Chương 17: Chuyến dã ngoại

Đến ngày đi Nông Gia Nhạc, thời tiết quả thực không tệ, dự báo buổi sáng còn nói hôm đó có nắng, thời điểm xuất phát mặt trời cũng đã lên cao. Kết quả ô tô chưa leo được nửa đường núi đã đổ mưa tầm tã.


Dọc đường đi, không khí trong xe rất náo nhiệt, tiếng cãi cọ ầm ĩ, tiếng nói chuyện rôm rả vang lên khắp nơi. Mỗi người ở đây đều là những cô cậu học sinh trẻ tuổi, cả người đều tràn đầy sức trẻ không dùng hết, mà nháo đến hưng phấn nhất vẫn là đám người Sầm Bắc Đình. Sầm Bắc Đình không được chơi bóng liền lập nhóm chơi game, cùng đám bạn lập thành hai tổ đội. Đầu óc cậu linh hoạt, tay chân cũng thao tác nhanh, cậu chơi ở vị trí sát thủ đi rừng, đánh đến người chơi vị trí C không dám ra khỏi tháp. Bọn họ chơi từ lúc xe chạy đến khi đi được nửa đường cuối cùng cũng thấy mệt, cả xe trở nên an tĩnh, từng người tựa lưng vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.


Chỉ có Sầm Bắc Đình vẫn còn chưa ngủ, cậu lấy ra một quyển sách nhìn đã biết sẽ không bao giờ đọc lại lần thứ hai che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía trước như hai cái đèn pha.


Không biết cậu lấy từ đâu ra một cây bút lông, có thể là vừa lục được trong túi hoặc cố ý chuẩn bị sẵn, vẻ mặt cậu giảo hoạt mở nắp bút vẽ lên mặt Lý Hiểu Hầu hai cái râu dài, sau khi vẽ xong còn vui vẻ lấy máy điện thoại chụp lại một vòng, kết quả máy ảnh không tắt âm, vừa chụp xong một bức đã đánh thức Lý Hiểu Hầu đang ngủ. Lý Hiểu Hầu mơ màng lấy tay sờ lên mặt thấy trên tay dính mực dầu đen xì, lập tức tức giận hét ầm lên, cánh tay với qua kẹp lấy cổ Sầm Bắc Đình muốn ấn cậu xuống ghế.


Bọn họ đùa nghịch ầm ĩ cũng không ảnh hướng đến Hứa Hân. Cô đeo tai nghe, cúi đầu xem bài tập bổ trợ trên quyển sách tiếng Anh. Xe chạy hơi rung lắc khiến cô bắt đầu cảm thấy choáng váng. Hứa Hân cố đọc thêm vài dòng nhưng đôi mắt ngày càng đau, cô quyết định không nhìn nữa, quay đầu ra cửa sổ.


Xe đang leo dốc về phía trước, mọi người ngồi trên xe không tự chủ phải dựa vào lưng ghế ở phía sau.
Lúc này tai trái đang đeo tai nghe của Hứa Hân bị người ta gỡ xuống thổi tới một trận khí nóng.


available on google playdownload on app store


Sầm Bắc Đình ngồi ở hàng ghế sau một tay chống lên lưng ghế của Hứa Hân, cả người nhích lại gần, cậu đi trêu chọc người khác chán rồi liền quay lại trêu chọc cô.
Cậu vươn cánh tay ra, lướt qua bả vai Hứa Hân, đẩy bìa quyển sách Hứa Hân đang cầm trên tay ra nhìn: "Cậu đang xem gì vậy?"


Hứa Hân bị lấy mất tai nghe, mí mắt giật giật, lười không muốn phản ứng lại.
Sầm Bắc Đình người này luôn như vậy, không hành cô một chút thì không thấy thoải mái. Nhưng lần nào cũng vì những việc nhỏ nhặt này mà nổi giận với cậu thì ngày qua ngày đúng là không có cách nào chịu được.


Hứa Hân nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay túm lấy dây tai nghe: "Trả tôi tai nghe"
"Đừng giật." Cậu dùng tay chặn lại, nắm ngược lấy tay cô, "Nghe xong bài này đã."


Lòng bàn tay Sầm Bắc Đình rất lớn lại nóng, tay Hứa Hân vừa chạm vào liền có cảm giác như đang nắm một đầu thuốc lá còn đỏ lửa. Hứa Hân bị giật mình, đột nhiên mở mắt ra. Sau đó cô thấy gương mặt gần ngay trước mắt của Sầm Bắc Đình, cậu cúi đầu, cằm gác ở cánh tay đang dựa lên lưng ghế, người đung đưa theo nhịp xe chạy. Một bên sườn mặt của cậu có cảm giác như đang phát sáng, làn da tái nhợt, đôi mắt lại đen nhánh, nhìn thấy rõ được từng cọng lông mi trên mí mắt.


Thiếu đi một bên tai nghe cảm giác giống như thế giới riêng tư mình xây dựng nên có thêm một cái vết nứt, âm thanh từ thế giới bên ngoài, tiếng gió, tiếng mưa đều theo khe hở này lọt vào. Nhưng Sầm Bắc Đình cũng không nói lời nào, nên trong tai nghe vẫn chỉ có tiếng bài hát Quảng Đông của Dương Thiên Hoa phát đi phát lại nhiều lần.


Hứa Hân không biết phải nói cái gì, lúc này bỗng nghe thấy Thôi Tuệ Lợi ngồi cạnh cười một tiếng.
Thôi Tuệ Lợi ra ngoài trang bị vô cùng đầy đủ. Cô ấy đeo trên cổ đeo một cái gối chữ U màu xám, trên trán còn đeo một chiếc bịt mắt hình vịt vàng nhỏ.


Cả một đường đi Thôi Tuệ Lợi phải chịu đựng Sầm Bắc Đình quậy phá, bị cậu làm ồn đến không ngủ được nên cực kỳ oán giận. Cô ấy làm mặt quỷ với Hứa Hân, bộ dáng chúc mừng Hứa Hân "thuần phục chồng thành công", vui sướng khi người gặp họa nói: "Ha ha, cái tật lảm nhảm này của Sầm Bắc Đình cũng chỉ có ở trước mặt Hứa Hân mới có thể yên tĩnh lại được, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn".


"Đừng làm ồn". Sầm Bắc Đình không để ý đến lời nói đùa của Thôi Tuệ Lợi, hai tay nâng má giữ nguyên tư thế nghe nhạc. Mặt Hứa Hân lập tức nóng lên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn là sao? Cô đã làm cái gì? Hứa Hân không hề cao hứng với lời nói đùa của Thôi Tuệ Lợi, cô giật nhẹ dây tai nghe, muốn lấy một bên còn lại trở về.


"Ối!" Sầm Bắc Đình lấy tay che lỗ tai: "Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, hai chúng ta cùng nghe đi!"
Hứa Hân trừng mắt nhìn Sầm Bắc Đình, hai người giằng co qua lại một lúc lâu. Cuối cùng Hứa Hân buông lỏng tay trước, tai nghe là của cô, nếu giật hỏng Sầm Bắc Đình cũng không đau lòng.


Hứa Hân dứt khoát ngồi lại ghế, chấp nhận đeo một bên tai nghe, sau đó hai cánh tay ôm vòng ra trước ngực tựa lưng vào ghế ngồi.


Quả nhiên, biểu tình Sầm Bắc Đình bắt đầu lúng túng, trước hết cơ mặt căng chặt, sau đó giữa mày nhíu lại, khóe miệng run rẩy, cả người lộ ra sự kháng cự lớn. Cuối cùng cậu cũng chịu buông tay, tự mình nhét lại tai nghe vào tai Hứa Hân: "Không nên chọc tức cậu, tạm biệt".


Hứa Hân nhịn không được cười trộm, cô đội mũ lên, vặn nhỏ đoạn âm thanh đang phát về đề thi thử tiếng Anh số 4 cấp quốc gia trong tai nghe.


Cuối cùng xe cũng đến Nông Gia Nhạc, nhưng mưa vẫn chưa ngừng. Tới khách sạn nghỉ chân, thầy Từ khí thế uy nghiêm chỉ huy cả lớp tiến vào đại sảnh. Học sinh thì hào hứng với các hoạt động tập thể từ chơi xuân tới trại hè, nhưng đối với các thầy cô thì đây thực sự là ác mộng. Một học sinh đã loạn không khác gì 500 con vịt, thầy Từ đang kiểm tr.a sĩ số từng người xem thiếu hay đủ. Kết quả đếm ngang đếm dọc vẫn thiếu học sinh, thầy Từ sợ đến mức toát mồ hôi, gọi điện thoại, nhắn tin loạn lên tìm người, suýt nữa phải báo cảnh sát. Cuối cùng tìm được bạn học kia ở trên xe, cậu ta ngủ say đến mức xe đã đến nơi cũng không biết.


Điểm danh sĩ số xong, thầy Từ bắt đầu chia phòng cho họ. Hai người một phòng, tổng cộng có 20 bạn học, cộng thêm ông là 21, trong đó có 7 nữ sinh và 13 nam sinh, nam nữ tách ra, nam sinh một phòng riêng, nữ một phòng riêng, bạn nam bị thừa ra sẽ ở cùng phòng với thầy Từ, như vậy sẽ có một nữ sinh phải ở một mình.


Nữ sinh lá gan nhỏ, ngủ một mình một phòng bên ngoài sẽ sợ hãi. Hơn nữa thầy Từ cũng không yên tâm, lo lắng lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn muốn gọi người giúp cũng không có ai. Vì thế ông ấy thương lượng cùng nhân viên khách sạn kê thêm một chiếc giường nữa vào một gian phòng, cho ba người ở một phòng.


Những nữ sinh khác quan hệ với nhau khá tốt, chỉ có mình Hứa Hân không chơi thân với bất kỳ ai. Mặc dù thành tích của cô rất tốt, nhưng tính cách lại lạnh nhạt không hay tham gia hoạt động với mọi người, đối xử với ai cũng mang cùng một thái độ không nóng không lạnh, lại càng không phải dạng nữ sinh thích đỏ mặt làm nũng. Ngược lại, Thôi Tuệ Lợi kết bạn rất nhiều, cô ấy giống như phiên bản nữ của Sầm Bắc Đình, đối với ai cũng trò chuyện nhiệt tình. Vì thế cuối cùng một phòng ba người được xếp là Hứa Hân, Thôi Tuệ Lợi cùng Lý Mộng, đối với sự sắp xếp này cũng không có ai ý kiến gì.


Phòng của nam sinh ở hướng bắc, phòng của nữ sinh ở hướng nam. Phòng của nữ sinh trang trí rất tốt, trong phòng sạch sẽ, sàn nhà làm bằng gỗ thô, vỏ chăn màu trắng, trên tủ đầu giường còn đặt một lọ huân hương.


Thôi Tuệ Lợi vừa vào phòng đã đặt túi du lịch trên mặt đất, cô ấy tiến tới kéo toang rèm cửa, Hứa Hân nhìn thấy đối diện với cửa sổ phòng họ là một cái bể bơi lớn. Mưa lúc này đã ngừng, bầu trời xám xịt mây đen cuối cùng cũng lộ ra tia nắng nhạt.


"Chà, phong cảnh thật đẹp." Thôi Tuệ Lợi nhanh chóng xắn tay áo lên, tìm chốt mở trên cửa sổ.


Cô ấy nói với Hứa Hân cùng Lý Mộng: "Giường bên này đặt cạnh cửa sổ, cảnh rất đẹp, nhưng nếu ban đêm có mưa sẽ hơi lạnh. Giường bên này thì gần toilet hơn, đi vệ sinh ban đêm khá tiện, hai người các cậu muốn ngủ giường nào, tớ không cần chọn, giường nào tớ cũng ngủ được".


Hứa Hân cũng nói mình thế nào cũng được, còn Lý Mộng chọn giường sát cửa sổ, Thôi Tuệ Lợi cùng Hứa Hân chia nhau hai chiếc giường ngủ còn lại bên trong.
Căn phòng vốn dành cho hai người nay có thêm một chiếc giường nên đường đi cũng trở nên chật hẹp hơn.


Hứa Hân mở túi đồ của mình lấy ra một bộ quần áo tắm rửa, sau đó lại cất túi đồ xuống dưới kệ giường. Thôi Tuệ Lợi ngoại trừ mang theo rất nhiều quần áo cùng giày dép còn có một bao lớn đồ ăn vặt, cô ấy chia cho Hứa Hân cùng Lý Mộng ăn cùng.


Sau khi thu thập xong, Thôi Tuệ Lợi thay bộ quần áo dài thành một chiếc váy trắng, đứng trước gương sửa soạn liếc phải Hứa Hân đằng sau: "Hứa Hân, cậu ăn cái gì lớn lên vậy? Sao lại có thể trắng như thế?"


Hứa Hân ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Thôi Tuệ Lợi vì sao lại nói như vậy, Thôi Tuệ Lợi đang tung váy ở trước gương, liên tục nhắc tới việc đầu gối của mình bị lộ ra ngoài, cô ấy chỉ mặt mình nói: "Tớ cảm thấy da mình khá đen, phải trang điểm lên mới đẹp được".


Lý Mộng lập tức vỗ tay nói: "Thôi Tuệ Lợi, cậu muốn trang điểm sao? Tớ có mang theo BB Cream này"
"Loại của cậu là nhãn hiệu gì? Tớ cũng mang theo, tớ còn mang cả phấn phủ, cậu muốn dùng không?"
"Muốn!" Lý Mông lập tức vung tay lên nói: "Da tớ là da dầu".


Bất cứ thời điểm nào Thôi Tuệ Lợi cũng luôn để ý đến cảm thụ của người khác, cô ấy thấy Hứa Hân không nói lời nào, sợ Hứa Hân cảm thấy bị xa lánh liền cố gắng kéo Hứa Hân vào đề tài nói chuyện này, cô ấy nói với Hứa Hân: "Hứa Hân, cậu không cần đánh phấn đâu, người khác đánh lên cũng không trắng được như cậu, cậu không thay quần áo sao?"


Hứa Hân nói: "Không cần đâu."
Lý Mộng bật cười một tiếng: "Hân học thần, cậu có thể đừng lúc nào cũng ngoan như vậy được không? Khó lắm mới có một lần đi chơi, đừng quan tâm đến điểm số nữa, để chuyện học sang một bên cùng nhau chơi vui vẻ một lần?


Thôi Tuệ Lợi cười nói: "Cậu ấy còn lâu mới làm được, cậu có tin không, trong túi của cậu ấy còn mang theo một quyển sách học từ đơn đấy".
Hứa Hân bị nói trúng, có chút xấu hổ mỉm cười.
"Các cậu chuẩn bị làm gì sao?" Hứa Hân hỏi.


Lý Mộng cùng Thôi Tuệ Lợi liếc nhìn nhau, đồng thanh bật cười khúc khích. Lý Mộng một tay cầm cọ mượn từ chỗ Thôi Tuệ Lợi đánh phấn lên mặt, một tay dựng ngón trỏ để trước môi nói: "Chuyện tuyệt mật, không thể nói".


Thôi Tuệ Lợi lại không úp mở với Hứa Hân: "Tớ thì không có gì không thể nói, chính là trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp, trang điểm đẹp thì tâm trạng sẽ tốt, còn những cái còn lại... Tớ cũng không biết là cái gì".
Lý Mộng lập tức bật cười.


Các cô ấy nói chuyện trong chốc lát, rốt cuộc Hứa Hân cùng hiểu chuyện không thể nói chính là về "Quý Nguyệt Hinh".


Quý Nguyệt Hinh cùng bạn trai ngoài trường học chia tay từ tháng trước, nhưng lúc chia tay cả hai nháo đến mức không ai thấy dễ chịu, sau đó cậu bạn trai kia tới tận trường học để tìm người làm Quý Nguyệt Hinh sợ đến mức không dám bước ra khỏi lớp.


Chuyện này vừa vặn bị Sầm Bắc Đình biết. Kỳ thật Sầm Bắc Đình cùng Quý Nguyệt Hinh căn bản không thân, cũng không có nói chuyện gặp gỡ nhiều, đến bạn bè chơi cùng cũng không có. Nhưng Sầm Bắc Đình người này lại theo chủ nghĩa anh hùng nam tử hán, lúc nào cũng không chịu ngồi yên, cảm thấy bản thân không có việc gì làm luôn thích chạy đi lo chuyện của người khác.


Cậu vừa nghe đến có chuyện để làm, trong lòng âm thầm vui vẻ, lập tức kéo theo một đám bằng hữu đi tìm cậu bạn trai kia. Cậu còn tưởng mình là yakuza, ỷ vào người đông thế mạnh, đem tiểu tử kia đẩy tới đẩy lui không quên cảnh cáo cậu ta---- Đi hỏi thăm xem Sầm Bắc Đình là ai, dám ở dưới mí mắt tôi khi dễ người trên địa bàn của tôi, còn muốn sống nữa không?


Cậu bạn trai kia cũng ăn khổ đủ, rõ ràng so với bọn họ lớn hơn, còn lăn lộn ngoài xã hội lâu hơn bọn họ, thế mà lại bị Sầm Bắc Đình hù dọa không dám tới trường làm phiền người ta nữa.


Sau hành động anh hùng cứu mỹ nhân này cùng một loạt lời truyền miệng, Quý Nguyệt Hinh được Sầm Bắc Đình giúp một lần như vậy, lập tức thích Sầm Bắc Đình, còn muốn thổ lộ với cậu. Chuyện này ai cũng biết, học sinh lớp 1 biết, lớp 4 cũng biết, thậm chí bạn tốt Lý Hiểu Hầu của Sầm Bắc Đình cũng biết, chỉ có duy nhất bản thân Sầm Bắc Đình chưa từng bày tỏ thái độ gì.


Có lẽ cậu cũng biết, nhưng vì muốn giữ mặt mũi cho nữ sinh nên không biểu lộ gì; nhưng cũng có thể cậu thực sự không biết, Hứa Hân cảm thấy với cái tính trì độn của Sầm Bắc Đình có lẽ cậu thật sự không để ý đến.


Hiện tại nghe ý tứ của hai người Thôi Tuệ Lợi, cô đã hiểu đại khái chính là Quý Nguyệt Hinh mượn lần đi chơi này để thổ lộ với Sầm Bắc Đình.


"Tớ với Sầm Bắc Đình học cùng một nhà trẻ, một trường tiểu học rồi đến sơ trung, bây giờ học lại cùng lên cao rung, nhưng dù đã quen biết cậu ta lâu như vậy tớ cũng chẳng thể hiểu rõ về cậu ta" Thôi Tuệ Lợi cắn trong miệng một cái dây thun, vuốt mái tóc buộc thành đuôi ngựa. "Con người của Sầm Bắc Đình thật sự rất kỳ lạ, người khác nói cậu ta đáng tin cậy, nhưng rõ ràng bộ dáng cậu ta vô cùng ngả ngớn giống hệ một tên côn đồ, nhưng nếu so với côn đồ, thành tích của cậu ta lại xuất sắc hơn rất nhiều; nếu nói cậu ta không đáng tin, cậu ta lại rất nghĩa khí, các cậu nhìn xem, bao che cho người ta như vậy, còn giúp Quý Nguyệt Hinh giải trừ phiền toái. Cho nên, những người giống Sầm Bắc Đình rất dễ khiến người khác lưu lại ảo tưởng. Đối với ai cũng tốt, với ai cũng là anh em, bạn bè, nhưng nếu thích bộ dáng hiện tại của cậu ta chắc chắn sẽ phải đau lòng thật lâu".


"Ai làm bạn gái cậu ấy chắc chắn rất thảm" Lý Mộng nói tiếp: "Mỗi ngày đều phải ăn dấm của chính mình. Nhưng biết làm sao được, ai bảo cậu ấy luôn bày ra bộ dáng làm người khác yêu thích chứ".


"Thực ra cũng không phải", Thôi Tuệ Lợi lại nói: "Dạng người cái gì tốt cũng biểu hiện ra bên ngoài như Sầm Bắc Đình hay được gọi là minh tao(*). Nhưng ít ra như vậy cũng thể hiện cậu ta không phải một tr.a nam, nếu cậu ta thực sự là tr.a nam ai sẽ thèm để ý đến? Thôi, chúng ta vẫn nên đợi xem sau này Sầm Bắc Đình có thật sự gặp được người có thể khắc chế được cậu ta hay không".






Truyện liên quan