Chương 51: Chồng à, anh thật đẹp trai

Hàn Nhã Thanh thầm thở ra một hơi, đôi môi cô hơi mím lại, vì cách tiếp cận đột ngột của anh, cô cảm thấy hơi ngột ngạt trong ngực, như thể anh đã lấy đi hơi thở của cô khiến cô cảm thấy sắp nghẹn thở.


“Chồng về rồi à.” Hàn Nhã Thanh không đẩy anh ra, cũng không có hành động gì từ chối anh, ngược lại là cô ngước lên nhìn anh, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ tươi sáng ấy.


Trên thỏa thuận hôn nhân của bọn cô đã viết rõ, tuyệt đối không thể ép buộc đối phương trong việc liên quan đến đời sống vợ chồng. Vì vậy, Hàn Nhã Thanh không nghĩ rằng Dương Tầm Chiêu sẽ thực sự làm gì với cô trong đêm đầu tiên.


Cô loáng thoáng cảm thấy lúc này Dương Tầm Chiêu có mục đích khác.


“Ừ.” Dương Tầm Chiêu khẽ nói, như có chút ý cười, rồi cố ý nghiêng người về phía cô, làm cho khoảng cách giữa hai người gần hơn, đầu anh hơi cúi xuống và rút ngắn khoảng cách với cô ngửa mặt một cách rõ ràng.


Giữa môi anh và môi cô chỉ cách một khoảng nhỏ. Lúc này, Hàn Nhã Thanh cũng có thể cảm giác được hơi thở của anh đang lan tỏa trên mặt cô.


available on google playdownload on app store


Cô biết, nếu bây giờ anh hoặc cô lại gần hơn chút, môi của hai người có thể sẽ áp vào nhau.
Hai mắt Hàn Nhã Thanh khẽ đảo đảo, bàn tay thầm siết chặt.


Nhưng anh không hôn cô, cũng không áp người vào cô, chỉ là một tay anh đột nhiên chạm vào lưng cô.


Cơ thể Hàn Nhã Thanh hơi cứng đờ, lớn như vậy rồi, ngoài vụ ngoài ý muốn đêm đó, trước nay chưa từng có một người đàn ông nào dựa gần tôi và chạm vào cô như thế này.


Nhưng ngoài cái tay đó, không có phần nào khác trên cơ thể anh chạm vào cô, kể cả đôi môi cách cô rất gần của anh.
Hàn Nhã Thanh ngây người, chớp chớp mắt và cố không nhúc nhích.


Cô không biết Dương Tầm Chiêu muốn làm gì vào lúc này, vì vậy cô không biết mình nên làm gì, trước tiên cô phải tìm ra mục đích bây giờ của Dương Tầm Chiêu .


Ngay lúc này, cô thậm chí còn hơi nghi ngờ, liệu Dương Tầm Chiêu có cưới cô vì mục đích khác không?


Nhưng cô thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ mục đích khác để Dương Tầm Chiêu làm điều này? Trên người cô không có thứ gì mà Dương Tầm Chiêu cần cả.


Bàn tay của Dương Tầm Chiêu đặt trên lưng cô không ở lại lâu, ngay sau đó nó từ từ di chuyển lên rồi dời ra phía sau thắt lưng của cô.


Hàn Nhã Thanh đang mặc bộ đồ ngủ rời, lúc này vạt áo hơi hở ra, ngón tay anh áp lên da của cô.


Giờ phút này Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ ngón tay của anh. Có lẽ là vì cô vừa tắm xong, làn da hơi lạnh, nên tay anh trở nên nóng rực hơn.


Những ngón tay anh mân mê phần thắt lưng của cô dừng lại một lúc, sau đó chậm rãi di chuyển sang bên eo cô, nói đúng hơn là bên trái eo cô.


Ngón tay của anh giống như mò mẫm tại eo của cô hai lần, và cũng không dừng lại quá lâu mà tiếp tục di chuyển từ từ.


Anh sợ những gì anh làm vào lúc này quá rõ ràng sẽ khiến cô nghi ngờ, khiến cô phát hiện ra điều gì đó, nên anh không dừng lại ở vị trí này quá lâu.


Nhưng dù không dừng lại lâu, anh vẫn thăm dò hết tất cả, vị trí đó trơn nhẵn như ngọc, không có chút khác thường nào.


Mặc dù chuyện đã qua năm năm, nhưng anh còn nhớ rõ bên trái eo cô có một hình xăm, nhưng tại sao bây giờ lại không có?


Hàn Nhã Thanh ngước lên nhìn anh, và đột nhiên phát hiện trong mắt anh như đang hàm chứa một tia dò xét. Mặc dù anh che giấu rất tốt, nhưng Hàn Nhã Thanh rất nhạy cảm về khía cạnh này, cô biết vừa nãy mình không nhìn lầm.


Dò xét? Rốt cuộc anh đang dò xét điều gì?
Hàn Nhã Thanh không biết anh đang dò xét cái gì, nhưng nếu anh thực sự đang dò xét, cô từ chối ngay lúc này thì liệu có khiến anh nghi ngờ hay không?


Nếu cô không làm gì cả và mặc anh tiếp tục làm vậy, Hàn Nhã Thanh không chắc nó sẽ phát triển đến mức nào.


Bởi vì giờ phút này, tay của Dương Tầm Chiêu đã chầm chậm dời đến bụng cô và dường như không có ý định dừng lại.


Hàn Nhã Thanh biết mình phải làm một cái gì đó vào lúc này, nhưng cô nên làm sao mới có thể kết thúc tất cả mà không để lại dấu vết khiến anh nghi ngờ đây?


“Chồng muốn làm gì với vợ à?” Khi cảm giác tay anh đã đặt lên bụng mình, đôi mắt hơi rũ xuống của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe qua một tia sáng kỳ lạ.


“Em nói thử xem?” Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi câu lên, giờ phút này trong giọng nói êm tai dường như có một loại cám dỗ say đắm lòng người, nhưng anh vẫn thầm thắc mắc, tại sao trên eo của cô không có dấu vết gì? Tại sao lại trơn nhẵn như vậy?


Nghe thấy lời lẽ ba phải của anh, Hàn Nhã Thanh thầm cười khẽ.


“Chồng à, anh thật đẹp trai.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh rồi bỗng cười khẽ một tiếng. Giờ phút này, đôi mắt hơi say của cô mê li, gương mặt ửng đỏ, trong giọng nói cũng có chút mê hoặc.


Trong lúc nói chuyện, cô như không kìm được mà từ từ giơ tay lên, ngón tay chạm vào nút áo sơ mi của anh, cô không dừng lại ở đó quá lâu, ngón tay cô khẽ nhúc nhích và bắt đầu cởi nút áo ra.


Từ trước đến nay cô không thích bị động, bất kể là chuyện gì, cô cũng phải nắm quyền chủ động trong tay mình.


Ngón tay của cô mảnh khảnh, trắng nõn, sạch sẽ và không có chút chỉnh trang nào, nhưng chúng rất đẹp. Những ngón tay xinh đẹp của cô đã cởi cúc áo sơ mi thứ nhất của anh và trượt xuống khuy thứ hai.


Đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi tối đi, người phụ nữ này đang làm gì?


Hàn Nhã Thanh lại ngước lên nhìn anh, gương mặt cô hơi ửng đỏ như được nhuộm ánh nắng chiều tà, và đôi môi cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ.


Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu khẽ dao động, trong mắt mơ hồ hàm chứa cảm xúc phức tạp.
Mà bây giờ, Hàn Nhã Thanh đã tháo cúc áo thứ hai của anh.
Sau đó dời đến khuy thứ ba.


Áo sơ mi của anh chỉ có tổng cộng năm cái khuy áo, cái trên cùng không thắt lại, chỉ thắt bốn cái phía dưới. Bây giờ cô đã tháo ba khuy, chỉ còn lại khuy cuối cùng, nhưng rõ ràng là cô không có ý định dừng lại, tay cô đã trượt xuống khuy áo thứ tư của anh và tháo nó ra không chút ngần ngại.


Dương Tầm Chiêu âm thầm thở ra một hơi, người phụ nữ này biết mình đang làm gì không?


Bàn tay vốn đặt ở bụng của cô đã hạ xuống lúc nào không hay và rũ bên người, cơ thể vốn áp sát cô cũng đứng thẳng hơn chút và kéo ra một khoảng cách nhỏ với cô, mà môi của anh cũng cách xa ra khỏi môi cô.


Hàn Nhã Thanh đã tháo thành công tất cả các khuy áo trên áo sơ mi của anh, tay cô nắm chặt góc áo sơ mi và như có chút hồi hộp, có chút kích động, sau đó cô như đã lấy can đảm mà nhón chân lên và ngửa mặt ra, môi cô chầm chập lại gần môi anh…


Dương Tầm Chiêu chợt ngừng thở, cô? Cô muốn hôn anh ư?






Truyện liên quan