Chương 96
Trong bóng tối, ngoại trừ thị giác các giác quan còn lại đều trở nên cực kỳ nhạy cảm, thân thể mảnh mai của Niên Nhạc Nhạc luôn khiến Diệp Cẩn Niên oán giận, nhưng độ cảnh giác bẩm sinh này làm cho Diệp Cẩn Niên kinh thán không thôi. Đây có lẽ được di truyền từ công chúa bóng tối Lysa, chỉ dựa vào độ cảnh giác với nguy hiểm cùng phản ứng bén nhạy, thân thể này của Niên Nhạc Nhạc có thể coi là đại thiên tài.
Đối phương hiển nhiên không ngờ cô gái xinh xắn lanh lợi trước mắt có thể né tránh được các đòn tấn công của mình, dường như bị khiêu khích, động tác ra tay càng mạnh hơn.
Quả đấm tàn độc hướng thẳng tới gò má của Diệp Cẩn Niên, Diệp Cẩn Niên nghiêng thân thể về phía sau, thối lui, bước chân lảo đảo, suýt nữa hứng trọn nắm đấm của đối phương. Mang theo quyền phong công kích, bóng dáng nhỏ nhắn linh hoạt lại lần nữa thoát được, mà người kia dường như đã liệu trước được phản ứng của Diệp Cẩn Niên, liền đổi quyền thành chưởng hướng tới bả vai của Diệp Cẩn Niên, muốn kiềm chế cô.
Diệp Cẩn Niên cười lạnh, hơi nghiêng bả vai, khéo léo thoát khỏi kìm kẹp chắc chắn của hắn, nhân cơ hội chế trụ cổ tay đối phương mượn lực uốn một cái, thừa dịp hắn nghiêng về phía trước trong nháy mắt dùng khuỷu tay đánh vào xương sườn thuận thế đá vào đầu gối của hắn.
“Đứng im.”
Theo giọng nói cảnh cáo lạnh lùng, khẩu súng lục hiệu jiwurezha cô luôn mang bên người năm năm qua đặt trên trán của đối phương, đáy mắt Diệp Cẩn Niên một khoảng lạnh lẽo.
Trong không gian yên tĩnh, Diệp Cẩn Niên nhanh chóng điều hòa hơi thở , thân thể yếu ớt này có chút không chịu nổi trận giằng co kéo dài, tóc mái cũng bị mồ hôi dính ướt, trong khoảng thời gian này cuộc sống quá an nhàn, có điều kết quả cũng không tồi.
“Nói, ai phái mày tới?” Diệp Cẩn Niên dùng sức chống đỡ họng súng trên huyệt thái dương của hắn lên tiếng hỏi.
Không nghe được câu trả lời, Diệp Cẩn Niên ở trong bóng tối nheo mắt lại, ngay lúc đó đèn ở đại sảnh được khôi phục, nháy mắt sáng như ban ngày.
Thị lực trống rỗng trong giây lát, Diệp Cẩn Niên nhanh nhẹn ngăn chặn ý đồ giãy giụa của đối phương, khi mọi thứ trở lại rõ ràng, đập vào mắt là một khuôn mặt phẫn hận cùng không cam lòng.
Khuôn mặt cũng được coi là đoan chính, mái tóc màu vàng kim, một đôi con ngươi xanh thẳm chứa đựng sự không dám tin cùng không cam lòng.
“A…”
Theo sát, một tiếng thét kinh hãi vang lên, phát ra từ nhân viên bán hàng vừa khôi phục ánh sáng trong cửa hàng.
“Câm miệng!” Không đợi Diệp Cẩn Niên có phản ứng, một giọng nói cứng rắn cắt đứt kẻ đang gào thét, đi tới phía Diệp Cẩn Niên.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng lùi về sau mấy bước, nhường đường cho người đang đi tới.
“Chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ ra ngoài, lập tức đóng tất cả các lối đi trong cửa hàng, hôm nay tạm ngừng buôn bán.” Nói ra một chuỗi tiếng Anh với nhân viên bán hàng, sau đó đi tới sau lưng Diệp Cẩn Niên, cánh tay đang muốn chạm vào vai Diệp Cẩn Niên nhưng ý thức được sự né tránh của cô liền thu hồi động tác.
“Làm sao vậy, có bị thương chỗ nào không?” Giọng nói của hắn mang theo vài phần khẩn trương không dễ gì phát hiện được, Diệp Cẩn Niên không khỏi nhíu mày.
Nam Cung Minh Húc, chúng ta có quen thuộc như vậy sao?
“Nói, là ai phái mày tới?” Không để ý tới sự xuất hiện đột ngột của Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn Niên cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn kẻ đang bị mình khống chế, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét không nhịn được, ánh mắt chợt động, tay nương theo bả vai của người nọ thành đường vòng cung đi xuống, đè lại cổ tay của hắn, dùng sức vặn một cái, “Đinh” một tiếng giòn tan, lưỡi dao mỏng như cánh ve rơi trên nền đất.
“Nếu tao lấy thân phận người thừa kế gia tộc Bố Nặc Tư ra lệnh, mày vẫn không nói sao?” Diệp Cẩn Niên nheo mắt từng chữ từng chữ hỏi.
Thân thể đối phương chợt cứng nhắc, rất nhanh, nhưngkhoảng cách của Diệp Cẩn Niên đủ để phát hiện.
Bất giác nở một nụ cười lạnh, điều này chứng tỏ thật có chuyện.
Đã có Nam Cung Minh Húc phong tỏa cửa hàng, không phải cô nên ‘nói chuyện’ thật tốt với tên này sao? Lui về sau mấy bước, họng súng cách âm vẫn nhắm về người kia.
“Cẩn thận!” Động tác lui về sau còn chưa hoàn thành, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ, một sức lực không nhỏ kéo Diệp Cẩn Niên không có phòng ngự kéo ra,thuận thế ôm cô trốn vào cái bàn ngay phía sau.
Kế tiếp, một âm thanh xé rách không khí.
Diệp Cẩn Niên tránh khỏi người đang ôm lấy mình quay đầu nhìn lại, người đàn ông tóc vàng vừa bị cô khống chế hiện đang nằm giữa đại sảnh, đôi mắt xanh thẳm mở rộng, máu tươi không ngừng tuôn ra từ cổ họng.
Diệp Cẩn Niên có chút không cam lòng thoát khỏi người đang giữ chặt tay mình, nhanh chóng chạy đến bên người kia, phát hiện hắn ta bị đạn xuyên thủng họng, đã tắt thở.
Đáng ch.ết. Diệp Cẩn Niên nhìn quanh một vòng, tay bên người nắm chặt thành quyền.
“Xin lỗi, anh cho là…?” Sau lưng, Nam Cung Minh Húc đi tới, trong giọng nói mang theo vài phần áy náy.
“Anh cho là như thế nào?” Ánh mắt lạnh lùng trừng tên làm hỏng chuyện của mình một cái, Diệp Cẩn Niên không che giấu chút tức giận nào trong mắt, hỏi: “Sao tổng giám đốc Nam Cung lại xuất hiện ở đây?”
Nếu mục đích của đối phương là ám sát cô, phát súng vừa rồi hoàn toàn có thể qua mặt Nam Cung Minh Húc mà chấm dứt tính mạng của cô, cố ý để Nam Cung Minh Húc thấy được, chứng tỏ mục đích của đối phương hiển nhiên muốn lợi dụng phản ứng theo bản năng cứu người của hắn kéo cô ra, sau đó giết người diệt khẩu đối với tên kia.
Cách làm của Nam Cung Minh Húc không sai, nhưng Diệp Cẩn Niên không có đạo lý giận chó đánh mèo.
Nam Cung Minh Húc cũng biết rõ điều này, đối với chất vấn của Diệp Cẩn Niên vẫn bình tĩnh mở miệng: “Cửa hàng này là tài sản của tập đoàn Nam Cung, anh chỉ đi thị sát.”
“Vậy sao?” Diệp Cẩn Niên nhớ lại những gì hắn ta vừa nói với nhân viên bán hàng, vậy cũng tốt, có thể giúp cô giảm bớt phiền phức.
“Vậy phiền tổng giám đốc Nam Cung xử lý giúp việc này.” Chỉ chỉ vào thi thể đang nằm trên mặt đất, Diệp Cẩn Niên xoay người rời đi, chị đi lấy xe sao lại lâu như vậy cũng không có gọi điện tới.
Vừa tới cửa Diệp cẩn Niên đã thấy Diệp Cẩn Nhiên hùng hổ xông tới phía mình, xác định Diệp Cẩn Niên không sao, vẻ mặt khẩn trương mới rút đi, thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, xe đâu?” Diệp Cẩn Niên nhìn sau lưng rỗng tuếch của Diệp Cẩn Nhiên, có chút nghi ngờ hỏi, chợt phát hiện quần áo của Diệp Cẩn Nhiên không còn bằng phẳng như lúc dời đi, nội tâm chợt lo lắng, vội vàng bắt lấy tay của Diệp Cẩn Nhiên: “Chị, chị gặp phải chuyện gì sao?”
“Không có.” Diệp Cẩn Nhiên cười nhạt phủ nhận, nhưng sự tương thông giữa hai chị em khiến Diệp Cẩn Niên dễ dàng nhận ra nụ cười có vẻ gượng ép.
“Nơi này không an toàn, chúng ta đi trước rồi nói.” Diệp Cẩn Niên đề nghị, phát hiện Diệp Cẩn Nhiên đang nhìn về phía cửa chính của cửa hàng, có thể nhìn thấy bóng dáng Nam Cung Minh Húc trong mắt.
“Được, đi trước rồi nói.” Sắc mặt Diệp Cẩn Nhiên cực kém, lôi kéo Diệp Cẩn Niên nhanh chóng rời khỏi.
*
“Tên kia không phải tới để giết em.” Vừa về đến nhà, Diệp Cẩn Niên liền nói như vậy.
Rất dễ nhận thấy đối phương không phải muốn lấy mạng của mình, mục đích của mỗi lần công kích đều vì muốn kiềm chế cô, vì vậy Diệp Cẩn Niên cũng không sợ hãi những đòn tấn công của hắn ta.
Lúc trên đường trở về, Diệp Cẩn Niên đã kể lại cặn kẽ những chuyện xảy ra ở cửa hàng cho Diệp Cẩn Nhiên, cũng biết được chị cô cũng bị người tập kích ở bãi đậu xe.
“Chị, tình hình thực tế như thế nào?” Diệp Cẩn Niên hỏi.
Chờ đợi nửa ngày, cũng không thấy Diệp Cẩn Nhiên trả lời.
Diệp Cẩn Niên có chút kỳ quái, đưa mắt nhìn qua, phát hiện Diệp Cẩn Nhiên bưng ly trà trong tay, xuyên qua lớp khói mờ mịt, ánh mắt có chút hoang mang hoảng hốt, dường như chưa thoát khỏi câu hỏi của cô. Diệp Cẩn Niên không khỏi lo lắng hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”
“Không có, không có việc gì.” Từ trong mạch suy nghĩ dần tỉnh lại, Diệp Cẩn Nhiên miễn cưỡng kéo môi, một lúc lâu sau mới nhớ tới trả lời: “Kẻ xuống tay với chị ngược lại không chút nể tình, mỗi một đều rất trí mạng.”
Vừa tiến vào bãi đậu xe đã gặp phải đòn tấn công trí mạng, nếu không có người kia giúp đỡ, chỉ sợ hôm nay cô khó bảo toàn tính mạng. Nghĩ tới đây ánh mắt Diệp Cẩn Nhiên thoáng dao động.
“Muốn giết chị nhưng lại không muốn giết em, bọn chúng rốt cục muốn làm gì đây?” Nghe những lời của Diệp Cẩn Nhiên, Diệp Cẩn Niên nhắm mắt xoa xoa cái trán có chút đau, mi tâm ngày càng nhíu chặt.
“Mặc kệ bọn chúng muốn gì, thời gian tới em không được ra ngoài, gần đây tiếng nói của Holkeri ở gia tộc Bố Nặc Tư ngày càng cao, mấy người được đề cử cùng anh ta tranh quyền thừa kế, lần lượt gặp bất trắc ở nước ngoài, thế lực ở trong nước cũng bị giảm sút không có khả năng cạnh tranh,” hồi lâu sau, ánh mắt Diệp Cẩn Nhiên dần trấn tĩnh, khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, tỉnh táo nói: “Cứ theo đà này, chắc chắn Will rất nhanh không chịu nổi áp lực, sớm xác định thân phận của người thừa kế, lúc đó em có thể lấy lại tự do, hiện tại em phải nhẫn nại một chút.”
“Dạ, em biết rồi.” Diệp Cẩn Niên nghe lời gật đầu một cái, dưới tình huống này cô cũng không muốn rước phiền toái đến cho chị, chỉ là nhìn sắc mặt của Diệp Cẩn Nhiên có chút tái nhợt, Diệp Cẩn Niên có chút tò mò đối với chuyện đã xảy ra ở bãi đậu xe.
Trên lầu truyền đến âm thanh cọ sát với nền nhà, hai chị em cô đang ngồi trên sô pha đồng thời nhìn lên, trên cầu thang lầu hai, bác sĩ tư đang đẩy Diệp Sóc từ trong phòng đi ra.
Hai người lập tức cùng đứng dậy: “Cha.”
Diệp Sóc gật đầu một cái, ánh mắt sắc bén quét qua quần áo có chút lộn xộn của hai đứa con gái “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi, cha yên tâm.” Diệp Cẩn Nhiên nhàn nhạt cười cười, đi lên nhận lấy xe lăn trong tay bác sĩ nói.
“Vậy sao.” Diệp Sóc liếc nhìn sắc mặt rõ ràng không bình thường của con gái, cũng không tiếp tục hỏi tới, giọng nói thâm trầm lên tiếng lần nữa:
“Không có việc gì thì tốt, sau bữa cơm chiều hai đứa về phòng chuẩn bị một chút, sáng sớm mai, cùng quay trở về thành phố Kỳ Lâm.”