Chương 16
Ngô Hạo ngừng vài giây mới nhận rõ, người nói chuyện nọ là Ly Hỏa, sau đó sửng sốt. Những người khác cũng bị chấn động như dự đoán, không nói lời nào. Cả kênh chat an tĩnh độ mười giây, sau đó không biết vị nhân huynh nào yếu ớt phun từ kẽ răng một câu vãi, tiếp theo là thanh âm vãi vãi vãi liên tiếp.
Giọng nói Hùng Thúc lần thứ hai truyền tới tai nghe: “Sự việc chính là như thế, anh em chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, chuyện này không nghĩ giấu giếm mấy chú, có người không tiếp nhận được, cảm thấy không tự nhiên định rời khỏi công hội cũng không sao, sau này có chuyện thì hô một tiếng, mọi người vẫn là huynh đệ.”
Kênh chat lại yên tĩnh, sau đó Trứng Gà biếng nhác quăng ra một câu: “Mặc kệ anh chứ, anh cũng không phải vợ của em, em quản anh cùng một chỗ với ai.” Hùng Thúc rống lên tiếng cút, lập tức có người cười ra tiếng, không khí từ đó thoải mái một chút, sau đó mọi người đều bảy mồm tám miệng bức bách hỏi hai người rốt cuộc thông đồng với nhau khi nào.
Ngô Hạo yên lặng nghe bọn họ trêu chọc nhau, nhất thời không đuổi kịp tiết tấu, lén lút gõ Trứng Gà: “Bọn họ thật ở cùng một chỗ”
Trứng Gà phớt lờ trả lời cậu sáu dấu chấm.
Ngô Hạo nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy sau này xưng hô Ly Hỏa thế nào? Hùng tẩu…?”
Trứng Gà trả lời ngắn gọn: “Ngược lại.”
Ngô Hạo khi đó không hiểu được, đánh thêm mỗi chuỗi hỏi qua, Trứng Gà không để ý tới cậu, nhưng Ngô Hạo rất nhanh tự mình tham ngộ.
Ngô Hạo tham ngộ bởi vì một chuyện, ngọn nguồn chuyện này bắt đầu từ khi Hùng Thúc nói với cậu một câu.
Hùng Thúc nói, đã lâu không tụ lại, cuối tuần này có rảnh thì ra gặp mặt nhau đi, hét lên với Trứng Gà, chỗ cũ.
Ngô Hạo đẩy cửa tiệm cơm, từ xa liền nhìn thấy Hùng Thúc đứng dậy, cầm theo chai bia vọt tới tiếp đón cậu. Ngô Hạo ứng một tiếng, theo con đường quen thuộc chậm rãi ngồi xuống cái bàn kế bên cửa sổ, vừa nhấc mắt lên liền bắt gặp Trứng Gà đang nghiêng thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, nâng cằm cười cười với cậu.
Ngô Hạo, Trứng Gà cùng Hùng Thúc đã sớm bộc lộ với nhau. Thành phố Ngô Hạo sống là B thị, Hùng Thúc công tác ngay tại đây, năm đó Trứng Gà đậu đại học ở vùng ngoài, khu đại học vừa lúc chính là B thị. Quả thật là duyên phận, ba kiếm khách của Tráng Sĩ cùng nhau gặp mặt tại B thị, báo tên thật lẫn nhau, tán gẫu cả ngày vẫn dựa theo thói quen mà gọi tên trong game. Ba người thường thường đi cọ cơm, mấy ngày Tết gặp gỡ đã sớm quen mặt, lần này tới Ngô Hạo vẫn tưởng hẹn nhau như trước, kết quả đã nhầm lẫn, bất ngờ thấy bên cạnh Hùng Thúc có một người đàn ông đang ngồi.
Gương mặt người nọ rất tú khí, an an tĩnh tĩnh ngồi đó, mang theo một vài cuốn sách. Ngô Hạo trộm liếc mắt nhìn, hai người vừa vặn đối mắt với nhau. Người nọ đứng lên, vô cùng lễ phép vươn tay về phía Ngô Hạo, tự giới thiệu: “Lục Hồng.”
Ngô Hạo đứng dậy bắt tay anh ta, vừa rời tay, người nọ ôn hòa cười cười: “Cậu nếu thích có thể gọi tôi là Ly Hỏa.”
Bữa cơm này, bốn người từ tám giờ tối uống tới mười hai giờ đêm. Thời gian sắp tan Trứng Gà triệt để ngủ trên đống đồ ăn, Hùng Thúc miệng lưỡi lớn nói không ngừng với chậu cây phát tài, người chưa gục ngã chỉ còn lại Ngô Hạo cùng Lục Hồng.
Ngô Hạo không say đến bất tỉnh nhân sự thuần túy là vì trong tâm có chuyện nên không uống vội vàng, Lục Hồng là tửu lượng lớn. Người uống say có thể ca hết một bài ca thiếu nhi, người không uống say phải phụ trách dọn dẹp đống bề bộn. Lục Hồng đỡ Hùng Thúc ra ngoài, Ngô Hạo thì kéo Trứng Gà thật vất vả chạy đi gọi taxi, đỡ người lên xe, báo địa điểm cần đến cho tài xế, rồi mới trả tiền, lúc này mới xem như là tống tiễn thật sự. Bên này vừa đi, Lục Hồng ôm Hùng Thúc cũng vừa đi.
Mới vừa rồi tất cả mọi người ngồi đều không chuyện gì lớn xuất hiện, nhưng đứng một hồi, Ngô Hạo mới phát giác, Lục Hồng nhìn nhã nhặn lịch sự, bộ dáng mong manh gió thổi bay, lại có thể nâng được Hùng Thúc 1m không chút mệt nhọc, đơn luận cái đầu, Lục Hồng cao gầy ngược lại lại mạnh mẽ hơn.
Ngô Hạo lúc này mới trì độn suy nghĩ cẩn thận, cái ngược lại của Trứng Gà, mang ý như thế nào.
Taxi nửa đêm không dễ kiếm, ba người đợi nửa ngày mới thấy một chiếc tới, Lục Hồng mang theo người to lớn hành động không tiện, Ngô Hạo liền nhường lại, Lục Hồng cũng không từ chối, nói cảm ơn rồi nâng Hùng Thúc lên xe.
Ngô Hạo còn lại một mình, dứt khoát ngồi xuống lề đường, chậm rãi chờ xe.
Ngã tư đường đêm khuya vắng vẻ trống không, thỉnh thoảng có xe chạy vèo ngang qua, Ngô Hai hai mắt vô thần nhìn điểm nào đó ở phố đối diện, hơi choáng váng mà ngồi, trong não hải luôn nghĩ tới hình ảnh Lục Hồng đỡ Hùng Thúc đi, cánh tay ôm thắt lưng anh ta.
Thời điểm chợt liếc mắt một cái nhìn thấy Lục Hồng, vân đạm phong khinh trên mặt Ngô Hạo nứt toát ra như động đất cấp tám, chủ yếu là dư âm do hai ngày trước chứng kiến thấy sáu chữ tuyên bố gọn gàng kia vẫn chưa tan, hôm nay lại thấy phiên bản người thật của hai người. Kỳ thật trên bàn cơm khi nãy, Hùng Thúc và Lục Hồng không có chuyện gì, nhưng khi hai người cùng nhau ngồi xuống, không khí liền khác hẳn người khác.
Mắt thấy người ta đều đã tu thành chính quả, bản thân mình vẫn chưa đâu vào đâu, Ngô Hạo có chút mất mác, chậm rãi hồi tưởng những chuyện cũ rối loạn, nhớ tới lần yêu thầm dại khờ của mình, nhớ tới khuôn mặt thiếu niên của Phương Triết xoay động trong nắng.
Bia trong dạ dày không ngừng trởmình, luồng men say thừa dịp toàn bộ chảy lên não. Đại não Ngô Hạo dưới tác dụng của cồn hồi lâu, sau đó bỗng dưng khơi thông —— Kỳ thật sự việc không phức tạp như cậu nghĩ, chỉ cần một câu nói thôi.
Ngô Hạo lấy di động ra, kéo tên phương Triết, cũng không quản bây giờ đang mấy giờ, trực tiếp gọi tới, sau vài âm hưởng, giọng nói Phương Triết vang lên: “Alo?”
Ngô Hạo mơ mơ màng màng gọi tên Phương Triết.
Phương Triết nói: “Sao vậy?”
Ngô Hạo ngốc nghếch cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Tớ nói với cậu một chuyện a.”
Phương Triết nghe thanh âm bên kia không đúng lắm, nghi hoặc nói: “Cậu uống bia?”
“Không có không có, làm gì mà say, cậu đừng ngắt lời, tớ nói với cậu một chuyện.”
“Cậu không ở nhà? Đang ở đâu? Tớ đi đón ngay.”
“Eh… Cậu đừng ngắt lời, tớ nói với cậu a, tớ thích cậu.” Ngô Hạo dừng dừng, lại thật tâm bổ sung thêm một câu, “Thích rất nhiều năm.”
Phương Triết di động bên kia nhẹ nhàng thở khí, không nói chuyện.
Ngô Hạo nghe thấy câu thoại mình nói tiếp theo, đôi môi phát run bày tỏ ra: “Tớ, chúng ta quen nhau đi.”
Phương Triết trầm mặc thật lâu, mới trả lời lại: “Cậu uống say.”
Chút nhiệt khí do uống say mang tới thoáng chốc lạnh lẽo, Ngô Hạo chôn mặt trong đầu gối, tay cầm di động buông xuống, đang định ấn cúp máy, Phương Triết đầu bên kia phút chốc nói một câu.
Ngô Hạo nghe được, nhưng không rõ ràng, cậu đem di động sát vào bên tay, hoang mang nói: “Cái gì?”
Tiếng Phương Triết lập tức trở nên rõ ràng, anh chậm chậm nhắc lại một lần: “Chúng ta không phải đã cùng một chỗ rồi sao.”
38.
Phương Triết khi mới ba tuổi đã biết một câu thành ngữ bốn chữ, thanh mai trúc mã. Ba ba Phương gia khi ấy giải thích cho đứa con trai nhỏ bé của mình như thế này —— hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm thật tốt, giống như cha và mẹ con vậy.
Phương mẹ năm ấy chính là đại mỹ nữ nổi danh ở vùng lân cận, Phương ba lại là người thường mặt đại chúng, Phương ba lại cưới được Phương mẹ, rất nhiều người nói rằng, đây là phúc khí tu được mấy đời, chính là mượn ánh sáng của thanh mai trúc mã. Mỗi lần có người nói như thế, Phương ba liền ôm thắt lưng của Phương mẹ, cười đỏ cả mặt lên.
Phương Tiểu Triết một bên túm ống quần của cha mình, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nở rộ của cha, ẩn ẩn ước ước nghĩ, thanh mai trúc mã a, quả thật là thứ vật thật tốt, lâu lâu có thể ôm, cùng ăn cùng chơi, sau này lớn lên lấy về nhà làm vợ, còn có thể mặt đối mặt hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn. Thứ đồ tốt của cha mình mình cũng phải có. Phương Tiểu Triết thật nghiêm nghiêm túc túc chuyển một vòng, ánh mắt lập từng dừng trên người Ngô Tiểu Hạo đang theo đuôi mình.
Phương Tiểu Triết nhéo nhéo cánh tay của Ngô Tiểu Hạo, lại xoa xoa tóc của cậu ta, cuối cùng mân mân cái miệng ừm một tiếng, rất giống tuyên bố nói rằng: “Lấy cậu đi.” sau đó hai tay bẹo má Ngô Hạo, cong miệng lên, Muah một cái, hôn trên miệng Ngô Hạo.
Có lẽ là từ khi đó bắt đầu, Phương Tiểu Triết liền nghĩ, mình phải cùng Ngô Tiểu Hạo một chỗ, Ngô Tiểu Hạo cũng rất nên cùng mình một chỗ.
Tín niệm này kiên định nhiều năm, mãi đến khi hai người tốt nghiệp cấp 3, Ngô Hạo triệt để cắt đứt liên lạc với cậu.
Phương ba đã nói, của con thì chính là của con, người khác không lấy đi được.
Một ngày nào đó, Phương Triết đăng nhập game, Mười Hai Đồng Rưỡi xuất hiện, gia nhập tổ đội, xoát phó bản hằng ngày. Trong phó bản bỗng có người đứng trước mặt cậu, nói một câu không chút khách khí.
[Bóng Đèn Điện: Cướp tiền?]
Lại là một ngày nào đó, Ngô Hạo ngồi trước màn hình, nghiến răng nghiến lợi gõ bàn phím, nói với người khác, tao là nam nhân của anh ta.
Ngô Hạo là người của Phương Triết.
Là người của mình chính là của mình, người khác không lấy được, cậu ấy chạy cũng không thoát.
Rất nhiều năm sau này, Phương Triết cùng Ngô Hạo không còn trẻ nữa, bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, có vui vẻ, có không vui vẻ, nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là… bọn họ vẫn cùng một chỗ, nâng tay lên liền chạm vào nhau.
Rất nhiều năm sau này, phong quang của game XX không còn, mỗi khi nhắc tới tên XX, đám con nít đều khuôn mặt mờ mịt, có hơi mơ hồ bảo rằng hình như em đã nghe nói qua. Chỉ có những người thế hệ trước nhắc tới lại hứng thú, cảm thán một câu, XX sao, đó là một game rất khá. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là… chỉ cần đăng nhập vào game, dưới bầu trời chủ thành, đứng bên cạnh Bóng Đèn Điện nhất định là một Mười Hai Đồng Rưỡi.
Bất quá đây đều là chuyện về sau, ở cố sự này, XX vẫn phồn vinh, biệt nữu thụ Ngô Hạo vẫn còn trẻ, còn có thể vào lúc hơn nửa đêm chạy lên lầu, sau đó gõ cửa nhà Phương Triết.
Kiệm lời công Phương Triết vẫn kiệm lời như thế, đứng ở cửa im lặng nhìn Ngô Hạo cong thắt lưng hổn hển thở gấp.
Ngô Hạo thuận khí lại, từng bước tiến lên nắm lấy cổ áo Phương Triết, tức giận rống lên: “Cậu phải nói rõ ràng cho tớ biết! Chúng ta khi nào cùng một chỗ hả! Cậu rốt cuộc có hiểu tớ nói cùng một chỗ chính là mang ý gì hay không?”
Phương Triết nhìn Ngô Hạo một cái, bỗng nhiên vươn tay ra, chế trụ gáy sau của Ngô Hạo, gương mặt sát tới, hôn lên.
Răng môi tương giao, một lát sau, Phương Triết buông Ngô Hạo ra, đạm nhiên cười: “Chính là ý này.”
———Toàn văn hoàn———