Chương 26: Anh bày em học, thế em bày anh gì đây? (1)
Những đứa trẻ như Bạch Băng Tâm hiện giờ, quan trọng nhất là được ba mẹ dìu dắt từng li từng tí, được ba mẹ dạy chữ, dạy tính toán, sau đó sẽ là dạy mình những bài học bổ ích để sau này có thể bước vào trường tiểu học.
Đúng, Bạch Băng Tâm muốn như vậy, nhưng giờ điều cô háo hức hơn nữa là được một cậu nhóc hơn mình hai tuổi dạy một đứa bốn tuổi như mình.
Cô nhóc vẫn còn ngây thơ, không hiểu chuyện nhưng những hành động của cô nhóc này lại khác xa với độ tuổi của mình.
Một cô nhóc cực kì nghịch ngợm cứng đầu!
- Bạch Băng Tâm! - Hoàng Bách Tùng nghiêng đầu nhìn cô nhóc đang cố gắng tập viết từng chữ cái, khuôn mặt dễ thương cau có, cô nhóc đang cố gắng cúi người xuống trang vở, tì mạnh cây bút chì trong tay, cố gắng đẩy nó đi, tiếc là lực dùng quá mạnh, cô nhóc không sao di chuyển được cây bút.
Hoàng Bách Tùng đang ngồi đọc mấy câu chuyện cổ tích, nói thẳng ra là chỉ nhìn sơ qua, khi thấy thái độ không mấy dễ chịu của cô nhóc, cậu cũng không vui vẻ gì.
Nghe tiếng gọi, Bạch Băng Tâm ngẩng người lên, chăm chú quan sát khuôn mặt đẹp trai kia.
- Có việc gì vậy?
Hoàng Bách Tùng chau mày:
- Em đang làm cái gì vậy?
Bạch Băng Tâm tự nghĩ...
Mắt cậu ta có bị chột không?
Nhìn đôi mắt kia xem coi thử có con ngươi nào sắp lòi ra ngoài không?
Lại thử xem có phải cậu nhóc đọc truyện chăm chú quá đến khi nhìn cô lại không thể biết cô đang làm gì?
Đôi mắt cô nhóc lộ rõ vẻ khinh thường:
- Anh không thấy bút trên tay em hả? Cũng không thấy quyển vở đặt ngay trên bàn đây hả? EM ĐANG TẬP VIẾT!
Trông vẻ mặt của Bạch Băng Tâm, anh bật cười, cười thật to:
- Em... Tập viết hả? Có thật là đang tập viết không vậy?
Lườm anh một cái cháy mặt, cô lại cúi đầu xuống chăm chú viết, từng nét từng nét nguệch ngoạc.
- Anh không thấy một đứa trẻ chỉ mới tầm bốn tuổi cầm bút viết mà được như thế này bao giờ chưa? - Bạch Băng Tâm vô cùng đắc ý, thậm chí cô khá tự hào về bài tập viết của mình.
Hoàng Bách Tùng đặt quyển sách dày xuống giường, đi đến chỗ cô nhóc, hơi cúi người nhìn quyển tập viết của cô.
Khuôn mặt cậu nhóc trông có vẻ như đang suy xét, cậu gật đầu:
- Thật là anh chưa nhìn thấy ai viết chữ như em!
Cô nhóc lúc này được anh khen khuôn mặt càng trở nên vui vẻ, cô đấm đấm ngực chuẩn bị khoe tiếp thì anh đã phán một câu như xối nước lạnh vào người cô:
- Chữ em rất xấu!
Một gáo nước lạnh.
- Nét chữ không đều, không đúng nét, cũng không hoàn toàn khớp như vở tập viết.
Một gáo nước lạnh.
- Tư thế ngồi học của em cũng rất tệ.
Thêm axit vào nước lạnh.
- Đầu cúi quá thấp, mắt nhìn quá nghiêng, khoảng cách so với quyển vở quá gần, lưng không thẳng, tay siết quá chặt, độ thả lỏng không có.
Có còn gì để nói thêm nữa không? Bạch Băng Tâm nhìn Hoàng Bách Tùng, trong đôi mắt đó không biết chứa cái gì thối thá nữa, sao có thể châm chọc người ta đến thế cơ chứ?
Nhưng bên ngoài lại chớp chớp mắt:
- Cảm ơn anh đã có lời khen.
Hoàng Bách Tùng thấy rõ trong đôi mắt đen kia tràn đầy tức giận, lại có chút thất vọng, cậu nhóc không đành lòng hắt hủi công sức cả buổi sáng của cô nhóc, khen được một câu thật lòng:
- Nếu so với những đứa trẻ khác thì em viết như vậy là tốt lắm rồi!
Nghe câu này xong, tâm trạng đang vô cùng tức giận của Bạch Băng Tâm ngừng hẳn, từng chút từng chút niềm vui len lỏi vào lòng, cảm giác được người ta khen thật là thích.
Nhất là đối với người như cậu ta!
Cô cảm thấy, mình cần cố gắng hơn nữa, đến lúc đó, cái con người cao ngạo kia chắc chắn phải thừa nhận mà nói rằng: "Chữ em rất đẹp!"
Chỉ nghĩ vậy thôi, Bạch Băng Tâm đã lơ lửng trên chín tầng mây, không để ý cậu nhóc đang nhìn mình chăm chú.
- Em đang nghĩ gì vậy? - Cậu hỏi.
Lúc này, cô mới khôi phục trạng thái mơ hồ, nhìn cậu nhóc.
Bàn tay nắm lấy bàn tay, Hoàng Bách Tùng cầm tay cô điều khiển bút trong người cô nhóc, bắt đầu viết từng chữ một.
Mặt Bạch Băng Tâm đỏ lên, cô tự nghĩ, anh không dùng sức nhiều nhưng vẫn nắm gọn cây bút chì trong tay, vẫn di chuyển cây bút như bình thường, nét chữ không đậm mà nguệch ngoạc như cô mà mang nét vừa phải, đi từng đường mềm mại.
Quả thật nhìn vào trang tập viết của cô, chữ của anh xem là đẹp nhất trong tất cả con chữ mà cô viết.
Hoàng Bách Tùng nhìn khuôn mặt đực ra của cô, cậu nhóc mỉm cười:
- Băng Tâm, em có thể viết rồi!
Cô cắn cắn môi áy náy, lại tiếp tục viết từng chữ, lần này lực cầm bút giảm hơn nhiều so với trước, nét chữ đi cũng mềm hơn.
Bàn tay nhỏ nhắn kia giữ hai bên đầu cô nhẹ nhàng đưa lên, lại thả một bàn tay đặt nhẹ lên lưng giúp cô chỉnh người, nhìn dáng học đã chuẩn, anh hài lòng nhảy lên giường cầm quyển sách cổ tích:
- Em cứ giữ nguyên tư thế đó viết đi!
Bạch Băng Tâm nghe theo, cô cô gắng giữ người mình cứng ngắc như thế, lại cố nặn từng chữ.
Hoàng Bách Tùng đọc được một trang lại đưa mắt lên, thấy dáng người có vẻ gượng ép của cô anh nói:
- Thả lỏng người đi, không cần quá căng thẳng!
Thật lòng... Cô có nghĩ nhiều như vậy đâu?
Bạch Băng Tâm tự an ủi mình, cũng cố thả lòng người, cô lại chăm chú viết bài.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn kia, Hoàng Bách Tùng mỉm cười.
Cô nhóc này... Đôi lúc anh cảm thấy thật sự đáng yêu!