Chương 30
Lúc này, tất cả nỗ lực như dã tràng xe cát, mặc dù không muốn tin cũng phải tin thôi. Tiếng chuông cửa vẫn vang mãi. Khúc Hi Chi bất đắc dĩ dừng lại, đem chăn khoác lên người Cố Hi Chi, "Tôi đi ra ngoài xem một chút."
Dường như Cố Hi Chi căn bản không nghe cô nói mà chỉ cúi đầu, gò má bị bóng đen che khuất, không thấy rõ biểu cảm.
Thời gian không chờ ai cả, tuy Khúc Hi Chi có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện. Cô sửa sang quần áo một chút rồi tới trước cửa nhìn ra ngoài qua chiếc lỗ nhỏ.
Lăng Tiêm đứng ở ngoài cửa, cô mặc trên người một chiếc váy ngắn màu đen trông dáng vẻ rất thành thục khiến Khúc Hi Chi không hề nghi ngờ cô tìm mình chỉ để nói chuyện phiếm. Quả nhiên, Khúc Hi Chi mới vừa vừa mở thì Lăng Tiêm đã nói liên tục, "Điện thoại của cậu và Cố tiểu thư đều không gọi được. Tổng giám đốc Triệu vừa điện cho tôi hỏi cậu và Cố tiểu thư đang ở đâu kìa!"
"Tìm cô ấy có chuyện gì?"
"Đổng sự Tôn tới đây công tác, ông ta muốn mời Cố tiểu thư ăn cơm."
Khúc Hi Chi nhìn đồng hồ, "Bây giờ rất muộn, cơm nước đã xong, cô ấy sẽ không đi."
"Ý của tổng giám đốc Triệu là: nếu tối nay đổng sự Tôn không thấy được Cố tiểu thư thì bộ phim "Vong Xuyên" sẽ không được thuận lợi đâu!"
Khúc Hi Chi nhíu mày, "Đây là ý gì?"
"Công ty có một diễn viên mới tên Ngải Vi muốn đóng "Vong Xuyên". Tổng giám đốc Triệu nói: nếu không nể mặt đổng sự Tôn một chút thì việc này sẽ rất khó làm". Lăng Tiêm dừng một chút rồi nói tiếp, "Kỳ thực với tính cách của Tôn Đình Hữu, đích thực chuyện gì cũng có thể làm được."
Khúc Hi Chi trầm mặc chốc lát, lại quay đầu nhìn không gian yên tĩnh bên trong một chút, nhỏ giọng nói, "Tôi biết rồi. Tôi sẽ gặp Tôn Đình Hữu sau, cậu về trước đi."
Mặc dù Khúc Hi Chi từ đầu tới cuối đều không hề nhắc tới Cố Hi Chi đang ở đây, nhưng thói quen khiến cô không chút nghi ngờ, gật gù rời đi.
Nhìn Lăng Tiêm rời khỏi, Khúc Hi Chi đóng cửa quay về phòng ngủ. Cô đứng ngoài cửa liếc nhìn điện thoại dính đầy sơn của Cố Hi Chi. Cô đứng tại chỗ một lúc rồi mới đẩy nhẹ cửa ra.
Như tình huống vừa rồi, căn phòng vẫn lạnh lẽo và tối tăm. Cố Hi Chi ôm đầu gối ngồi trên giường không nói lời nào. Tia sáng le lói chiếu lên drap giường màu đỏ khiến nó trở nên vô cùng ám tịch.
Trong phòng ngủ không có bất kỳ thanh âm gì, quá mức yên tĩnh khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu. Khúc Hi Chi há miệng, có rất nhiều điều muốn nói. Cô quan sát Cố Hi Chi rồi khẽ vén mái tóc ra sau gương mặt trắng bệch. Câu nói dài phút chốc biến thành một câu hỏi thăm đơn giản, "Em... vẫn ổn chứ?"
Cố Hi Chi cúi đầu không nói lời nào, vùi mặt vào lòng bàn tay, nàng hận không thể chôn mình sâu xuống lòng đất. Mọi chuyện xảy ra lúc nãy giống như một giấc mơ khó hiểu. Chắc là nàng bị trúng tà nên mới có cảm giác đó. Nàng căn bản không thể tin được đó là mình, càng không biết tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy.
Rõ ràng Khúc Hi Chi là phụ nữ, nàng cũng là phụ nữ. Nàng và cô chỉ có thể coi nhau là bạn bè, nhưng nhất thời không khống chế đã phát triển đến mức này. Nàng không chỉ không còn mặt mũi nhìn người khác, không có mặt mũi đối diện với chính mình, càng không có mặt mũi đối mặt với hai chữ bạn bè.
Nhìn thấy nàng ôm chặt đầu gối, mười ngón tay trắng bệch. Khúc Hi Chi đi tới phía trước mấy bước, cố thử dẫn dắt tư tưởng của nàng về hướng tích cực, "Thật ra chuyện lúc nãy đối với người trưởng thành rất bình thường. Phụ nữ cùng phụ nữ cũng rất bình thường. Tôi biết em trước giờ chưa từng làm chuyện như vậy, nhưng nếu khi nãy không có tình huống ngoài ý muốn... chúng ta..." Cô đang khuyên nhưng khi nhìn thấy Cố Hi Chi cúi đầu rơi lệ thì bỗng im bặt. Khúc Hi Chi đi tới bên người nàng, còn chưa kịp mở miệng đã thấy nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nói, "Tôi rất xin lỗi về chuyện vừa rồi, xin chị hãy quên ngay đi!"
Khúc Hi Chi ngẩn người, một lát sau mới lên tiếng, "Nhưng thật sự không như em nghĩ đâu..."
"Tôi rất hối hận." Tâm tình của Cố Hi Chi có chút suy sụp, bản thân nàng rất buồn bực vì căn bản không tìm được lý do giải thích cho hành vi ngượng ngùng khi nãy. Lời nói cũng có hơi mờ mịt, "Tôi vốn không biết nên từ chối chị thế nào. Nhưng chị từng bước ép sát tôi như thế chẳng khác gì Lâm Minh Linh cả!"
Khúc Hi Chi không nói gì, trên mặt rõ ràng bị tổn thương. Sau khi trầm mặc vài giây ngắn ngủi, Khúc Hi Chi chủ động xin lỗi, "Xin lỗi, là tôi không khống chế được hành vi của mình, nhưng em phải tin tôi. Tôi và cô ta không giống nhau. Tôi làm chuyện này với em bởi vì..." Cô dừng một chút, nhìn dáng vẻ phản cảm của nàng buộc cô nuốt câu "tôi yêu em" vào trong cổ họng, bất đắc dĩ nói, "Nói chung tôi không giống cô ta."
Cố Hi Chi không trả lời mà lại cúi đầu, một lát sau đỏ mắt nghiêm túc nói, "Tôi không đóng "Vong Xuyên" nữa!"
Khúc Hi Chi có chút bất ngờ, ánh mắt đẹp đẽ vì không rõ mà có vẻ thâm sâu, "Phim này em đã diễn được một nửa rồi, nói không diễn liền không diễn sao?"
"Tôi nói không diễn liền không diễn." Cố Hi Chi ương ngạnh lau nước mắt, "Lúc nãy tôi có nghe chị nói chuyện với Lăng Tiêm. Tôi biết Tôn Đình Hữu muốn gì. Lão sắc lang đó vốn không hề buông tha bất cứ nữ nghệ sỹ nào. Bây giờ ông ta đã nhắm tới tôi rồi, tôi nên bỏ bộ phim này là vừa."
Khúc Hi Chi nheo mày, không tán thành, "Em đã chuẩn bị cho bộ phim này lâu đến vậy rồi. Đừng nói phim đã quay được một nửa, không có em tuyệt đối cũng không thể đổi người khác đâu. Huống chi hiếm có người nào hợp vai nữ chính này hơn em, mà em lại rất cần bộ phim này."
Cố Hi Chi lắc đầu, dáng vẻ hoàn toàn không nghe lọt tai, "Tôi không quan tâm những chuyện đó. Tôi không muốn quản những chuyện này. Bây giờ, tôi không muốn đóng bộ phim này nữa."
Nàng khẳng định rất kiên quyết, Khúc Hi Chi nhìn nàng, im lặng rất lâu mới nói, "Là vì tôi sao?"
Cố Hi Chi vùi đầu vào đầu gối không nói lời nào.
Khúc Hi Chi quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, bình tĩnh vài giây rồi quay đầu nhìn nàng, "Nếu chỉ vì muốn tránh tôi mới nói ra câu đó thì để tôi đi, em không cần đi."
Cố Hi Chi vẫn chôn đầu chặt vào đầu gối, nhưng thân thể lại run rẩy, rõ ràng chứng minh nàng đang khóc.
Khúc Hi Chi lấy một chiếc khăn tay từ trong tủ ra, nhưng không đưa nàng mà chỉ đặt bên người nàng, "Đúng lúc cuối năm có một kịch bản rất tốt. Tôi vốn sợ vướng lịch trình sẽ không tham gia được. Bây giờ nghĩ lại hay là đóng phim này càng có lợi hơn. Tôi nắm được nhược điểm của Tôn Đình Hữu nên có thể thuyết phục ông ta. Bộ phim này đối với em mà nói không thể mất đi, em nhất định phải đóng cho xong, được không?"
Cố Hi Chi từ lâu đã khóc không thành tiếng, nàng rất hối tiếc và cũng tự trách đối với chuyện vừa rồi. Nàng vốn rất ghét cái cách cô đem đau khổ đến cho cả hai. Nhưng nghe cô nói như vậy, nàng không chỉ không hề nhẹ nhõm mà nước mắt cũng lăn dài xuống.
Cố Hi Chi không hiểu, không thể nghĩ ra tại sao đối với cô rất tệ nhưng cô vẫn luôn dịu dàng đến vậy. Thậm chí còn giúp đỡ nàng, càng khiến nàng cảm thấy chán ghét, cực kỳ khó chịu.
Nhìn thấy nàng khóc, Khúc Hi Chi xem ra cũng rất ảm đạm. Cô cẩn thận suy nghĩ chuyện xảy ra vừa nãy. Bỗng nhiên cô cảm giác thấy có thể là nàng thật sự quá bất ngờ khi đột ngột tiếp nhận chuyện đồng tính như vậy. Nếu nàng có chút thích cô, như vậy vẫn còn cách xử lý, nhưng tình huống bây giờ không khả quan cho lắm.
Tư duy càng ngày càng rõ ràng khiến Khúc Hi Chi chủ động gánh chịu mọi chuyện. Thế nhưng một tia hi vọng làm cô không nhịn được lên tiếng, "Vấn đề hôm qua em hỏi tôi, tôi không nói thật. Tôi nghĩ bây giờ chắc em đã hiểu rõ rồi. Thật ra tôi đóng phim này vì em, nhưng không chỉ đơn giản muốn làm bạn bè với em như vậy." Cô dừng một hồi, có chút nhút nhát hiếm thấy, "Em... thật sự cảm thấy một chút cũng không thể tiếp nhận..."
"Tôi rất ghét chị." Chữ "Tôi" cuối cùng chưa thốt ra đã bị Cố Hi Chi đánh gãy. Nàng dùng tay lau nước mắt, sau khi nhìn dáng vẻ bị tổn thương của Khúc Hi Chi, nàng rất muốn khống chế cái miệng hại người của mình nhưng rất nhiều chuyện đã phát sinh vốn không thể dừng lại.
"Lần đầu tiên nghe thấy tên của chị là tôi đã ghét chị rồi. Chuyện gì chị cũng tốt hơn tôi, ưu tú hơn tôi. Chỉ cần chỗ nào có chị thì ánh mắt của mọi người sẽ không đặt lên tôi nữa. Chị là một người phụ nữ kiêu ngạo, giỏi giang đương nhiên không biết tôi cực khổ cỡ nào mới phát triển được như bây giờ. Có thể bây giờ chị xem thường tôi, mỗi phút mỗi giây tôi đều bị người khác mặc định là một diễn viên quèn. Chị nhìn đi, chỉ cần Tôn Đình Hữu nói một câu là tôi sẽ mất việc vài năm. Rõ ràng chúng ta chênh lệch lớn như vậy, mỗi lần nghĩ đến chị tôi đều thấy bi ai cho bản thân, chị bảo tôi làm sao không ghét chị hả?"
Nàng liên tiếp nói nhiều như vậy khiến sắc mặt Khúc Hi Chi càng lúc càng trắng bệch, nhưng cô lại ra sức khống chế cảm xúc, cuối cùng lặng lẽ lên tiếng, "Được, em không thích tôi như vậy thì bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ cố gắng tránh xa tầm mắt của em. Thế nhưng công việc là công việc, đừng vì tình cảm riêng tư mà làm lỡ sự nghiệp, cũng đừng quá quan tâm người khác đánh giá thế nào. Bọn họ vốn không hiểu em, em ưu tú như thế sau này nhất định sẽ mạnh mẽ hơn tôi."
Cố Hi Chi lau nước mắt, khống chế tâm tình một lúc, giả vờ không nghe thấy. Nàng xuống giường mang giày ra khỏi phòng ngủ.
Khúc Hi Chi nhìn nàng ra khỏi cửa, im lặng hồi lâu nhưng vẫn lên tiếng, "Ngày mai tôi lập tức rời khỏi đoàn phim. Em phải cố gắng diễn cho tốt."
Cố Hi Chi chỉ ngừng chân lại một chút, cũng không quay đầu lại lập tức rời đi.
Khúc Hi Chi nhìn bóng lưng của nàng, mi mắt mệt mỏi mắt lại.
Lần thứ hai bước vào căn phòng ngủ này, cô chứng kiến Cố Hi Chi phản ứng rất nhiều biểu cảm. Ví dụ như mắng cô, im lặng, thậm chí giống như trước tát cô một bạt tay, nhưng cô chưa hề nghĩ tới nàng sẽ khóc, khóc đến thương tâm.
Nước mắt của phụ nữ chia thành rất nhiều loại, mừng đến phát khóc, bi thương quá độ, thậm chí cảm động rơi lệ.
Nhưng có một loại thật sự gọi là... chán ghét đến cực điểm.
... Nàng vẫn ghét cô như vậy.
_________________