Chương 40
Trác Lí đã từng nghe danh ‘Thánh Quang” là “Nơi tiêu tiền” của thiếu gia con nhà giàu. Cô chỉ nghỉ nơi đây là một khu giải trí, sẽ có người chơi cờ, hay uống rượu ngon, hoặc là ca hát đánh mạt chược, nếu như khu giải trí này có bối cảnh hùng hậu, biết đâu chừng còn có phục vụ đặc biệt. Nhưng, khi ánh mắt cô điên cuồng quét ngang một vòng trong căn phòng bao lúc Quý Mạnh Đường dẫn cô đến, thì trong thời khắc ấy cô mới hiểu: thật ra cô, chưa từng trải việc đời rồi. Hay nói rằng: cô quá coi thường tiền trong túi hay thưởng thức của đám thiếu gia nhà giàu rồi, ít nhất là coi thường thưởng thức của Ngũ Khâu Thực.
Nơi này có màn hình LCD cực lớn dán tường, chuyên cung cấp trò chơi điện tử thể thao. Nơi này có nhiều loại Trác Lí đã từng thấy, nhưng chưa từng thấy trò chơi dùng vũ khí thật, đồ vật bừa bộn chen vào tầm mắt Trác Lí, nhưng, cô lại không cảm thấy bừa bộn chút nào.
Quay đầu nhìn trò chơi Quý Mạnh Đường đã bật lên, trác Lí tò mò ngây thơ hỏi, “Nơi này một đêm tốn bao nhiêu tiền?”
“Không biết.” Quý Mạnh Đường ngồi trên ghế tròn bọc da mềm, xoay đầu lại cười hì hì vẫy tay về hướng Trác Lí: “Tới đây, anh dạy em một trò chơi.”
Quý Mạnh Đường dạy Trác Lí chơi một trò chơi tương tự trò CS bắn nhau, trừ dụng cụ bắn ở nơi này là hai cây súng tiểu liên thật khiến Trác Lí xúc động muốn nổ tung ra ngoài, càng làm Trác Lí kinh ngạc là —— trò chơi nơi này lại là Network (Mạng lưới liên lạc), mặc dù bên trong‘ Thánh Quang ’ đều là mạng lưới khách hàng, nhưng, màn hình khổng lồ trước mặt kia, Trác Lí và Quý Mạnh Đường ‘ chiến hữu ’ và ‘ kẻ địch ’ vẫn rất nhiều rất nhiều, điều này cho thấy: người tới ‘ Thánh Quang ’ tiêu tiền thật là không ít.
Trong trò chơi, trên đầu Trác Lí để tên là —— Con Sâu Nhỏ, còn trên đầu Quý Mạnh Đường tên là —— Đầu To Quái Dị.
Trác Lí là người chơi online vui với game, cộng thêm tâm tình uể oải, vì vậy, trò chơi ‘ thách đấu ’ hôm nay rất được cô để ý đến. Mặc dù trò chơi này mô phỏng rất chân thật, súng phải nhắm vào trái tim nhân vật mới có thể một kích tiêu diệt, Trác Lí giết một mạch mất đi nhiều kẻ địch. Cô vừa dùng súng tiểu liên trong tay bắn liên tục, vừa đem hình ảnh tất cả ‘ kẻ địch ’ tưởng tượng thành dáng vẻ của Viên Khởi Lương.
Vì vậy, trong gian phòng chỉ còn nghe thấy tiếng súng ‘đùng đùng đùng đùng’ liên tục truyền đến.
Lúc Quý Mạnh Đường tắt đi màn hình lớn kia, Trác Lí vẫn vẫn chưa hoàn toàn rút thần trí khỏi trò chơi...... Có thể nói, vẫn chưa thể phục hồi tinh thần mà căm giận Viên Khởi Lương.
“Hôm nay em sao vậy?” Quý Mạnh Đường tiện tay để điều khiển ti vi lên bàn trà, vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta chưa bao giờ thấy cô như vậy.
Đột nhiên Trác Lí cảm thấy uất ức, dùng bộ dạng cô cho là dịu dàng nhưng chưa kịp suy nghĩ mà hỏi: “Một người đàn ông đối với một cô gái lúc lạnh lúc nóng như gần như xa tính tình thay đổi thất thường rốt cuộc là vì sao?”
Quý Mạnh Đường ngưng cười, nhưng 2- giây sau, anh ta đã hiểu được tầng nghĩa sâu xa trong nó: cô, đụng phải tình yêu rồi. Trong ấn tượng của anh ta, cô là một cô bé ngây thơ như tờ giấy trắng, lúc điên lên sẽ như con trai, không tim không có phổi, mỗi ngày đều nói với anh ‘ Anh Mạnh Đường, sau này em sẽ gả làm vợ anh nhé ’, anh không để ý. Năm cô học lớp 11, Trác Ý lấy lí do Trác Lí sắp thi đại học ra để ép anh không được dẫn Trác Lí đi chơi nữa nhưng khi đó anh ta lại cảm thấy, còn chưa có người con trai nào khiến Trác Lí bận tâm, cho dù là anh, vẫn không thay đổi. Nhưng mà, bây giờ cô trước mắt anh, đã phá vỡ nhận thức của anh ta.
“Trác Lí.” Quý Mạnh Đường dùng giọng hết sức nghiêm nghị gọi ra họ tên cô, thành công bắt được kinh ngạc trong mắt cô, anh ta thu nụ cười lại, “Em còn nhớ nguyện vọng trong sinh nhật năm lớp mười một của em không, em đứng trước người nhà, nói ra nguyện vọng kia.” Nguyện vọng đó là lúc Trác Lí khẩn trương lo lắng khi đi vào xã hội.
“......” Trác Lí cúi đầu, muốn trốn tránh vấn đề này. Không phải cô không nhớ, chỉ là cô không muốn nói. Không biết vì sao, cô có thể cảm nhận được một nguồn áp lực phát ra từ người Quý Mạnh Đường.
“Em đi toilet đây.”
Cô muốn đi toilet thật, hắt nước rửa đầu, sau đó, dùng suy nghĩ để hiểu biến hóa và suy nghĩ của anh ta. Nhưng mà, hình như cô đã quên, cô không hề biết toilet nằm ở đâu. Điều khiến cô cảm thấy như đưa đám nhất là: dọc theo đường đi ngoài phòng bao không có một bóng dáng của phục vụ.
Đợi đến khi cô tìm được toilet, rồi lại từ toilet về phòng bao, cô nhìn thấy một đám đàn ông đang ồn ào cùng các cô gái lẳng lơ mị hoặc trước sảnh lớn của ‘ Thánh Quang ’. Những người này khiến túi xách mà Quý Mạnh Đường tặng cô bị mắc kẹt chật cứng, mãi đến lúc cô hô lên ‘xin nhường đường’ giữa đám người đông đúc, thì đột nhiên cô nghe được một giọng nói quen thuộc——
“Tôi chấp anh ba tấc!” —— đây là giọng nói của Quý Mạnh Đường.
Anh ta không ở phòng bao sao?
Để xác định giọng nói này phải của Quý Mạnh Đường hay không, Trác Lí đứng im tại chỗ, rất thuận lợi, cô đã nghe tiếp được giọng Quý Mạnh Đường. Phát hiện ra chuyện này khiến bước chân đang đi về phía phòng bao dừng lại, thay vào đó là tiến đến chỗ đám đông, qua mấy phút chen lấn, rốt cuộc trên bàn dài màu xanh lá cô cũng thấy được Quý Mạnh Đường đang cầm đầu cây cơ. Anh ta rất khiêu khích nhìn về một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo T-shirt màu vàng đang đứng bên góc.
Trò bi-da này, Trác Lí cũng biết chơi. Lúc Quý Mạnh Đường bắt đầu dạy, Trác Lí đã sớm là cao thủ. Vốn cô vẫn cảm thấy buồn bực sao nơi xa hoa thế này lại có loại trò chơi đầu đường như thế, nhìn thấy hai bên bàn có nhiều người vây quanh, cô chợt hiểu: Trò bi-da này, sang hèn đều chơi.
Quý Mạnh Đường giơ cán nhìn thấy Trác Lí trong đám người, ánh mắt cô sáng long lanh nhìn cây cơ trong tay anh ta. Mím môi, Quý Mạnh Đường trong tiếng hô vang của các cô gái lẳng lơ mị hoặc, khiến toàn bộ 6 quả bi chạy vào trong lỗ trước khi người đàn ông áo vàng kia đánh.
Bên trong đám người hô vang, có một cái tay đang cầm lon, một bóng dáng màu xám đút tay trong áo khoác đứng trên lầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn một màn dưới lầu.
......
......
Thì ra, anh không thể khiến một giây nào của cô chậm lại.
Nếu như nói Ngũ Khâu Thực khiến Viên Khởi Lương cảm thấy uy hϊế͙p͙, uy hϊế͙p͙ này chỉ giới hạn ở tình bạn, anh còn thấy Trác Lí đối với Ngũ Khâu Thực hoàn toàn không có tình yêu. Nhưng, vậy mà vừa rồi trong đám người hỗn loạn kia cô lại nhìn thẳng về phía một người đàn ông, khiến anh lần đầu chân chính hiểu được hàm nghĩa của từ ‘ tình địch ’, bởi vì, trong mắt cô có anh ta. Từ từ bước xuống lầu, Viên Khởi Lương đột nhiên không khống chế bắt đầu nảy sinh một loại kích động, loại kích động này thúc đẩy anh đi đến một hướng.
......
......
Quý Mạnh Đường không phải là loại người thích đối đầu với người khác, anh ta và chàng thiếu gia áo vàng kia chơi chỉ vì vui vẻ nhất thời. Anh ta chưa từng nghĩ đến, vui vẻ nhất thời khiến anh cả đêm phải chơi thách đấu với người lẫm một giờ đồng hồ.
Trác Lí rất hưng phấn. Mặc dù cô không thích hoàn cảnh ồn ào, nhưng cô lại rất thích nhìn Quý Mạnh Đường tỏa sáng trong đám người, khiến cô khâm phục tài năng biểu diễn của anh ta. Từ nhỏ cô đã biết, Quý Mạnh Đường chơi gì cũng giỏi, chơi gì cũng vượt trội hơn người..., quan trọng là, dù anh ta ham chơi, anh vẫn là một học sinh xuất sắc toàn diện, đối với Trác Lí mà nói, Quý Mạnh Đường, chính là một thiên tài.
Nhưng mà, đấy chẳng qua là cô chưa từng nhìn thấy Viên Khởi Lương ‘ tỏa sáng ’ trước đó.
Đến khi có một cậu thanh niên mang nơ đỏ bước đến mời Quý Mạnh Đường đến một nơi yên tĩnh hơn, Trác Lí theo sát đằng sau. Thêm mấy phút nữa, trước cửa một phòng lớn, cậu thanh niên mang nơ đỏ lễ phép nói với Quý Mạnh Đường: “Xin mời.”
Ánh mắt Quý Mạnh Đường nhìn Trác Lí ý chỉ ‘đi theo anh’, sau đó, dẫn đầu đẩy cửa vào.
Quý Mạnh Đường bước vào cửa với một suy nghĩ rất đỗi bình thường: chỉ là một người kén chọn đối thủ thôi mà, có thể khiến phục vụ lấy danh nghĩa chủ của ‘ Thánh Quang ’ tới mời anh ta, đơn giản chỉ có hai dạng thân phận, một là thiếu gia nhà giàu gia tài bạc triệu, hai là cùng nhà họ Bạch có quan hệ thân thiết.
Sau khi vào cửa Trác Lí cũng cảm thấy vô cùng kì lạ.
Cô không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, lúc vừa bước vào cách cửa đỏ tím kia thì tim cô đập liên hồi, sau đó, trong đầu cô, trước mắt cô, liền không ngừng nhấp nháy hình ảnh người nào đó. Đợi đến lúc cô giương mắt chứng thực cảm giác này, cô cảm thấy: Thật kỳ lạ.
Trong bóng tối, Viên Khởi Lương không thấy được nét mặt Trác Lí, anh lúc này, nghỉ cô có không ở đây
Trong bóng tối, Trác Lí cũng không nhìn thấy mặt Viên Khởi Lương, cô lúc này, đang lặng lẽ siết chặt quả đấm.
Viên Khởi Lương từ ghế salon đứng lên, đưa tay dùng điều khiển từ xa bật đèn, thoáng chốc, trong phòng sáng như ban ngày.
Quý Mạnh Đường giơ tay lên che mắt, mặt không biểu cảm đánh giá hoàn cảnh trong phòng —— trong phòng này trừ một bàn bi-da lớn, còn có một bàn bi-da nhỏ. Anh ta đã bị bàn bi-da nhỏ kia hấp dẫn.
Đến bên cạnh bàn bi-da nhỏ, ánh mắt Viên Khởi Lương đông lại, dùng giọng nói vắng lạnh phun ra bốn chữ: “Bi-da mini.”
Quý Mạnh Đường đã hiểu gật đầu, quan sát tinh tế Viên Khởi Luong thêm một lần, trở về vẻ mặt nhẹ nhõm, “Tôi không biết, thế nên, không thể chơi cùng.”
Lời này vừa dứt, vốn Quý Mạnh Đường nên quay đầu đi khỏi, nhưng mà, khi anh ta nhìn thấy Viên Khởi Lương hơi cúi đầu, ngón cái và ngón giữa nhẹ nhàng bắn ra vài trái bi nhỏ, hai lần như thế tất cả bi nhỏ đều chui vào lỗ, anh ta bất động một lát, ngay sau đó, Trác Lí cũng giương mắt kinh ngạc nhìn tay phải thần kì của Viên Khởi Lương, trong nội tâm lại bị kéo thật sâu: chuyện này...... Đây không phải ‘cách chơi bi’ sao?
“Anh Quý, anh đã chấp nhận lời thách đấu của tôi rồi.” Viên Khởi Lương quay sang bàn lớn bên cạnh, cầm cây cơ lên, dùng giọng điệu hết sức giọng khiêu khích nói: “ Nếu anh Quý đây chỉ biết chơi cái này, vậy tôi sẽ chơi cùng.” Mục đích của anh rất đơn giản: chính là thắng người đàn ông này.
Quý Mạnh Đường hiển nhiên không phải người đàn ông dễ bị khiêu khích, đối với lời của Viên Khởi Lương, giống như anh ta chưa hề nghe qua, ánh mắt vững vàng nhìn chăm chú vào bàn bi-da mini kia, sau đó, mỉm cười nói, “Tôi muốn...... chơi cái này.”
Không hề vòng vo, Viên Khởi Lương chán ghét bước qua Quý Mạnh Đường trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Bộ bi-da Mini này do Ngũ Khâu Thực đem từ nước ngoài về, thú vui của những quả bi nhỏ này là ở: nó tổng cộng có 15 viên, tất cả đều được làm từ thép hợp kim, chơi một lần trên bàn bi-da này rất thú vị. Quả bi này có thể tích nhỏ hơn ba phần hai so với bi thường, cây cơ để đánh cũng ngắn hơn bình thường nhiều. Bởi vì bàn đỡ bi rất nhỏ, nên vị trí để khuỷu tay không có, vì vậy, muốn tìm chỗ tựa để ‘dọn dẹp’ những quả cầu này vô cùng khó, cho nên nhìn tưởng dễ chứ thực ra không dễ chơi.
“Tôi dùng tay.” Quý Mạnh Đường đến bàn bi-da mini, lấy tay sờ lên mặt bàn thì có cảm giác, rất mềm, nhiều sợi lông, bi muốn lăn phải có ma sát rất lớn.
“Vì lý do công bằng......” Viên Khởi Lương chuyển tâm tình, đưa ra một yêu cầu khiến Trác Lí cười đến da gà rơi đầy đất, vô cùng tự nhiên nói: “Tôi dùng tay trái.”
Trác Lí hiu quạnh......
Cô không dám nhìn mặt của Quý Mạnh Đường, bởi vì cô rất hiểu anh ta, anh không sợ người khác khiêu chiến, không sợ người khác khiêu khích, anh ta luôn quang minh lỗi lạc. Nhưng anh cực ghét, người khác nhường mình.
Quý Mạnh Đường quả thật rất ghét người khác nhường. Nhưng mà, suy nghĩ của anh không đơn giản như Trác Lí. Theo quan sát của anh ta, người đàn ông không biết tên trước mặt này, có thù với mình. Anh ta quen biết không rộng, trừ mấy năm đi ở ngoài, hình như không hề có bạn bè. Nếu như nói trên đường gặp kẻ địch, vậy cũng được đi. Chẳng qua trong lĩnh vực buôn bán anh ta luôn giữ một thái độ mẩu mực, đừng nói đắc tội ai, huống chi người làm buôn bán không nhiều, sao có thể có kẻ thù.
“Cảm ơn.” Quý Mạnh dùng vẻ mặt lễ phép đón nhận thách đấu ngoài dự liệu của Trác Lí, sau đó, nhìn Trác Lí với ánh mắt có hồn, cứ thế hai người họ bắt đầu một cuộc chiến kịch liệt lại quái dị.
Trác Lí đứng ở cách đó không xa, nhìn trên mặt Viên Khởi Lương và Quý Mạnh Đường đều toát ra ý chí trai trẻ, đột nhiên cảm thấy thời gian ‘ting’ một tiếng quay lại tuổi thơ. Cô nghiêm túc nhìn vẻ mặt hai người, nhìn động tác của hai người, trong lòng sôi sục.
Nhưng, ngay cả cô cũng không biết mình chăm chú nhìn chính là: cô không phải nhìn động tác của hai người, mà chỉ nhìn một mình Viên Khởi Lương.
Hai người dùng ‘cách chơi bi’ đấu xong một ván.
—— Viên Khởi Lương thắng.
—— Quý Mạnh Đường vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, không có bộ dạng của người thua cuộc.
—— Viên Khởi Lương nhíu mày, mặt mũi lạnh lùng, cũng không chút có dáng vẻ của người chiến thắng.
Ngay lúc Quý Mạnh Đường bước về phía Trác Lí để đi khỏi, thì Trác Lí lại ở đi ngang qua anh ta, đi thẳng chỗ Viên Khởi Lương. Đúng, cô không hề dè dặt thục nữ, cô muốn hỏi anh rõ ràng, cô không muốn vì hiểu lầm mà khổ sở, không muốn trước khi ngủ cứ mãi nghĩ về người đàn ông này, cô không muốn bị mất ngủ......
“Tôi hỏi anh.” Trác Lí đứng ngay trước mặt Viên Khởi Lương, khoảng cách này khiến anh không thể trốn tránh mà chỉ có thể nhìn thẳng cô.
Cô thấy ánh mắt anh, ánh mắt cô trở nên mê muội ——trong đó có cô, “Ngày đó...... ở nơi xem mắt, người đó có phải là anh không?”
Lúc Trác Lí đứng trước anh, dùng anh mắt kiên định nhìn anh thì lúc này Viên Khởi Lương mới tỉnh táo lại: Rốt cuộc anh đã làm chuyện ngây thơ vô bổ gì rồi? Anh dùng thủ đoạn thắng anh ta, thì cô sẽ bỏ rơi người đàn ông đó mà đi theo anh sao?
Bên môi hiện lên một tầng cười lạnh, trong đầu Viên Khởi Lương luân phiên suy nghĩ: chủ trương xem mắt kia, không phải anh không nhìn ra đây chẳng qua chỉ là diễn trò. Khiến anh cảm thấy bất lực mà mệt mỏi vì chuyện xem mắt cũ rích kia, tại sao Quý Mạnh Đường tìm cô cùng diễn chứ? Anh ta có thể trực tiếp đi xem mắt hoặc dùng các loại lý do để cự tuyệt không phải sao? Hoặc anh ta có thể ở bên ngoài khỏi về nữa...... Nhưng,người đàn ông trên mặt luôn có nụ cười đáng ghét đó lại tìm cô...... Trác Lí không nhìn ra, nhưng anh lại thấy rất rõ ràng. Đây là một loại ám hiệu —— ám hiệu nói anh ta muốn kết hôn, nhưng mà, anh ta lại không muốn người kia làm cô dâu, hoặc có thể nói, anh ta dùng việc này để ám chỉ cho cô dâu của mình
Thu lại suy nghĩ sâu xa, Viên Khởi Lương nhạt nhẽo quay về, “Chuyện này có ý nghĩa gì sao?” Vấn đề không ở đây, mà nằm ở lựa chọn của cô, là lúc cô biết được ‘Anh Mạnh Đường’ chọn mình làm đối tượng kết hôn rồi đưa ra lựa chọn.
Trác Lí nổi giận, vì nụ cười không rõ nguyên do của anh mà giận, vì trêu chọc châm chích của anh mà giận, “Tôi nói cho anh biết, chuyện hôm đó anh thấy được...... Nghe được...... Đều không phải......”
“Đều là thật!” Có một bàn tay kéo Trác Lí qua thật nhanh, khiến cô lùi lại mấy bước, bị cưỡng chế cách xa Viên Khởi Lương một khoảng. Trác Lí nghiêng đầu nổi giận, Quý Mạnh Đường kịp thời áp sát tai cô, dùng giọng nói kiên định nói với cô, “Sau này không muốn phải chịu khổ, thì bây giờ hãy nghe theo anh.”
“Anh Mạnh Đường, anh không hiểu......” Trác Lí muốn trốn thoát cai tay đang giữ chặt mình của Quý Mạnh Đường. Núi băng lớn đã hiểu lầm cô đến trình độ này rồi, cô cũng biết, bóng lung ngày đó chính là anh, không thể nào cô cảm nhận sai hơi thở của anh được. Mà bây giờ, cô không hy vọng tình cảnh này làm tăng thêm hiểu lầm của anh.
“Nếu như anh ta không biết chủ động tranh giành em, quý trọng em, vậy thì, anh ta cũng không đủ tư cách có được em.” Lúc nói câu này Quý Mạnh Đường đặc biệt nhấn mạnh, đó là một loại mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Sức mạnh của câu nói này khiến Trác Lí ngừng giãy giụa. Cô dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu rồi lại dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Viên Khởi Lương đang đứng ngẩng đầu ưỡn ngực cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót: Anh ấy sẽ chủ động tranh giành cô sao? Anh sẽ quý trọng cô sao? Tại sao anh không đến hỏi cô? Tại sao anh có thể dễ dàng rời khỏi nhà họ Đường? Tại sao một câu nói anh cũng không muốn nói với cô? Tại sao ngay cả một ánh mắt nhỏ nhỏ mà anh cũng không nhìn cô?
Anh, có yêu cô không?
Quý Mạnh Đường mang theo Trác Lí xoay người, sau đó, rời đi.
Viên Khởi Lương đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, tìm được điều khiển, đưa tay nhấn một cái.
Trong phòng ngay tức khắc tối lại, không ai nhìn thấy vẻ mặt của anh.