Chương 97
Sáng sớm hôm sau, máy bay đáp xuống sân bay thành phố Kì Lâm, Diệp Cẩn Niên mang theo đôi mắt thâm quầng lảo đảo đi theo Diệp Cẩn Niên xuống máy bay, bác sĩ phụ trách cơ thể của Diệp Sóc giúp ông lăn xe lăn đi ở đằng trước.
"Thế nào không có chút tinh thần gì?" Diệp Cẩn Nhiên quay đầu mắt mơ màng nhìnDiệp Cẩn Niên hỏi. die.nnn daan lle qqy donnnBộ dáng mất hồn ngày hôm qua đã khôi phục lại sự tỉnh táo như cũ.
"Ách..xì——" hắt hơi một cái, Diệp Cẩn Niên chậm rãi xoa xoa chiếc mũi hơi ngạt của mình, nâng mí mắt nặng trĩu nhẹ nhàng đáp. Kỳ thật cô rất muốn nói đúng, chị cô rất cần cù, không thèm nói lời nào đem điều hoà phòng cô điều chỉnh xuống thấp, khiến cơ thể yếu ớt của Niên Nhạc Nhạc không cẩn thận bị cảm lạnh.
Ưhm, cô cũng không thể thu hồi lời khen ngày hôm qua khen cơ thể Niên Nhạc Nhạc có thể tạo ra nhiều lời bàn tán?
"Nhiên Nhiên, bây giờ con đưa em con trở về nhà tổ trước, ta muốn liên lạc với Long Việt trước, anh ta nói bữa trưa sẽ cho người tới nhà tổ đón các con, ta về công ty trước xử lý chút chuyện." Diệp Sóc nghe thấy tiếng động phía sau, dừng lại quay đầu nhìn hai đứa con gái của mình nói.
"Cha, có phải lại xảy ra chuyện gì hay không?" Lập tức trấn tĩnh trở lại, Diệp Cẩn Niên vội vàng mở miệng hỏi.
Từ khi Diệp Thị trở lại tới nay, đều là chị ra mặt sắp xếp công việc trong công ty, mặc cho Diệp Thị có suy yếu hay hưng thịnh nhưng cha chưa từng tham dự vào, mà lúc này ông lại về công ty, nhất định không thể không có lý do.
"Con về nhà trước đi, cùng chị gặp Diệp Dương một lần, tối về nói chuyện sau.’’ Diệp Sóc hơi trầm ngâm, sau đó nhìn Diệp Cẩn Niên dặn dò: "Chú ý an toàn."
"A, con biết rồi." Biết chuyện gì Diệp Sóc đã quyết định rất khó sửa đổi, Diệp Cẩn Niên nghe lờiđi theo Diệp Cẩn Nhiên lên xe, tuy rằng trong lòng cô rất muốn hỏi một câu, Diệp Dương là ai.
Như vậy, Diệp Dương là ai đây?
Sau bốn năm xa cách Diệp Cẩn Niên đi theo Diệp Cẩn Nhiên trở lại nhà tổ Diệp gia, đi xuyên qua hàng cây tùng thấp bé, đi tới phía sau biệt thự bị băng tuyết che phủ liền có thể gặp được Diệp Dương trong miệng Diệp Sóc.
Quản gia Trần ở nhà tổ Diệp gia vẫn khiêm tốn như trước, ngoài sân đã được sửa qua, nhưng vẫn giữ được hình dáng như bốn năm trước.
Đương nhiên, chiếc cửa sắt màu đen trạm rồng bốn năm trước bị chiếc xe của hai người Diệp Cẩn Niên cùng Thiệu Tư Hữu phá hưcũng đã được đổi mới, ngay cả góc nhà những chiếc súng điện tử bị Diệp Cẩn Niên phá hỏng cũng được thay đối.
Những bông tuyết trắng trải lên những viên đá cuội tạo thành đường mòn, nhánh cây hai bên đường phủ đầy sương trắng, rũ xuống thật dài.
Bên trong ngôi nhà phủ đầy tuyết, một đứa bé tầm bốn năm tuổi, mặc áo khoác màu xanh lá, đứa bé đang ngồi xổm bên cạnh đá giả đào tuyết lấy cỏ khô, làn da non nớt như nước dưới ánh mặt trời mùa đông trở nên đỏ ửng, giống như quả táo nhìn rất đáng yêu, chỉ là ở xa nhìn, liền giống như có thể cảm nhận được sự mềm mại nhẵn nhụi của nó, nghe được bước chân trên tuyết của hai người Diệp Cẩn Niên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Đôi mắt đen to sáng ngời, hàng lông mi dài cong, cái mũi nhỏ thẳng tắp, đôi môi phấn nộn, giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế.
Nhưng mà lại có một đứa trẻ đáng yêu như thế, trong ánh mắt chứa đựng đầy sự thờ ơ rõ ràng như vậy.
"Mẹ, mẹ đã trở lại." Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc vỡ truyền đến, đứa trẻ lộ ra sự ủ rột không hợp tuổi.
Diệp Cẩn Niên hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Diệp Cẩn Nhiên hỏi: "Chị, đây là. . ."
Không đợi cô nói xong, Diệp Cẩn Nhiên đã cho cô đáp án.
"Diệp Dương, kêu dì."
"Dì."giọng nói Diệp Dương đều đều không mang theo chút phập phồng nào, tròng mắt đen nhìn về phía Diệp Cẩn Niên mà gọi một tiếng.
Diệp Cẩn Niên phát hiện, hình dáng lúc Diệp Dương hơi cong cặp lông mày lên rất giống Diệp Cẩn Nhiên.
Đây là con của chị sao? di.e,n,,da/nnlq.đonnnCô còn nhớ rõ ngày đó chị nói muốn dẫn mình đi gặp một người, hẳn là đứa bé này con của chị.
Nhưng ánh mắt kia rõ ràng không có tiêu cự !
Phát hiện này làm cho hô hấp của Diệp Cẩn Niên trong nháy mắtkhông ổn định, nhưng chính vì vậy lại có một chút điểm khác thường, Diệp Dương cũng đã nhận ra sự khác thường đó.
"Dì ở đây là đồng tình với tôi?" Mang theo một tiếng cười nhẹ, giọng nói Diệp Dương non nớt lay động những bông tuyết bay vào lỗ tai Diệp Cẩn Niên.
"Diệp Dương, không được nói bậy!" Diệp Cẩn Nhiên nhíu mày nhỏ giọng trách mắng, ánh mắt lạnh nhạt rất nhanh hiện lên một tia áy náy cùng đau thương.
"Thực xin lỗi." Đứa bé kia biết nghe lời lập tức xin lỗi, từ mặt đất chậm rãi đứng lên, hẳn là thói quen sắp xếp ở nhà tổ, rất quen thuộc đivòng qua người hai chị em Diệp gia, chạy vào trong biệt thự.
"Chị. . ." Diệp Cẩn Niên đi qua cầm bàn tay lạnh ngắt của Diệp Cẩn Nhiên lên, đáy mắt thấp thoảng một tia lo lắng, cô xem rất rõ ràng, lúc chị mình đối mặt với đứa bé kia luôn luôn đạm bạc, trong mắt chứa đầy sự tự trách.
"Chị không sao, đứa bé Diệp Dương này chính là lười giao tiếp, chờ khi gần xong việc, chỉ sợ còn muốn thì giống như lúc trước dạy em vậy, phải giáo huấn tiểu tử thúi này thật tốt mới được." Diệp Cẩn Nhiên nhanh chóngsửa sang lại cảm xúc mình, vỗ vào tay Diệp Cẩn Niên cười nói.
"Chị chịu được sao?" Diệp Cẩn Niên nhìn vào mắt của chị trêu ghẹo, lúc trướcbản thân mình xem như trăm bài luyện tập, mấy tháng ban đầu, trên người toàn vết bầm xanh tím vô cùng thê thảm, huấn luyện của Diệp Cẩn Nhiênso với cường độ đặc huấn của gia tộc Bố Nặc Tư, chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, lại nhìn mới vừa giờ vẻ mặt kia của Diệp Cẩn Nhiên rõ ràng là đau lòng, tàn nhẫn quyết tâm mới là lạ, Diệp Cẩn Niên tự giácthỏa hiệp: "Thôi đi, chị muốn giao cho em việc gì cứ nói thẳng, đừng vòng vèo quanh co, cũng không phải trẻ con nữa ."
"Cũng biết em thông minh nhất, đây cũng là ý của cha, nếu giao vào tay người khác, chị cũng không yên tâm." Diệp Cẩn Nhiên với vẻ mặttừ chối thì bất kính, nói: "Chốc lát ăn cơm trưa xong chị đưa em đến Ẩn Long, phía bên Bố Nặc Tư đợi xác định mọi chuyện, em đến chỗ Long Việt lánh tạm, chị cùng cha sẽ suy nghĩ cách, vẫn cảm thấy ở Ẩn Long đối với em mà nói là an toàn nhất. Tháng sau mắt Diệp Dương phẫu thuật xong, em liền phụ trách dạy hắn, cũng đỡ nhàm chán."
Nói xong, kéo Diệp Cẩn Niên đi vào trong biệt thự.
Trong đại sảnh ám áp, áo khoác màu xanh lá của Diệp Dương được treo trên giá, chỉ mặc chiếc áo sơmi màu trắng, thân mình nhỏ nhắn ngồi thẳng tắp trên ghế sô pha, trên TV đang chiếu trực tiếp một buổi vũ hội sang trọng.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, Diệp Dương đưa tay chỉnh thấp âm lượng xuống.
"Diệp Dương, ông ngoại có việc đến công ty, buổi trưa con muốn ăn cái gì, bảo dì con làm cho." Diệp Cẩn Nhiên không chút khách khíđẩy em gái mình ra, tròng mắt bình tĩnh lóe lên ý cười.
Diệp Cẩn Niên có chút bất đắc dĩ, hành động này có xem như không trâu bắt chó đi cày không?
"Ông ngoại không có đến công ty, ông là đi tham giabữa tiệc ở khách sạn Kim Triều." Diệp Dương nghe vậy nghiêm túc xoay đầu sửa lại lời nói của Diệp Cẩn Nhiên cho đúng, sau đó chỉ chỉ vào TV đang phát tiết mục: "Vừa mới phát đến ."
Diệp Cẩn Niên cùng Diệp Cẩn Nhiên đồng thời sửng sốt, tầm mắt đều nhìn thoáng qua màn hình trên TV, trên màn ảnh đang chiếu trực tiếp tình hình trong bữa tiệc long trọng, tham dự bữa tiệc toàn những doanh nhân, nhà buôn bán có tiếng trong thành phố Kì Lâm.
Diệp Sóc đã thay một thân quần áo đời Đường, đang được bác sĩ đẩy xe lăn từ từ xuất hiện trên màn hình, tay phải cầm một ly sâm banh, đang cùng một số bạn cũ nói chuyện, khuôn mặt đầy sương gió lộ vẻ thong dongcười nhạt.
Kia thật là cha.
Diệp Cẩn Nhiên có chút khó hiểu, cha không phải nói ông đến công ty sao.
Mà tầm mắt Diệp Cẩn Niên lại dừng trên hình ảnh khác, đứng bên cạnh chiếc Piano màu đen, ngồi bên cạnh là một người phụ nữ mặc áo dạ hội màu trắng lộ lưng, tóc dài xõa vai, ngón tay mảnh khảnh linh hoạt trên các phím đàn trắng đen, vẻ mặt dịu dàng, môi đỏ đẹp đẽ. Người đàn ông đứng bên cạnh cô mặc bộ tây trang màu trắng, trong tay cầm sâm banh, ánh mắt ôn hòa như nắng ấm tháng ba, khóe môi nhếch lên hình cung yếu ớt tao nhã cười, đầu hơi nghiêng về phía trước, tựa như đang lắng nghe lời nói của cô gái.
Nếu như nam nữ nhân vật chính này không phải người Diệp Cẩn Niên quen, cô nhất định nói, đây thực là một bức hoạ ấm áp.
"Thiệu Tư Hữu?"
Giọng nói kinh ngạc của Diệp Cẩn Nhiên khiến trong mắt Diệp Cẩn Niên hiện lên tia giận dữ, người kia đã đem mình bỏ lại Anh quốcdi.e,n,,da/nnlq.đonnn, lại dám mang Lâm Vũ Phỉ đi rêu rao khắp nơi như vậy?
Tuy rằng Diệp Cẩn Niên thực tin tưởng Thiệu Tư Hữu đối Lâm Vũ Phỉ không có chút dao động nào, nhưng biết là một chuyện, không tức giận lại là một chuyện khác.
Hơn nữa, lại cùng cha của cô tham dự bữa tiệc, người kia thật sự là. . . làm cô tức ch.ết.
"Niên Niên, em không sao chứ?" Nhìn sắc mặt Diệp Cẩn Niên không ngừng biến hóa, Diệp Cẩn Nhiên hỏi, bao lâu không thấy được biểu tình phong phú của em gái mìnhnhư thế, bên kia Thiệu Tư Hữu, mặc dù biểu hiện không chút biến sắc, cô cũng là thật sự tin đi.
"Không có việc gì." Cắn răngnói ra những lời này, di.e,n,,da/nnlq.đonnn Diệp Cẩn Niên nổi giận đùng đùnglên lầu, tìm được căn phòng trước kia của mình, đi vào.
Bên mũi thoang thoảng mùi nước hoa khiến Diệp Cẩn Niên có chút kinh ngạc, lọt vào tầm mắtcô đầu tiên vẫn tấm rèm màu hồng, che kín bồn hoa thược dược trước cửa sổ, ánh nắng mùa đông chiếu vào giống như những ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, mỹ lệ mà lộng lẫy.
Không cần hỏi Diệp Cẩn Niên cũng biết, những thứ được trồng trong vườn hoa ở Thiệu gia này là ai mang tới.
Trong lòng vốn đang tức giận cũng vơi dần, thay vào đó cảm giác ngọt ngào.
Tên kia, thật khiến cho người ta không tức giận nổi. . . ,
"Không tức giận nữa hả?" Phía sau, giọng nói trêu tức của Diệp Cẩn Nhiên truyền đến, kéoDiệp Cẩn Niên ngồi xuống chiếc ghế, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa kiều diễm: "Nói thật, chị không đồng ý các em ở cùng một chỗ , Thiệu Tư Hữu cùng Nam Cung Minh có vài điểm tương tự nhau, cho tới bây giờ chị vẫn lo lắng không biết anh ta có thể gánh đỡ được tương lai của em hay không."
Trên thực tế cô cùng cha đều cảm thấy được tình cảm của Long Việt đối với Diệp Cẩn Niên, mà cán cân này, vẫn nghiêng sang bên kia .
"Hai người họ không giống nhau." Diệp Cẩn Niênd.dal..q/đôn không ngẩng đầu, cầm bình nước bên cạnh cửa sổ cẩn thận tưới nước cho hoa, lần thứ hai câu trả lời vẫn như vậy.
"Đã quên mới vừa giờ là ai còn đang tức giận?" Diệp Cẩn Nhiên cười yếu ớt, sau đó cầm lấy xẻng thuần thục xới đất cho hoa, tay đột nhiên dừng lại, nhìn sang Diệp Cẩn Niên hỏi: "Niên Niên, năm năm trước có phải em từng trở lại nơi này, còn đụng hỏng cửa chính bịsúng laze tấn công?"