Chương 51: Tố cáo

"Đây là chuyện gì vậy?" Cùng với câu hỏi nghi vấn, kinh ngạc, hai bóng dáng lướt qua đám người, đi về phía Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu.


Lâm Thụy đi tới bên cạnh Thiệu Tư Hữu, nhìn quét qua vết máu loang lổ trên đất, sắc mặt theo đó cũng trở nên nặng nề, bình tĩnh liếc nhìn Ân Dao, người kia sau khi gật đầu một cái, từ trong đám người nhanh chóng rời đi.
"Nhường đường, nhường đường một chút!"


Đúng lúc này, mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi tới, phong tỏa nơi xảy ra vụ việc, sơ tán đám đông đang bao vây.
Thiệu Tư Hữu vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt u ám đến đáng sợ, cảnh sát xuất hiện ở hiện trường, Thiệu Tư Hữu liền kéo tay Diệp Cẩn Niên đi ra ngoài.
"Hai vị, xin chờ một chút!"


Một cảnh sát phía sau nhanh chóng chặn trước người Diệp Cẩn Niên, vẻ mặt nghiêm túc: "Vị tiểu thư này, tạm thời không thể rời đi được."
"Tại sao?" Lâm Thụy không hiểu hỏi.


"Theo ghi chép ở trường đua ngựa, có khách hàng đã đặt trước con Eyrie Pháp, chính là vị tiểu thư này, trước khi chuyện xảy ra, vị tiểu thư này cũng là người cuối cùng tiếp xúc với con ngựa này, cho nên mời cô theo chúng tôi trở về, để hỗ trợ điều tra." Vị cảnh sát trẻ tuổi giải thích.


Thiệu Tư Hữu nhăn mày, hành động lúc này của cảnh sát hiển nhiên đã khiến cho tất cả các khách hàng xung quanh đều để ý tới phía bên này, đã có thể lờ mờ nghe thấy những tiếng đàm luận có tên của mình từ phía bên kia, vì vậy kéo Diệp Cẩn Niên ra phía sau mình, ngăn trở ánh mắt tìm tòi của những người đó.


available on google playdownload on app store


"Nhạc Nhạc vẫn chưa đủ tuổi thành niên, tôi là người giám hộ của cô ấy, tôi muốn được đi cùng." Thoáng trầm ngâm, Thiệu Tư Hữu lên tiếng.


"Điều này đương nhiên là được." Vốn nhìn thấy sắc mặt sa sầm của Thiệu Tư Hữu, tưởng rằng cậu cảnh sát sẽ từ chối anh, lại đồng ý ngay lập tức, xoay người đi trước dẫn đường, dẫn Thiệu Tư Hữu và Diệp Cẩn Niên đến trước chiếc xe cảnh sát dừng cách đó không xa.


Lâm Thụy đi phía sau được mấy bước, Thiệu Tư Hữu đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, khi xoay người lần nữa, Lâm Thụy không còn tiếp tục đi theo nữa.


"Anh…" Một tiếng gọi khe khẽ từ phía sau truyền đến, Lâm Thụy quay đầu, phát hiện em gái Lâm Vũ Phỉ với sắc mặt tái nhợt đang nhìn mình, trong đôi mắt mang theo vẻ lo lắng, sợ hãi, thi thoảng lại đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thiệu Tư Hữu và Diệp Cẩn Niên rời đi.


Lòng đột nhiên căng thẳng, Lâm Thụy chợt thốt lên: "Lâm Vũ Phỉ, em đã làm gì hả?"
*


"Tổng giám đốc Thiệu yên tâm, chỉ là làm theo quy định thôi, bởi vì có người tố cáo, vừa đúng lúc đi ngang qua đó." Lên xe, vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi chỗ tay lái phụ quay đầu lại giải thích, trong giọng nói không còn vẻ nghiêm túc như lúc vừa rồi. Những người đến trường đua ngựa tiêu khiển, phần lớn đều là những người có thân phận không tầm thường, vừa mới bắt đầu, hắn đã nhận ra vị trước mắt này chính là tổng giám đốc của Thiệu Thị.


Thiệu Tư Hữu gật đầu, từ lúc xảy ra biến cố đến bây giờ, cũng chỉ mới được khoảng hơn hai mươi phút, ngay cả những người như anh với Nhạc Nhạc, vốn ở ngay trường đua ngựa, cũng đều vừa nhận được tin thì chạy tới, cảnh sát lại có thể chạy tới trường đua ngựa ở khu ngoại thành xa xôi trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chung quy lại sẽ không phải là vì bọn họ biết trước đi.


Trong phòng thẩm vấn trống rỗng, hai người Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu ngồi đối mặt nhau, Diệp Cẩn Niên ngồi ở trên chiếc ghế dựa rộng rãi trước bàn thẩm vấn, đối diện là một chiếc ghế nhỏ duy nhất, thuộc về Thiệu Tư Hữu.


Cái cảnh này nhìn qua được gọi là, để cô thẩm vấn Thiệu Tư Hữu ư? Diệp Cẩn Niên gục trên bàn nghĩ, không nhịn được ngáp một cái, giương mắt nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, cũng đã gần một tiếng rồi, buồn ngủ.


Lại một tiếng nữa qua đi, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, Thiệu Tư Hữu ngồi yên lặng trên chiếc ghế nhỏ, tư thế ngồi khổ sở lại không để lộ ra bất kì vẻ chật vật nào, Diệp Cẩn Niên buồn ngủ, dứt khoát nằm gục trên bàn, ngủ.


Một tiếng sau, cửa phòng thẩm vấn được mở ra, từ bên ngoài một người bước vội vào, trên người mặc đồng phục cảnh sát, mặt mũi sáng sủa, anh tuấn. Nhìn thấy Diệp Cẩn Niên vô cùng thoải mái chiếm cả cái ghế dựa trong phòng thẩm vấn không nói làm gì, lại còn say sưa ngủ, thì không khỏi trợn mắt lên nhìn Thiệu Tư Hữu một cái, người hơi tựa vào tường, khẽ mỉa mai: "Thật hiếm, có thể để cho Thiệu đại thiếu tha cậu tới nơi đây ngồi một lần."


"Dù sao cũng tốt hơn là đứng, đại đội trưởng Ân." Thiệu Tư Hữu thản nhiên đáp.


Ân Kiệt lập tức trừng mắt, sợ Diệp Cẩn Niên tỉnh giấc, ngoắc ngoắc tay với Thiệu Tư Hữu, xoay người đi tới phòng quan sát bên cạnh, đợi đến khi Thiệu Tư Hữu theo phía sau đóng cửa lại, Ân Kiệt mới hung hăng quăng đống tài liệu vào người Thiệu Tư Hữu, thấy anh vững vàng đón được, mới chậm rãi lên tiếng: "Trên báo cáo kiểm nghiệm chỉ ra, khoảng nửa tiếng trước khi con Eyrie Pháp xảy ra chuyện không may, đã bị người ta tiêm cho một loại thuốc thần kinh mãn tính, cho nên mới dẫn đến đột nhiên nổi điên, theo ghi chép của trường đua ngựa, khoảng thời gian đó, con ngựa chắc chắn vẫn đang ở trong tay cô dâu ‘nhỏ’ này của cậu."


Cố tình nhấn mạnh từ ‘nhỏ’, qua tấm thủy tinh ngăn cách, nhìn khuôn mặt Diệp Cẩn Niên đang ngủ gục say giấc trên bàn thẩm vấn, tĩnh lặng như thiên sứ, Ân Kiệt cười mang theo chút xấu xa: "Tiểu bảo bối này của cậu vẫn đang còn là trẻ vị thành niên, cậu có thể nếm mùi đau khổ rồi."


"Sáu mươi tư ngày." Thiệu Tư Hữu nhíu mày liếc nhiều bản báo cáo kiểm nghiệm trong tay, nghe thấy câu nói trêu ghẹo của Ân Kiệt, đáp lại một câu.
"Cái gì?" Ân Kiệt có chút không giải thích được nhìn Thiệu Tư Hữu.


"Tôi nói, còn sáu mươi tư ngày nữa, Nhạc Nhạc tròn mười tám tuổi." Thiệu Tư Hữu ngẩng đầu lên, qua tấm thủy tinh nhìn khuôn mặt say ngủ của Diệp Cẩn Niên, trong mắt hiện lên vẻ ấm áp, vui vẻ.


"Trời, không phải chứ, cậu nghiêm túc?" Ân Kiệt trợn to hai mắt, nhìn Thiệu Tư Hữu không dám tin, sau đó cười đau khổ đã hiểu: "Cũng đúng, nếu như không phải thật sự quan tâm, cậu đã không vì cô ấy mà ở lại chỗ này."


"Vụ án này nên xử lý như thế nào, chờ Nhạc Nhạc tỉnh dậy, cô ấy nhất định phải đi cùng với tôi." Thiệu Tư Hữu rõ ràng không muốn tiếp tục cái đề tài đó nữa, hỏi.


"Vậy phải xem bản lĩnh cô em gái Ân Dao của tôi rồi, chứng cứ này hơi bất lợi, người tố cáo cậu rõ ràng có lai lịch không nhỏ, báo thẳng lên cấp trên, hắn cũng là nhận được điện thoại của Ân Dao mới cố tình chạy tới đây, trước tiên đã chặn đứng được việc đưa bản báo cáo kiểm nghiệm ra ngoài.


"Cậu sợ cấp trên?"
Thiệu Tư Hữu liếc nhìn bộ dáng khó xử của Ân Kiệt, trong mắt đầy vẻ uy hϊế͙p͙, Ân Kiệt buồn bực rên lên một tiếng, cuối cùng cũng khuất phục dưới áp lực của người họ Thiệu nào đó, rầu rĩ thừa nhận: "Tôi sợ cậu."






Truyện liên quan