Chương 24: Em dựa vào đâu mà nói anh không thích em
Mặt tôi vừa đỏ vừa nóng đến mức có thể nhúm lửa được, mắt nhắm tịt, miệng kêu tắt đèn.
Anh áp miệng không cho tôi ồn ào, với tay tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, trong bóng tối tiếng thở dốc của tôi và anh càng vang lên nghe rõ mồn một.
Đầu ngón tay của anh nhảy múa trên da thịt tôi, kích thích từng đợt run rẩy
“Tần, Tần Mạch mở đèn, anh mở đèn đi.”
“Đừng ầm ỹ.” Anh vừa nói, vừa cởi bỏ quần áo trên người tôi, ngón tay thon dài vuốt nhẹ một đường từ trên xuống dưới lưng tôi, lực đạo không mạnh không nhẹ khiến cả người tôi cong lên, dường như thoát lực. Tôi cắn răng, thầm nghĩ, người này sao mà khéo tìm được điểm nhạy cảm vậy…
Anh dụi đầu vào gáy tôi, làm như ma cà rồng mà ʍút̼ mạnh vào vùng da trên động mạch chủ trên, không cần nghĩ cũng biết ngày mai tại nơi đó chắc chắn sẽ xuất hiện một trái dâu tây thật lớn.
Giỡn sao, ngày mai chị đây còn vác xác đi làm nữa đấy! nếu để người ta nhìn thấy thì cái mặt của chị biết để đâu.
Tôi ẩy đầu của anh xuống, anh cũng không chống cự mà xuôi theo ý tôi nhích xuống một chút, đến xương quai xanh tì cắn nhè nhẹ.
“Tần Mạch.” Giọng tôi khàn khàn, thở dốc nói, “Sao anh… Sao anh không giống với lần trước vậy?”
Anh gia tăng tốc độ, vừa nhích dần xuống phía dưới vừa hỏi: “Lần trước anh làm sao?”
“Làm ngay… Lần trước, làm ngay, làm nhanh, làm tới luôn…”
Tôi nghe tiếng cười của anh trên người mình, cười sung sướng nhưng vẫn gợi cảm: “Hà tiểu thư. Em đang khuyến khích anh hả?”
“Tần tiên sinh… Anh đã muốn ăn sạch em rồi.”
“Rất ngon. Em thả lỏng một chút.”
Bàn tay vốn đang nắm chặt ra giường của tôi dần buông lỏng rồi hoàn toàn đặt trên lưng anh, ôm anh thật chặt như muốn tìm cảm giác an toàn.
“Anh vào đây.” Mới nửa câu thì thân dưới của anh đã bắt đầu rục rịch.
“Chờ… Đồ cà chớn….” Tôi bị anh làm trở tay không kịp, móng tay hung hăng bấm vào lưng anh nhưng hình như sự đau đớn càng thêm kích thích anh, động tác của anh càng điên cuồng hơn hại tôi sắp tắt thở, không ngừng gọi tên anh giống như ngoại trừ hai chữ Tần Mạch ra thì trong đầu tôi không còn gì khác.
Trong sự rung động, hòa hợp giữa hai thân thể, tiếng rên của tôi càng mềm mại, do hưng phấn ngón chân duỗi thẳng rồi hét to, anh cũng ôm tôi thật chặt và khàn khàn gọi tên tôi. Tất cả âm thanh đó hòa quyện thành một bản nhạc tuyệt vời, quanh quẩn trong đầu rất lâu mới biến mất.
Nhưng đến khi kiệt sức, gió êm sóng lặng, âm thanh đó lại biến thành năm chữ đẫm máu: Không mang bao cao su.
Sau một đêm điên cuồng thì sáng sớm hôm sau đàn bà lãnh đủ. Tôi tỉnh lại, xoay thắt lưng một chút rồi chậm rãi nhắm mắt lại ngủ tiếp. Trong chốc lát, tôi cảm thấy phần giường kế bên mình hơi hẫng một chút, tôi hí mắt ra thì thấy Tần Mạch đã mặc quần áo đi xuống lầu. Tôi xoay trở có chút khó khăn, lôi cái chăn trùm mình lại thật kín.
Làm cách nào đối mặt với anh đây? Tuy rằng hôm qua anh ta có dùng sức để cưỡng ép nhưng tôi cũng đâu có chống trả mà hình như còn nhiệt tình nghênh đón nữa, cho nên chuyện ai ăn ai cũng khó nói lắm.
Nhưng mặc dù tôi và anh đã làm chuyện ấy cũng không đồng nghĩa tôi muốn có quan hệ yêu đương với anh. Tần Mạch vì muốn hoàn thành một nhiệm vụ trong cuộc sống nên cần đến tôi, nếu tôi không thích anh ta thì tốt rồi, giao dịch này thật dễ dàng nhưng oái ăm là tôi thích anh, vậy tôi làm sao mà mang tình cảm của mình ra mà đổi chác, mua bán, vì tình yêu mà có sự toan tính thì nhất định người có tình cảm trước như tôi nhất định không thể toàn thân an lành mà thoát ra, đến lúc đó người bị tổn thương nhiều nhất chính là tôi thôi.
Tôi không thể chơi trò tình yêu vì tôi không thể chịu nổi thi thua cuộc.
Tôi nằm trên giường suy nghĩ miên man, Tần Mạch đã bưng một chén cháo đến.
“Ngồi dậy ăn sáng.” Ngữ khí thản nhiên, không nghe ra cảm xúc gì, giống như là chúng tôi đã là vơ chồng lâu năm và đây là một ngày bình thường trong cuộc sống vợ chồng của chúng tôi vậy.
Tôi muốn giả bộ ngủ cũng không được nữa nên thành thật mở mắt ra, ló đầu ra khỏi chăn, nhìn anh: “Anh đem quần áo lại đây dùm em với.”
Anh cũng không làm khó tôi, nhặt quần áo vất lên giường rồi dọn dẹp cái chén vỡ tối qua. Tôi lò mò mặc áo trong chăn sau đó nâng thắt lưng ngồi dậy. Ngay lúc đó anh đi vào, ánh mắt không dời khỏi cổ tôi, tôi nhanh tay che cổ lại quát khẽ: “Nhìn cái gì, đi ra ngoài.”
Anh cười đắc ý mà trong mắt tôi y như là tiểu nhân được lợi, tôi nổi gân trán sắp sửa mắng người, anh cũng thức thời lui ra ngoài. Tôi sâu sắc cảm nhận việc bị một người đàn ông tìm hiểu tính nết của mình là chuyện khó chịu cỡ nào.
Thừa dịp anh ra ngoài, tôi vọt xuống giường mặc lại quần, xin lỗi tôi không thể tả tỉ mỉ thắt lưng của tôi bị hành hạ như thế nào, mặc quần xong, tôi xoay người chạy ra ngoài thầm nghĩ thừa lúc vẫn còn kiềm chế không sa vào tình cảm với Tần Mạch thì mau nhanh chân bỏ của chạy lấy người, sau đó về nhà đưa số của anh vào blacklist, không dính dáng gì với nhau nữa.
Chạy đến đầu thang, tôi dừng lại, tôi ở đầu trên, anh ở đầu dưới, tôi run rẩy, anh lạnh nhạt.
“Ăn hết cháo chưa?” Anh nhẹ nhàng hỏi giống như không phát hiện bộ dạng muốn bỏ chạy của tôi. Tôi trầm mặc không nói lời nào, định bụng sẽ ngồi xuống nói mọi chuyện cho rõ ràng, anh bỗng dưng lên tiếng: “Trong bếp còn cháo, để anh múc chén khác cho em.”
Cháo trong bếp không phải tôi nấu tối qua sao…Bày đặt mượn hoa hiến phật. Tôi bĩu môi gọi anh lại: “Tần Mạch, chúng ta nói chuyện đi.”
Anh nhíu mày: “Có quan trọng không?”
“Rất quan trọng.”
“Được rồi.” Anh quay lại bàn ăn, ngồi xuống, tôi cũng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn đối diện với anh. Chúng tôi nhìn nhau trong chốc lát, bất tri bất giác ánh mắt giằng co với nhau, nhận thấy không khí đứng đắn dần dần trôi đâu mất, anh thôi không chơi trò đấu mắt với tôi nữa mà nhìn sang chỗ khác “Em định nói gì?”
Tôi đằng hắng một tiếng rồi nói: “Nói thật, Tần tiên sinh, em cảm thấy quan hệ của chúng ta tiến triển hơi nhanh, anh thay đổi thái độ với em đột ngột quá khiến em khó tin được, cho nên em tự hỏi…”
“Em nghi ngờ cũng đúng” anh trong tư thế sẵn sàng tiếp chuyện “Không tin anh là đúng, Hà Tịch, không ngờ em xuất hồ ý liêu cũng thật có lý trí.”
Khóe miệng tôi giật giật: “Anh đang khen em hả?”
“Dĩ nhiên không thể phủ nhận, anh đã có dự liệu nên mới thay đổi thái độ với em.” Anh nói, “Sau việc xảy ra, mẹ đã nói rất nhiều với anh bao gồm cả việc lập gia đình, anh đã ngần tuổi này mặc kệ là trong sự nghiệp hay trong cuộc sống vẫn cần có một gia đình……” Anh dừng một chút, dường như trong nhất thời không tìm thấy từ thích hợp để hình dung.
Nhưng tôi hiểu ý anh, lúc anh cần thì vừa lúc tôi ở cạnh bên nên tôi trở thành mục tiêu của anh. Không thể không nói tốc độ hành động của Tần Mạch rất nhanh, người đàn ông như anh, khi đã quyết định một việc thì chưa đạt được mục đích nhất định không bỏ qua, cho nên chỉ cần một ngày đã quay ngoắt thái độ 180 độ, dù sao đối với anh, vệc quyến rũ một phụ nữ cũng không tốn nhiều công sức lắm, tuy rằng thủ đoạn của anh vụng về đến nỗi làm cho người ta nhìn thấy ghê người. Bất quá tôi còn muốn cảm thánh một câu: trước khi anh muốn quyến rũ tôi thì tôi đã động lòng với anh rồi …
Tôi tiếp lời anh: “Tần Mạch, hôm nay em cũng nói thẳng với anh. Em thích anh nhưng chưa tới mức ch.ết đi sống lại. Đề nghị này nếu anh đưa ra trước khi em thích anh thì không chừng em sẽ thoải mái chấp nhận nhưng hiện giờ thì em không dám bởi vì anh không thích em. Tuy rằng chúng ta bên nhau nhưng em lại không có cảm giác an toàn, em là người hẹp hòi, hơi tùy hứng lại không dám trèo cao mà em lại ghét nhất việc suy đoán, nghi đông nghi tây nên nêu em với anh ở cùng nhau thì em cũng chẳng yên ổn gì cho nên……”
“Hà Tịch.” Tần Mạch ngắt lời tôi. Anh hơi nghiêng mình về phía tôi mang theo một cảm giác áp bách, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, “Dựa vào đâu em chắc chắn anh không thích em?”
Tôi ngẩn ngơ: “Vậy… Anh thích em sao?”
“Đây chính là điểm phức tạp.” Tần Mạch lại tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, hơi hơi nhíu mi, cứ như đang phải đưa ra một quyết định lựa chọn liên quan đến sự sinh tử tồn vong của một nước vậy.
“Em nói đi, em cảm thấy anh đối với em như thế nào?”
Câu này mà cũng dám hỏi… Tôi cắn chặt răng, dằn lòng không mắng người nhưng tức nước vỡ bờ cuối cùng cũng nhịn không được vỗ bàn quát to: “Làm sao em biết anh cảm thấy thế nào, tóm lại trong tình cảnh hiện giờ, chúng ta không được, rã đám đi.” Tôi đứng dậy chạy lấy người.
Tần Mạch chau mày, chồm qua bàn nắm chặt cổ tay tôi, dường như hơi tức giận: “Chưa thử qua sao em biết không thể. ” Anh nói tiếp, “Không thử qua anh nhất định không từ bỏ.”
” Thử có ý nghĩa mạo hiểm, em không thích mạo hiểm.”
” Tại sao không mình một cơ hội.” anh nhìn thẳng tôi, ánh mắt kiên định như nhìn một mục tiêu, “Hà Tịch, vì sao em không thử làm cho anh thật sự yêu em.”
Tôi gỡ từng ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình ra: “Em cho rằng vĩnh viễn anh sẽ không.”
“Đừng xem thường mình.” Anh cũng bỏ tay ra, lùi lại ngồi thoải mái trên ghế “Anh lại thấy em hoàn toàn có khả năng đó.”
Tôi mấp máy định nói gì để phản bác lại nhưng lại bị dáng vẻ của anh dụ hoặc nên nghẹn cả nửa ngày cũng không phun ra được một chữ.
“Em cứ về suy nghĩ lại đi.” Cuối cùng anh cũng tha tôi, tôi như bại binh chạy trối ch.ết ra cửa. Ra đến trước cửa, tôi nghe anh ở trong phòng thì thầm như tự nói, “Tết âm lịch quả thật làm cho người ta tự vấn về cuộc sống của mình đã trôi qua như thế nào …”
Đúng vậy… Bởi vì một tuần nghỉ tết sẽ có đủ thứ người hỏi về cuộc sống cá nhân của bạn. Mà cuộc sống cá nhân của tôi lại hoàn toàn tịch mịch không có người thứ hai!