Chương 15: Quên
Tới rạp chiếu phim,...
Phong: “Xem phim kinh dị đi “
Đồng thanh: “Không”
An:“ Xem phim hành động “
Tôi: “Tôi muốn xem phim hoạt hình”
Hai chàng trai trước mặt mím chặt môi,miễn cưỡng nói:
- Phim gì?
- Ngôi mộ đom đóm, phim này hay lắm nhé.Nghe nói là kể về thảm họa của chiến tranh ở Nhật. Có hai anh em nhà gì đó mồ côi mẹ trong một vụ thả bom xuống thành phố nào đó của Nhật. Hai anh em phải tự thân vật lộn với cuộc sống khó khăn đó, bị chính những người họ hàng hắt hủi... cuối cùng cô bé ch.ết vì đói còn... ơ... này... này, hai người đi đâu đấy hả _người ta còn đang nói mà, đúng là vô duyên *bĩu môi*
Phong: “vé”
An: “bỏng, nước”
Đồng thanh: “ở yên đấy nghe chưa?”
Tôi bĩu môi: “nghe rồi”
Làm như tôi là trẻ con không bằng... rõ ràng là họ rủ tôi đi, lại còn... thật đáng ghét mà!
Tôi đứng đó đợi, một lát sau đã thấy cả hai quay lại, tên An mua một túi bỏng lớn thật lớn, nhét vào trong tay tôi, hắn thì cầm nước... cũng chỉ có một cốc lớn thật lớn và ba cái ống hút. Đúng là keo kiệt... hắn không biết là càng những lúc buồn phiền tức giận tôi càng phải hốc... khụ khụ, ăn nhiều hay sao chứ? Tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục đòi hỏi được, cứ vậy đi.
Cái phòng chiếu phim này lớn như vậy mà chỉ có lác đác vài người xem,tính cả chúng tôi chắc tầm năm chục...
Phim mới chiếu được hẳn năm phút đã có tiếng khóc thút thít từ dưới truyền lên. Tôi ,lén lén lút lút ngó xuống như ăn trộm thì thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ngay sau lưng tôi,đang cầm cái giẻ... cũng không phải là giẻ, nó có sự kết hợp giữa hình thêu con bướm xinh và mấy cái vết đen đen nâu nâu loang lổ ở trên... chấm chấm khóe mắt... Bà cô à, không cần diễn sâu vậy chứ? Giọng nói ủy mị của cô gái đó vang lên:
- Anh yêu, phim này thật buồn quá đi.
Chắc là nói với chàng trai bên cạnh. Nhìn ngon zai phết... nhưng còn thua xa lão nhà tôi, anh ta chỉ dễ nhìn thôi. Gì thế kia? Mặt anh ta cũng đong đầy nước mắt? Tôi .Anh ta đáp, giọng nói có chút nghẹn ngào,
- Ừ em yêu, khổ thân họ thật đó. Giá như mà anh sống ở thời chiến tranh, anh sẽ đánh bại lũ sát nhân kia...
Thánh tướng vừa thôi ông anh... nhìn mặt anh là em biết có khí chất rồi mà hai con ngan giằng con giun không ch.ết... ra dáng tiểu mỹ thụ lắm rồi đó. Tôi thề cô ta mà không gọi anh ta là anh yêu và nếu không thấy cái tư thế ôm ấp kinh dị kia của hai người đó, tôi sẽ liệt anh ta vào danh sách “những người phụ nữ sở hữu gương mặt của đàn ông” ngay lập tức. Tự dưng lại cảm thấy thật hãnh diện. Nhìn hai ông tướng ngồi cạnh tôi nè, phải đẹp trai, men lì như thế chứ!
Phim này thực sự là rất buồn nha... bao nhiêu người ch.ết vì chiến tranh, cô em gái đó ch.ết,sau cùng là anh trai cũng ch.ết... thật khổ thân mà. Giọt nước mắt lặng lẽ đua nhau rơi xuống, thấm ướt miếng bỏng ngô trên tay tôi. Tôi cũng không rõ lúc đó mình khóc vì nội dung đáng buồn của bộ phim hay vì xót xa cho mối tình chưa kịp nở đã sớm tàn của mình khi nãy nữa. Chỉ biết là... tim tôi rất đau, rất đau. Tôi thích anh ý nhiều như vậy, nhắn tin cho anh ý cả nghìn cái mà anh ý không thèm xem, trả lời hời hợt thôi là tôi vui lắm rồi... nhưng số lượng tin nhắn anh ý trả lời tôi lại ít đến đáng thương. Là một đứa con gái,tôi đã vứt bỏ cả cái “tôi” của mình để chủ động trong mọi chuyện vì anh, nhưng anh lại không nghĩ như vậy,anh vốn dĩ chỉ coi tôi như một cô em gái... Thế mà tôi lại không biết điều, vẫn cứ đơn phương inbox (nhắn tin) cho anh mà không hề nhận ra rằng có thể anh thấy tôi rất phiền. Anh không có thời gian dành cho tôi mà phần lớn thời gian của anh lại dành hết cho bạn thân tôi. Chẳng lẽ đối với anh... bố thí cho tôi chút thời gian khó đến vậy sao? Tôi cảm thấy thật nhục nhã, thật ngu xuẩn, thái độ của anh rõ ràng như vậy tôi lại không nhận ra, cứ mù quáng đâm đầu vào anh - người mà bạn thân tôi yêu. Có lẽ, tôi đã sai rồi...
Có hai cái khăn tay chìa ra trước mặt tôi... từ hai phía. Tôi nhận lấy cả hai, chụm vào nhau, lau lau nước mắt một chút rồi xì một cái thật mạnh, sau đó trả về cho khăn chủ đang nhìn tôi bằng ánh mắt kinh dị. Hahaha, nhìn gì chứ,ai bảo thời buổi này rồi mà đàn ông con trai còn mang theo khăn tay. Đáng đời...
Ra khỏi rạp chiếu phim, mắt tôi thế nào cũng sưng húp lên cho coi,nhìn chắc như này. Mặc kệ đi, phải gạ hai công tử này đi ăn đã Tôi giả đò:
- Bây giờ đi đâu?
- Đi ăn đi. Tao đói rồi _hahaha, biết ngay mà. Có một số chuyện, người ta phải thông minh như thế...
Thế là ba chúng tôi lại đi ăn.Đằng nào cũng không phải tiền của mình nên tôi ăn rất nhiệt tình
=))) Kaka
Ăn xong, họ đưa tôi đến khu vui chơi giải trí. Tôi chưa đến đây bao giờ vì vé vào cửa rất đắt nên khi được free thì không nén nổi cảm giác vui sướng lê cái thân hình béo tròn của mình chạy đi khắp nơi.Ở đây thật thú vị nha,bao nhiêu trò hay...
- Này Phong, An, tôi muốn chơi cái kia.
Tôi chỉ vào cái trò gì gì đó cao chót vót, thấy mọi người chơi hay lắm nhé, cái đoàn tàu phóng vèo mấy vòng liền. Hai người đó liếc mắt theo hướng tôi chỉ, thoáng chốc mặt biến sắc...
- Sao hả? Sợ à?
Tôi khiêu khích cái bản tính sĩ diện của đàn ông và nó lại phù hợp với hai tên này
Đồng thanh: “Ai bảo sợ? “
- Anh Phong, mua vé đi...
- Được.
Tên Phong hùng hổ bước đi, trông thật là buồn cười mà.
- AAAAAAAAAA
Tôi ,hai tên này có phải đàn ông không vậy. Lúc trước còn to mồm nói muốn tôi ngồi giữa cho an toàn. Bây giờ tàu mới chạy được một tí đã hét ầm lên, tôi còn không thèm sợ nữa là... đồ hèn.
- Ôi hai chàng trai của tôi ơi, cứ từ từ rồi nó ra hết, không phải vội đâu.
Tôi đắc ý nhìn dáng vẻ hớt hải đi tìm thùng rác khi trò chơi vừa kết thúc của hai công tử bột.
- Đúng là công tử bột,anh hùng rơm mà. Nhìn mặt hai người kìa, đỏ bừng lên trông thật dễ thương nha...
- Im mồm
- Hahaha, đúng là anh em tương thông mà, nói cũng đồng thanh luôn kìa... Này, uống nước đi...
Hai công tử thẹn quá hóa giận, giật luôn hai chai nước trong tay tôi Thật mất mặt mà!
Dù sao tôi cũng vẫn phải cảm ơn họ, nhờ có họ tôi mới có thể vui vẻ đến thế...
--------------------------------------------------
P/s: từ giở trở đi, mình sẽ dùng ngôi thứ 3 để kể, Nhi sẽ được gọi là cô vì cũng 17 rùi nha!