Chương 90: Có thể mượn nam nhân của ngươi dùng một lát không?

Màn đêm buông xuống, lại đến giờ ăn tối.
Lâm Bắc Phàm đeo tạp dề, đang xào rau trong phòng bếp. Bên cạnh là hai đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, lão bà Bạch Thanh Tuyết cùng bạn thân của nàng là Vũ Thiên Mị đang giúp đỡ rửa rau.
Nói là giúp đỡ, nhưng thật ra là không làm gì hết.


Bởi vì tất cả đều do Lâm Bắc Phàm làm, hai nữ nhân này chỉ muốn đứng ở khoảng cách gần, nhìn chằm chằm thịt trong nồi, có thể ăn vụng bất cứ lúc nào.
Chỉ trong chốc lát, hương thơm nồng nàn mê người bay ra từ trong nồi, tràn ngập khắp gian bếp.
Hai đại mỹ nữ cẩn thận nuốt nước bọt xuống.


“Thơm quá, mỗi lần ngửi được hương thơm này ta luôn không thể khống chế bản thân! Ngươi nhìn ta đi, chỉ mới hai tuần ta đã béo lên hai cân!” Vũ Thiên Mị trách móc chỉ vào vòng eo mảnh mai của mình, thương tiếc nói.


Bạch Thanh Tuyết đắc ý: “Ta tốt hơn ngươi một chút, vẫn giữ được cân nặng dưới 100 cân.”


Vũ Thiên Mị ghen tị, tự thấy hối tiếc: “Đương nhiên ngươi không béo rồi, bởi vì tối nào các ngươi cũng vận động dữ dội, ăn bao nhiêu cũng có thể giảm được. Không giống ta, không có nam nhân để dựa vào, ôi!”


Bạch Thanh Tuyết đỏ mắt, cắn răng nói: “Ngươi muốn ch.ết à, ngay cả những lời này ngươi cũng nói được!”
“Có gì mà không dám nói, ngươi dám làm vì sao ta không dám nói?” Vũ Thiên Mị không thèm để ý.


available on google playdownload on app store


“Ta bóp ch.ết nữ lưu manh nhà ngươi!” Bạch Thanh Tuyết nổi giận, muốn véo phần thịt mềm của Vũ Thiên Mị.
Vũ Thiên Mị vừa chạy ra ngoài vừa cầu xin tha thứ.
Hai nữ nhân lại làm loạn.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn đã thấy tình cảnh này quá nhiều, quen lắm rồi.


“Meo!” Dưới chân Lâm Bắc Phàm vang lên tiếng kêu đáng yêu.
Tiểu công chúa Ragdoll cũng tới xin ăn.
“Còn tên ăn hàng nhà ngươi nữa!”
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống vuốt ve con mèo, sau đó tiếp tục xào rau.


Hắn linh hoạt đảo đồ ăn, đổ đồ ăn đã chín ra đĩa rồi gọi: “Vịt xào măng chua xong rồi, các ngươi mang ra ngoài đi!”
“Đến đây, đến đây…” Hai nữ nhân sáng mắt lao tới, sau đó gắp một miếng thịt cho vào miệng mình trước, rồi mới từ từ bê ra ngoài.
Mèo con kêu meo meo chạy theo.


Cứ vậy, đồ ăn còn chưa lên bàn đã thiếu mất mấy miếng.
Lúc mỹ nữ đối mặt với đồ ăn ngon, bọn họ tuyệt không rụt rè chút nào.


Sau khi cơm nước no nê, ba người một mèo nằm dài trên sofa như xác ch.ết. Ngươi dựa vào ta, ta dựa vào ngươi, không muốn làm cái gì hết, cũng không muốn động đậy.


“Xong, lại béo hơn hai cân!” Vũ Thiên Mị đau khổ nói: “Lâm Bắc Phàm, vì sao ngươi lại nấu ăn ngon như thế? Hại ta mỗi lần muốn khống chế cũng không khống chế nổi? Có phải ngươi cố ý muốn thấy ta xấu mặt không?”
Lâm Bắc Phàm không để ý đến nàng.


Ngày nào ngươi cũng đến đây ăn chực ta chưa nói gì thì thôi, ngươi còn trách ngược tới ta?


Thấy Lâm Bắc Phàm thơ ơ, Vũ Thiên Mị dựa sát vào Bạch Thanh Tuyết, phàn nàn: “Nữ vương đại nhân, ngươi không thèm quản nam nhân của ngươi sao? Còn tiếp tục như vậy, hai chúng ta đều biến thành mập mạp không ai muốn!”


Bạch Thanh Tuyết lười biếng nói: “Phải sửa lại một chút, là ngươi không ai muốn. Ta đã có lão công rồi, dù ta vừa béo vừa xấu, lão công của ta cũng sẽ không bỏ mặc ta, chàng nói có đúng không, lão công?”


Hai chữ lão công cuối cùng tinh tế yếu đuối lại hờn dỗi, như một con mèo nhỏ khiến người ta yêu thích, Tiểu Bắc Phàm suýt nữa kích động.
“Meo!” Con mèo cũng tuyên bố chủ quyền.
“Đúng, nàng nói gì cũng đúng!” Lâm Bắc Phàm yếu ớt nói.


“Có nam nhân liền quên bạn thân, Bạch Thanh Tuyết, ta khinh bỉ người!” Vũ Thiên Mị khinh thường.


“Tùy ngươi khinh bỉ, dù sao có lão công của ta yêu ta là đủ rồi. Vũ yêu tinh, bây giờ ta muốn sử dụng quyền lực nữ vương của ta, ta muốn phái ngươi đến Bắc Kinh, xuất phát ngay hôm nay, không được sai sót!” Bạch Thanh Tuyết uy nghiêm nói.
“Nô tỳ tuân lệnh!” Vũ Thiên Mị yếu ớt nói.


Sau đó, đôi mắt quyến rũ chớp chớp, nàng tiếp tục yếu ớt nói: “Nữ vương đại nhân, lần này đường sá xa xôi, có thể mượn nam nhân của ngươi dùng một lúc không, để an ủi nổi khổ tương tư trống vắng?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Sao đột nhiên lại kéo ta ra?


Bạch Thanh Tuyết nổi giận: “Được lắm, Vũ yêu tinh, ta coi ngươi là bạn thân, ngươi lại muốn ngủ với nam nhân của ta?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Có thể nói hàm súc một chút không?
Nói năng thoải mái như thế, trái tim không chịu đựng nổi!


Kết quả lời nói lại thay đổi: “Tuy nhiên, nể tình ngươi cúc cung tận tụy, công lao càng lớn càng vất vả, ta sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý này của ngươi, ta chỉ tạm thời cho ngươi mượn nam nhân đáng yêu của ta dùng chút thôi, ngươi nhất định phải trả lại nguyên vẹn cho ta, biết không?”


Lâm Bắc Phàm: “…”
Lão bà, nàng bán ta đi như vậy sao?
“Tạ chủ long ân!” Vũ Thiên Mị vui mừng nói, sau đó liếc mắt đưa tình với Lâm Bắc Phàm.
Bạch Thanh Tuyết lại coi như không nhìn thấy.
Lâm Bắc Phàm mơ hồ: “Các ngươi đang nói gì? Vì sao ta nghe một câu cũng không hiểu?”


“Lão công, là thế này, gần đây công ty giải trí Hán Đình ở Bắc Kinh ra mắt bộ phim truyền hình thường niên “Chiến Thần Trở Về”, do idol siêu cấp thế hệ mới Ngô Phi Phàm đóng vai chính, dự đoán thị trường người xem khá tốt. Vì vậy, ta muốn phái Vũ yêu tinh đến đó bàn bạc, xem có thể mua được bản quyền phát sóng đầu tiên hay không.” Bạch Thanh Tuyết giải thích.


“Vậy cũng không cần ta phải đi chứ, ta không biết gì hết.” Lâm Bắc Phàm xòe tay ra.
Chủ yếu là hắn không muốn đi xa nhà, lặn lội đường xa quá mệt mỏi.
Cho dù đi máy bay cũng quá mệt mỏi.


Vũ Thiên Mị trợn mắt, hung dữ nói: “Ngươi đừng dùng chiêu này với ta, ngươi thật sự không biết hay giả vờ không biết? Ngươi xem 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》 《 Phi Nhĩ Mạc Chúc 》 còn có 《 Chung Cư Tình Yêu 》 đang hot, có chương trình nào không liên quan đến ngươi? Tất cả đều chứng minh tầm nhìn thị trường của ngươi rất chuẩn, vì vậy ta muốn dẫn ngươi theo xem xét kỹ lưỡng, xem bộ phim này có đáng giá mua lại không!”


Đài truyền hình muốn phát triển, chắc chắn phải mua phim truyền hình từ bên ngoài, chỉ dựa vào bản thân đài truyền hình vốn không thực tế.


Lúc trước, đài truyền hình điêu đứng vì không đủ phim truyền hình dự trữ, vì vậy mới phải phát sóng 《 Chung Cư Tình Yêu 》. Bây giờ có thời gian và tiền bạc, tất nhiên phải mua phim truyền hình bên ngoài.


Nhưng việc mua phim truyền hình cũng có rủi ro, cũng như bộ phim thường niên 《 Chiến Thần Trở Về 》 này, giá mỗi tập cũng phải mấy trăm vạn, riêng bản quyền phát sóng cũng cần ba bốn ức, nếu mua về mà tỉ suất người xem không lý tưởng, chẳng phải sẽ thua lỗ đến tận nhà bà ngoại sao?


Vì vậy, hai người liên tục cân nhắc, quyết định kéo Lâm Bắc Phàm có tầm nhìn vô cùng chuẩn xác đến làm tham mưu.


Lâm Bắc Phàm không chút do dự nói: “Bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, bộ phim này hoàn toàn không đáng mua. Những bộ phim lớn thế này, ngươi phải tốn ít nhất ba ức mới có thể lấy được. Dù cuối cùng tỉ suất người xem có thể so với 《 Chung Cư Tình Yêu 》, cũng chỉ kiếm lời được hai ba ức, chút tiền ấy tính là gì? Cần gì vất vả như vậy? Ta thấy cứ vậy đi.”


Sau số tiền điên cuồng thu được từ ba chương trình đầu tiên, Lâm Bắc Phàm đã coi thường khoản tiền nhỏ hai ba ức này.
Hắn hoặc là không làm, đã làm thì không thể thấp hơn năm ức!
Đây là yêu cầu cơ bản nhất.


Nếu không, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào hắn mới có thể thăng cấp mạnh lên?
Không còn cách nào, nhân sĩ xuyên việt vốn trâu bò như vậy, ngay cả ta đôi khi cũng không thể khống chế được khí tức trang bức của bản thân.
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên nghĩ đến, ở nơi cao quá sẽ rất lạnh!


“Dù ít tiền cũng là tiền!” Đột nhiên Bạch Thanh Tuyết để lộ hàm răng trắng sáng, như tiểu ác ma đang tức giận: “Chàng có đi không? Nếu không đi ta cắn ch.ết chàng!”
Bạch Thanh Tuyết cầm một cánh tay lên để trước mắt, dáng vẻ sẽ mở miệng bất cứ lúc nào.


Vũ Thiên Mị túm lấy cánh tay còn lại, hung dữ nói: “Ta sẽ nhận thầu cánh tay còn lại, ngươi tự xem mà làm!”
“Ta đi là được chứ gì, làm việc cho lão bà là chuyện hiển nhiên!” Lâm Bắc Phàm chính nghĩa hiên ngang nói.






Truyện liên quan