Chương 91: Đi mua phim truyền hình!
Bắc Kinh là thủ đô của đất nước.
Nơi này là trung tâm chính trị, thể thao, kinh tế, văn hóa của Trung Quốc, lại là vùng nội ô của Trung Nguyên cũ, ngay dưới chân thiên tử, vì vậy có rất nhiều công ty đều đăng ký hoạt động ở nơi này.
Trong số đó, trụ sở của công ty giải trí Hán Đình mà đài truyền hình Tinh Quang muốn đến cũng được đặt ở đây.
Công ty giải trí Hán Đình là một công ty giải trí có quy mô lớn, tài sản lên đến trăm ức, là công ty có tên tuổi lớn trong làng giải trí. Lần này 《 Chiến Thần Trở Về 》 do bọn họ đầu tư quay chụp, nghe nói kinh phí lên đến ba ức, quyết tâm muốn làm ra một bộ thần kịch thường niên.
Vì vậy, họ đã gửi lời mời đến các đài truyền hình lớn.
Vốn một đài truyền hình hạng ba như đài truyền hình Tinh Quang không nằm trong danh sách khách mời của bọn họ. Nhưng gần đây đài truyền hình Tinh Quang lấy được thành tích quá huy hoàng, vì vậy bọn họ cũng gửi lời mời đến.
Đài truyền hình Tinh Quang là đài truyền hình duy nhất dưới hạng hai trong danh sách đài truyền hình mà bọn họ mời đến.
Trải qua hai tiếng bay, cuối cùng đám người Vũ Thiên Mị và Lâm Bắc Phàm đã đặt chân xuống mảnh đất này.
Bọn họ không chút do dự chạy thẳng đến công ty giải trí Hán Đình.
Bởi vì, buổi chiều sẽ bắt đầu chiếu thử bộ phim truyền hình 《 Chiến Thần Trở Về 》.
“Nói thật, ta không hề coi trọng bộ phim truyền hình 《 Chiến Thần Trở Về 》 này. Diễn viên chính của bộ phim truyền hình này đều là những siêu sao có lưu lượng hạng nhất trong nước, còn có tiểu sinh và tiểu hoa đán mới, cũng không có gì đặc biệt, chắc chắn giá cả của bộ phim này không rẻ. Bộ phim này có tất cả 50 tập, mỗi tập phải tốn ít nhất 600 vạn trở lên, nói cách khác cả phim phải tốn hơn ba ức. Nếu tỉ suất người xem bình quân không được 2% trở lên sẽ tính là thua lỗ, rủi ro quá lớn, vì vậy ta vẫn đề nghị đừng mua.”
Trên xe, Lâm Bắc Phàm lại lần nữa bày tỏ quan điểm của mình.
“Thế nhưng, nếu không mua thì đài truyền hình chúng ta phát sóng cái gì?” Vũ Thiên Mị bất đắc dĩ nói: “Lúc trước đài truyền hình của chúng ta chỉ dự trữ mấy bộ phim truyền hình cũ hạng hai và hạng ba, chờ 《 Chung Cư Tình Yêu 》 được phát sóng xong, chúng ta không còn phim để phát sóng nữa. Nói thật, trước mắt đài truyền hình của chúng ta chỉ có hai chương trình thực tế át chủ bài để giữ mặt mũi thôi, về mảng phim truyền hình có thể nói là trắng tay. Tỉ suất người xem vào cuối tuần rất cao, nhưng vào những ngày trong tuần tỉ suất người xem lại rất thấp. Vì vậy, chúng ta cần phải thay đổi tình hình này, tăng thêm nguồn dự trữ phim truyền hình, có đôi khi dù phải thua lỗ cũng phải hét giá.”
Đây là đài truyền hình, kiếm nhiều tiền cũng phải tiêu nhiều tiền, nếu nội dung và chương trình không theo kịp thời đại, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất trong mắt mọi người. Cũng như một ngôi sao vậy, nếu tỉ lệ xuất hiện của ngươi quá thấp, sớm muộn gì cũng bị mọi người quên mất, giá trị kinh tế giảm cực mạnh. Vì vậy rất nhiều ngôi sao đều sẵn lòng dùng tiền mua hot search, đài truyền hình cũng bằng lòng mất tiền để hét giá.
“Hơn nữa, loại thần kịch như 《 Chiến Thần Trở Về 》một năm cũng không thấy được mấy bộ, nếu chúng ta không tranh, bị những đài truyền hình khác cướp mất, tỉ suất người xem vượt qua chúng ta, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta. Vì vậy, dù thế nào đi nữa, dù chúng ta không mua được bộ phim này, cũng không thể để những đài truyền hình khác được tốt.”
Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu, đồng ý với quan điểm này.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, rất nhanh đã tới giải trí Hán Đình.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là, người đón bọn họ lại là một nam nhân trung niên hơn 30 tuổi.
“Chào mừng Lâm tiên sinh và Vũ tổng đã đến đây! Lâm tiên sinh, ngươi còn đẹp trai phóng khoáng hơn cả trong ảnh, Vũ tổng quả nhiên quyến rũ động lòng người như trong truyền thuyết, hai người không làm ngôi sao thật sự là thiệt thòi lớn của làng giải trí!”
“Ngươi là…” Lâm Bắc Phàm nghi ngờ.
“Ôi chao, quên tự giới thiệu!” Hứa Hán Kiệt nhẹ vỗ đầu một cái, đột nhiên nhớ ra, sau đó lại nói: “Lâm tiên sinh, Vũ tổng, ta tên là Hứa Hán Kiệt, là một diễn viên, đồng thời cũng là một ca sĩ, cũng từng làm người dẫn chương trình… Ha ha, thân phận của ta hơi nhiều, ta cũng không nhớ ta có bao nhiêu thân phận nữa, lúc trước vì kiếm miếng cơm ăn nên ta mới bước lên con đường ngôi sao này. Bây giờ, ta là diễn viên, đóng một vai không lớn không nhỏ trong 《 Chiến Thần Trở Về 》.”
“Hứa Hán Kiệt? Ngươi là Hứa Hán Kiệt hát “Bạch Liên Hoa”!” Vũ Thiên Mị ngạc nhiên nói.
“Ha ha, không ngờ đến bây giờ còn có người nhận ra ta, hơn nữa còn là Vũ tổng xinh đẹp phóng khoáng, thật sự khiến ta vui vẻ! Nhưng hảo hán không nhắc đến chuyện can đảm năm đó, những việc kia đều là quá khứ, bây giờ ta đã già, không hát nổi nữa, chỉ có thể làm diễn viên thôi!”
Già không hát nổi nữa, nghĩa là đã lạc hậu.
Hứa Hán Kiệt cười ha ha một tiếng, không thèm để ý.
“Hứa Hán Kiệt? Hắn rất nổi tiếng sao?” Lâm Bắc Phàm hỏi nhỏ.
“Đúng là rất nổi tiếng. Nhưng hắn nổi tiếng không phải vì tác phẩm của hắn, mà vì đám bạn bè của hắn.”
Vẻ mặt của Vũ Thiên Mị rất kỳ lạ: “Người này vô cùng kỳ lạ, thật sự có thể nói là dị loại trong làng giải trí, không hề nổi tiếng, lại quen biết rộng rãi, từ diễn viên phụ đóng vai xác ch.ết, cho đến siêu sao và đạo diễn lớn, thậm chí một vài nhà đầu tư đều có thể kết bạn được, thật sự không ai không phải bạn bè. Nổi tiếng nhất là một bức ảnh, đó là bức ảnh đông đảo siêu sao trong nước đến chúc mừng sinh nhật hắn, ngươi nói người này có lợi hại không?”
“Đúng là lợi hại, chẳng lẽ còn có bối cảnh?” Lâm Bắc Phàm nghi ngờ.
Vũ Thiên Mị lắc đầu: “Hắn xuất thân từ gia đình bình thường, cũng không có bối cảnh gì. Chính vì điều này mới khiến mọi người thấy kỳ lạ, sao hắn có thể kết bạn với nhiều người nổi tiếng như thế.”
Lâm Bắc Phàm cẩn thận quan sát lão nam nhân trung niên trước mặt, dù đã gần 40 tuổi, nhưng thoạt nhìn hắn ta như mới đầu 30, khuôn mặt có chút nếp nhăn và ít râu, đội một chiếc mũ kiểu Anh, nhìn rất hấp dẫn.
Điều khiến Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên là, trong mắt hắn ta đầy vẻ chân thành, khiến người ta có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cộng thêm cuộc nói chuyện vừa rồi, không quá khách sáo cũng không quá nhiệt tình, khiến người ta vừa gặp đã thấy thân thiết.
Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây được gọi là sức hấp dẫn của nhân cách?
Ngay lúc hai người Lâm Bắc Phàm đang đánh giá hắn ta, Hứa Hán Kiệt vẫn nói chuyện sinh động như thật: “Lúc nhận được câu trả lời của mọi người, công ty của chúng ta cũng rất ngạc nhiên, không ngờ đài truyền hình Tinh Quang tiếng tăm lừng lẫy gần đây cũng đến, thật sự khiến công ty chúng ta nở mày nở mặt! Lúc ấy có rất nhiều người trong công ty muốn cướp lấy cơ hội được tiếp đón nhân vật truyền kỳ như hai người, nhưng kỹ năng của ta cao hơn một bậc… Cũng không thể nói là kỹ năng cao hơn một bậc, phải nói là cậy già lên mặt, ha ha… Có thể tiếp đón hai vị là vinh hạnh của ta!”
“Cũng là vinh hạnh của chúng ta!” Vũ Thiên Mị cười nói.
Ba người thân thiện bắt tay.
Lâm Bắc Phàm phát hiện, khả năng đối nhân xử thế của Hứa Hán Kiệt đúng là nhất lưu, khiến người ta không nhịn được phải than thở.
Hắn ta dẫn theo đám người Lâm Bắc Phàm đi vào công ty, trên đường đi hắn ta luôn nở nụ cười thân thiết chào hỏi mỗi người, mặc kệ là nhân viên hay là công nhân vệ sinh đều có thể gọi tên, nhìn rất nhiệt tình hào phóng, tràn ngập ấm áp.
Người xung quanh cũng nhiệt tình đáp lại hắn ta.
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu, người này thật sự biết cách làm người, hơn nữa sức hấp dẫn rất lớn.
Hứa Hán Kiệt dẫn mọi người đi vào một phòng tiếp khách, sau đó chân thành xin lỗi: “Thật xin lỗi hai vị, vừa rồi đã làm mất quá nhiều thời gian của hai vị. Nơi này là phòng hội nghị nơi sắp chiếu thử phim truyền hình, nước trà đã được chuẩn bị sẵn sàng, hai người cứ thoải mái thưởng thức, nếu còn cần gì nữa cứ việc nói ra. Hôm nay ta là nhân viên phục vụ của hai vị, đảm bảo có thể khiến hai vị cảm thấy như đang ở nhà!”
Đúng lúc này, một nam nhân trung niên khoảng hơn 40 tuổi vác cái bụng bự đi vào, giọng nói quái gở: “Ồ, đây không phải đại diện của đài truyền hình Tinh Quang sao? Đài truyền hình Tinh Quang thật không tôn trọng người khác, chỉ phái một tên ranh con và một tên mặt trắng chuyên ăn bám đến, đài truyền hình Tinh Quang đúng là gánh hát rong!”