Chương 40: Đính hôn

Edit: Ishtar


Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt nhẫn là một viên kim cương, phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như mặt trời mới mọc, đưa ánh sáng hạnh phúc vây quanh bọn họ, phảng phất có thể chạm tay vào được. Vệ Khanh hôn tay cô, trầm ổn mà sôi nổi: “Chu Dạ, đính hôn với anh, gả cho anh nhé.” Ánh mắt trầm tĩnh mà chân thành tha thiết, toàn tâm toàn ý, ít nhất là trong giờ phút này.


Chu Dạ che miệng giấu tiếng kêu khẽ, hắn đang cầu hôn cô sao? Dưới trời sao tháng tám, cả hai chìm đắm trong thế giới của hai người. Trợn mắt hỏi: “Nhẫn của anh đâu? Không có sao?” Vệ Khanh sửng sốt, vội nói: “Có.” Mở hộp ra, đưa cho cô xem, bên trong là một chiếc nhẫn khác dành cho nam giới. Chu Dạ ngơ ngác gật đầu, “a” một tiếng, buột miệng nói: “Chúng ta làm lại lần nữa đi.”


Vệ Khanh ngây ngốc đứng trơ ra.


Hai mắt Chu Dạ sáng lên: “Lúc cầu hôn không phải quỳ sao? Chúng ta làm lại lần nữa.” Vệ Khanh nhìn những người qua lại trên ngã tư, mặc dù có bóng đêm che giấu, nhưng mà việc này vẫn rất gây sự chú ý. Hắn bất đắc dĩ nói: “Chu Dạ, quỳ xuống cầu hôn là phong cách của người phương Tây, chúng ta là người Trung Quốc…”


Chu Dạ cũng mặc kệ, nhíu mày nói: “Được, vậy anh đi tìm bà mối tới trước, tới cửa cầu hôn với cha em, sau đó cưới hỏi đàng hoàng, dùng kiệu tám người khiêng đón em về.”


available on google playdownload on app store


Vệ Khanh còn cố đấu tranh: “Chu Dạ… nam nhi tất hạ hữu hoàng kim [24] …” Chu Dạ đút tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn hắn: “Thôi, bỏ qua đi, việc này nói sau, chúng ta về thôi.” Nói xong, nhấc chân bước đi. Vệ Khanh vội vàng đuổi theo, nhìn xung quanh, cắn răng, cúi đầu nói: “Quỳ xuống… được rồi! Nhưng mà, chúng ta có thể đổi địa điểm khác được không?”


Chu Dạ nhảy dựng lên, chọc chọc tay hắn: “Đây là anh tự nguyện, cũng không phải em ép anh!” Dáng vẻ của nhóc con đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ. Dẫn hắn đi vào sân thể dục của trường trung học Thượng Lâm, bật ngọn đèn ở sân lên, ánh đèn giống như thủy ngân đổ đầy xuống đất, phát ra ánh sáng mờ nhạt. Cô ngồi xuống bậc thềm, hai chân lắc lắc, từ trên cao nhìn xuống nói: “Có thể bắt đầu.” Giống như nữ hoàng vậy.


Suýt nữa thì Vệ Khanh đâm đầu vào tương. Cố gắng làm dời sự chú ý của cô: “Chu Dạ, em muốn tập luyện thế này làm gì? Chúng ta nói chuyện rõ ràng, dứt khoát có phải thoải mái hơn không?” Lại hỏi lần nữa: “Chu Dạ, đính hôn với anh, được không?”


Chu Dạ chống hai tay đứng dậy, đưa nhẫn trong tay trả lại cho hắn, liếc mắt nói: “Em thích như vậy, anh định đính hôn với ai chứ?” Hắn vội giữ cô lại, xiết chặt nắm đấm, bằng bất cứ giá nào! Mặc dù Vệ Khanh phong lưu, nhưng cũng chưa lãng mạn tới trình độ quỳ xuống, gặp phải Chu Dạ, coi như kẻ cắp gặp bà già rồi. Đành phải ủ rũ nói: “Anh quỳ xuống là được chứ gì?” Chu Dạ vội chạy nhanh về chỗ cũ, nghiêm chỉnh tạo dáng, chờ hắn hành đại lễ. =))


Vệ Khanh chần chừ nửa ngày mới “bịch” một tiếng, đầu gối chạm đất, xoa xoa cái trán, lắc đầu cười khổ, nửa ngày nói không ra lời. Chu Dạ hỏi: “Anh xong rồi hả?” Chỉ vào hắn nói: “Vậy anh quỳ đi.” Nói xong, muốn đứng dậy. Vệ Khanh giữ cô lại, gắng sức nói: “Em yêu, đính hôn với anh nhé?”


Chu Dạ bất mãn: “Ai là em yêu?” Chỉ cần là mỹ nữ đều có thể là em yêu. Vệ Khanh tức giận nói: “Đương nhiên là em.” Cô lại hỏi: “Em là ai?” Vệ Khanh nổi giận đùng đùng: “Vợ anh!” Cô còn dám hỏi, hắn sẽ trực tiếp đeo nhẫn cho cô luôn.


Lần đầu tiên cô nghe thấy hắn gọi cô là vợ, hơi hơi đỏ mặt, hắng giọng, nghiêm trang nói: “Được rồi, tôi đáp ứng đính hôn với đồng chí Vệ Khanh.” Vệ Khanh vội vàng đứng dậy. Cô kêu lên: “Ai nha… anh không cần quỳ đeo nhẫn cho em sao?”


Vệ Khanh kéo tay cô, lấy lòng nói: “Đeo như vậy cũng giống nhau mà.” Cô dùng sức kéo tay về, giấu tay sau lưng, nghiêm túc nói: “Không được, anh không quỳ, em sẽ không đeo.” Vậy không phải là tối nay hắn quỳ không công sao? Dù sao quỳ cũng quỳ rồi, mặt mũi cũng mất hết, quỳ thêm một lần cũng chẳng ch.ết ai. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, tương lai cắt đất đền tiền, mối nhục mất nước, mất chủ quyền chính là như vậy.


Từ nay về sau, dưới quyền uy của Chu Dạ, cả đời Vệ Khanh không thể vùng dậy.


Vì thế, quỳ gối trước mặt cô, nói: “Nữ hoàng của ta, xin cho vi thần đeo nhẫn cho ngài.” Tự mình trào phúng, coi như hắn hoàn toàn thần phục dưới chân cô, mặc kệ là thực lòng hay chỉ là hình thức, không thể nào thoát khỏi. Lúc này Chu Dạ lại xấu hổ, mặt đỏ ửng, chầm chậm vươn tay, nhỏ giọng nói: “Được.”


Vệ Khanh vội đeo nhẫn vào tay cô, sau đó đặt hôn lên tay, thuận tiện kéo cô ngồi lên trên đùi, dường như có thể cảm giác được tiếng tim cô đập, từng chút một rơi vào lòng hắn. Bỗng nhiên Chu Dạ lúng túng, tay chân luống cuống, đẩy đẩy hắn, cố ý nói: “Ái khanh, ngươi có thể bình thân.”


Hai chữ “Ái khanh” này, có thể nói là một lời mà hai ý nha. Vệ Khanh cầm tay cô, nhảy dựng lên, xoa đầu gối oán giận nói: “Chu Dạ, em đúng là độc ác.” Làm cho hắn quỳ dưới đất lâu như vậy, chắc chắn đầu gối đã đỏ ửng. Chu Dạ kéo kéo vạt áo hắn: “Còn chưa xong đâu, anh không cần đeo sao?” Từ trong hộp, lấy ra nhẫn, tự đeo vào tay cho hắn. Nhìn nhẫn trên ngón tay áp út của hắn, cảm thán nói: “Vệ Khanh, cặp nhẫn này trói buộc tim chúng ta, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”


Vệ Khanh nghe xong, những thầm oán lúc nãy tan thành mây khói, ôm cô nói: “Chu Dạ, yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em.” Cô tránh ra, cao giọng nói: “Anh dám không tốt với em. Em tự đi tìm người khác tốt hơn.” Vệ Khanh khó thở: “Chu Dạ, anh đang cầu hôn, em không nói câu nào dễ nghe hơn được sao?” Đáng thương cho hắn quỳ lâu như vậy, mọi chuyện ngốc trên đời đều đã làm.


Chu Dạ ngẩng đầu nghĩ nghĩ, chủ động hôn hắn, nhìn vào mắt hắn nói: “Vệ Khanh, em nghĩ là em yêu anh.” Nói xong, xấu hổ cúi đầu, nói như vậy chắc cũng dễ nghe. Vệ Khanh nhận hết “khuất nhục”, cuối cùng cũng chờ được câu này của cô, tim như nở hoa, khoa chân múa tay, vui sướng nói: “Chu Dạ, vừa rồi anh không nghe rõ, em lặp lại lần nữa đi.” Cô thẹn quá hóa giận, đẩy hắn ra: “Nằm mơ đi!” Đi thẳng ra ngoài.


Vệ Khanh đuổi theo phía sau, liên tục nói: “Chu Dạ, anh quỳ hai lần liền, em nói lại thêm một lần nữa đi.” Cô tức giận nói: “Anh còn nói nữa, em thu hồi lại câu nói vừa rồi.” Hắn rầu rĩ nói: “Chu Dạ, bất công quá!” Cô nhún vai: “Thế giới này luôn không công bằng như vậy.” Nhất là trên phương diện tình cảm.


Vệ Khanh hung hăng hôn cô, hôn tới mức thiếu chút nữa không thở nổi mới buông cô ra. Chu Dạ tựa vào người hắn, thân thể mềm nhũn, ra sức thở, hổn hển nói: “Vệ Khanh, sau này anh muốn hôn em, em đồng ý mới được phép.” Hắn không để ý, nói: “Chu Dạ, tối nay anh muốn nói chuyện với cha em về việc đính hôn của chúng ta.” Hắn muốn cha cô đồng ý.


Cô căng thẳng, cầu xin: “Vệ Khanh, ngày mai được không? Ngày mai được không? Em muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Cô vẫn còn bối rối. Vệ Khanh đứng ở trước cửa: “Đợi sang năm luôn được hông?” Còn muốn hắn chờ tới bao giờ? Nhấc tay gõ cửa. Là cha cô ra mở cửa. Vệ Khanh kéo Chu Dạ đi vào, xoay người hành lễ: “Bác trai, cháu chào bác, cháu và Chu Dạ có chuyện muốn nói với bác.”


Cha cô thấy vẻ mặt hắn trinh trọng, lại nhìn Chu Dạ bối rối, bất an đứng bên cạnh, cũng đoán được phần nào. Gật đầu nói: “Vệ tiên sinh, Thi Thi, ngồi xuống bên cạnh cha.” Cô do dự không chịu tiến lên, Vệ Khanh đã túm lấy cô đi qua, mỉm cười nói: “Bác trai, bác cứ gọi cháu là Vệ Khanh được rồi.” Cha cô nhìn cô, gật đầu: “Vệ Khanh, Chu Dạ, lại đây.”


Chu Dạ chần chừ mãi mới bước lại, cúi đầu, cắn môi không nói chuyện, tay nắm chặt, để trước người. Vệ Khanh kéo tay cô, trấn tĩnh nói: “Thưa bác, cháu hi vọng bác có thể giao Chu DẠ cho cháu, cháu sẽ thương yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, luôn đối xử tốt với cô ấy.”


Cha cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, giống như muốn xem trong lời nói của hắn có bao nhiêu lời chân thành, bất kể biểu hiện nhỏ nào cũng không bỏ qua. Vệ Khanh thản nhiên nhìn lại, không tránh né, không sợ hãi, không e ngại. Hắn biết, nếu muốn lấy được con gái yêu trong tay người làm cha, cần phải biểu hiện thành ý lớn nhất.


Một lúc lâu sau, cha cô nói: “Vệ tiên sinh… à, Vệ Khanh, cháu có nghĩ tới khoảng cách chênh lệch giữa cháu và Chu Dạ không? Con bé mới mười chín tuổi, tiếp xúc với ngoài xã hội chưa lâu, suy nghĩ chưa đủ linh hoạt, trước mắt còn đang đi học, có thể xứng đôi với cháu hay không, đứng ở cùng một vị trí, có thể có một cuộc sống gia đình hạnh phúc mỹ mãn hay không?”


Đưa ra vấn đề chính xác mà bén nhọn. Vệ Khanh không chút hoang mang, đáp: “Thưa bác, tuy rằng Chu Dạ mới chỉ có mười chín tuổi, nhưng suy nghĩ đã đủ chín chắn, thông minh từ nhỏ, lại biết chưng mừng, hoàn toàn có thể đương đầu với cuộc sống hôn nhẫn, ngoài ra còn ngây thơ, mộc mạc, tính tình nghịch ngợm đáng yêu, đó là một điều đáng quý. Về chuyện Chu Dạ vẫn còn đang đi học, cháu và cha mẹ cháu cũng nhất trí là chúng cháu chỉ đính hôn trước, đợi cho khi nào cô ấy hoàn toàn trưởng thành, kết hôn cũng không muộn. Không biết ý bác thế nào?


Cha cô hỏi: “Bên nhà cháu đã đồng ý chuyện của cháu và Chu Dạ sao?” Vệ Khanh gật đầu: “Vâng ạ, cha mẹ cháu rất hài lòng về Chu Dạ, đều rất thích cô ấy?” Cha cô chậm rãi gật đầu, nghĩ nghĩ, còn nói: “Vệ Khanh, bối cảnh trưởng thành của cháu và Chu Dạ hoàn toàn khác nhau, cháu có nghĩ tới, khoảng cách này khó khăn như thế nào không?” Vệ Khanh đau đầu, quả là dòng dõi thư hương, phần tử tri thức, ngay cả cha cô cũng khó đối phó như vậy.


Hắn nghiêm túc nói: “Thưa bác, cháu không dám nói giữa cháu và Chu Dạ không có bất kỳ vấn đề nào, nhưng nếu hai người đã muốn ở cùng một chỗ, không ngừng cố gắng hòa hợp, khoan dung lẫn nhau, hiểu và bỏ qua cho nhau. Bác nói như vậy có đúng không ạ?” Hắn cũng không ngốc, đá quả bóng lại về chân cha cô.


Cha cô quay đầu nhìn cô một lát, nhẹ giọng nói: “Thi Thi, đây là chuyện chung thân đại sự của con, con nghĩ thế nào?” Chu Dạ nhìn tình hình này, biết đêm nay phải đưa ra kết quả cuối cùng, quyền lựa chọn đang ở trong tay mình, đáp án chỉ có thể là có hoặc không, không còn lựa chọn nào khác.


Ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông trước mắt, một người đã ở bên cạnh cô tới khi trưởng thành, một người sẽ cùng cô vượt qua quãng đời còn lại, đột nhiên có chút cay cay, quyết định của cô có làm cho cha đau lòng hay không? Vệ Khanh căng thẳng nhìn cô, đè nén thanh âm, gọi: “Chu Dạ…”


Cô nhìn hắn mỉm cười, đối mặt với cha, thật lòng nói: “Cha, ý cha thế nào thì con sẽ làm theo như vậy.” Đương nhiên cha cô hiểu ý con gái, khe khẽ thở dài, gần như là không nghe thấy, nhìn con gái trưởng thành từ nhỏ tới lớn, giao cho một người đàn ông khác, trong lòng làm sao không buồn?


Hắn cầm tay hai người bọn họ, đặt cùng một chỗ, chân thành nói: “Vệ Khanh, bây giờ Chu Dạ còn trẻ, hoạt bát đáng yêu, hi vọng hơn mười năm sau cháu vẫn có thể nghĩ như vậy. Hai đứa ở chung một chỗ, phải có trách nhiệm với nhau, không chỉ có trách nhiệm với chính bản thân mình, mà còn phải quan tâm tới đối phương. Vệ Khanh, Chu Dạ còn ít tuổi, nhiều chuyện không hiểu, cháu phải dạy nó, nắm tay con bé cùng nhau đi về phía trước.”


Vệ Khanh gật đầu: “Xin bác hãy yên tâm, cháu sẽ làm như vậy.” Thái độ chân thành nắm tay Chu Dạ, cảm nhận rõ ràng trọng trách trên vai, cảm giác được vai trò của một người chồng. Hôn nhân khiến người đàn ông trưởng thành hơn, nhiệt huyết từ trong ra ngoài, làm người ta cảm phục.


Chu Dạ nghe xong, nước mắt rơi xuống mu bàn tay Vệ Khanh, nghẹn ngào kêu: “Cha…” Cha cô vẫn như trước, xoa xoa đầu cô, nói: “Thi Thi, từ nay về sau không thể tùy hứng như vậy, đã không còn nhỏ nữa, phải nghe lời, không thể hơi chút là nổi cáu.” Hai mắt Chu Dạ đẫm lệ, mơ hồ, liên tục gật đầu.


Cha cô nhìn cô, con gái mới mười chín tuổi đã phải rời khỏi mình, đúng là quá nhanh. Đột nhiên nói: “Thi Thi, nếu giờ mẹ con còn sống, nhất định cũng sẽ đồng ý.” Nói xong câu đó, ông chống tay lên thành ghế, đứng dậy: “Không còn sớm nữa, hai đứa cũng đi ngủ sớm đi.” Tập tễnh đi về phòng.


Chu Dạ nhìn bóng lưng hơi cúi của cha, nghĩ thầm, nhất định cha đang nhớ tới mẹ. Ngẩng đầu lên nói: “Vệ Khanh, chúng ta không cần đính hôn sớm như vậy có được không? Cha em chỉ có một mình, ông rất cô đơn.” Vệ Khanh lau nước mắt cho cô, thở dài: “Mỗi người đều có một cuộc sống riêng, em cũng vậy. Em thương cha em tới mấy, cũng phải tự đi trên con đường của mình, có phải không?” Cô cúi đầu, biết hắn nói đúng, không lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn không thể bớt ưu thương.


Hôm sau, Vệ Khanh cười nói: “Thưa bác, cháu đã nói với cha mẹ cháu chuyện đinh hôn, cha mẹ cháu hi vọng lần này bác có thể cùng cháu về Bắc Kinh, tham dự lễ đính hôn của bọn cháu.” Vợ chồng Vệ lão tướng sau khi biết cha Chu Dạ đồng ý, đương nhiên rất vui vẻ, nhất là Vệ mẫu, ra sức thúc giục bọn họ mau chóng làm lễ. Hai người già để tỏ lòng thành ý, muốn làm một lễ đính hôn long trọng.


Chu Dạ cả kinh, vội vàng hỏi: “Cái gì mà lễ đính hôn? Sao em không biết?” Hắn cười nói: “Cha mẹ anh muốn mượn chuyện chúng ta, tụ họp bạn bè thân quen một chỗ ấy mà.” Cô nghe ra ý tứ trong lời hắn, chẳng phải là muốn mở tiệc đãi khách hay sao? Với địa vị nhà họ, không chừng còn muốn đăng tin lên báo. Rốt cuộc, có còn nghĩ để cho cô tiếp tục học hay không? Liền phản đối: “Vệ Khanh, em không muốn làm lễ đính hôn, chỉ cần cha mẹ anh và cha em đồng ý là được rồi.”


Dường như cha cô đêm qua ngủ không ngon, tinh thần hơi kém, nói: “Ý tốt của cha mẹ cháu, bác biết, nhưng bác cũng không tán thành việc gióng trống khua chiêng. Thi Thi vẫn còn đang đi học, chuyện làm lễ to tát như vậy chờ con bé tốt nghiệp rồi tính sau.” Vệ Khanh nghe ra, nếu muốn kết hôn còn phải chờ Chu Dạ học xong nghiên cứu sinh mới được, không khỏi lo lắng, nhưng lại không có cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.


Mười chín tuổi vốn là độ tuổi sôi nổi nhất, vẫn còn quá trẻ để kết hôn.


Đối với đề nghị của cha cô, Vệ gia cũng hiểu. Vì chuyện chung thân đại sự của đôi trẻ, người lớn hai gia đình quyết định phải gặp nhau một lần. Vì cha cô còn đang bị thương, đi đứng không tiện, vì thế cha mẹ Vệ Khanh tự mình đi về phía nam, có thể thấy bọn họ rất coi trọng cuộc hôn nhân này.


Chu Dạ vô cùng căng thẳng, nghe thấy cha mẹ Vệ Khanh sắp tới, liền đứng ngồi không yên. Vệ Khanh trấn an cô: “Không có việc gì đâu, không phải em chưa từng gặp cha mẹ anh, lo lắng gì chứ?” Cô nói: “Nhưng mà không giống, lần này là ở nhà em. Em sợ làm không tốt, sẽ thất lễ.” Cô cố gắng nhẫn nại, dù sao vẫn chưa từng trải qua tình cảnh này. Vệ gia không phải gia đình bình thường, cô còn không biết nên sắp xếp thế nào.


Vệ Khanh ôm cô, cười: “Em căng thẳng gì chứ? Có chồng em ở đây, em cứ thoải mái đi…” Hết thảy mọi chuyện đều do Vệ Khanh xử lý, ra sân bay đón, đặt tiệc ở khách sạn, thực đơn… Tất cả chuyện vụn vặt, đều lo lắng chu toàn thỏa đáng, ngay cả quần áo cho cha cô đi gặp mặt cũng nghĩ tới.


Cô đi theo một bên, tựa đầu vào cánh tay hắn, nói: “Vệ Khanh, tới tận bây giờ em mới phát hiện ra, không ngờ anh lại cẩn thận như vậy.” Gặp chuyện bất ngờ, có thể bình tĩnh giải quyết. Chu Dạ dựa sát vào hắn, hoàn toàn dáng vẻ cô gái nhỏ. Vệ Khanh thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, lòng tự tôn của đàn ông được đề cao chưa từng thấy, hôn cô, yêu chiều nói: “Đây là chuyện của đàn ông, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.”


Chu Dạ không nói gì, đúng là chủ nghĩa tự cao, vừa mới khen hai câu đã bay lên trời.


Ngày cha mẹ hai nhà gặp mặt, Chu Dạ và cha ăn mặc chỉnh tề, tới khách sạn chờ trước. Vệ Khanh tự mình ra sân bay đón cha mẹ. Tới trưa, cha mẹ Vệ Khanh tới, trò chuyện một lúc, đều ngồi xuống. Chu Dạ đứng dậy rót rượu, Vệ mẫu vội nói: “Thi Thi, con ngồi đi, để cho nhân viên phục vụ làm là được rồi.” Cha cô cười: “Không sao, con bé còn nhỏ, cứ để cháu nó rót đi.”


Vệ mẫu nghĩ thầm, thảo nào Chu Dạ lại hiểu biết lễ nghi như vậy, hóa ra là được cha mẹ dạy dỗ chu đáo.


Hai gia đình nói chuyện không thể không khen ngợi con cái, Vệ mẫu khen Chu Dạ thông minh lanh lợi, ngay cả Vệ lão tướng cũng nói vừa nhìn Chu Dạ đã thấy hài lòng. Nói tới mặt Chu Dạ đỏ ửng, ngượng ngùng kéo tay Vệ mẫu: “Mẹ, mẹ còn nói nữa, con không dám ngẩng đầu lên mất.”


Mọi người đều cười nhìn cô. Chu Dạ đỏ mặt nhìn cha mình, thấy ông cười, vì thế ngoan ngoãn nói: “Mẹ.” Sau đó lại gọi Vệ lão tướng quân: “Cha.” Hai ông bà cười gật gật đầu, vô cùng vui vẻ. Vệ mẫu vuốt tay cô, cười: “Ai nha, Thi Thi nhà chúng ta rất hiểu chuyện, sau này đã là người một nhà cả rồi. Nào, cái này cho con…” nói xong, lấy ra một cặp vòng ngọc tím, là ngọc phỉ thúy, không lẫn tạp chất, vừa nhìn đã biết rất quý giá.


Vệ mẫu nói: “Mẹ biết những người trẻ tuổi tụi con không thích mấy thứ đồ cổ này, nhưng vòng ngọc này là tâm ý của cha mẹ, con hãy nhận lấy.” Quan niệm truyền thống của lão nhân gia là dùng ngọc làm vật đính lễ, hi vọng có thể mang tới cho bọn họ một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.


Chu Dạ biết là không thể chối từ, liền nhận lấy, nói: “Mẹ, vòng rất đẹp, con thích lắm.” Liền đeo vào tay, rất vừa vặn, hiển nhiên được đặt làm riêng cho cô. Hành động này của cô khiến Vệ mẫu rất hài lòng, còn nói cô đeo rất đẹp.


Vệ Khanh cũng đi tới, nhíu mày nói: “Chu Dạ, hóa ra em rất hợp đeo vòng nha.” Vì hàng năm học vẽ, trên người tự nhiên có khí chất nghệ thuật, khi im lặng, rất đoan trang, thanh lịch. Chu Dạ lắc lắc tay, cười nói: “Đeo như này, mặc sườn xám nhìn mới hợp.” Đột nhiên cô nghĩ tới, sau này kết hôn, sẽ mặc sườn xám. Nhìn Vệ Khanh mỉm cười, kéo tay hắn xoa nhẹ, có cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.


Vệ Khanh bị cô nhìn như vậy, giật mình, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Chỉ đeo không thôi càng đẹp hơn.” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào quần áo trên người cô, không có ý tốt.


Chu Dạ hiểu ra, trừng mắt nhìn hắn, đẩy hắn ra, đoan chính ngồi thẳng người. Cái người này, cả ngày không biết suy nghĩ những gì, trong đầu toàn ý nghĩ hạ lưu!
Buổi chiều hôm đó, cha mẹ Vệ Khanh trở về. Bởi vì sắp khai giảng, hai ngày sau, Chu Dạ và Vệ Khanh cũng trở về Bắc Kinh.


[24]: Nguyên văn: Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, chích quỵ thương thiên hòa nương thân. (Nam nhi dưới gối có hoàng kim, chỉ quỳ trước trời cao cùng thân mẫu.)
Nam nhi tràn đầy nhiệt huyết, chỉ báo đến nước nhà cùng nhân dân.


Ý chí phải kiên cường, không được a dua nịnh hót. Cổnhân đối với lễ quỳ lạy vô cùng để tâm coi trọng, nhất là với những kẻ có cốt cách nam nhi, lại càng không được tuỳ tiện hành địa lễ với kẻ khác. Ý nghĩa ban đầu của câu này là nam nhi quỳ gối cũng như hoàng kim (vàng) trân quý bảo vật như nhau, không được tuỳ tiện quỳ lạy người khác.






Truyện liên quan