Chương 23: Ăn no ấm… dậm dật lung tung
Lúc tôi gọi điện thoại cho Tần Mạch thì phía bên kia rất ồn ào, dường như anh đang tham dự một buổi tiệc xã giao nào đó.
Anh nghe xong, không hỏi nhiều chỉ nói công ty anh hiện đang tổ chức tiệc tất niên, bảo tôi cứ đến khách sạn tìm anh rồi cùng nhau về nhà.
Tôi tự nhủ, tiệc tất niên chỉ đơn giản là dùng bữa cơm, uống chút rượu, tôi ở ngoài khách sạn chờ là được rồi. Nghĩ xong cũng không nghĩ thêm, nhảy lên xe buýt một đường tiến tới khách sạn mà anh nói.
Khi tôi tay trái cầm túi đồ ăn vặt, tay phải cầm di động và một đồng tiền thừa sau khi trả tiền xe buýt, chân mang đôi dép vải bông đầu thỏ ngẩn ngơ đứng trước khách sạn, nhận thấy ánh mắt khinh bỉ và kinh ngạc của người gác cửa, tôi liền thức thời thong thả chui vào một góc âm u của bồn hoa ven đường.
Vừa định gọi điện thoại hối thúc thì tôi thấy một đoàn người từ trong khách sạn nối đuôi nhau bước ra, ai nấy đều mặt mày hồng hào, trò chuyện, đùa giỡn với nhau thật phong lưu vui vẻ.
“Ai, đáng tiếc, năm nay giám đốc Dịch vẫn không thành công chuốc say Tổng giám đốc Tần. Thật không biết, người đàn ông lúc nào cũng nghiêm túc như vậy sau khi uống say sẽ trở thành thế nào nhỉ’ Một cô gái mặc áo xanh trong ba cô gái đang tay trong tay đi ngang qua tôi cảm khái nói. Cô khác nghe xong, trêu ghẹo, “Đáng tiếc cái gì, cho dù Tổng giám đốc Tần có say, thì cũng không có phần của cô. Cô tưởng giám đồc Dịch đang giỡn chơi sao, chị ấy đã ba mươi rồi, phải nhanh chân tìm cho mình một mối chứ.Nếu tổng giám đốc Tần say, chỉ có một kết cục…”
“Kết cục gì?”
“Nữ trên nam dưới” Cô nàng buông tay, “Mà cô nghĩ đi nếu chuyện đó xảy ra thì vị trí sếp bà của ta sẽ có người ngồi rồi.”
Các cô gái đi càng lúc càng xa, không còn nghe được họ nói gì nữa, tôi suy đi nghĩ lại thì ra Tần Mạch là thủ trưởng rất có giá nha, từ nhân viên quèn đến cấp quản lý đều có ý đồ với anh. Quả nhiên là người ăn ngay nói thật, anh thật có không ít người theo đuổi.
Đang nghĩ lung tung, số người ra về ngày càng thưa, cuối cùng chỉ còn ba người sóng vai bước ra, Tần Mạch, Lisa, và một cô gái lạ. Lisa đang đỡ cô gái uống say bất biết, thần sắc có chút quẫn bách vì cô nàng kiên quyết túm chặt tay áo Tần Mạch nói: “Eric, năm nay tôi nhất định bắt anh nằm sấp mà về nhà.”
Tần Mạch bình tĩnh gỡ tay cô ta ra, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng thường ngày: “Lisa, hôm nay cô lo cho cô ấy, tôi còn có việc.”
Lisa bất đắc dĩ dỗ dành cô nàng say khướt nọ:: “Giám đốc Dịch, Dịch Tình… Bà cô à, chúng ta đi về nhà nhé… Cô ở chỗ nào?”
“Tôi… Nhà tôi ở thành phố B, về thành phố B đi.”
“Đang mùa tết, không mua được vé, hay chúng ta về nhà cô ở đây nha.”
“Lái xe tới rồi, cô mau báo địa chỉ nhà tôi đi.”
“Cho nên mới nói nhà cô ở đâu?”
“Ở thành phố B…”
Tôi cố nén cười, chờ đến khi Lisa phát điên đưa cô gái kia đi xa tôi mới quay đầu tìm Tần Mạch, nhưng trước cửa khách sạn đã không còn ai, tôi tìm quanh quất thấy Tần Mạch vội vàng rẽ vào một góc của khách sạn, không biết định đi đâu.
Tôi nổi cơn hiếu kỳ bền mò theo, chưa thấy người đã nghe tiếng một người nôn đến tâm can liệt phế. Trong lòng tôi hoàng sợ, rảo bước nhanh qua vừa lúc thấy anh anh đang dựa tường, sắc mặt rất khó chịu đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi vừa định mở miệng gọi anh thì thấy anh ôm bụng từ từ trợt xuống, rõ ràng đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn không rên một tiếng, chỉ lặng lặng móc thuốc cho vào miệng rồi ngồi chờ thuốc thấm. Thấy tình trạng của anh, trong lòng tôi không khỏi chua xót, ẩn ẩn co rút đau đớn.
“Tần Mạch.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, tự mình vịn tường đứng lên. “Ừ, đến đây, chúng ta cùng về” Tuy thanh âm của anh vẫn trầm ổn nhưng tôi biết anh đã say lắm rồi vì anh nói xong câu này thì người lắc lư muốn ngã sang một bên, tôi hoảng hồn vứt mọi thứ trên tay nhào đến đỡ anh, một bên để anh choàng vai, một bên đỡ thắt lưng để anh đứng vững. Cảm nhận sự lạnh lẽo từ thân thể anh, trong lòng tôi bỗng trào lên một cơn giận vô cớ, không tìm được đấm thùm thụp mấy cái vào lưng anh: “Đã đau bao tử còn dám uống như vậy, anh chán sống hay muốn ch.ết đây?” (
Có gì khác nhau đâu?)
Tôi ôm anh không buông tay, thân mình cứng đờ của anh từ từ dịu lại, cằm của anh đặt nhẹ trên đỉnh đầu tôi sau đó quàng tay ôm trọn tôi vào lòng. Tôi thoáng nghe một tiếng thở dài dường như cảm khái cũng dường như là than thở thả lỏng.
Trong vòng tay của anh, mặt tôi càng ngày càng đỏ, tôi nói rành mạch: “Tần Mạch, buông ra.”
Chắc vì rượu nên hành vi của anh cũng không lý trí như thường ngày, anh cọ cọ trên đầu tôi rồi ngã đầu dựa hẳng vào vai tôi nói: “Hà Tịch, em ấm quá!”
“Ấm cũng không thể tranh thủ dê tôi được, buông ra mau!”
“Không buông.”
“À … anh muốn tôi ra tay sao?”
Anh càng ôm chặt tôi, bảy phần bá đạo, ba phần bất đắc dĩ nói: “Buông không được.”
Nét mặt già nua của tôi càng đỏ tợn, vừa định tỏ vẻ e ấp, thẹn thùng sao cho giống con gái một chút thì tôi phát hiện có cái gì đó cưng cứng chọt vào bụng mình, hô hấp của Tần Mạch cũng dồn dập hơn, anh thì thầm bên tay tôi: “Hà Tịch, lâu lắm rồi anh chưa có đàn bà…”
Nghe nói sau khi say rượu, đàn ông rất dễ hưng phấn, Tần Mạch cũng là đàn ông bình thường, tự nhiên…
Nhưng lúc này chúng tôi đang đứng lộ thiên nha, hơn nữa mùi nôn mửa của anh ta còn quanh quẩn xung quanh nữa!
“Anh muốn tôi giúp sao?” Tôi hỏi.
Anh chậm rãi vuốt ve lưng tôi, thanh âm khàn khàn mà gợi cảm: “Nếu có thể…”
Vì thế, tôi liền giúp anh.
Nghe được tiếng kêu đau đớn của anh khi tôi nhéo mớ thịt bên hông anh vặn thành một vòng tròn, tôi nghĩ nghĩ, ngày mai khi tỉnh táo chắc chắn sẽ phát hiện một mảng bầm tím lớn trên eo.
Theo phản xạ có điều kiện, anh xô tôi ra, ôm thắt lưng, đau đến kêu lạnh người, tôi buông tay tỏ vẻ thông cảm: “Đó, không phải anh cũng buông tôi ra sao.” Cơn đau cũng làm anh tỉnh rượu không ít, anh eo, trừng tôi cả nửa ngày, không thèm nói một câu.
“Tôi đi kêu xe, anh đứng đây chờ đi.”
Hộ tống chàng hồi dinh thì đã hơn mười giờ tối, anh chàng tự đi tắm. So với Tần Mạch thì tôi còn rành cái nhà này hơn, nên trong lúc anh tắm thì tôi y như mẹ hiền lụi cụi đi tìm quần áo sạch cho anh thay rồi bắt một nồi cháo trắng, vừa nấu vừa sỉ vả chính mình: Sao mà mình nhân từ dữ vậy không biết!
Tần Mạch quay về phòng ngủ, tôi bưng cháo đứng bên giường kêu khẽ: “Này, ăn chút cháo rồi ngủ, nếu không sáng mai lại đau bao tử nữa.”|
Anh hơi hé mắt, thấy chén cháo trong tay tôi, ngoan ngoãn ngồi dậy húp một hơi cạn sạch. Tôi lấy chén lại định mang đi thì tự nhiên người này giống y như bị giật kinh phong, chồm tới bắt tôi lại, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai còn nghe tiếng chén vỡ, Tần Mạch nằm đè lên người tôi, dùng ánh mắt nguy hiểm đánh giá tôi.
Tôi bình tĩnh hỏi lại: “Anh muốn làm gì đó sao?”
“Em đến là vì đồng ý với anh à?”
Phản ứng tôi hơi chậm một nhịp trước câu hỏi của anh, ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu anh hỏi tôi có đồng ý với lời đề nghị làm bạn gái anh mấy hôm trước không.
Nghĩ ra rồi tôi bình thản nhìn anh đang lẳng lặng chờ câu trả lời rồi hỏi: “Anh thích em không?”
Anh nhíu mày, chần chờ hồi lâu, trả lời có chút mông lung: “Anh không biết.”
“Nhưng sao bây giờ?” Tôi thở dài bất đắc dĩ “Hình như em đã thích anh rồi, mà còn là rất thích nữa.”
Mắt anh sáng bừng, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn dường như nhảy múa trong mắt anh làm tim tôi nhảy loạn, bờ môi chậm rãi vờn qua vờn lại bên tai tôi: “Một khi đã như vậy, chúng ta quen nhau đi.”
“Không cần.” Tôi nói thật bình tĩnh, “Bởi vì em thích anh nên chúng ta không cần ở chung môt chỗ.”
Người anh hơi cứng lại: “Tại sao?”
“Tần Mạch a.” Tôi thở dài nói, “Em biết giải thích cho anh như thế nào đây vì em có cảm giác có nói gì thì anh cũng không hiểu.”
Anh có vẻ không vui khi bị tôi coi thường, chỉ yên lặng nhìn tôi chằm chằm. Tôi thôi nhẹ vào ngực anh: “Quên đi, chờ mai anh tỉnh táo rồi mình nói tiếp.” Tôi vặn vẹo thân mình muốn thoát ra khỏi thân anh.
Anh ôm chặt thắt lưng tôi: “Đừng nhúc nhích.”
“Không nhúc nhích thì làm sao mà ra, anh tránh đi.”
Hô hấp của anh dần dần nặng nề, môi chạm môi, tôi ngây người, ngoan ngoãn nằm yên, tay anh lần mò vào trong quần áo tôi, những ngón tay lạnh lẽo của anh chạm đến đâu đều khiến tôi rùng mình, nổi da gà từng chập. (
Má ơi! Mình làm H mà y như tả truyện kinh dị vậy nè!!!!)
Tôi cố đẩy ngực anh ra, anh tóm chặt hai tay tôi đặt trên đỉnh đầu: “Đã nói rồi, nằm yên….””
“Tần Mạch, không được.”
Anh không để ý đến tôi, dường như đã hạ quyết tâm bá vương thượng cung. Chân tôi giãy đạp lung tung nhưng chỉ trong chốc lát đã bị trấn áp, môi lại kề môi, lần này đầu lưỡi của anh cũng tiến vào dò xét trong khoang miệng tôi, vừa giống như khiêu khích vừa giống như làm tôi ngậm miệng lại.
“Tần Mạch…” Tranh thủ lúc hiếm hoi có thể tách ra một chút, mặc kệ đầu lưỡi của anh còn vờn trong miệng, tôi mơ hồ nói: “Anh phải nhớ rõ nha, tôi có phản kháng đó.”
Anh dường như đang cười: “Ăn no ấm…”
… dậm dật lung tung!!!.