Chương 27: Anh bày em học, thế em bày anh gì đây? (2)
Kỉ niệm đẹp nhất của hai đứa là mỗi khi trời tối, hai đứa sẽ cùng nhau... Trèo lên cây ngắm sao.
Ban đầu Hoàng Bách Tùng và Bạch Băng Tâm vừa mới ăn cơm xong đã chạy nhanh ra ngoài vườn, ngồi ở ghế đá, hai đứa ngồi cười khúc khích như lũ dở.
Nhưng đến sau vì bóng cây che mất bầu trời khiến cho cô nhóc không thể chịu đựng nổi sự bực dọc, nhất quyết muốn trèo lên cây.
- Mới nhỏ mà trèo cái gì! Ở yên đó! - Hoàng Bách Tùng nạt nộ cô nhóc, khiến cho cô cứng đờ người, không biết phải làm thế nào.
Không chịu, mặt cô bắt đầu mếu máo hét to:
- KHÔNG! EM TRÈO! EM MUỐN TRÈO!
Hoàng Bách Tùng bịt chặt tai lại, nhảy xuống bịt miệng cô nhóc, anh khẩn khoản:
- Em lạy chị! Em nghe chị được chưa! Chị im giùm em cái!
Bạch Băng Tâm đang khóc nghe cậu nhóc nói vậy thì cười toe mỏ, đôi mắt đỏ hỏn nhìn cậu nhóc rồi chỉ lên cây:
- Đỡ em lên!
Hoàng Bách Tùng thở dài, cậu bất lực nhìn cô nhóc kia, cũng may cây cô nhóc đòi lên cũng không cao lắm, hơn nữa cũng chắc nên cậu nhóc yên tâm, bàn tay nhỏ nhắn bế cô nhóc cao hơn mình một cái đầu, đẩy người mình ra phía sau dùng sức đưa cô nhóc lên.
- Anh Tùng, anh đừng có sờ mông em! - Bạch Băng Tâm mặt nhăn mày nhó khi Hoàng Bách Tùng đỡ mông cô nhóc lên, vấn đề là lực dùng quá mạnh đến nỗi cô nhóc cũng cảm thấy khó chịu.
Em tưởng anh thích lắm hả?
Mông gì mà còn nặng hơn cả người!
- Ây da, nặng... Nặng quá... - Cậu nhóc cố hết sức đẩy mông cô nhóc lên cao nhưng hình như càng ngày cô nàng càng tụt xuống thì phải, khiến cậu cảm thấy như nghìn sao trên trời đang chĩa vào đầu mình vậy.
- Cố lên, cố lên, cố lên! - Bạch Băng Tâm cố gắng cổ vũ cậu nhóc, chỉ còn xíu xíu nữa thôi là bám được vào cành cây rồi.
Hiện tại trong vườn cây đang diễn ra một loạt hành động tức cười.
Một cậu nhóc mới sáu tuổi đầu đã bày đặt bế cô nhóc thua mình hai tuổi lên cây, vẻ mặt mỗi đứa mỗi khác.
Cô nhóc thì khuôn mặt hăng say ủng hộ cậu nhóc hết mình, còn khuôn mặt của cậu nhóc không nhìn cũng đủ biết là đang đỏ chót, tâm trạng càng căng thẳng khi cô nhóc cứ mỗi lần nói lại rung người lên làm cậu càng mệt thêm.
Ngoài hai nhân vật chính này ra còn có sự góp mặt của các ông bố bà mẹ đang chực ở những góc tối phía trước biệt thự, cụ thể là căn nhà nhỏ.
Bà Nguyễn Lâm Như cùng bà Bích Mai nấp ở chỗ gần bọn trẻ nhất, hai người bắt đầu xì xì xào xào.
- Coi kìa, thằng Tùng nhà em nó còn "men ly" tới mức bế con chị "đu" lên cây kìa, thằng này có khi sau này làm vận động viên cử tạ cũng nên. - Bà Bích Mai lên giọng đầy tự hào khen ngợi con trai mình.
Nguyễn Lâm Như cười cười, lại nhìn con gái mình trêu đùa:
- Có khi sau này... Con gái chị là người cổ vũ con em thi đấu cũng nên!
Hai người bật cười khúc khích.
Bạch Cẩu Thận bị hai người phụ nữ đùn đẩy ra tận đây, lại quay sang nhìn người đàn ông đẹp trai nhưng nhìn như khúc gỗ kia trách mắng:
- Anh không thấy lạnh à?
Người đàn ông kia nhìn Bạch Cẩu Thận, lại nhìn chiếc áo khoác dày cộm trên người mình lắc đầu.
Không hề lạnh! Một chút cũng không!
Bạch Cẩu Thận cắn cắn răng đầy tiếc hận, lại nhìn chiếc áo cộc ngắn cũn cỡn của mình, thật khổ cho ông, chưa kịp chuẩn bị chu đáo đã bị lôi ra đây.
Hai người đàn bà ở phía trước vẫn đang buôn chuyện cười đùa.
Còn ông?
- Ui da, ngứa quá! - Bạch Cẩu Thận đưa tay lên tát vào mặt mình một cái, quái lạ, muỗi à? Sao nó lại xuất hiện ở đây?
Nhìn người đàn ông bên cạnh và hai người phụ nữ kia, trông vẻ mặt họ rất bình thường không giống người khó chịu chút nào, ông rên thầm.
"Tụi bây? Có cần phải nhằm vào tao không lũ muỗi khốn kiếp?"
"Thật là... Chỉ là chuyện của mấy bọn con nít ranh, có cần phải lôi người lớn ra tận đấy rình không?"
Bạch Cẩu Thận đã nói câu đó lúc còn đang ngáp ngắn ngáp dài, đáp lại ông là năm dấu tay trên má.
Nguyễn Lâm Như rất bình thản trả lời: "Con gái chúng ta sau này phải được gả đi, mà nó phải hạnh phúc, muốn nó hạnh phúc phải tìm được người nó yêu, muốn nó yêu ai, thì phải đào tạo ngay từ lúc nhỏ, để nó không thể quên được cái gì gọi là thanh mai trúc mã!"
Nghe nhảm ruồi thật đấy! Bạch Cẩu Thận nghe xong ngoáy ngoáy tai, lại một bạt tai đáp thẳng mặt ông.
Chỉ muốn nói quan điểm của mình thôi mà, có cần phải tàn nhẫn với chồng mình như vậy không?
Bạch Cẩu Thận mếu mặt ngồi co ro một góc, còn người vợ hiền thục của mình lại tiếp tục bàn bạc với mẹ chồng tương lai của con mình, bỏ lại ông với cái người "khúc gỗ" kia.
Cả hai đứa trẻ ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẻ mặt mỗi đứa mỗi khác.
Hoàng Bách Tùng thì người nhễ nhại mồ hôi, còn Bạch Băng Tâm vô cùng thích thú, cứ cười tít mắt cả.
- Oa, cuối cùng cũng lên được đây rồi! - Cô nhóc hét lên.
Qua những cành cây trên kia, sắc mặt Hoàng Bách Tùng đột nhiên đen lại.
"Đệch, đêm nay không có sao. Công sức nãy giờ hóa ra công cốc à?"
Cố gắng nuốt một khối căm hờn vào trong bụng, cậu nhóc mỉm cười nhìn Bạch Băng Tâm:
- Băng Tâm nè, đừng ngắm sao nữa, hai chúng ta chơi trò chơi oẳn tù tì đi!"
Hai mắt cô bé sáng lên:
- Thật à?
Đương nhiên là thật, không lẽ đùa? Cậu nhóc cười khà khà, chỉ có thể lắc đầu.