Chương 7

Thương Huyền ngủ không yên ổn lắm, lúc hắn thức nói không nhiều, lúc ngủ đương nhiên lại càng yên lặng hơn. Kỳ Mặc chỉ chống tay dưới đầu, nằm nghiêng cạnh hắn, nhìn dung nhan nhíu mi khi ngủ của hắn, nhìn một lúc lâu sau cũng cảm thấy buồn cười, thò tay phe phẩy trước mũi hắn, sau đó sờ lên mặt hắn.


Mâu quang trong mắt Kỳ Mặc ôn hòa, các đệ đệ muội muội của y đến mấy trăm năm rồi cũng chưa từng được nhìn thấy ánh mắt này, nhưng hẳn là Thương Huyền có nhìn thấy cũng sẽ không cảm kích. Hung hăng cắn hôn lại xoa xoa đầu người trong lòng, là ai rung động đây….. Kỳ Mặc thầm cười giễu bản thân, vỗ về khuôn mặt tuấn tú nhưng gầy gò kia, cảm giác trong tay thật mềm, da thịt toàn thân hắn giống nhau, đều làm cho y thích đến không nỡ buông tay.


Thế nhưng…… gầy, gầy quá.
Kỳ Mặc dọn dẹp mấy thứ hỗn loạn kia đi, nhúng khăn vào nước ấm lau người cho hắn, thay đệm chăn cẩn thận, đứng dậy ra cửa phòng, đi thẳng tới phòng của lão Tam.
“Tam đệ, đại ca đến chỗ ngươi lấy thuốc chữa thương.”


Lão Tam lười biếng dựa trên tháp đọc sách, mái tóc tuyết trắng xõa tung trên giường, quần áo màu trắng xộc xệch trên người, lộ ra lồng ngực rộng lớn cùng đôi chân dài. Nghe thấy tiếng y bước vào phòng, lão Tam mới bố thí ánh mắt, chuyển tới chỗ y, trong đôi mắt khép hờ tựa như có hai luồng ánh mắt như ma trơi, ngay cả đại ca hắn nhìn thấy cũng phải phát run.


“Bị thương ở đâu?”


Kỳ Mặc kéo vạt áo bên trái của mình ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Linh lực của y thâm hậu, cho dù bất ngờ không kịp phòng bị một sát chiêu của Thương Huyền, thì cũng không bị thương đến nội tạng bên trong, chỉ lưu lại dấu vết của chưởng đặc trưng cho phái Thanh Vân. Mà tuổi Thương Huyền còn trẻ, một chiêu Thanh Vân đạo uy cũng có thể lưu lại chút dấu vết trên người y, cũng thật sự là xuất sắc.


available on google playdownload on app store


Lão Tam xuống giường đi tới, đến trước mặt y, nhìn ngực y một lát, đột nhiên giơ tay phóng ra một chưởng. nhưng chưởng này không lưu lại dấu vết, Kỳ Mặc trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, dưới chân cũng chỉ lảo đảo nửa bước lui về sau.
“Ngươi làm gì vậy?”


“Ta không trị thương ngoài da.” Lão Tam nở nụ cười âm trầm, tựa hồ rất hứng thú. Kỳ Mặc nghĩ hôm nay đầu mình nhất định là bị dính nước rồi, mới bước vào phòng Tam đệ lấy thuốc. Lão Tam chuyên về y dược cổ độc, nhưng quy tắc của hắn có chút kì quái, ví dụ như thấy người sắp ch.ết không cứu, người bị giết ch.ết mới cứu, bị thương ngoài da không cứu, bị đánh thành tàn tạ mới cứu. Đáng thương mấy người thương tàn ốm yếu trong lục giới, ngóng chờ tìm tới cửa xin hắn chữa trị, đều bị lão Tam chơi đùa đến ch.ết đi sống lại.


Lão Tam xoay người cầm lấy bình sứ đựng rượu thuốc trị nội thương ném cho y, sau đó dùng ống tay áo thật dài che mũi.
“Ngươi hôi ch.ết đi được, ra ngoài.”
“Đợi đã, Tam đệ, cho ta ít thuốc cho vết thương bị rách da, đại tẩu ngươi hắn….”


Không chờ y nói xong, lão Tam đã một cước đá y ra khỏi phòng, “rầm” một cái đóng cửa gỗ lại.
“Lại nổi cơn điên!”


Kỳ Mặc đứng dậy từ trên mặt đất, nhíu mày nhìn chằm chằm cửa phòng lão Tam. Y làm đại ca sao có thể thất bại như vậy, hở một cái liền bị đệ đệ đá, ngay cả nói cũng không để y nói xong, bọn họ rốt cuộc có phải là huynh đệ đã hơn năm trăm năm nay không?


Trong phòng lúc này truyền ra tiếng lão Tam vừa làm gì đó vừa cười to, Kỳ Mặc run rẩy, quyết định sau này để Bích Ngọc tới lấy thuốc là được. Ngày hôm sau, Thương Huyền tỉnh lại, phát hiện Kỳ Mặc không ở trong phòng, gần đó cũng không có tiểu thị nào hầu hạ, lập tức liền muốn ngồi dậy xuống giường bỏ đi. Hắn cố sức đứng dậy, trên cổ lập tức có cảm giác bị một lực mạnh kéo lấy, khiến trọng tâm của hắn bị lệch đi, ngã lại trên giường.


Hắc yêu hồ thế mà….. thế mà xích hắn lại!
Thương Huyền ngồi xổm dậy, một chưởng bổ về phía đầu giường, định bổ gãy ván giường gỗ, lưng đột nhiên chợt lạnh, cổ tay liền bị bắt lấy.
“Tiểu Huyền, nếu ngón tay xinh đẹp này của ngươi bị thương, vi phu sẽ rất đau lòng nha!”


Kỳ Mặc bắt lấy cổ tay hắn, kéo đến bên môi, há miệng ngậm lấy một ngón. Ngón tay bị ʍút̼ ɭϊếʍƈ mạnh, tiếng nước bọt chụt chụt tình sắc như thế, Thương Huyền nhất thời cảm giác mặt nóng lên, lại không có chút sức nào kéo tay thoát khỏi, tựa như khí lực đều bị hút hết qua ngón tay rồi.


Mặt Thương Huyền đỏ bừng, mắt khẽ hé mở tựa như lúc nào cũng muốn rên lên, nhưng hắn đều cố nhịn xuống. Mỗi ngón bên tay trái của hắn đều bị Kỳ Mặc ɭϊếʍƈ qua một lần, rồi sau đó cúi người xuống áp sát hán, cúi đầu hôn từng nụ lên thân thể run rẩy, mỗi lần hôn liền vang ra tiếng vang “chụt”.


Ôn nhu như vậy hiển nhiên khiến cho Thương Huyền không chịu đựng được, hắn thậm chí không biết nên phản ứng thế nào, tựa như bị đốt bởi một đám lại một đám lửa, nơi nào bị hôn qua đều trở nên nóng bỏng như lửa đốt.


Đột nhiên, hắc yêu hồ cắm một ngón tay vào bên dưới hắn, thần chí mới hồi phục của hắn lại giãy dụa, tiếp đó, hạ thân bị ngậm vào bên trong khoang miệng nóng ướt, đầu ong một tiếng, thân thể hắn liền nhũn ra, cảm giác mơ mơ hồ hồ.


Đêm qua tiểu huyệt ẩm ướt mềm mềm mới bị dương cụ ngọc chơi, rất nhanh hai ngón tay đã có thể chui vào dễ dàng, Kỳ Mặc vừa dùng ngón tay ra vào sau huyệt Thương Huyền, vừa nắm lấy ngọc hành của hắn ngậm vào miệng lấy lòng. Thương Huyền ôm lấy đầu y, đẩy không ra, lắc mông né tránh miệng y, miệng ưm ưm a a, đôi chân dài vùng vẫy, cọ trên giường nệm, cuối cùng tiết vào miệng y.


Kỳ Mặc không chút kiêng kị nuốt ngọc dịch vào, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, rút ngón tay ra, kéo quần áo của bản thân ra, tách đôi chân dài kia ra hai bên, ép trên giường, hạ thân liền trực tiếp tiến vào trong.
“A!”


Tiểu huyệt đột nhiên bị cắm mạnh vào, nội bích co rút mạnh, kẹp chặt ƈôи ȶhịȶ của Kỳ Mặc, cảm giác tê dại cũng vì vậy mà vọt thẳng lên đại não. Kỳ Mặc khoan thai chậm rãi, mới bắt đầu đưa đẩy hạ thân ra vào, tiểu huyệt bên dưới mềm mại bao bọc lấy dục vọng của y, ra vào không chút khó khăn, người bị y đặt dưới thân chỉ có thể kéo lấy chăn đệm mà xé rách, chịu đựng sự xâm nhập của y.


Thương Huyền từ đầu còn cố đè nén tiếng rên rỉ, theo động tác của y lại càng cố gắng chống đối lại, nhưng rồi đôi môi đỏ mọng ướt át kia cuối cùng cũng chịu phun ra lời làm cho y càng hưng phấn và thỏa mãn.
“A…a….a….ưm…..”


Kỳ Mặc đè hai chân đang muốn khép lại của hắn, trong căn phòng lớn tận tình ra vào, tiểu huyệt bị ƈôи ȶhịȶ kịch liệt ma sát, đáng thương vô cùng mà sưng đỏ lên. Trên khuôn mặt kia lại là vè mặt vừa kháng cự vừa say mê, một đôi mắt ướt át mờ sương. Khác hẳn với khi hắn tỉnh táo, làm cho y càng nhìn càng yêu, thầm muốn đẩy vào càng sâu càng mạnh, khiến hắn mất lí trí hoàn toàn.


Y xâm nhập ƈôи ȶhịȶ của mình vào càng sâu, mạnh mẽ, nhanh chóng chọc vào hoa tâm mẫn cảm trong sâu, phát hiện tràng bích ʍút̼ lấy ƈôи ȶhịȶ càng nhanh, hoàn toàn ngậm lấy vật cứng của y.
“Nương tử….. tiểu động của ngươi thật sự là càng làm càng ɖâʍ, ngậm hết cả ƈôи ȶhịȶ của vi phu rồi.”


Y vừa nói vừa xoay tròn, ma sát bên trong tiểu huyệt, làm cho nội bích mẫn cảm nuốt y càng chặt.
“Ưm…. Không…..không phải vậy….a…a…ưm…a”


Thương Huyền thở hổn hển phản bác, muốn thoát ra, lại bị hắc hồ yêu gắt gao đặt dưới thân, nơi bí mật bị cắm vào chà đạp không chút lưu tình, co rụt lại một bộ muốn hùa theo xâm nhập, khoái cảm sâu trong cơ thể không ngừng truyền đi, làm cơ thể run lên, thân thể run rẩy vặn vẹo dưới khoái cảm cường liệt.


“Còn nói không phải, miệng nhỏ phía dưới của ngươi chắc chắn sẽ không nói dối.”


Kỳ Mặc ɭϊếʍƈ môi tiếp tục đẩy nhanh tiến độ điên cuồng thao cúc huyệt mềm mại bên dưới, đôi mắt kia bắt đầu thất thần, sau đó chảy ra nước mắt trong suốt. Y biết Thương Huyền thật quật cường, nhưng cởi bỏ lớp vỏ cứng rắn ương ngạnh kia, chỉ còn lại một lớp yếu ớt, chỉ có thể bất lực giống như một con thú nhỏ, gào thét vặn vẹn dưới thân y.


“Đừng khóc mà! Đây là chuyện thoải mái biết bao…. Một chút cũng đừng ngượng ngùng……..Nương tử, ngươi là bảo bối của ta, ta đương nhiên muốn yêu thương ngươi nha…..”


ɭϊếʍƈ nước mắt có chút mặn kia đi, Kỳ Mặc vừa trấn an, vừa tiếp tục bắt nạt Thương Huyền đang khóc lóc. Y rong ruổi dục vọng trong cơ thể mềm mại kia, cho dù Thương Huyền có khóc lóc cầu xin tha cũng không hề dừng lại, chỉ là ngừng nghỉ một chút, rồi lại tiếp tục đưa đẩy bên trong huyệt thịt kia.


“Ưm….a.a…Ừm…a….Ha…a….”


Y để đôi chân thon dài mà săn chắc của Thương Huyền vắt trên eo y, không ngừng dùng ƈôи ȶhịȶ va chạm trong cái động nhỏ trên mông hắn, bắn hai lần bên trong hắn, lại xoay người hắn lại, để hắn nằm quỳ sấp chổng mông lên, tách hai cánh mông ra, ôm lấy eo hắn, cắm vào bên trong.


Thương Huyền nằm trên giường, ôm chăn gối, ngữ điệu mang theo tiếng nức nở rên rỉ, nơi riêng tư vừa nóng lại trướng đau, không ngừng bị dục vọng nóng bỏng đưa đẩy đến lộ ra ngoài, nghiệt căn của hắc yêu hồ vào sâu tận cùng, khiến cho toàn thân hắn như nhũn ra, khoái cảm tập kích hắn mạnh mẽ.


“Đừng mà…..ưm…..a…..không chịu nổi nữa….ư…”


ƈôи ȶhịȶ đằng trước lần lượt bị làm đến bắn ra, trên mặt hắn đều là nước mắt, trên người phủ đầy mồ hôi, bụng và giữa hai chân dính đầy nam tinh, có của chính mình, cũng có của cả hắc yêu hồ. Vài trọc dịch kia dính trên người, trên da thịt bên dưới và đùi, khiến cho hắn cảm thấy thật xấu hổ.


Kỳ Mặc lại cực kì yêu thích dấu vết làʍ ȶìиɦ lan tràn này của hắn, bộ dáng vừa thê thảm lại vừa ɖâʍ mị, ɭϊếʍƈ da thịt trên cơ thể hắn, lại xâm nhập ƈôи ȶhịȶ vào sâu bên trong.
“Ha….a….a…. hừ…….ưm….”


Thương Huyền nói không thành tiếng, thân thể cũng không hề có khí lực, chỉ có thể mặc cho hắc yêu hồ lăn lộ chơi đùa, tựa như chẳng bao giờ thỏa mãn nổi.


Tiểu huyệt gắt gao co rụt lại, hắc yêu hồ lại bắn thứ đó vào trong cơ thể hắn, tinh dịch đặc sệt nóng bỏng nhồi đầy tràng bích của hắn. Hắn không còn sắc lực nằm ngửa trên giường, cảm giác hai chân lại có thứ chất lỏng dinh dính chảy ra, hắn vùi mặt vào giữa chăn đệm, thật muốn khiến mình ngạt thở ch.ết quách cho xong.


Không, đáng ch.ết là hắc yêu hồ, hẳn nên ngạt thở ch.ết cũng là hắc yêu hồ mới đúng.


Kỳ Mặc nằm vật ra bên cạnh hắn, mặt đầy thỏa mãn. Thương Huyền đột nhiên trùm chăn bịt kín mặt y, dùng thân áp lên người y, ấn mạnh. Hắc hồ yêu cựa quậy vài cái liền không nhúc nhích nữa, Thương Huyền xốc chăn lên, thấy mặt hắc yêu hồ tái nhợt, cũng không có động tích gì, thở phào một hơi.


Rốt cuộc…. rốt cuộc cũng giải quyết…..
Ngay sau đó, hắc yêu hồ liền ném hắn lên giường, cười hì hì nhìn hắn.
“Nương tử, ngươi thực sự là không lúc nào không muốn mưu sát vi phu nha!”


Thân thể Thương Huyền cứng đờ, ngón tay hắc yêu hồ lại hướng tới dưới thân hắn, làm cho thân thể hắn hoàn toàn căng thẳng lại, hắc yêu hồ này không thể yên tĩnh trong chốc lát sao?!
Kỳ Mặc rụt tay lại, lúc này chỉ ôm lấy người hắn, chạm nhẹ vài cái lên môi hắn.


“Ta dạy cho ngươi chiêu thức còn cao hơn chiêu thức của phái Thanh Vân, chỉ cần một ngày ngươi có thể đánh thắng được ta, ta liền để ngươi đi.”
Thương Huyền trừng lớn mắt, mặt đầy vẻ không thể tin.
“Bất quá, ngươi phải song tu cùng ta.” Kỳ Mặc cúi đầu cắn vành tai hắn, nói nhỏ vào tai hắn.


Khuôn mặt tuấn tú của Thương Huyền bùm một cái đỏ bừng lên, nhưng không lập tức cự tuyệt, hiển nhiên tu vi tăng lên có sức hấp dẫn cực lớn đối với hắn.
“Ngươi sao lại biết được chiêu thức của phái Thanh Vân?”


“Hừ, ta sống đã hơn một ngàn năm trăm năm, đại khái có rất ít thứ ta không biết.” Kỳ Mặc đắc ý nói.
Thương Huyền trầm tư nói, Kỳ Mặc lại động tay động chân trên người hắn, sờ tới sờ lui, hắn gạt hồ trảo đang làm càn trên người mình ra, trên mặt là vẻ kiên định.


“Ta đồng ý với ngươi.”
Kỳ Mặc tươi cười tà tứ, khẽ lên tiếng, quấn lấy hắn hôn hôn, hạ thân giao triền cùng hắn lại cứng lên.
“Bảo bối nhi……. Giạng rộng chân ra….”
Thương Huyền cắn răng làm theo, Kỳ Mặc cười càng thêm đắc ý, đẩy dục vọng sưng to vào trong.


Đúng là Bảo nhi khả ái ngốc nghếch……






Truyện liên quan