Chương 15

Ngô Hạo nhìn khuôn mặt Phương Triết, nội tâm như xe lửa “run for the hills” [ ] bam bam không ngừng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Ngô Hạo khẩn trương, dịch dịch mông, che hết màn hình, nhe răng cười cười với Phương Triết: “Cơm xong rồi?”


Phương Triết dời dời mắt, nhìn phía Ngô Hạo: “Ừm, ăn cơm thôi.”
Ngô Hạo không biết có phải do lương tâm tội lỗi của mình hay không, nhưng cậu vẫn cảm thấy khi Phương Triết nhìn mình, ánh mắt kia như hai ngọn đèn sáng trực, khiến cậu không thể nhìn thẳng vào.


Hai người cùng ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ, Ngô Hạo cực kỳ sợ Phương Triết đang ăn đột nhiên đặt đũa xuống hỏi cậu ai là bạn trai ai.
Ai là bạn trai ai linh tinh, kỳ thật nói trắng ra chính là câu nói vui đùa.


Ngô Hạo hồi đó ở ký túc xá đại học cùng mấy người cùng phòng đùa giỡn, cái gì kinh tởm chưa nói bao giờ, tâm can a lão bà a, muốn buồn nôn cỡ nào kêu cỡ đó, trêu chọc nhau mà thôi, không ai để ý.
Nhưng Phương Triết khác biệt.


Còn Phương Triết khác biệt như thế nào, Ngô Hạo lại không rõ, cậu cũng không dám nghĩ sâu thêm.
Ngô Hạo cân nhắc tới cân nhắc lui, bữa cơm này không tập trung ăn lắm, có điều cũng may Phương Triết xem như không thấy gì, không đề cập tới một lời.


Tâm tình Phương Triết tựa hồ không tệ, lúc ăn hiếm khi nói thêm vài câu, gắp không ít đồ ăn cho Ngô Hạo. Ngô Hạo một chữ cũng không nghe vào, ngay cả đang ăn cái gì cũng không rõ, cứ từng ngụm từng ngụm xới cơm vào miệng, ngẫm nghĩ vội vã ăn xong vội vã chạy đi.


available on google playdownload on app store


Phương Triết mãi tới khi bước tới cửa nhà Ngô Hạo vẫn chưa nói gì đặc biệt. Ngô Hạo thí điên thí điên tiễn cậu ta đi, lúc này mới thở phào.


Thở phào chưa được vài phút, Phương Triết lại gọi điện tới cho Ngô Hạo. Ngô Hạo tâm kinh đảm chiến tiếp nhận, sau đó nghe Phương Triết hỏi cậu gần đây có thích ăn món gì không, Ngô Hạo lấy lí do dạo này bận rộn không có thời gian để ăn cơm chung với nhau, Phương Triết ừ, ừ xong không nói tiếp. Ngô Hạo nghe thấy âm thanh hô hấp nhè nhẹ đầu dây bên kia, nghĩ nghĩ, ngốc nghếch bổ sung một câu gặp nhau trên game. Phương Triết trả lời gặp trên game, cúp máy.


Sau đó qua vài ngày, Ngô Hạo trì độn phát hiện, bởi vì câu nói thuận miệng gặp nhau trên game của cậu, Phương Triết liền thật chờ cậu mỗi ngày trên game.


Ban đầu hai người làm nhiệm vụ hằng ngày, như một đối tác lâu năm, bởi vì hai bên đã hiểu rõ đấu pháp thao tác của đối phương, phối hợp tương hỗ đánh quái không chỉ mang tính hiệu quả, mà còn rất thoải mái.


Đầu năm nay nghĩ muốn tìm một cao thủ sát thương mạnh dễ dàng trong game bao nhiêu, thì tìm một đoàn đội tâm hữu linh tê phối hợp với mình thì khó khăn bấy nhiêu.


Ngô Hạo cùng Phương Triết cùng nhau xoát bản nhiều lần như thế, toàn bộ vũ khí cùng phải chuẩn bị kỹ năng gì, rồi chạy tới đâu ngựa nên đứng ở phía nào đều hiểu rõ. Cứ như thế mà tiếp tục, xoát rất thuận lợi.


Ngô Hạo và Phương Triết cùng nhau luyện cấp, nguyên bản đã quen cùng ngốc ở một nơi, nhưng hiện tại tựa hồ có điểm không giống trước.
Mười Hai Đồng Rưỡi của Phương Triết đứng bên cạnh Bóng Đèn Điện của Ngô Hạo, tư thế này như con gà trống đang bảo vệ gà mái của mình.


Ngô Hạo vừa nháy lên vế so sánh này thì sửng sốt hồi lâu, sau này càng nghĩ càng thấy đúng đắn, nhưng cũng không hẳn, Phương Triết tựa như mẹ già của cậu vậy. Ngô Hạo luyện kỹ năng may vá, Phương Triết liền cho cậu vải may, Ngô Hạo luyện nghề mộc, Phương Triết liền đốn củi cho cậu, Ngô Hạo luyện kỹ năng sinh hoạt cần treo câu cá, mồi câu treo không thể tìm NPC mua, Phương Triết nhất định sẽ cho cậu một thùng mới.


Ngô Hạo nhận được đãi ngộ này, một mặt cảm thấy rất hưởng thụ, mặt khác lại cảm thấy vô cùng nhức đầu.


Ngô Hạo nhức đầu là bởi vì cậu nằm mơ, trong mơ có hai giọng nói, như âm thanh trên trời nói không ngừng nói không ngừng sát hai tai cậu. Một bên liên tục vo ve nói Phương Triết là người đàn ông tốt nhất, ong ong tốt nhất đó ong ong tốt nhất đó, đã phạm lần một không thể sai lần hai, một bên thì kiệt lực hô lên, hô cậu bổ nhào lên người Phương Triết đi, ngã đến mặt đầy máu, máu lần trước còn chưa lau sạch, lần này lại tới, có bệnh rồi có bệnh rồi có bệnh rồi, ong ong ong…


Ngày hôm sau tỉnh dậy, Ngô Hạo thấy mình chắc mắc bệnh thần kinh rồi, mí mắt bị muỗi chích hai cái u lên, một trái một phải, vô cùng đối xứng.
Ngô Hạo cụp mí mắt xuống, mạnh mẽ vỗ tinh thần onl game, vừa hạ cánh, liền thấy kênh công hội đang spam, tốc độ kia, hoa cả mắt.


[Ở Đây Có Gấu: Lần này nói đến đây thôi, quyết định như vậy đi, còn có vấn đề gì thì mật riêng anh]
Hùng Thúc!
Thấy lão đại quay về, Ngô Hạo kích động a, đang định chào hỏi với anh ta, liền thấy trên khoảng không game ẩn hiện Lạt bá tập kết, một lóe rồi hai lóe.


【Ở Đây Có Gấu: Từ hôm nay, Tráng Sĩ Xin Dừng Bước cùng Phong Yên kết thành đồng minh, mọi người vi chứng, lấy làm vi thệ】
【Ly Hỏa: Từ hôm nay, Tráng Sĩ Xin Dừng Bước cùng Phong Yên kết thành đồng minh, mọi người vi chứng, lấy làm vi thệ】
36.


【Vây Xem A: Tui vừa nhìn thấy gì!! Khẩn cấp vây xem!! Chiếm chỗ bán XXX, 200w/tổ!! Muốn thì mật ngay!! Không tiếp chém giá!!】
【Vây Xem B: Vãi…】
【Thân Hữu A: WTF… Lão Hùng hai ông gương vỡ lại lành rồi hả (ớ có gì đó không đúng)】


【Vây Xem C: Cái này thật ra là mời đám cưới đi ~~ Hai đại hội trưởng dạo này mất tích nhất định là đi hưởng tuần trăng mật  ╮(╯▽╰)╭】
【Vây Xem D: LS xếp mỗi một chữ ~~ chúc hạnh phúc!!】
【Vây Xem E: Tuyệt vọng đối thế giới không gay sẽ ch.ết… Dù gì cũng chúc hạnh phúc…】


【Thân Hữu B: Mặt chấn kinh – 皿 -.. Thuận tiện chúc hạnh phúc + 】
Ngô Hạo phát ngốc nhìn chằm chằm màn hình, khuôn mặt cũng bị chấn kinh.


Tráng Sĩ cùng Phong Yên tuy không phải đến độ huyết hải thâm cừu bất cộng đái thiên, nhưng vài năm minh tranh ám đấu ngươi ch.ết ta sống cũng nổi lên không ít xung đột, song phương tích oán đã lâu, nhưng hôm nay lão đại hai bên đập tay một phát, nói đồng minh liền đồng minh.


Ngô Hạo đơ đến hơn mười phút vẫn chưa hồi thần lại, vẫn cảm thấy sự việc này thật huyền huyễn, suy ngẫm nửa khắc, không biết lên tiếng như thế nào, liền phát một chuỗi câu hỏi dài qua Hùng Thúc.
Hùng Thúc không trả lời,  Hùng Thúc không nói.


So với kênh thế giới bay đầy trời những câu chúc hạnh phúc, những câu nói xoát ra kênh công hội đều lộ vẻ bén nhọn. Trong công hội có một vị huynh đệ nói thật lòng mình, cậu ấy nói Lão đại, ngày hôm qua còn có người xoay rìu chém xuống ngay đầu hôm nay lại bảo em xưng huynh gọi đệ với hắn, chuyện này em làm không được, nếu chuyện đồng minh với Phong Yên đã định rồi, em chỉ có thể chọn lui hội.


Người bạn nói lời này Ngô Hạo cũng quen biết, chơi người khổng lồ, thành phần ưu tú trẻ tuổi, thời gian gia nhập công hội không sớm không muộn, thuộc lớp mũi nhọn đấu đá tích cực của Tráng Sĩ đối Phong Yên. Nói trắng ra, chính là nhóm người không đồng ý hiệp nghị đồng minh trong thời điểm này. Hiện tại những huynh đệ nhập hội về sau không hề biết những chuyện cũ của Hùng Thúc cùng Ly Hỏa, không giống những người cũ trong công hội ít nhiều có điểm tư giao với Ly Hỏa, lại không giống những tiểu tân nhân không có thực lực mới vào game, hai công hội nổi lên xung đột trên cơ bản đều dựa vào nhóm người này ném đầu đổ nhiệt huyết.


Đại khái, thề sống ch.ết bảo vệ vinh dự công hội chính là nhóm người này, là nhóm có cừu hận lớn nhất đối Phong Yên, có nghi vấn lớn nhất với chuyện đồng minh cũng là nhóm người này.


Hùng Thúc ngày thường là một người trọng tình trọng nghĩa, Ngô Hạo vốn tưởng anh ấy sẽ tạm hoãn việc đồng minh, sau đó sẽ tìm biện pháp bảo tồn sức lực mà mọi người có thể chấp nhận, thế nhưng Hùng Thúc trầm mặc hồi lâu, vô cùng kiên quyết phát ra một câu nói.


[Ở Đây Có Gấu: Chuyện đồng minh sẽ không triệt tiêu, nếu muốn đi anh giữ cũng chẳng được, chẳng qua sau này cùng đò không cùng thuyền, có chuyện thì thẳng thắn lên tiếng, gặp lại vẫn là anh em]


Hùng Thúc ngày đó quay lại tuyên bố thông tin kết minh, ngày đó bảy người ra đi, ngày tiếp bốn người đi, sau này lại lục tục lục tục đi thêm vài người, thống kê có mười sáu người giang hồ tái kiến. So với Tráng Sĩ, Phong Yên càng thảm liệt hơn chút, ước tính khoảng 1/ người chọn rời khỏi, việc này đối Phong Yên quý hồ tinh bất quý hồ đa mà nói quả thật là một tràng tai nạn. Qua lần trọng sang này, công hội bài danh hàng đầu trường kỳ ở Server Phong Yên lần đầu tiên im hơi lặng tiếng.


Lăn qua lăn lại, lăn ra cái lưỡng bại câu thương, cái gì vậy trời!
Ngô Hạo liên tục tự hỏi vấn đề này trong lòng, không có kết quả, đành phải đi hỏi Hùng Thúc. Khi đó phong ba đồng minh vừa qua, Hùng Thúc cuối cùng có thời gian phản ứng với Ngô Hạo, câu trả lời nói không rõ ràng, lên voice chat.


Ngô Hạo lục lọi nửa ngày mới đào ra cái tai phone biến mất thật lâu, đeo vào, lên voice chat trước kia thường dùng, vừa vào mới phát hiện không chỉ riêng cậu và Hùng Thúc, Trứng Gà và các anh em trong hội cũng ở.


Hùng Thúc điều chỉnh âm lượng, nói: “Người đủ rồi, anh bắt đầu nói, ừm…Trước kia anh A một đoạn thời gian, lúc đó dính phải vài chuyện, anh muốn chuyển đổi tâm tình, liền chơi vài game khác, sau đó…” (A có lẽ là trong AFK)


Hùng Thúc nói ma ma chít chít, nửa ngày vẫn chưa vòng tới điểm chính, Ngô Hạo đang cảm thấy khác thường, bỗng nhiên nghe thấy Hùng Thúc eh một tiếng, rồi sau đó vang lên rè rè rè rè một trận, an tĩnh hồi lâu rồi lại lên tiếng, giọng nói chuyển đổi.


Giọng nói kia nhã nhặn lịch sự, thập phần ngắn gọn nói sáu chữ: “Chúng tôi ở cùng một chỗ.”
Chú thích
[ ] Run for the hills: [….thật ra bạn được chữ này là nhờ Google Translate = =]


“Run for the hills” nghĩa là: khi ai đó thật sự muốn thoát khỏi một tình huống hay một mối quan hệ một cách nhanh chóng, họ “run for the hills”, dạng như lên một ngọn đồi cao hơn thì sẽ an toàn hơn. Thông thường là khi bạn sợ hãi thứ gì đó hoặc sợ sự cam kết, giam giữ.
E.g: ”I told her I loved her, so she ran for the hills.”


“Every time she asks me to come over, I freak out and run for the hills.”
(Theo Urban Dictionary)






Truyện liên quan