Chương 29
Ánh đèn trong phòng rất yếu ớt, chỉ có âm thanh phát ra từ tivi. Khúc Hi Chi chạm nhẹ môi mình vào vành môi của nàng. Cảm giác thân thể nàng cứng đờ khiến cô chần chờ đôi lát, sau đó chậm rãi đưa lưỡi vào thăm dò.
Giữa răng và môi bị nhiễm làn hơi thở của nhau. Cố Hi Chi nhìn Khúc Hi Chi ở cự li rất gần. Nàng ban đầu đã bị gương mặt tuyệt đẹp kia mê hoặc đến ngây dại, nhưng nụ hôn của cô càng lúc càng sâu khiến lý trí u mê của nàng bỗng nhiên muốn lùi bước.
Thật ra cùng một người bạn làm chuyện này ở trên giường vào buổi tối là đã hết sức kỳ lạ rồi. Cái gì mà hy sinh vì nghệ thuật chứ, chả phải giống như đồng tính rồi hay sao?
"Không luyện, bây giờ tôi không muốn luyện nữa!" Càng nghĩ càng quái dị, Cố Hi Chi từ từ tách ra khỏi nụ hôn, đồng thời lui ra sau một chút.
Nếu lúc mới bắt đầu, Cố Hi Chi kiên quyết lảng tránh thì có lẽ Khúc Hi Chi sẽ từ bỏ ý niệm này. Nhưng khi vừa hôn nàng, cô thậm chí còn nếm được vị sữa bò nhàn nhạt trên đầu lưỡi. Còn có đôi môi mềm mại cùng cái lưỡi thẹn thùng của nàng. Mỗi một tấc, mỗi một điểm đều làm cô cảm thấy thích thú vô cùng.
Rõ ràng ban đầu cô chỉ lấy lý do tập diễn để hôn nàng, nhưng khi nụ hôn vừa đặt xuống thì cảm giác thích thú ấy khiến cô thay đổi quan điểm.
Quả thật, vào giờ phút này, nàng vẫn coi mình là bạn bè. Tuy cô không biết trong tiềm thức của nàng có hoài nghi về hành động đen tối vừa xảy ra hay không, nhưng nàng đã chấp nhận vứt bỏ nghi ngờ để tín nhiệm cô rồi, điều này cho thấy nàng không hề ghét cô. Mặc dù cô biết tự mình đa tình, nhưng tưởng bở cũng được, lừa gạt xâm chiếm cũng được, cảm giác khi hôn sung sướng đến vậy khiến cô không muốn cho qua.
"Một lần nữa thôi?" Khúc Hi Chi nỗ lực khuyên bảo.
Cố Hi Chi ngẩn người, lại lắc đầu, "Để khi khác được không?"
Khúc Hi Chi đặt hai tay lên hai vai giữ nàng lại, nhưng khi nhìn đôi mắt thuần túy của Cố Hi Chi, ánh mắt cô hơi lóe lên, lại chậm rãi đẩy nàng ra.
"Tất nhiên được" Khúc Hi Chi lịch sự mỉm cười, "Tôi hiểu ý cô."
Một diễn viên giỏi là người có hành động tự nhiên như mây trôi nước chảy để biểu đạt tâm tình của mình.
Đẩy nàng ra trong giây lát, vẻ mặt Khúc Hi Chi chợt thoáng qua rất nhiều biểu cảm, như là bị tổn thương. Dù cô đã nỗ lực giấu đi nhưng vẫn không lấp được sự buồn bã, thất vọng khi bị cự tuyệt.
Cố Hi Chi xem phim hơi nhiều nên cũng rất thích nhìn mặt đoán tâm trạng. Tuy cô giấu cảm xúc rất nhanh, nhưng nàng cũng chẳng để lỡ bất kỳ một tia cảm xúc nhỏ nào. Cố Hi Chi đã suy nghĩ rất nhiều khi nhìn thấy nét mặt đó. Chẳng hạn như nàng đã đồng ý làm bạn với ai kia rồi nhưng lúc này lại từ chối thẳng thừng vậy liệu có làm tổn thương lòng tự ái của cô không. Hoặc là, cô ấy rõ ràng có lòng tốt muốn giúp đỡ, nhưng nàng lại nhất quyết khước từ phải chăng sẽ khiến cô hiểu lầm là mình đề phòng, thậm chí còn có một chút hoài nghi.
Cố Hi Chi luôn nghĩ đến những chuyện đó, nhưng Khúc Hi Chi đã nói không sao nên nàng cũng không định giải thích nhiều.
Ti vi đang chiếu quảng cáo, Cố Hi Chi chuyển sang kênh giải trí tổng hợp. Nàng quay đầu nhìn Khúc Hi Chi đề nghị, "Cái này cũng không tệ lắm, chúng ta xem chung đi."
Khúc Hi Chi gật đầu mỉm cười. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Cố Hi Chi cảm thấy trong mắt cô có mấy phần miễn cưỡng.
Tiết mục giải trí tổng hợp thật sự rất hay. MC quốc dân dẫn chương trình rất thu hút, phong cách nghề nghiệp cũng rất xứng với thanh danh. Tiết mục nào có anh tựa hồ đều khuấy động toàn hội trường trong mọi thời khắc. Cố Hi Chi cảm thấy rất hài lòng với người MC này, có vài hình ảnh và đoạn đối thoại làm nàng mắc cười, còn có vài tình tiết ngớ ngẩn chọc nàng cười ha hả.
Tuy tâm trạng bị chương trình giải trí tổng hợp này chọc vui, nhưng Cố Hi Chi cười xong rồi thấy Khúc Hi Chi vẫn lạnh tanh, nàng lại cảm thấy tâm trạng cũng không tốt như vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tiết mục giải trí cũng kết thúc. Cố Hi Chi quăng điều khiển ti vi về hướng Khúc Hi Chi nói, "Tôi đi lấy thêm ly sữa."
Khúc Hi Chi dừng một chút mới xoay đầu lại, biểu hiện xem ra có chút mất tập trung, không biết vừa suy nghĩ gì.
"Ừ." Nhưng cô vẫn ôn hòa đáp lời.
Cố Hi Chi nhìn cô rồi lại cầm ly sữa ra ngoài phòng ngủ.
Kỳ thực trong lòng Cố Hi Chi biết rõ Khúc Hi Chi là một người không thích bày tỏ cảm xúc. Cô được giáo dưỡng rất lễ phép, đối với bất kỳ ai cũng đều phải ôn nhu, không thể tùy tiện nổi nóng. Vì lẽ đó, có rất nhiều chuyện mặc dù trong lòng cô không vui nhưng ngoài miệng xưa nay vẫn không nói. Muốn biết gì đó từ miệng của một người như vậy kỳ thực rất khó, muốn nghe cô nói bậy bạ càng khó hơn. Nhìn dáng vẻ luôn cố gắng tỏ ra hài lòng nhưng bản thân lại không mấy vui vẻ của cô khiến Cố Hi Chi cảm thấy rất muốn nói gì đó.
Cố Hi Chi rót sữa xong rồi trở lại phòng ngủ thì thấy Khúc Hi Chi đang dựa vào thành giường, tựa hồ chuẩn bị nghỉ ngơi. Nàng đặt ly sữa qua một bên, sau đó nằm kế cô vỗ vỗ bờ vai.
Trông thấy Khúc Hi Chi nhìn nàng, Cố Hi Chi lập tức cười, "Buồn ngủ hả?"
Khúc Hi Chi nhìn đồng hồ, "Không."
Cố Hi Chi, "..."
Rõ ràng là bộ dạng buồn ngủ mà! Quả nhiên cô rất thích làm người khác khó xử?
"Chuyện kia..." Cố Hi Chi suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được lời nào thích hợp để giải thích chuyện lúc này, lời nói trở nên rất vụng về, "Tôi không nghi ngờ ý tốt của chị đâu, chị không tức giận chứ?"
Khúc Hi Chi khẽ chau mày, tựa hồ không rõ ý của nàng.
Cố Hi Chi có chút hâm mộ sự thông minh của bản thân, "Tôi... biết chị sẽ không tức giận mà! Tôi nói chuyện vừa nãy á, tôi từ chối vì tôi cảm thấy hôm nay không thích hợp."
Nàng nói xong liền muốn vá kín miệng mình.
Lời giải thích đã biến thành giấu đầu hở đuôi, quả nhiên Khúc Hi Chi nghe nàng nói xong chỉ khẽ cười một lúc, dù đúng hay sai thì nàng cũng thấy nó thật là miễn cưỡng.
"Haiz... Thật ra tôi cũng không muốn làm chị mất hứng. Chẳng qua tôi cảm thấy muộn như vậy rồi mà hai người chúng ta lại đi làm những chuyện này thì có chút không thích hợp. Chị hiểu ý tôi không?" Cố Hi Chi chưa bao giờ có cảm giác muốn từ bỏ hoàn toàn chức năng nói của miệng mình.
Mặc dù nàng rất muốn an ủi cô, nhưng bản thân nói ra câu này lại chẳng khác gì không tin tưởng cô. Lấy thời gian muộn làm cớ để cự tuyệt, nàng nói thế đại khái chỉ khiến người ta cảm thấy đúng là không tìm được lý do nào khác.
Cố Hi Chi sốt ruột nghĩ đi nghĩ lại về lời phi logic của mình, nhưng bất luận nàng nói thế nào thì Khúc Hi Chi cũng chỉ mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười bao dung của cô giống như không hề để bụng tất cả sự vụng về của nàng, cô thật sự sẽ không trách cứ điều gì.
"Không sao." Cô cất giọng nhàn nhạt, "Thời gian không còn sớm, ngủ đi!"
Cô nói như vậy khiến nàng không biết là thật sự không sao hay chỉ là giả vờ mình ổn. Cố Hi Chi không tiện nói gì, đành lên tiếng, "Tôi uống thêm một ly sữa nữa, chị buồn ngủ thì ngủ trước đi!"
Khúc Hi Chi gật đầu xem như tán thành, sau đó nằm xuống giường.
Do Khúc Hi Chi muốn nghỉ ngơi nên Cố Hi Chi liền tắt tivi. Nàng cầm ly sữa ngẩn người nhìn màn hình tối đen.
Tuy tivi không mở, nhưng trước mắt Cố Hi Chi phảng phất rất nhiều hình ảnh. Chẳng hạn như lần đầu nàng đánh Khúc Hi Chi trước mặt mọi người. Hình ảnh cô cử Lăng Tiêm đưa cho nàng túi nước đá vào những lần quay phim dưới nắng hè oi bức. Hình ảnh cô bắt gặp thứ mình thích thì nhất định sẽ gọi điện hỏi mua cho nàng. Còn có hình ảnh cô nói sẽ tặng cho nàng bộ đồ cưới trị giá hơn 10 triệu tệ.
Nàng biết cô đối với mình rất rất tốt, nhưng xấu hổ thay là nàng chưa từng tặng lại cho cô tí quà nào. Không chỉ có như vậy, nàng còn mang đến cho cô rất nhiều phiền phức, lại không tin tưởng cô, luôn làm cô thất vọng.
Trong lòng dường như có gì đó đang nảy nở, sau đó phát triển, rồi tức tốc quyết định. Cố Hi Chi uống xong ly sữa cuối cùng, lại vỗ vỗ vai Khúc Hi Chi, "Này, chị ngủ rồi hả?"
Khúc Hi Chi mở mắt nhìn nàng, cũng ngồi dậy dùng tư thế tương đối lễ phép cùng nàng trò chuyện, "Sao?"
Cố Hi Chi khá bí ẩn lên tiếng, "Chờ một chút nữa rồi ngủ tiếp được không?"
Khúc Hi Chi gật đầu.
Cố Hi Chi nói tiếp, "Chúng ta luyện tập một chút đi! Được không?" Nàng dừng một chút, "Tự nhiên tôi lại rất muốn diễn tập."
Khúc Hi Chi hấp háy mắt, vẻ mặt xem giống như chưa đuổi kịp tư duy của nàng.
Cố Hi Chi không có dự định lãng phí thời gian nữa. Nàng áp sát vào mặt cô một chút, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một hồi, rồi lại đỏ mặt lùi lại.
Đối phương đã làm đến bước này mà lại giả ngu sẽ mất đi ý nghĩa. Khúc Hi Chi nhìn khuôn mặt ngượng ngùng hồng hào của nàng một lúc. Cô đỡ lấy hai vai nàng, dịu dàng mà kiên định hôn lên môi nàng.
Môi cùng môi ma sát, vuốt ve nhẹ nhàng. Không theo bất kỳ kịch bản nào mà hoàn toàn theo bản năng. Đầu lưỡi Khúc Hi Chi linh hoạt khéo léo quét qua răng môi, bắt lấy chiếc lưỡi nhẵn nhụi thơm vị sữa bò của nàng. Có ɭϊếʍƈ nhẹ, có nhiệt tình tấn công như lửa đốt. Nụ hôn lưỡi của cô xâm lược từng tấc không gian trong nàng, hầu như hoàn toàn không bỏ sót bất kỳ nơi nào. Ban đầu, Cố Hi Chi cũng không cảm thấy kỹ thuật hôn này có vấn đề gì, nhưng nụ hôn lại không ngừng thâm nhập, khiêu khích, dây dưa, truy đuổi khiến Cố Hi Chi cảm thấy rất xấu hổ. Trong tiềm thức của nàng có chút lui bước, chẳng hạn như khẽ lách ra khỏi đầu lưỡi đang quấn quanh nàng, chẳng hạn như cô muốn mở răng nàng ra thì nàng càng cắn chặt không cho phép quá tùy tiện.
Điều này hiển nhiên không có tác dụng gì lớn. Chỉ cần nàng hơi lui bước, Khúc Hi Chi sẽ gắt gao đuổi kịp. Cô tìm lưỡi nàng rồi linh hoạt quấn lấy, quấy nhiễu một hồi, bắt lấy rồi lại thả ra, còn nhẹ nhàng ấn chặt. Mỗi động tác của cô đều lay động thần kinh của nàng. Cuộc chiến giữa né tránh và truy đuổi càng ngày càng nảy lửa nóng rực. Rõ ràng lần trước cũng có hôn thử một lần, nhưng nụ hôn hôm nay lại hoàn toàn khác. Chiến đấu không ngừng, truy đuổi đến cùng, khiêu khích cực hạn khiến thân thể Cố Hi Chi mềm nhũn. Cảm giác này rất kỳ quái, nhưng cũng không làm nàng cảm thấy chán ghét.
Không chán ghét...
Cố Hi Chi không còn cảm thấy e lệ, mà là có chút xấu hổ.
Điều hòa thổi hơi lạnh lên chất vải khiến áo trở nên lạnh lẽo. Có lẽ đã qua rất lâu, Cố Hi Chi căn bản không còn nhớ rõ thời gian. Nàng chỉ biết có một ngọn lửa nồng cháy đang thiêu đốt chính mình. Nàng muốn rời khỏi nhưng đối phương không cho phép. Nàng muốn tiến tới, nhưng chuyện này vốn không đúng lắm. Sự dây dưa này đủ lâu để khiến Cố Hi Chi muốn nói cho cô biết: không thể dừng lại thì ít nhất cũng phải nghỉ ngơi chứ! Nhưng đầu lưỡi vừa định rút lui một ít thì Khúc Hi Chi đã cắn lấy môi nàng trừng phạt.
Lúc này, gặm cắn không mang đến đau đớn mà lại đem tới cảm giác tê dại. Cả người Cố Hi Chi như bị dòng điện ngàn von chạy qua, ý nghĩ "Đây là đang làm gì?" bao phủ lấy nàng.
Nhất định có gì đó không đúng, nhưng Cố Hi Chi ngoại trừ nhiệt tình vượt mức chịu đựng thì hoàn toàn chả nghĩ gì được nữa.
Đầu lưỡi của Khúc Hi Chi tìm lưỡi nàng dây dưa, truy đuổi. Mỗi lần nàng nghĩ cô định lùi bước từ bỏ nên không phòng bị thì lập tức bị quấn quanh trở lại. Đôi khi rõ ràng nàng cho rằng cô sẽ đuổi tới đây, nhưng chiến thuật cao siêu của cô lại đánh tới chỗ thất thủ khác. Không phải là nàng không muốn tránh, nhưng mà tránh không được. Liên tục thất bại khiến nàng bắt đầu buông xuôi, chẳng thèm chống cự, cũng không tránh né mà mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Thế nhưng tựa hồ như vậy vẫn không thể thỏa mãn cô. Nụ hôn rất có tính khiêu khích, nhưng lúc đuổi tới thổi bùng lửa nóng lên lại nhanh chóng rút đi mất. Làm thế hết lần này tới lần khác, tâm tình vốn bình tĩnh cũng bị cô trêu chọc cho nổi sóng trập trùng.
Công lực của đối phương quá cao cường, bản thân nàng căn bản không phải là đối thủ.
Lúc nàng có chút phân tâm liền bị cô kéo lại, sau đó cô dùng răng nhẹ cắn đôi môi nàng để trừng phạt. Cảm giác tê dại mãnh liệt men theo động tác của cô thẩm thấu mọi ý nghĩ của Cố Hi Chi, cảm giác này thật sự không giống từ trước tới giờ. Mỗi lần Khúc Hi Chi nhẹ nhàng ma sát đầu lưỡi qua lại rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ nào thì nàng đều cảm thấy có một luồng khí bỏng rát để lại chỗ đó. Luồng khí này tích lũy ở bụng dưới nhưng lại không tìm được lối ra khiến nàng khó chịu mở miệng.
"Đừng mà..." Cố Hi Chi cảm thấy nếu không từ chối sẽ phát sinh chuyện kỳ lạ khác mất. Nàng dốc hết toàn lực mới tìm khe hở để nói chuyện được, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại bị chính âm thanh kỳ dị của mình hù sợ hết hồn.