Chương 50: Trường đua ngựa

Dự án trang viên Cẩm Tú đi vào khởi động suôn sẻ, với số vốn đầu tư khổng lồ, đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp cùng chế độ tự kiểm tr.a nghiêm ngặt về chất lượng khiến cho rất nhiều người trước đó vốn giữ thái độ hoài nghi đã phải nhìn nhận lại bằng con mắt khác, hơn nữa, công ty Minh Huy là một thế lực mới phát triển ở thành phố Kì Lâm, khi lựa chọn đối tác, đã bỏ qua tập đoàn Nam Cung lựa chọn Diệp Thị, cốt chỉ hướng cho dư luận, sự chuyển biến rõ ràng sẽ theo chiều hướng có lợi, rất nhiều công ty nhỏ nhào đến theo phong trào, tranh thủ cơ hội hợp tác với Diệp Thị.


Chủ nhật vùi mình trên ghế sofa trong phòng khách xem bản tin thời sự, Diệp Cẩn Niên nhìn cô gái mạnh mẽ, tự tin trên tivi, nhéo nhéo lông mày có chút đau lòng. Nếu là trước đây, với tư lịch (tư cách và sự từng trải) như vậy của Diệp Thị, nhất định sẽ không để lọt mắt những dự án nhỏ đó, hiện giờ không giống như ngày xưa, hợp tác cùng với những công ty nhỏ không có danh tiếng hay điển tích gì, chị gái ắt hẳn muốn đảm bảo tinh thần không bị thua lỗ, từ sự mệt mỏi ẩn hiện đã được cố tình gạt đi trên khuôn mặt chị, cũng có thể nhìn ra được sự khó khăn trong đó, những điều này, bản thân cô đều không giúp được gì.


"Nhạc Nhạc, lại đang ngẩn người rồi." Một đôi tay quơ quơ ngay trước mắt hai cái, khuôn mặt tươi cười phóng đại xuất hiện trước mặt Diệp Cẩn Niên.


"Sớm thế." Diệp Cẩn Niên rầu rĩ lên tiếng chào, đối với việc Ân Dao thường xuyên xuất hiện trước mặt mình như vậy, đã dần dần luyện thành thói quen rồi.


"Còn sớm? Đã hơn chín giờ rồi đó." Ân mỹ nhân trừng đôi mắt thanh tú lên, đối với tính nết ham ngủ của Diệp Cẩn Niên rất là bất đắc dĩ: "Nhân lúc chủ nhật em không phải lên lớp, Tư Hữu nói muốn đưa em và Mục Ân đi thăm trường đua ngựa, bản cô nương rất hân hạnh được tháp tùng."


"Hả, không đi." Diệp Cẩn Niên hiểu rõ gật đầu, dứt khoát từ chối.


available on google playdownload on app store


Nhờ hồng phúc của Thiệu Tư Hữu, mấy ngày trước cô lại phải trở về với trường Y Nhĩ thời thơ ấu, lại có tổng giám đốc đẹp trai của Thiệu Thị kiêm luôn chức tài xế đưa đón, mỗi lần ở trong sân trường đã gây nên náo động, lại vẫn còn không tự biết.


Điều đáng mừng chính là, Thiệu Tư Hữu đã dựa theo thành tích cô đạt được lúc học ở học viện Thánh Nhã – nước Anh, đã sắp xếp cho Diệp Cẩn Niên tuyển thẳng vào năm thứ ba của bậc cao trung, cái gọi là tuyển thẳng đó, cũng tương đương với việc sẽ được chuyển lên cấp đại học, cho nên để học lên có bạn cùng đẳng cấp, đây là thời điểm nỗ lực, hăm hở của Diệp Cẩn Niên, cuộc sống của Diệp Cẩn Niên rất là thoải mái.


"Không đi?" Ân Dao không hiểu nhìn nhìn Diệp Cẩn Niên, len lén liếc mắt về phía phòng bếp.


Theo ánh mắt của cô, Diệp Cẩn Niên nhìn sang phía đó, một thiếu niên đang mặc chiếc quần yếm màu đen đứng ở cửa phòng bếp, trong tay cầm đồ uống vừa mới được lấy ra đang nhìn về phía mình, trong mắt mang theo vẻ mong đợi. Thấy Diệp Cẩn Niên nhìn sang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rắm thối lập tức giăng lên vẻ ghét bỏ, xoay người đi ra ngoài.


Đúng là giận dai. Diệp Cẩn Niên bất đắc dĩ nhíu nhíu mũi lại, tiểu tổ tông của nhà họ Thiệu vẫn thờ ơ với mình.


"Mục Ân nói em đi nó mới đi," Ân Dao tiến đến bên cạnh Diệp Cẩn Niên như tên trộm, cầm một cái USB quơ quơ, dụ dỗ: "Chị đã về điều tr.a tự liệu của mấy người trong buổi bán đấu giá lần trước, cũng không biết có ai cần…"


Không đợi nói xong, Diệp Cẩn Niên liền đưa tay cầm lấy, xoay người đi lên tầng.
"Này…"
"Thay quần áo." Không đợi Ân Dao nói hết, Diệp Cẩn Niên đã trả lời xong.
Sau lưng, mỹ nhân nhà họ Ân cười vui vẻ.


"Đi ra đi tiểu quỷ, em tưởng cô ấy không biết em ở đấy nghe lén à?" Chờ bóng dáng Diệp Cẩn Niên biến mất, Ân Dao mới quay đầu nhìn nhìn về phía cửa, tiếng nói vừa dứt, tiểu thiếu gia Thiệu Mục Ân nhà họ Thiệu từ sau cửa đi ra.


"Ai nghe lén chứ, em cầm nhầm đồ uống." Khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm vẫn còn vương vấn nét thơ ngây, Thiệu Mục Ân nhìn lên trên tầng, ném thứ đồ uống đang cầm trong tay đã được mở ra vào trong thùng rác, cũng đi lên trên tầng.
*


Ân Dao lái xe chở Diệp Cẩn Niên và Thiệu Mục Ân đến trường đua ngựa ở vùng ngoại thành, Thiệu Tư Hữu và Lâm Thụy đã tới đó từ trước, đồng hành cùng bọn họ còn có cô em gái yêu kiều của nhà họ Lâm, Lâm Vũ Phỉ, bầu không khí ở trường đua ngựa ngược lại đã làm giảm bớt đi rất nhiều nét mảnh mai trước đó, nhìn thấy Diệp Cẩn Niên lập tức mỉm cười.


Tiểu thiếu gia phía sau không chút nể mặt, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn đến mấy người ở đây, đi thẳng về phía chuồng ngựa, rất thân thuộc, rõ ràng không phải là lần đầu tiên.


"Nhạc Nhạc," Nhận một bộ dụng cụ bảo vệ từ người huấn luyện ngựa, Thiệu Tư Hữu gọi Diệp Cẩn Niên, ngồi xổm người xuống đeo đồ bảo vệ vào đùi cho Diệp Cẩn Niên, lại kiên nhẫn đeo bao tay cẩn thận cho cô, cả quá trình làm vô cùng tự nhiên, cho đến khi tất cả đều đã được mặc vào xong xuôi, mới giương lên nụ cười yên lòng, khen: "Rất đẹp."


"Cám ơn." Tiếng cám ơn nhỏ như tiếng muỗi kêu, Diệp Cẩn Niên cúi đầu nhiệt độ trên mặt không ngừng lên cao, xấu hổ không dám đưa mắt nhìn Ân Dao đang cười ranh mãnh, đối với động tác thân mật như vậy của Thiệu Tư Hữu, rất không thích ứng.


Mà Lâm Vũ Phỉ đứng ở một bên đã sớm đỏ mắt lên vì tức giận, ra sức túm cánh tay Lâm Thụy, khóe miệng hắn co rúm vì đau, lại không thể phát tác ra ngoài.


Mấy người cùng đi đến chuồng ngựa chọn ngựa, người huấn luyện ngựa dắt ra một con tuấn mã Ả Rập, chiếc cổ dài mà xinh đẹp, màu lông bóng loáng, con ngựa này đã được đặt trước cho Diệp Cẩn Niên, có tính nết dịu dàng, nhạy bén.
Diệp Cẩn Niên cũng không từ chối, ngoan ngoãn nhận dây cương.


Anh em Thiệu Tư Hữu và Thiệu Mục Ân chia nhau chọn cho mình một con ôn huyết mã Hà Lan và con Y Lê Mã điển trai, con Lâm Vũ Phỉ chọn là con ngựa thuần chủng màu nâu, dưới bốn chân có hoa văn màu trắng rõ ràng, còn Lâm Thụy và Ân Dao chẳng biết đã biến đi đâu từ lúc nào rồi.


Mấy người chia nhau ra đi cùng với huấn luyện viên thử cưỡi ngựa, lúc này quay đầu nhìn lại thì Lâm Vũ Phỉ đang đi chậm rì rì ở phía sau cùng, đi đến giữa sân, bàn tay nhỏ bé của Lâm Vũ Phỉ đang định xiết dây cương, trong đôi mắt dịu dàng, mọng nước lóe lên tia khiếp sợ.


Diệp Cẩn Niên cười cười, ngựa thuần chủng khống chế không tốt sẽ rất dễ trở nên hung hăng, vừa rồi ở trong chuồng ngựa, huấn luyện viên cũng đã cố tình nhắc nhở, trong tình huống như thế, mỹ nhân mảnh mai như hoa, khiếp sợ khó tiêu, đại khái sẽ khiến cho cánh đàn ông nảy sinh ý muốn bảo vệ bẩm sinh đi, giống như Sở Nhược năm đó, đã khiến cho cô thua đến thảm hại.


"Tôi với chị đổi đi." Cảm thấy vẻ yểu điệu trước mắt này chướng mắt đến cực điểm, Diệp Cẩn Niên có chút bực bội ngăn Lâm Vũ Phỉ lại, không phải cô tốt bụng, mà là thuật cưỡi ngựa của cô, toàn bộ quá trình đều do chị gái Diệp Cẩn Nhiên chỉ bảo cho, con ngựa quá ngoan ngoãn cũng không phải là thể loại cô thích.


"Không, không cần đâu." Tay Lâm Vũ Phỉ nắm thật chặt dây cương, ra sức lắc đầu.
"Sao vậy?" Vừa lúc Thiệu Tư Hữu dắt ngựa đi tới, nhìn Diệp Cẩn Niên có chút cưng chiều: "Nhạc Nhạc, đưa em tới đây là muốn em cưỡi ngựa, không phải là dắt ngựa đi rong đâu."


"Không có việc gì, Tư Hữu, hai người nói chuyện đi." Lâm Vũ Phỉ dành lên tiếng trước khi Diệp Cẩn Niên kịp mở miệng, xoay người lên ngựa, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ khiếp sợ lúc trước, thúc ngựa đi về phía xa xa.
"Không thích con ngựa này?" Thiệu Tư Hữu chờ Lâm Vũ Phỉ đi, nhìn Diệp Cẩn Niên hỏi.


Diệp Cẩn Niên mở to hai mắt, phục sát đất với đôi mắt thần của Thiệu Tư Hữu, anh có thuật độc tâm? Ít nhất là cô chắc chắn, sau khi mình nắm dây dương, khuôn mặt không hề để lộ ra chút thất vọng nào.


"Vậy thì cưỡi con của anh đi." Thiệu Tư Hữu chuyển dây cương vào tay Diệp Cẩn Niên, xoay người nói gì đó với người huấn luyện, không được bao lâu, lại thấy một con ngựa tương tự được dắt ra.


Thấy Thiệu Tư Hữu thay ngựa, Diệp Cẩn Niên không hề chần chờ, xoay người lưu loát lên ngựa, tư thế xinh đẹp chuẩn xác.
"Đi thôi, thả lỏng tâm tình xuống." Thúc ngựa đi, Thiệu Tư Hữu cười nói.


Diệp Cẩn Niên cười không đáp lại, vận động này từng là cách phát tiết hữu hiệu nhất của cô, lướt nhanh đón gió, cái loại cảm giác để mặc thoải mái khiến cho cô quên đi rất nhiều sự phiền não.


Trong không khí thoang thoảng hương thơm của cỏ tươi, gió thổi bay những chiếc lá vàng, gào thét qua tai, bóng dáng hai người rong ruổi sánh đôi trên trường đua ngựa, lọt vào trong đôi mắt ngây thơ của người thiếu niên cách đó không xa, ánh mắt trở nên ảm đạm vài phần.


Lúc này, từ phía sân bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng thét, người trong sân chạy ào ào về phía phát ra âm thanh.
Lúc Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu đi đến, cô gái gặp chuyện không may đã được xe cấp cứu đưa đi, trên bãi cỏ xanh loang lổ vết máu, tỏ rõ cảnh tượng vừa mới xảy ra.


"Quái lạ, sao có thể đột nhiên ngã từ trên ngựa xuống được, con Eyrie Pháp nổi tiếng là hiền lành mà." Một giọng nói đầy nghi ngờ từ trong đám người đứng xem vang lên.


"Đúng vậy, toàn trường đua ngựa chỉ có một con ngựa Ả Rập như vậy, nó đã được đặt trước, kết quả đến lúc lại đổi sang con ngựa khác, mới để cho cô bé này cưỡi…"
Sắc mặt Thiệu Tư Hữu trong nháy mắt liền trở nên u ám.






Truyện liên quan