Chương 50: Mợ chủ dương, chúc duyên mới vui vầy
Dương Tầm Chiêu nhìn vào hàng chữ hôn nhân có hiệu lực trong một năm được gạch dưới nằm trên đầu, ở giữa là, nếu Ngài Dương có được cổ phần của Dương thị , cuộc hôn nhân có thể kết thúc sớm.
Hôn còn chưa kết mà cô đã nghĩ đến việc ly hôn.
Hàn Nhã Thanh thấy được sắc mặt của anh lúc này không được tốt lắm nên không nói gì, mà đợi anh trả lời.
Dương Tầm Chiêu dời mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh. Khoảnh khắc này Hàn Nhã Thanh vẫn còn hơi hồi hộp, thấy bộ dạng vừa rồi của anh có vẻ không vui lắm, không biết anh có đồng ý hay không.
“Thỏa thuận viết tốt lắm.” Nhưng điều làm cô ngạc nhiên đó là, Dương Tầm Chiêu trông khá vừa ý, anh nhanh chóng cầm bút ký tên của mình vào thỏa thuận.
Nhưng khi anh cúi đầu ký tên, khóe môi của anh mơ hồ câu lên thành một độ cung kỳ lạ, không biết đang suy nghĩ điều gì?
Có lẽ là vì bản năng nghề nghiệp mà khi nhìn thấy động tác lưu loát liền mạch của anh, Hàn Nhã Thanh cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng Dương Tầm Chiêu đã đưa giấy thỏa thuận ký xong tới trước mặt cô.
Thỏa thuận do cô tự viết nên sẽ không có vấn đề gì, chắc do cô nghĩ nhiều, Hàn Nhã Thanh thầm thở một hơi rồi cũng ký tên của mình.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, Hàn Nhã Thanh cực kỳ phối hợp, những thứ cần thiết cũng chuẩn bị đầy đủ, sâu trong mắt Dương Tầm Chiêu ngầm hiện lên chút bất ngờ.
“Chồng ơi, sau này em phải ở đâu đây?” Sau khi đăng kí kết hôn và ra khỏi Ủy ban , Hàn Nhã Thanh đổi cách xưng hô rất trôi chảy, khi nhìn về phía anh cũng cười rất tươi.
Thời gian kết hôn của bọn cô là một năm. Trong một năm này, cô không muốn có chuyện bất trắc gì xảy ra. Điều quan trọng nhất là tuyệt đối không thể làm anh nảy sinh hứng thú với cô.
Bất kể vì sao anh lại chọn cô.
Thói hư tật xấu của đàn ông là không có được thứ gì sẽ chiếm lấy nó cho bằng được. Vì vậy, kể từ bây giờ, cô phải làm một người vợ hiền thục ngoan ngoãn, hiểu chuyện nghe lời, khéo hiểu lòng người, bảo gì làm nấy.
Hàn Nhã Thanh biết, anh kết hôn để ông cụ Dương không giao Dương thị cho cậu hai Dương . Dù bọn cô kết hôn chỉ để ông cụ Dương thấy nhưng cũng phải sống cùng nhau. Vì vậy, bây giờ cô không cần cố ý sĩ diện cãi láo, cô đã nghĩ tới điểm này trước khi đến Ủy ban .
Nếu cuộc hôn nhân này là để ông cụ xem, bọn cô có cần chuyển tới nhà tổ của nhà họ Dương hay không. Nghĩ đến nhà tổ nhà họ Dương, nghĩ đến tấm ảnh, tay Hàn Nhã Thanh âm thầm siết chặt.
Dương Tầm Chiêu hơi ngẩn ra khi nghe cách gọi của cô, dường như trong khoảnh khắc đó, nhìn vào nụ cười rạng rỡ của cô, Dương Tầm Chiêu bỗng cảm thấy mình không thể nhìn thấu cô.
“Em chuyển đến nhà của tôi.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trong mắt anh lóe qua đôi chút suy nghĩ sâu xa.
“Ừm, em về thu dọn chút đồ.” Hàn Nhã Thanh ngoan ngoãn đáp lời như thể đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng câu này của anh có nghĩa là sẽ không chuyển đến nhà tổ nhà họ Dương phải không?
“Tôi đi cùng em.” Nghe thấy cô đồng ý thoải mái như vậy, Dương Tầm Chiêu khẽ nhướng mày. Người phụ nữ này biểu hiện có hơi quá ngoan hay không? Ngoan đến mức khiến anh không quá dám tin tưởng.
“Không cần đâu, chồng mau đi đi, em sẽ tự làm, anh đưa địa chỉ với chìa khóa cho em là được rồi.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười rất ngọt ngào, rất dịu dàng, rất khéo hiểu lòng người.
Dương Tầm Chiêu nhìn sang cô, rồi im lặng một lúc mới viết địa chỉ và mật khẩu khóa cửa và đưa nó cho cô.
“Bye bye chồng.” Hàn Nhã Thanh nhận lấy, không nhìn kỹ mà gấp lại cất đi, sau đó cười khẽ vẫy tay với Dương Tầm Chiêu rồi xoay người rời đi.
Dương Tầm Chiêu cau mày nhìn cô rời đi, phải nói rằng tất cả các biểu hiện ngày hôm nay của người phụ nữ này khiến anh ngạc nhiên.
Cô sẽ thực sự ngoan ngoãn một mình chuyển đến nhà anh ư?
Sao anh cảm thấy hơi đáng nghi?
Tuy nhiên, anh muốn xem cô sẽ làm gì.
“Chủ tịch, anh kết hôn thật hả?” Mãi đến khi Hàn Nhã Thanh biến mất không còn tăm hơi, thư kí Lưu mới lấy lại tinh thần và nhìn về phía chủ tịch nhà mình, trông anh ta vẫn đầy khó tin
Anh thực sự không thể tin được, Chủ tịch nhà anh cứ thế mà đã kết hôn!!
Dương Tầm Chiêu không trả lời mà dứt khoát giơ lên cuốn sổ đỏ nhỏ trong tay.
Khóe môi thư kí Lưu khẽ giật giật, sao anh lại có cảm giác Chủ tịch đang cố ý khoe khoang nhỉ?
Hàn Nhã Thanh đồng ý với Dương Tầm Chiêu sẽ chuyển đến nhà anh, nhưng cô không biết nên giải thích với Ông cụ Hàn như thế nào. Chỉ là cô không ngờ mình sẽ nhận được cuộc gọi từ Ông cụ Hàn trên đường về nhà, cụ ấy nói phải đến thành phố B để gặp một người bạn, có lẽ mấy ngày nữa mới trở về.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài một hơi, xem ra mấy ngày nay cô tạm thời không cần phải lo lắng về vấn đề này.
Khi Hàn Nhã Thanh về nhà tổ nhà họ Hàn, Ông cụ Hàn đã xuất phát, chắc là chuyện khá gấp.
Hàn Nhã Thanh vừa mới về, đồ đạc vốn không nhiều, cô chỉ thu dọn sơ một chút rồi xách vali đi xuống lầu.
“Cô cả, cô muốn ra ngoài hả?” Mẹ Lưu thấy Hàn Nhã Thanh kéo vali xuống thì hơi ngạc nhiên.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng trả lời. Ở nhà họ Hàn , ngoài ông nội ra, mẹ Lưu cũng rất tốt với cô.
“Trưa rồi, cô cả ăn cơm rồi đi được không? Đồ ăn đã chín rồi, hôm nay không có ai ở nhà.”
Lưu Vân bị bắt, Hàn Trung Dung đang bận giải quyết việc này nên không ở nhà, Hàn Nghiên Nghiên cũng đi đâu chẳng biết.
Hàn Nhã Thanh thấy việc chuyển đến nhà của Dương Tầm Chiêu cũng không cần gấp bèn ở lại ăn trưa tại nhà họ Hàn, sau đó đi dạo bên ngoài một lúc mới bắt taxi đi đến địa chỉ mà Dương Tầm Chiêu đã đưa cho cô.
Nơi ở của Dương Tầm Chiêu đương nhiên sẽ không kém, là khu biệt thự sang trọng nhất thành phố A.
Dương Tầm Chiêu không đưa thẻ cổng cho Hàn Nhã Thanh, vì anh thường lái xe ra vào và không bao giờ mang theo thẻ, vì vậy anh cũng không để ý đến điểm này.
Hàn Nhã Thanh kéo vali đến trước cổng mới nhớ tới chuyện này. Khi cô đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu hay không.
“Xin hỏi cô là mợ chủ Dương phải không ạ?” Một nhân viên quản lý đã bước tới.
“Hả? À, vâng.” Hàn Nhã Thanh vẫn chưa quá quen với cách xưng hô này.
“Ngài Dương đã gọi điện thoại, mợ chủ Dương có thể đi thẳng vào.” Nhân viên quản lý có thái độ cực kỳ tốt.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên. Cô không ngờ Dương Tầm Chiêu lại cẩn thận đến thế, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng nghĩ đến.
Hàn Nhã Thanh nhấn mật khẩu Dương Tầm Chiêu viết cho cô và mở cửa ra, Dương Tầm Chiêu vẫn chưa về, trong nhà không có ai, xem ra ngày thường nơi này chỉ có một mình Dương Tầm Chiêu sống.
Nhà có rất nhiều phòng, Hàn Nhã Thanh chọn đại một căn, và tất nhiên, cô tránh phòng ngủ chính. Cô chuyển đến đây sống, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người phải ở chung một phòng.
Nếu anh kết hôn để cho ông cụ Dương thấy, nơi này cũng không có người khác, bọn cô không cần phải ở chung phòng.
Hàn Nhã Thanh đợi đến bảy giờ, Dương Tầm Chiêu vẫn chưa về. Cô đi dạo một hồi, người đổ mồ hôi và hơi mệt mỏi, thế là bèn lấy quần áo đi tắm. Mặc dù phòng cô không phải phòng ngủ chính nhưng cũng có phòng tắm riêng.
Sau khi tắm xong, Hàn Nhã Thanh đẩy cửa ra thì thấy Dương Tầm Chiêu đang đứng trong phòng của cô.
Hàn Nhã Thanh sững sờ và đờ người ra, động tác cũng ngừng lại theo!!
“Mợ chủ Dương , chúc duyên mới vui vầy.” Khi vừa thấy cô, Dương Tầm Chiêu bước tới bao vây cô, người mới tắm xong, vào giữa cơ thể anh và vách tường.