tổ, nguồn gốc của ma quỷ”. Trưởng lão tiến lên một bước, “Hồi đó ta qua lại khá gần gũi với một vị có địa vị cao của Minh giới, trong lúc nói chuyện, ông ta từng nhắc tới chiến công của Huyền Minh lão tổ. Thống trị U Minh, cai quản tà ma, cái này ai ai cũng biết, ta tưởng ông ta sẽ nói như vậy, nhưng ông ta lại nói, từ thuở hồng hoang, bất tử bất diệt, miễn là lão tổ tông của bọn họ còn sống, thì đó chính là ơn huệ lớn nhất của chúng sinh Minh giới”.
Tập Lâu nhíu mày.
“Ngài còn không hiểu sao”. Trưởng lão lắc đầu than: “Huyền Minh lão tổ thống trị U Minh, cai quản tà ma, hắn sống thì vạn quỷ sống, hắn ch.ết thì vạn quỷ ch.ết. Mạnh yếu của hắn liên quan đến vinh nhục hưng suy của toàn bộ Minh giới. Hắn nào có phương pháp thống trị gì, chỉ cần hắn đứng đó đã có thể nhận được sự kính ngưỡng thờ phụng của chúng sinh U Minh, hắn cất tiếng ra lệnh thì Minh giới không dai dám không theo”.
“Nếu vương thượng muốn học cách thống trị thì nên học tập Thiên giới thì hơn. Cố Trường Huyền chỉ là một ngoại lệ, không bắt chước được, cũng không thể bắt chước”.
Kogi: Khiếp hồn hơn 8k chữ các cậu ạ, chương này dài gấp hơn 4 lần các chương trước. Không kịp soát lỗi chính tả, sai ở đâu thì nhắc bạn sửa nha (›´Ω"‹)