Chương 51: Đau lòng

Ân tổng từ trên cao nhìn xuống, khinh miệt nói: “Cô là ai? Dám đẩy tôi sao?” Quay đầu nhìn Vệ Khanh, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Vệ tổng, đây là nhân viên của anh sao?” Thần thái cao ngạo, khí thế bức người.


Chu Dạ tức tới mức suýt nổ phổi, cô ta làm điều ác mà còn dám cáo trạng trước? Xông lên phía trước muốn tranh luận, Vệ Khanh quát một tiếng, cởi âu phục khoác lên người cô, lạnh lùng nói: “Chu Dạ, còn không mau xin lỗi Ân tổng!” Trong trường hợp này, hắn chỉ có thể làm như vậy. Hắn biết tính nết Chu Dạ nóng nảy, nhưng cũng không thể tự dưng mà đi đánh nhau với người ta, bảo hắn biết làm sao đây? Dù sao hắn vẫn là chủ nhà, đây là trách nhiệm và cũng là nghĩa vụ phải làm như vậy.


Chu Dạ ngây người, ngơ ngác nhìn hắn. Cô nghi ngờ chính mình nghe lằm, hắn vừa nói cái gì? Bắt cô xin lỗi sao? Hắn lại bắt cô xin lỗi ư? Cô bị người ta vô duyên vô cớ tát một cái, thế mà hắn lại bảo cô xin lỗi? Giật mình đứng đó, trong đời chưa từng bao giờ uất ức như vậy.


Vệ Khanh thừa dịp cô đang sững sờ, vội nói: “Ân tổng, ngại quá, là do tôi cai quản cấp dưới không nghiêm. Cô đại nhân không chấp tiểu nhân, sao có thể cùng một cô gái nhỏ tính toán chi li. Nào, nâng ly, tôi lấy rượu tạ lỗi, mỗi người làm một ly đi.” Mọi người vội phụ hoa giơ ly rượu lên. Ân tổng nhìn Chu Da mất hồn lạc phác, cười lạnh lùng, nói: “Chuyện gì cũng có thể cho qua, riêng chuyện này thì không.” Không khí vừa mới hòa hoãn lại căng thẳng lên rất nhiều.


Chu Dạ cắn môi đứng đó, tủi thân vô cùng, mắt sắp rơi lệ, cố gắng kìm nén, cô không thể khóc trước mặt người đàn bà kia được! Nhìn Vệ Khanh vừa vội vàng nói xn lỗi, vừa cố gắng xoa dịu không khí, hoàn toàn bỏ mặc cô, cả người lạnh toát, tim như tan thành từng mảnh. Không hề biết được đang cắn nát môi, tới tận khi cảm nhận được vị máu tươi, nuốt xuống cổ họng, đau lòng tới cực hạn.


Thật sự không nuốt nổi cơn giận này, giơ tay áo lau đi, cao ngạo đứng trước mặt Ân tổng, trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Không phải vừa rồi cô hỏi tôi là ai sao? Cũng không sợ gì mà không nói cho cô biết, anh ta là chồng tôi.” Nói xong, chỉ chỉ Vệ Khanh, lạnh lùng xem phản ứng của cô ta.


available on google playdownload on app store


Nghe lời này, mọi người đều bất ngờ, đồng loạt liếc mắt nhìn về phía Vệ Khanh. Vệ Khanh cũng vô cùng giật mình, lần đầu tiên cô gọi hắn là “chồng”, còn trước mặt mọi người như vậy, nhưng trong trường hợp này, không biết nên vui vẻ hay xấu hổ đây. Trước kia bất kể hắn dụ dỗ thế nào, khuyên nhủ thế nào, lừa gạt thế nào, cô có ch.ết cũng không chịu gọi hắn một tiếng “chồng”. Vội vàng trấn áp không khí, dịu dàng nói: “Chu Dạ, ngoan… đừng làm loạn nữa, mau xin lỗi chị Ân đi.”


Mọi người nghe xong, biết đó là sự thật, lại càng thêm kinh ngạc, giật mình không ít, đều ghé tai xì xào bàn tán. Ân tổng bị ánh mắt mọi người dòm ngó, cũng căng thẳng không kém, vội nói: “Hóa ra Chu tiểu thư đây lại là vị hôn thê của Vệ tổng, vừa rồi thật sự đã thất lễ, thất lễ…” mặc dù cô cũng bất ngờ, bối rối nhưng vẫn ứng phó đươc.


Vệ Khanh vội giải thích: “Chu Dạ vẫn còn trẻ, làm việc gì vẫn hay xúc động, mong mọi người thứ lỗi. Vốn chỉ định cho cô ấy tới công ty thực tập, không phải cố ý lừa gạt mọi người. Mọi người cũng không cần quá để ý.” Mọi người vội nói không có, không có, đều cười nói, hóa ra vị hôn thê của Vệ tổng lại trẻ như vậy, đúng là trai tài gái sắc, khiến mọi người ao ước.


Chu Dạ giận quá hóa cười, cố gắng trấn tĩnh, xin lỗi một tiếng, bình tĩnh nói: “Xem ra tôi phải về trước thay quần áo, xin mọi người thứ lỗi.” Mọi người thấy cô đứng chỗ loạn mà không sợ hãi, nói nói cười cười, nhưng thật ra trong lòng lại khinh thường, liền liên tục tỏ vẻ không sao, không sao. Nhân lúc mọi người không chú ý, cô đưa trả áo khoác cho hắn, cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo như băng, sắc mặt không chút thay đổi, nhìn hắn như không thấy, lặng lẽ tách ra khỏi đám người, cứ như vậy rời đi.


Vẻ mặt ấy của cô khiến Vệ Khanh sợ hãi, mặc dù không nói một lời, nhưng lại như đao kiếm vô tình, khiến hắn trong lòng đau xót, biết rằng không ổn rồi. Liên tục nói “xin lỗi” với mọi người, khéo léo chào hỏi, rồi vội vã đuổi theo.


Chu Dạ vừa đi ra tới đại sảnh, nghe được tiếng bước chân phía sau, liền nhanh chân chạy vọt đi, xô ngã vài người. Đương nhiên Vệ Khanh vẫn đuổi theo, liên tục nói: “Chu Dạ, Chu Dạ… cẩn thận…” Cô chạy tới ngã tư đường, vừa muốn băng qua, đèn xanh chợt đổi thành đèn đỏ, đành phải lui lại, mồ hôi ướt đẫm, há miệng thở dốc. Nhìn khắp nơi, định vượt qua đường dành cho người đi bộ, chạy sang phía bên kia. Vệ Khanh nhân lúc cô dừng lại, gắt gao túm lại. Chống thắt lưng, ồ ồ thở dốc, không ngờ cô chạy nhanh như thỏ vậy, sao tính tình lại không thể ngoan hiền như con thỏ chứ?


Vệ Khanh kéo cô lại, cô ra sức giãy dụa, suýt nữa tuột tay, tức giận nói: “Lại đây, có chuyện gì từ từ nói. Đứng ở bên đường cãi cọ, còn ra thể thống gì?” Khoác áo lên vai cô. Cô phẫn nộ đẩy ra, lạnh lùng nói: “Tôi và anh không còn gì để nói nữa.” Trước ngực bị rượu làm ướt, dính dính vào người rất khó chịu, lúc nào cũng nhắc nhở nỗi nhục mà vừa rồi cô phải trải qua, càng thêm khó chịu.


Vệ Khanh thử cùng cô phân tích rõ phải trái: “Chu Dạ, anh biết em chịu oan ức. Nhưng trong tình huống như vậy, anh là ông chủ, là tổng giám đốc của một tập đoàn, chỉ có thể làm như vậy. Không thể giúp em đánh nhau với người ta được, có phải không? Chúng ta không làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, đã là thất lễ, đương nhiên phải xin lỗi người ta, có phải không?” Vệ Khanh nhìn vết đỏ trên má cô, còn đau hơn cả hắn bị đánh vậy, hắn đau lòng chạm tay vào má nàng. Nhưng trường hợp này, hắn không thể vì tình riêng, mà phải vì toàn bộ công ty, hắn cũng có nỗi khổ của hắn.


Chu Dạ nghe xong, giận run người, ý hắn là trách cô không hiểu lễ phép, tùy hứng dính vào gây rối sao? Quát: “Cô ta kiêu ngạo vô lễ như vậy, đánh vợ anh, anh còn bênh cô ta sao? Cô ta mà được coi là khách à? Chẳng liên quan gì tới tôi, có quan hệ mờ ám với anh thì có!”


Vệ Khanh vất vả nhiều ngày, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đã không thể kiên nhẫn như lúc bình thường, nghe cô nói như vậy, sắc mặt trầm xuống: “Chu Dạ, em cũng không còn nhỏ nữa, anh hy vọng em hiểu chuyện, không thể nào cứ nói lung tung như vậy. Em cứ cố tình gây sự, ăn nói lung tung, anh cũng không thể nhẫn nại thêm được nữa!”


Hắn lại nói cô cố tình gây sự, ăn nói lung tung sao? Chu Dạ cắn môi, cố gắng nhịn xuống, nhưng nước mắt không chịu khống chế, giống như đê vỡ, ào ạt tuôn rơi. “Đúng vậy, tôi còn ít tuổi, không có kinh nghiệm, không hiểu biết đến mức để mặc người đàn bà khác và hôn phu của mình mắt đưa mày lại, còn phải ăn một cái tát. Cô ta là cái gì cơ chứ? Dựa vào cái gì mà đánh người xong lại còn có thể thản nhiên cao ngạo như vậy? Có tiền thì giỏi lắm sao? Có thể đổi trắng thay đen, lấy thúng úp voi à? Xấu xa cực độ, không bằng con kiến! Còn anh nữa, anh cũng không tốt đẹp gì, cá mè một lứa, cấu kết nhau làm việc xấu… Trơ mắt nhìn người yêu mình bị người khác đánh, còn có là đàn ông hay không…” giọng nói nghẹn ngào, không ngừng nức nở, nói tới đó dần dần không nói được nữa, òa khóc.


Vệ Khanh nhíu mày, thấy cô khóc đau lòng như vậy, khóc sướt mướt như thế, trong lòng mềm nhũn, thở dài, dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc, đừng khóc… mắng cũng mắng rồi, đã hết giận chưa? Còn đau không? Để anh nhìn xem, anh thổi cho, sẽ không đau nữa…”


Chu Dạ đẩy hắn ra, giận dữ nói: “Tôi không muốn gặp anh nữa! Anh cứ tiếp tục liếc mắt đưa tình với cô ta đi! Dù sao tôi cũng là người cố tình gây sự, ăn nói lung tung… anh lại không hài lòng, mà tôi cũng cứ như vậy, ai bảo anh trước đây có mắt không tròng coi trọng tôi làm gì? Nếu anh có bản lĩnh, chúng ta chia tay! Từ nay về sau không liên quan gì tới nhau nữa!”


Vệ Khanh nổi giận, giận cô không biết nặng nhẹ, quát: “Sao lại nói như vậy? Lời này có thể tùy tiện nói hay sao? Làm ăn trong thương trường, vốn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, em cho rằng chuyện thị phi nào cũng có thể phân rõ trắng đen hay sao? Trước mặt bị người khác sỉ nhục, sau lưng bị người ta đánh lén, bị người khác hãm hại là chuyện bình thường, em không biết anh đã phải nhẫn thế nào đâu. Dù em có oan ức, cũng không thể không biết chừng biết mực, ăn nói lung tung như vậy được!”


Đây chính là do chênh lệch tuổi tác, dẫn tới chênh lệch hiểu biết. Chu Dạ bị một bạt tai, cho rằng là sỉ nhục suốt đời, từ nay về sau không còn mặt mũi nào gặp lại cha mẹ. Mà Vệ Khanh đã lăn lộn bao lâu trong thương trường, có chuyện gì là chưa từng trải qua? Cho rằng cô vẫn còn trẻ con, không đủ trưởng thành, làm việc quá mức xúc động.


Hắn lại còn nói cô không biết nhường nhịn! Chu Dạ đau lòng, oan ức rất nhiều. “Dựa vào cái gì phải nhẫn? Anh cho là nước mất nhà tan, dù thế nào cũng phải nằm gai nếm mật, chịu nhục sao? Tôi là một đứa con gái điêu ngoa bốc đồng đấy, tính nết thất thường, có thù phải trả, cô ta đánh tôi, thì tôi sẽ không để cô ta yên! Cần gì phải nói nhiều lời đạo lý đao to búa lớn như vậy! Tôi không biết bây giờ nhà nước cho phép tự do đánh người cơ đấy!”


Vệ Khanh mệt mỏi nói: “Chu Dạ, em còn chưa tiếp xúc với mặt tối của xã hội, đừng nói là đánh người, ngay cả giết người vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật kia!” Cô vẫn còn trẻ, tính tình ngay thẳng, thị phi đúng sai, phân biệt rõ ràng.


Chu Dạ khiếp sợ nhìn hắn: “Anh nói tôi bị đánh là đáng đời ư?” Vệ Khanh nhức đầu, sao lại không chịu hiểu thế này? Những lời nói ra, tới bên miệng cô lại đổi sang nghĩa khác, hai người hoàn toàn không suy nghĩ cùng một cấp độ. Day day trán, nói: “Đương nhiên anh không có ý này! Đánh vào người em, đau lòng anh, em nghĩ đi đâu vậy? Em nói xem, rốt cuộc em muốn thế nào? Làm loạn thành như vậy, mọi người đều mệt mỏi!” Hắn bị cả đám người chuốc rượu cả tối, mi mắt nặng chịch, cả người đã mỏi mệt không chịu nổi nữa.


Đêm nay cảm xúc của hai người đều không tốt, không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện.


Chu Dạ đứng đầu gió, ngọn gió đêm thổi qua, nước mắt trên mặt đã không còn, khô cạn dính trên làn da, vô cùng khó chịu. Cả tối bị áp bức, khiến cô kiệt sức, chua xót nói: “Anh cảm thấy tôi có thể thế nào? Còn không pahir đã bị người ta đánh chửi, còn phải giả vờ khoan dung nhận tội đó sao? Vệ Khanh, có lẽ ngay từ đầu, chúng ta đã sai lầm rồi.”


Cho tới hôm nay, cuối cùng cô cũng nhận thấy rõ hơn chênh lệch giữa hai người, không phải gia cảnh, không phải tuổi tác, không phải cái gọi là nhân tố bên ngoài, mà là do chính bọn họ. Hoàn toàn không thể hòa hợp, sống cùng nhau mà ngay cả một điểm chung cũng không có, cách biệt nhiều như vậy, cứ cố tình ở chung một chỗ, còn đau khổ hơn! Tâm tư cô vì mơ hồ không xác định được mà càng thêm đau đớn.


Từ xưa tới nay, đòi hỏi môn đăng hộ đối cũng không phải là không có lý.


Vệ Khanh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt trầm tĩnh, nói: “Chu Dạ, anh nghĩ em cần bình tĩnh một chút, anh đưa em về trường. Đừng mở miệng nói chuyện nữa, anh không muốn nổi giận với em.” Hắn cũng cảm thấy phiền chán, nội tâm vo tròn thành một đống, không muốn tình hình chuyển biến xấu hơn, đành phải gác lại, nhịn xuống.


Chu Dạ suy sụp hạ hai vai: “Không được, mọi người cần phải suy nghĩ, không chỉ mình tôi.” Giọng nói u ám, buồn bã, sau đó xoay người: “Yên tâm, tôi có thể tự mình trở về, tôi không hồ đồ tới mức lấy sinh mạng của chính mình ra đùa giỡn.” Không hề nhìn hắn, giơ tay đón taxi, rất nhanh rời đi.


Đêm nay đúng là ác mộng! Cô hi vọng tỉnh lại sẽ không còn Vệ Khanh, cô sẽ lại trở về Chu Dạ ngày xưa, tự tin, ngang ngược, chưa bao giờ phải lo được lo mất, khóc lóc ưu phiền.


Lái xe hỏi cô đi đâu, cô vẫn ngơ ngẩn không nói chuyện. Hung hăng đấm xuống đệm ghế một cái, vì sao cô phải đau lòng, rơi nước mắt? Phì! Hắn không xứng! Tức giận khó tiêu. Thấy ngoài đường có một quán Internet, tùy tiện tìm một chỗ dừng lại, đâm đầu đi vào, định bụng chơi cả đêm.


Đang lúc chơi game đùa giỡn với mấy người trên mạng hăng say, điện thoại vang lên, không muốn nghe, vừa mới nhấc lên, nhìn mới biết không phải hắn mà là Ninh Phi, lười biếng nhấc máy, không có tâm tình nói chuyện. Ninh Phi nghe thấy bên cạnh cô có tiếng ầm ĩ, hỏi cô đang ở đâu, cô thuận miệng nói đang ở ngoài quán nét chơi game.


Ngay lập tức cậu ta phát hiện cô không bình thường, hỏi: “Sao lại không vui như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Bình thường cậu ta gọi điện cho cô, nếu không phải ở công ty thì sẽ ở kí túc, chưa bao giờ muộn như vậy mà vẫn còn ở ngoài đường, không chịu trở về. Chu Dạ cũng không nói dối. “Chỉ không vui thôi.” Tâm tình không vui, ai cũng nhìn ra cả.


Ninh Phi cũng không hỏi, vội nói: “Được, không vui thì không vui. Chơi game cũng chẳng thú vị gì, không bằng chúng ta đi hát kara đi, chơi cả đêm được không?” Cậu ta rất thông minh, biết Chu Dạ không muốn nói, liền không đề cập tới.


Chu Dạ hào hứng, rống to là có lợi cho việc giải tỏa cảm xúc, tốt hơn nhiều so với việc ngồi một mình chơi game. Nói: “Hai chúng ta thôi sao? Em gọi vài người nữa đi cùng đi.” Ninh Phi đồng ý, biết cô muốn nhộn nhịp, nói sẽ mang chục người tới. Lúc Chu Dạ tới Ninh Phi đã cùng với mấy cặp nam nữ khác đứng chờ ở cửa. Thuê một phòng lớn, gọi một đống đồ ăn, còn có cả rượu và nước, đầy ắp một bàn.


Mọi người bắt đầu ca hát. Đều là thiếu niên mười mấy tuổi, quậy tới vô pháp vô thiên, chọn toàn những bài nhạc sôi động, vừa hát vừa nhảy, vừa hú vừa hét, ăn uống lung tung ném khắp nơi, căn phòng giống như trải qua một trận bão vậy, quậy tới mức không còn nhìn ra hình thù nữa. Trong hoàn cảnh như vậy, Chu Dạ sao có thể buồn bực được nữa, đầu ong ong sắp hôn mê, quát: “Ninh Phi, ầm ỹ quá, chị ăn không vào!” Xem ra cô khác biệt hoàn toàn với đám nhỏ này. Đây không phải là hát hò, đây là so xem giọng ai to hơn, khỏe hơn. Cô vẫn còn trẻ, nhưng không thể chịu được sự tr.a tấn lỗ tai như vậy.


Ầm ỹ khiến Ninh Phi không nghe được rõ, sán lại gần hỏi làm sao vậy. Chu Dạ không có cách nào khác, hét to vào tai cậu ta: “Chị phải về, các em cứ chơi đi.” Nhức óc như vậy, tim cô cũng không chịu nổi nữa. Ninh Phi hất đầu lên, môi cô lướt qua má cậu ta, mềm mại thanh khiết, trong khung cảnh mờ tối như thế, khiến cho tim cậu khẽ run lên.


Không có cách nào nói chuyện, hai người đi ra ngoài hành lang. Ninh Phi hỏi: “Vì sao phải đi? Không phải muốn náo nhiệt sao?” Cô khụ khụ mấy tiếng, khàn giọng nói: “Không được, không chịu nổi kích thích như vậy.” Ninh Phi nhíu mày: “Vậy chị trở về làm gì? Có vui vẻ lên chút nào không? Ở lại đi, để bọn họ chơi chán, chúng ta uống rượu, ăn gì đó.”


Chu Dạ do dự một lát, đúng vậy, trở về làm gì, không phải sẽ tiếp tục đau lòng sao? Cô cảm thấy hai má nóng lên, theo bản năng đưa tay lên xoa xoa, đâu chỉ đau ở mặt, dường như ngực giấu sau lớp áo, lớp chăn vẫn bị kim đâm xuyên qua. Cô vì hắn, ngay cả tát cũng phải chịu. Nhưng hắn thì sao, lại để mặc cô ở trong góc khuất lặng lẽ rơi lệ. Cô từng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, tin tưởng tới mức giao chính mình cho hắn, không lưu lại đường sống! Giờ phút này, hắn lại khiến cô thất vọng, hoàn toàn thất vọng…


Ninh Phi thấy cô không nói gì, kéo cô ngồi xuống, bảo mấy người kia giảm âm lượng xuống. Có người đưa micro cho cậu ta, cậu ta nhận lấy, hỏi cô: “Chị không hát à?” Cô nhìn ngọn đèn mờ ảo, một lúc lâu sau hồi phục tinh thần, ảm đạm lắc đầu. “Không, cổ họng đau lắm rồi.” Tâm tình chán nản, có phải say sẽ giải được hết sầu? Ninh Phi bỏ micro xuống: “Chúng ta chơi oẳn tù tì đi.” Hai người ngồi một góc, bắt đầu xòe tay chơi oẳn tù tì. Cậu ta dạy Chu Dạ cách chơi, người nào thua không chỉ bị phạt rượu, mà còn phải trả lời câu hỏi của người thắng.


Lúc đầu, cậu ta thua liên tục, Chu Dạ rất vui vẻ, còn khoe khoang mình thông minh vốn sẵn tính trời, nhanh như vậy đã học được, liên tục ép cậu ta uống rượu, tâm tình vui lên rất nhiều. Ninh Phi cười nhìn cô, liên tục uống ba chén mà không nhăn mặt. Chu Dạ nghĩ nửa ngày, hỏi cậu ta toàn những câu không có gì mới lạ, hỏi bao nhiêu tuổi, trước kia học trường gì, có nghĩ tới tương lai muốn làm gì không, Ninh Phi ngoan ngoãn trả lời.


Đến một lúc sau, Chu Dạ thua dần, tính hiếu thắng nổi lên, không chịu bỏ qua, lôi kéo cậu ta: “Chơi tiếp, chơi tiếp… chị không tin không thắng được em! Mất mặt quá!” Lưỡi cuộn lại, nói không rõ. Ninh Phi hỏi chuyện trong nhà cô, biết cô chỉ còn cha, lại hỏi trước kia có từng hẹn hò với bạn trai nào chưa, vì sao lại ở bên Vệ Khanh, vì sao lại đính hôn. Trên cơ bản, những điều muốn biết đều đã biết, chi tiết thăm dò, ngay cả Lý Minh Thành và Trương Suất đều kể hết cho cậu ta.


Chu Dạ ảo não nói: “Ninh Phi, em chơi xấu, sao chỉ có chị thua?” Ninh Phi nhìn cô uống nhiều rượu, sắc mặt ửng hồng, nghĩ nghĩ nói: “Rượu tôi thay chị uống, nhưng mà phải trả lời thành thật đấy nhé.” Chu Dạ đẩy cậu ta ra: “Không cần… chị có thể tự uống…” Cầm chén lên, ngửa đầu uống cạn, cộp một cái xuống bàn, nằm vật xuống sofa, híp mắt nói: “Em muốn hỏi cái gì? Ưm…” không biết vì sao, sau khi cãi lộn, khóe mắt lại ẩn ận lệ.


Ninh Phi thấy cô nằm xuống, đi tới đỡ cô, giữ vai cô nói: “Vì sao không vui, tối nay đã xảy ra chuyện gì?” Chu Dạ uống say tới mơ hồ, nghe cậu ta hỏi như vậy, lại càng đau lòng, nức nở nói: “Ninh Phi… chị bị người ta đánh… huh u, thế nhưng anh  ta lại còn bắt chị xin lỗi!”


Ánh mắt Ninh Phi lạnh lùng, ôm thắt lưng cô, hỏi: “Đánh ở đâu? Có đau lắm không?” Cô gật đầu: “Đau, đau ở đây…” nói xong, chỉ chỉ ngực mình. Ninh Phi im lặng hồi lâu, lại hỏi cô cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Cô bắt đầu mắng mỏ Vệ Khanh xấu xa, nói hắn mắng cô tùy tiện gây chuyện, nói hắn thấy cô bị người khác đánh, còn ép cô xin lỗi người ta, nói hắn không còn kiên nhẫn với cô… Tủi thân, khóc nghẹn ngào thành tiếng, khóc nức nở không thôi.


Ninh Phi quả quyết nói: “Rời xa hắn đi, chia tay!” Cậu ta không có thiện cảm với Vệ Khanh, hiện tại càng ghét hơn. Chu Dạ “oa” một tiếng: “Nhưng mà chị rất yêu hắn..” cho nên tim mới đau như vậy, cảm thấy hắn không thể tha thứ. Ninh Phi trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Đi thôi, tôi đưa chị về.” Cô cần nghỉ ngơi. Chu Dạ gật đầu, qua quýt lau nước mắt, dựa vào vai cậu ta đi ra.


Vừa ra tới cửa, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Từ trong túi xách lôi ra, thấy vô số cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Vệ Khanh gọi. Vừa rồi ở trong phòng kara, không nghe thấy gì. Cô không định nghe, nhưng thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, cũng hoảng hốt.


Vưa nhấc máy, đã nghe thấy Vệ Khanh rống lên: “Em đi đâu vậy? Sao lại không nghe điện thoại? Vẫn cứ tùy tiện như vậy, giận dỗi rồi chơi trò mất tích, không biết sẽ làm người khác lo lắng hay sao? Tức giận thì có thể giải quyết vấn đề à? Em bao nhiêu tuổi rồi? Đừng có trẻ con mãi như vậy…”


Vệ Khanh nhìn cô ngay cả chào hỏi cũng không nói, cứ nghênh ngang rời đi, nên rất giận. Nghĩ rằng nên dạy cho cô một bài học, để nhớ đời! Nếu không cứ vô kỷ luật như vậy, coi trời bằng vung rồi sẽ thành cái dạng gì? Đều là do hắn qua cưng chiều cô, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn thế nào được cái đó, không chịu nổi một chút oan ức!


Trở lại tiệc rượu, tiếp tục xã giao, cười nói đã khiến chư vị chê cười, chuyện trò vui vẻ, thủ đoạn khéo léo đưa đẩy. Mọi người rất nhanh bỏ qua, đều đùa giỡn nói hôm nay Chu tiểu thư đúng là bị oan, Vệ tổng nên an ủi cho tốt. Rượu quá ba lượt, ngoài mặt Vệ Khanh trấn tĩnh tự nhiễn, bình tĩnh, chờ khi bị chọc ghẹo quá nhiều lại bắt đầu lo lắng, đứng ngồi không yên. Còn không biết cô tức giận thế nào, theo tính tình cô, chỉ sợ gặp chuyện không may.


Lấy cớ có việc về trước, trên đường gọi điện thoại cho cô cũng không có người nghe máy. Biết tính cô, vì thế gọi tới kí túc, Lục Đan nói cô vẫn chưa trở về, hắn càng lo lắng hơn. Theo hướng xe cô đi lúc đó, chính là trở về trường, tại sao nửa đêm rồi còn đi đâu?


Tìm cũng không biết đi tìm ở đâu, mới phát hiện hóa ra mình vẫn chưa biết nhiều về cô. Không biết bạn của cô là ai, không biết tình hình trong trường cô, không biết lúc cô tức giận sẽ làm gì. Đành phải ra sức gọi điện thoại cho cô. Chu Dạ này, đúng là một khắc cũng không để người ta sống yên ổn! Chờ tới khi kết nối liên lạc được, cơn tức đã “phụt” một cái, bùng nổ, hầm hầm mắng lớn.


Chu Dạ đang tức giận, sao chịu để hắn mắng như vậy, rượu tỉnh hơn phân nửa, sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nói: “Ai cần anh lo? Ai là trẻ con? Sao tôi lại là trẻ con? Rốt cuộc tôi đã ngây thơ làm chuyện gì không thể tha thứ nổi? Không cần anh so sánh tôi với trẻ con, so với đám bạn cùng lứa tuổi tôi đều trưởng thành hơn rất nhiều, biết cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Tôi không nghe máy thì làm sao? Chẳng lẽ tôi không có tự do cá nhân à? Tôi tức giận không thể đi ra ngoài giải sầu hay sao? Tôi cũng cần có thời gian yên lặng suy nghĩ. Vệ Khanh, anh đừng có đề cao bản thân quá như vậy!” Không đợi hắn nói chuyện, lập tức tắt máy.


Bọn họ chưa từng cãi nhau to như vậy, Chu Dạ nổi giận mà Vệ Khanh tức không ít. Cô đứng ngoài hành lang ngây ngốc một lúc, mới giật mình nhớ ra Ninh Phi còn đứng bên cạnh, vội nói: “Không sao, chị tự về được mà.” Ninh Phi kiên quyết: “Không sao, không phiền gì đâu. Dù sao chị cũng uống rượu, phải đưa chị về mới đúng.” Đỡ cô lên xe, hỏi cô có cảm thấy không thoải mái hay không, đúng là một cậu trai chăm sóc cẩn thận.


Vệ Khanh nghe một chuỗi lời của Chu Dạ, chấn động không nhỏ. Trong tiềm thức, hắn vẫn luôn coi cô như một cô gái nhỏ, cả đời bao bọc, nghĩ tới những lúc cô cáu kỉnh, giận dỗi lại dễ dàng tha thứ cho cô, dỗ cô, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thẳng vào vấn đề, vì sao cô lại giận. Lần này cũng giống như vậy, cho rằng cô chưa đủ trưởng thành, ở trước mặt mọi người gây gổ với người ta. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, có lẽ chuyện gì cũng có nguyên nhân. Hôm nay, cô ghen tuông, lo lắng cho hắn. Mà hắn lại chưa hỏi qua, vì sao cô lại cảm thấy bất an lo lắng.


Có lẽ trong lúc này, bọn họ nên suy nghĩ cẩn thân, tiến thêm một bước hiểu biết về nhau.


Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, thì tình cảnh trước mắt lại khiến hắn phát cuồng. Một chiếc taxi dừng xuống bên cạnh, đầu tiên là một cậu con trai đi xuống, diện mạo không tầm thường, hắn tùy tiện nhìn qua, chỉ cảm thấy có chút quen quen. Lại nhìn tiếp, ánh mắt liền bốc hoa, Chu Dạ đi xuống, mềm mại ngã vào trong vòng tay cậu trai kia, bước chân lảo đảo, còn vươn tay ôm thắt lưng cậu ta, để giữ thăng bằng, xem ra say không nhẹ.


Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi!
Yêu nhau thì dễ, ở chung thì khó!






Truyện liên quan