Chương 6: Ngậm ngọc
Thương Huyền bị làm lại ngất đi lần nữa, Kỳ Mặc đành phải dừng tay, thay hắn tẩy rửa sạch sẽ trọc dịch trong cơ thể, ôm lấy hắn, hôn hôn lên người hắn vài cái, rồi mới ôm người ra khỏi hồ tắm. Trở lại trong phòng, Kỳ Mặc ném Thương Huyền lên giường, đôi tay xấu xa sờ loạn từ trên xuống dưới, tới tận khi Lãnh Thu bước vào phòng, mới dừng tay, rũ chăn che xuân sắc trên giường lại.
“Không cần dùng cơm đâu, đại thiếu phu nhân của các ngươi còn đang nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà, công tử từ sáng tới giờ chưa ăn gì cả, tiểu nô lo lắng công tử sẽ đói…”
Lãnh Thu bưng đồ ăn còn nóng, mặt lộ vẻ khó xử.
“Sao ngươi không nói sớm? Đưa đồ vào đi.”
Hôm qua,Thương Huyền bị y đưa về từ Hoàng Phủ, đến bây giờ cũng đã qua vài canh giờ, Thương Huyền một hạt cơm cũng chưa ăn vào bụng. Kỳ Mặc thật muốn chặt đứt hai tay mình, tại sao mình lúc nào cũng chỉ ham mê sắc dục và ghen tuông như vậy chứ?
“Sắc mặc công tử kém quá.” Lãnh Thu dọn bữa ăn lên xong, nhìn lên đầu giường, ngữ khí lo lắng nói.
“Gọi lão Tam đến đây.”
Kỳ Mặc nhìn khuôn mặt tuấn nhã không hề có chút huyết sắc nào của Thương Huyền, mày nhíu lại thành một đường, xốc chăn lên, bàn tay dán lên ngực Thương Huyền, đưa linh lực vào cơ thể hắn. Lãnh Thu làm việc rất nhanh nhẹn, mời lão Tam tới rất nhanh, lão Tam chỉ mới bước chân vào phòng, liền rũ tay áo xoay người rời đi, Kỳ Mặc vội vàng đuổi theo.
“Tam đệ, đã đến đây rồi, sao không vào xem cho đại tẩu một chút đi?”
“Hừ, một tiểu đạo sĩ, cũng xứng làm đại tẩu của ta? Đại ca, thường thức của ngươi càng ngày càng tệ.” Lão Tam lạnh giọng hừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Làm càn!”
Đối mặt với sự giận dữ của Kỳ Mặc, lão Tam đột nhiên cười như không cười, vẻ mặt còn mang theo sự tức giận, làm cho khuôn mặt của hắn bình thường vốn âm trầm quỷ mị lại có thêm vẻ diễm lệ, ánh mắt vốn giống như nước lặng, cũng mang theo lực hấp dẫn chói mắt, khiến cho y trong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt.
“Dù sao cũng không ch.ết được.”
Lão Tam lạnh lùng phun ra mấy lời này, không hề phản ứng lại nữa, trong chớp mắt liền biến mất trong tầm mắt một cách kì quái. Kỳ Mặc thấy hắn lạnh lùng như vậy, không còn cách nào khác, vội vàng vào lại trong phòng xem tình hình Thương Mặc. Lãnh Thu nâng Thương Huyền từ trên giường ngồi dậy, phủ thêm quần áo cho hắn, lại đặt bát cơm trước mặt hắn.
“Ta không đói.” Thương Huyền thản nhiên nói, rũ mắt, thoạt nhìn không còn chút tinh thần.
“Lui ra.”
Kỳ Mặc cho Lãnh Thu lui xuống, chậm rãi tiến tới chỗ Thương Mặc, Thương Mặc tuy rằng trên mặt không có cảm xúc gì, thân thể trong nháy mắt lại căng thẳng, tay cũng nắm thành quyền, tựa hồ đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó. Vẻ đề phòng đó lọt vào trong mắt Kỳ Mặc, lại vô cùng khả ái.
“Tiểu Huyền…”
Kỳ Mặc vừa mới đến bên cạnh giường, Thương Huyền đột nhiên hành động, tung một chưởng tới trước ngực y.
“Thanh Vân đạo uy!”
Chưởng này đánh vào giữa ngực Kỳ Mặc, hắc yêu hồ bị đánh bay ra sau vài thước, ngã vào bàn, đĩa sứ đựng thức ăn rơi xuống, mảnh vỡ văng đầy đất. Tim Thương Huyền đập mạnh như đánh trống, thấy hắc yêu hồ trên mặt đất vẫn không hề nhúc nhích, vội vàng chỉnh lại quần áo, đứng dậy đạp cửa phòng chạy mất.
Một chiêu “Thanh Vân đạo uy” này, vừa mạnh vừa nhanh, một chưởng như vậy nhất định tổn hại đến nguyên thần, dù là hắc yêu hồ tu hành ngàn năm, bị hắn đánh trúng ở cự ly gần như vậy, cũng không thể lông tóc vô thương.
Hắn tuy rằng trẻ tuổi, thật ra đã tu hành đến đầu kì “Tích Cốc”, không ăn vài bữa cũng không thành vấn đề. Hắn ngất đi trong hồ, tỉnh lại rất nhanh, chỉ là vì muốn hắc yêu hồ thả lỏng cảnh giác, nên mới tiếp tục duy trì bộ dáng suy yếu kia.
Nhưng eo và chân quả thực bủn rủn đến lợi hại, khiến hắn thả chậm tốc độ, hắn phải mau chóng rời khỏi đây thôi.
“Tiểu Huyền bảo bối nhi, ngươi thực sự là… khiến cho vi phu vô cùng bất ngờ.”
Trong nháy mắt, tiếng nói trầm thấp mang theo tiếu ý của Kỳ Mặc vang lên, khí tức phun trên cổ hắn. Hắn chưa kịp phản ứng, đã bị ôm vào trong lòng hắc yêu hồ, kéo lại vào phòng ném lên giường.
“Bích Ngọc!”
Trên mặt đất hỗn độn như vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã được thu dọn sạch sẽ, nhìn không ra chút dấu vết, Thương Huyền âm thầm kinh hãi, mà thần sắc Kỳ Mặc vẫn như thường, càng khiến hắn kinh ngạc hơn.
Một tiểu thị đồng mặc áo lụa màu vàng nhạt, mi thanh mục tú đi tới, hơi khom người lại cúi chào họ.
“Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân.”
“Đem thứ kia tới đây.”
“Vâng.”
Thương Huyền có dự cảm không tốt, Kỳ Mặc ngồi cạnh giường, mặt ôn hòa cười tươi nhìn hắn, động tác lại thô lỗ mà xé áo ngủ trên người hắn.
“Nếu nương tử không cần dùng bữa, vậy chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian, cùng nhau chơi đùa đi.”
Kỳ Mặc thổi nhẹ một hơi trên ngực Thương Huyền, đầu nhũ mẫn cảm rất nhanh đã cứng lên, y dùng miệng ɭϊếʍƈ lên, ngậm lấy chỗ thịt nhỏ kia ɭϊếʍƈ láp, sau đó dùng lực cắn, để lại dấu răng.
“A!” Thương Huyền bị đau đến kêu ra tiếng, mày nhíu lại.
“A, phản ứng thật đáng yêu.” Kỳ Mặc nhẹ nhàng nói, ngữ khí vô cùng ôn nhu, ɭϊếʍƈ lại ɭϊếʍƈ lên chỗ hồng hồng đáng thương kia.
Tiểu Nhị tên là Bích Ngọc kia cầm theo một cái hộp gỗ trở về, cung kính trình lên trước mặt Kỳ Mặc.
“Tốt, lui hết ra đi, ta không gọi đến, ai cũng không cho tới gần.”
“Vâng.”
Bích Ngọc lại cúi người, ngẩng đầu, hai mắt đối diện trời xanh, lộ ra nụ cười bí hiểm, nhếch môi rời khỏi phòng.
Kỳ Mặc mở hộp gỗ ra, dùng vải lụa hồng bên trong cột hai tay Thương Huyền lại, khiến hắn thẳng eo quỳ trên giường, lại cầm một bình cao có mùi thơm ra, lấy một phần cao ra, đưa vào huyệt Thương Huyền. Cuối cùng, y lấy dương cụ bằng ngọc ra, xoa cao xung quanh, tách hai cánh mông Thương Huyền ra, nhắm dương cụ ngọc cắm vào ngay huyệt khẩu.
“Không…. Không muốn….”
Thứ bằng ngọc kia có phần thô dài, chiều ngang ít nhất ba ngón tay, làm cho nội bích bên trong huyệt khẩu hoàn toàn lộ ra, cảm giác trướng đau làm cho Thương Huyền sợ hãi vô cùng. Kỳ Mặc cũng không ngừng tay, vẫn đâm từng tấc dương cụ ngọc vào cơ thể Thương Huyền, tận đến khi hoàn toàn nhét vào, liền vỗ cái mông cong kia vài cái, thấy huyệt khẩu co rút lại, nuốt dương cụ ngọc càng sâu.
“A……”
Dương cụ ngọc chạm đến chỗ sâu bên trong, kích thích ƈôи ȶhịȶ của Thương Huyền sung huyết cương cứng lên. Lúc này Kỳ Mặc cầm một cái vòng bạc pha ngọc ra, lồng vào gốc ngọc hành, khiến cho hắn không phát tiết được.
“Bào bối nhi, dương cụ ngọc bên trong này, ngươi trăm ngàn đừng làm nó bị trượt ra. Không thì…… Ta liền kéo ngươi ra ngoài phòng, trước mắt đệ đệ muội muội của ta thượng ngươi, coi như là huynh trưởng chỉ bảo dạy dỗ chúng.”
Kỳ Mặc ôm trọn mông Thương Huyền, cắn cắn hôn hôn lên trên, ngón tay dán lên da thịt hắn, để lại từng dấu tay, xoa nắn hai cánh mông kia, để lại hồng ngân. Y nhìn thấy tiểu huyệt gắt gao nuốt dương cụ ngọc kia vào, bên tai lại là tiếng than nhẹ khó chịu nức nở của Thương Huyền, hạ thân lập tức sưng lớn cương lên, hận không thể rút dương cụ ngọc ra, dùng thương của bản thân ra trận, dùng ƈôи ȶhịȶ giáo huấn hắn.
“Ưm…..hừ….”
Thương Huyền không dám hoài nghi lời Kỳ Mặc nói, hắc yêu hồ hẳn đã bị hắn chọc giận hoàn toàn rồi, chuyện vô sỉ gì cũng có thể làm được, chỉ có thể cắn chặt mông lại, tránh cho thứ đó trong cơ thể rơi ra.
“Tối nay về lại thượng ngươi.”
Kỳ Mặc không dám ở lâu, đứng lên đỡ gáy Thương Huyền hôn hắn một hồi, liền rời khỏi phòng ngủ.
Cao trong cơ thể Thương Huyền tan chảy, uốn lượn chảy xuống dọc theo đùi, dương cụ ngọc càng thêm trơn trượt, vài lần thiếu chút nữa bị đẩy ra ngoài cơ thể, Thương Huyền phải sử dụng lực ngậm chặt huyệt khẩu, khéo léo ngậm dương cụ ngọc trong cơ thể. Theo động tác của mông hắn, nội bích co rút lại, ngọc thể trong cơ thể hắn dễ dàng trượt vào trong, mỗi lần đều chạm đến chỗ sâu, mang theo một hồi khoái cảm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trên người Thương Huyền một thân mồ hôi, mái tóc đen óng dính sát trên người. Đằng trước không được phát tiết, khoái cảm ở huyệt bốc lên đầu hắn, khiến hai chân hắn phát run, phải chịu đựng sự tr.a tấn kinh khủng.
“ưm….. hừ…..”
Kỳ Mặc lại xuất hiện trước mắt hắn, thần chí Thương Huyền đã mê ly, hai mắt ẩm ướt sương mù, khóe mắt đỏ bừng, bộ dáng thật đáng thương.
“Bỏ….. bỏ nó ra ngoài…..”
“Không được.”
Kỳ Mặc ung dung ngồi bên mép giường, giơ một bàn tay lên âu yếm trên thân thể trần trụi kia. Da thịt Thương Huyền giờ phút này cực độ mẫn cảm, một chút nhiệt độ đến từ tiếp xúc thông thường cũng có thể khiến cho thân thể hắn có phản ứng mạnh mẽ, huyệt càng run đến lợi hại, đằng trước càng trướng, càng khó chịu, khao khát phát tiết mãnh liệt.
“A….. hừ ưm….. hừ a….”
Thương Huyền thở hổn hền, thân thể run rẩy lợi hại, dương cụ ngọc trong cơ thể bị tràng bích nuốt càng sâu, không ngừng ma sát mạnh vào hoa hạch sâu thẳm, khoái cảm làm người hắn nóng lên, làm cho hắn tựa như muốn tan vỡ.
“Bỏ ra đi…… xin ngươi…. Hừ…..ô…..”
Hai hàng lệ chảy dọc theo gò má hắn, Thương Huyền chỉ có thể lại lần nữa yếu ớt cầu xin sự giải thoát. Kỳ Mặc nhăn mày, tay càn quấy phía sau Thương Huyền, ngữ khí ôn nhu hỏi.
“Lần sau còn dám nữa không?”
Thương Huyền bất lực lại yếu ớt lắc đầu, đồng ý lung tung rất nhiều điều kiện mà hắc yêu hồ đưa ra, cuối cùng, Kỳ Mặc rốt cuộc rút dương cụ ngọc từ cơ thể hắn ra, cũng tháo vòng ngọc trên thứ đó của hắn ra, trong nháy mắt từng đợt bạch tinh phun ra, thấm ướt bụng Thương Huyền.
Kỳ Mặc trèo lên giường, quỳ phía sau Thương Huyền, cởi quần áo mình ra, đỡ lấy dục vọng đã sưng lớn, một tay ôm lấy eo Thương Huyền, cắm ƈôи ȶhịȶ vào sâu thật sâu trong tiểu huyệt, nhanh chóng ra vào mạnh mẽ. Trong tiểu huyệt một màn trắng mịn dẻo dính mềm mại, Kỳ Mặc ra vào thực thuận lợi, ôm chặt lấy eo Thương Huyền, cắm vào rút ra kịch liệt.
“A……a…..ưm hừm….a”
ƈôи ȶhịȶ nóng như lửa bừa bãi ra vào trong cơ thể, thân thể lại khao khát bị ƈôи ȶhịȶ kia ma sát càng hung hãn thêm một chút, vào càng sâu thêm một chút, thỏa mãn dục vọng bị trêu đùa mà nảy sinh. Eo Thương Huyền không tự chủ mà lắc lư, phía sau nghênh tiếp lực mạnh va chạm, hắn thở hổn hển, tay bị cột chặt trên đầu cũng nắm chặt lại, tố cáo khoái cảm của thân thể.
“Có phải còn sướng hơn vật ch.ết kia không? Bảo bối nhi….”
Kỳ Mặc ngậm lấy vành tai hắn, nỉ non bên tai hắn, Thương Huyền từ từ nhắm chặt hai mắt lại, khẽ gật đầu. Kỳ Mặc thỏa mãn với câu trả lời của hắn, giữ lấy eo mông của hắn đâm vào thật nhiều lần, cảm giác tiểu huyệt kịch liệt co rút lại, bao bọc lấy y gắt gao chặt chẽ.
“Tiểu Huyền…… nương tử……. thích ch.ết ta…..ngươi có thích không, hả? Thích hay không?”
Hắc yêu hồ cắn lên cổ hắn, hỏi vấn đề khiến hắn xấu hổ và giận dữ muốn ch.ết, nhưng hắn không nghĩ được nhiều như vậy, gật đầu lung tung, thân thể chìm đắm trong cảm giác thỏa mãn, một lần lại một lần xâm nhập đem đến khoái cảm ngập đầu hắn.
“Bảo bối nhi, ngươi nghe xem, có phải cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của ngươi bị ta làm đến kêu nhóp nhép không, đúng là hảo bổng, có phải không nào?”
“Ưm a…..a….. hừ…..đúng…… đúng là…..hảo bổng….. hừ….a…….a.a…a”
Thương Huyền giơ hai tay bị trói lên cao ôm lấy cổ Kỳ Mặc, dựa thân thể sát rạt người y, cọ xát lên xuống. Hai tay Kỳ Mặc đều giữ lấy eo hắn, đưa đẩy eo mình, mạnh mà hữu lực cắm sâu, tiếng nước ɖâʍ đãng phát ra từ tiểu huyệt ướt át vang lên, cao phun tung tóe, làm cho chỗ giao hợp biến thành hỗn độn vô cùng.
“Tiểu Huyền……ngươi thật chặt…..”
ƈôи ȶhịȶ của Kỳ Mặc vẫn nhanh chóng mà mạnh mẽ đè ép điên cuồng, giống như đang giã dược, không ngừng cắm vào rút ra. Xoay lưng hắn lại, khiến cho ƈôи ȶhịȶ đổi hướng ra vào, ma sát trong tiểu huyệt run rẩy kia, ma sát làm cho hắn khó nhịn được mà kêu ɖâʍ.
“A A…..ưm….a…..a…….ưm..a…..”
Phân thân Thương Huyền lại dựng đứng lên, mật dịch làm thấm ướt gốc, theo cái lắc lư của chủ nhân nó mà đong đưa trong không trung. Kỳ Mặc lấy tay cầm ngọc hành xoa nắn lên xuống, thân thể Thương Huyền vặn vẹo càng lợi hại, không biết là chống cự hay hùa theo, tiểu huyệt dùng lực co rút thật chặt.
“Ha…..nương tử……ngươi muốn kẹp ch.ết ta sao…….đúng là cái mông lợi hại…..mới dạy một chút đã ɖâʍ đãng như vậy……”
“Hừ….ưm……ưm…..a”
Mông tự động khép chặt, muốn níu giữ ƈôи ȶhịȶ đang rút khỏi cơ thể lại, Kỳ Mặc chống trả bằng cách nhắm ngay hoa hạch sâu bên trong mà dùng lực đâm vào, Thương Huyền ôm chặt cổ y, miệng phát ra tiếng rên rỉ xin tha thứ.
“A…..a..a…..ưm…a.aa không được….ô……tha cho ta…..tha cho ta…..hừ…..ưm”
“Đứa nhỏ ngoan, lần sau đừng như vậy nữa.”
Kỳ Mặc đưa tay tách lấy đùi Thương Huyền ra, để hai chân đang quỳ của hắn mở ra càng rộng, ra vào lần cuối thật mạnh mẽ.Thương Huyền lắc đầu, không chịu nổi mà cao giọng rên lên, khoái cảm mạnh mẽ tẩy trắng mọi thứ trong đầu, thân thể cơ hồ bị nghiện, trong tiểu huyệt lại càng nóng đến kì lạ.
“A a a….”
Huyệt co rút kịch liệt, gắt gao bao lấy ƈôи ȶhịȶ Kỳ Mặc, Kỳ Mặc gầm nhẹ bắn tinh dịch nóng bỏng vào cơ thể hắn, xông thẳng vào tiểu huyệt.
Cao trào qua đi, cả người Thương Huyền thoát lực, thần trí không thể hồi phục năng lực suy nghĩ, chỉ tựa vào người Kỳ Mặc thở hổn hển, nước mắt trong suốt thoáng xuất hiện trên khuôn mặt tuấn nhã của hắn. Kỳ Mặc rút ra, cởi dây trói hai tay hắn, Thương Huyền liền vô lực ngã xuống giường, cuộn tròn thân thể, ôm chặt chăn gối, nức nở không ra tiếng.
Kỳ Mặc đổ ra giường với hắn, nằm đối diện hắn, ôm lấy thân thể hắn, hôn lên nước mắt của hắn, nở nụ cười ác độc.
“Bảo bối nhi, ngươi trở về không được nữa rồi. Thân thể của ngươi, càng ngày càng ɖâʍ đãng.”
Thương Huyền nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với nụ cười tươi rói trên mặt hắc yêu hồ.