Chương 6: Đánh mặt Mạc Khởi (2)
Một người từ sau cây chậm rãi đi ra, y có một đôi mắt hẹp dài, một cái mũi thẳng, thân thể trắng nõn, mặc một thân y phục thái giám cũng che không hết khí chất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái kia.
“Lăng Tiêu?” Mạc Khởi hơi nhẹ nhàng thở ra, thấy y mặt mang ý cười, bĩu môi: “Ngươi cười cái gì?”
“Cả ngươi cũng chê cười ta sao?!” Mạc Khởi không vui trừng y một cái.
Lăng Tiêu mỉm cười, đôi mắt hẹp dài khẽ chớp, lại mang theo cỗ mị hoặc, Mạc Khởi nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy Lăng Tiêu như vậy có chút chói mắt, nàng hơi hơi nhíu mày, cũng lười nói chuyện với y, đảo mắt, xoay người liền tính rời đi.
Lăng Tiêu gọi nàng lại.
Mạc Khởi quay đầu lại không kiên nhẫn: “Cái gì?”
Ánh mắt Lăng Tiêu tối sầm, đến gần nàng nói: “Ta vừa nãy nghe thấy lời ngươi.”
Mạc Khởi có chút chột dạ, nàng nắm tay, trừng Lăng Tiêu nói: “Vậy… vậy thì sao?!”
“Ngươi rất có ý kiến với Lâm ma ma?” Lăng Tiêu biết rõ còn hỏi.
Mạc Khởi cười nhạo: “Đúng thì thế nào?”
Lăng Tiêu cúi đầu: “Ngươi ở trong cung phải dựa vào bà ta.”
Mạc Khởi sửng sốt, nhìn về phía Lăng Tiêu, ánh mắt Lăng Tiêu ôn nhu, mặt mang mỉm cười, tựa hồ nam tử bảo vệ nàng mười năm trong trí nhớ đã quay về, nàng nghi hoặc chớp mắt, Lăng Tiêu trước mặt biểu tình chân thành, trong lòng nàng bỗng nhiên vui vẻ, chạy tới.
“Lăng Tiêu, ngươi nói như vậy là đang giúp… giúp ta… ý là… ngươi… ngươi không giận?”
Mạc Khởi cười vui vẻ, Lăng Tiêu chậm rãi gật đầu, khóe môi nhẹ nhếch, đoan chính phong lưu.
Mạc Khởi cười vui: “Ta biết mà! Ta biết ngươi hiểu rõ ta nhất! Chắc chắn sẽ không nỡ để ta đau lòng không nỡ để ta khổ sở không nỡ để ta bị ức hϊế͙p͙!”
Nói xong, Mạc Khởi oán giận: “Ngươi lần này giận lâu quá!”
Lăng Tiêu rũ mắt: “Không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi sao có thể nhớ lâu được.”
Mạc Khởi bĩu môi: “Nhưng ta bị ức hϊế͙p͙ ngươi cũng không bước ra.”
Lăng Tiêu cười tà: “Ta đây hiện tại không phải đã bước ra rồi à.”
Mạc Khởi cười, kéo tay Lăng Tiêu cầm hoảng: “Ta biết ngươi là tốt nhất.”
Lăng Tiêu nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không vứt tay Mạc Khởi đang kéo y ra, chỉ là vẻ mặt ngưng đọng.
Mạc Khởi đắm chìm trong vui sướng cũng không phát hiện, chỉ hỏi: “Vậy sao giờ? Lăng Tiêu ngươi cảm thấy ta nên làm gì? Đầu ngươi dùng tốt hơn ta, ngươi giúp ta nghĩ cách đi.”
Lăng Tiêu muốn chính là những lời này của Mạc Khởi, quả thật, bây giờ nhìn Mạc Khởi đâu đâu cũng gặp trắc trở y rất vui vẻ, nhưng như vậy cũng không thể khiến Mạc Khởi lâm vào tuyệt cảnh chân chính, cũng không thể không có tiếng động mà báo thù chân chính, cho nên, Lăng Tiêu quyết định làm lại những điều trước kia của mình, “giúp” Mạc Khởi, đương nhiên cái “giúp” này không phải là giúp như trước kia.
Mạc Khởi ngoại trừ lợi dụng khuôn mặt của nàng mê hoặc nam nhân, có thể nói là cái gì cũng sai, có chút tâm cơ nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ đáng thương trước mặt nam nhân để lợi dụng họ làm việc cho nàng, hơn nữa, nàng rất có lòng tin với dung mạo của mình, cảm thấy ai thích nàng thì sẽ vĩnh viễn thích nàng, mặc kệ nàng làm gì, cho nên, nàng nhất định là cho rằng Lăng Tiêu hiện tại không tức giận chính là đang thỏa hiệp với nàng, mà không phải dụng tâm kín đáo với nàng.
Sự thật, cũng như Lăng Tiêu nghĩ, Mạc Khởi không chút nào hoài nghi y, trên mặt còn mang theo kiêu ngạo rõ rệt…
Lăng Tiêu nhìn, cười càng ôn nhu.
“Lâm ma ma là ma ma trong cung, là ma ma của Ninh Tú cung, tú nữ bà ta tiếp xúc qua không hơn một ngàn cũng có mấy trăm, ngươi nói ngươi dựa vào gì mà có thể là đặc biệt trong mắt bà ta?”
“Ta là tú nữ xinh đẹp nhất!” Mạc Khởi không phục.
Lăng Tiêu cười nhạo: “Đúng, ngươi xinh đẹp nhất, nhưng bà ta cũng không phải nam nhân, ngươi xinh đẹp thì có ích gì với bà ta?”
“Ta…” Mạc Khởi không lời nào để nói, thấp giọng thì thào: “Ta vì sao phải thành người đặc biệt trong lòng bà phù thủy kia? Ta cũng không phải làm phi tử cho bà ta.”
Lăng Tiêu nói: “Cách ngày Hoàng Thượng tuyển phi còn một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải ở Ninh Tú cung nhìn mặt Lâm ma ma, cho nên này Lâm ma ma vẫn rất cần lấy lòng. Chờ ngươi rời khỏi Ninh Tú cung thành chủ tử, ngươi không phải là có thể gây khó dễ cho bà ta rồi hay sao?”
Mạc Khởi nghĩ nghĩ, tựa hồ cảm thấy có đạo lý, không cam không nguyện hỏi: “Vậy ngươi nói, phải làm gì đây?”
“Lâm ma ma đầu tiên là con người, là con người thì không thoát khỏi ‘Dục’, quyền dục, tài dục, sắc dục, rất rõ ràng, cái trước và cái sau ngươi đều không có, cũng chỉ có thể bắt tay từ chữ tài.”
“Ngươi… Ngươi muốn ta hối lộ lấy lòng bà ta?” Mạc Khởi vẻ mặt cổ quái: “Ta còn chưa bao giờ lấy lòng nữ nhân qua.”
Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, cười khẽ: “Ngươi không đi cũng có thể, dù sao Ninh Tú cung cũng chỉ là nán lại thôi, ngươi nhịn là được.”
“A? Nhịn?” Mạc Khởi ủy khuất: “Không còn cách nào khác sao?”
Lăng Tiêu buông tay, Mạc Khởi nhíu mày: “Vậy thôi, nhịn thì nhịn đi! Hôm nay bà ta chỉ mắng ta mà thôi, ta coi như không nghe thấy là được, chút đó ta còn có thể nhịn, nhưng Hà tú nữ kia….”
Mạc Khởi nhìn phía Lăng Tiêu, trong mắt tràn đầy ủy khuất, ý là muốn y trút giận cho nàng.
Lăng Tiêu cười lạnh dưới đáy lòng, mặt ngoài lại trấn an: “Chuyện của Hà tú nữ đã qua, ta hiện tại không nên ra mặt nữa, lần này ngươi cứ cho qua, đợi lát nữa ta dùng kế đi cảnh cáo nàng, lần sau nàng ức hϊế͙p͙ ngươi, ta sẽ giúp ngươi thế nào?”
Mạc Khởi không quá vừa lòng với lý do thoái thác của Lăng Tiêu, nhưng có lẽ là mấy ngày nay bị Lăng Tiêu đối đãi lạnh nhạt, cũng không dám cưỡng cầu Lăng Tiêu cái gì.
Chỉ phải, mất mát mà đi.
Lăng Tiêu nhìn bóng dáng nàng cười lạnh, Lâm ma ma chỉ mắng nàng thôi sao?
Cũng không thấy được, đời trước, Lâm ma ma rất không ưa Mạc Khởi, nhưng bởi vì Mạc Khởi là phủ Tể tướng đưa vào, bà ta lại không biết nên làm thế nào, nên nương theo cái danh phủ Tể tướng bồi dưỡng Mạc Khởi, mỗi ngày huấn luyện nàng tư thế đứng, tư thế ngồi, tư thế đi, còn cố ý chọn nơi hẻo lánh mặt trời chói chang.
Mạc Khởi vất vả mệt nhọc, Lăng Tiêu lợi dụng danh nghĩa nàng lén lút mua được Lâm ma ma, khiến Lâm ma ma đổi mới với Mạc Khởi, hơn nữa, đoạn thời gian đó có Hà tú nữ phân tán lực chú ý của Lâm ma ma, mới làm nàng tránh khỏi đau khổ trong Ninh Tú cung.
Cả đời này, không có y giúp đỡ, Lăng Tiêu muốn nhìn xem, Mạc Khởi có thể chống đỡ bao lâu.
Mạc Khởi cũng không thể kiên trì vài ngày, ngày hôm sau liền khóc tìm đến Lăng Tiêu, khóc lóc kể lể bản thân ủy khuất, mắng mỏ Lâm ma ma.
Lăng Tiêu bình tĩnh nghe, thường thường an ủi hai câu, nhưng không có động tác gì khác.
Mạc Khởi bất mãn ngẩng đầu, thút tha thút thít nói: “Lăng Tiêu, ta lần này là bị ức hϊế͙p͙ thật, ngươi không giúp ta sao?”
“Ta sớm đã giúp ngươi rồi.” Lăng Tiêu sắc mặt không đổi nói: “Ta hôm trước đã nhắc nhở ngươi phải mua được Lâm ma ma, ngươi cũng đâu nguyện ý a.”
“Nhưng mà…” Mạc Khởi không cam lòng cắn môi: “Nhưng mà dựa vào cái gì!”
Lăng Tiêu cười nhạo: “Bằng vào bà ta hiện tại là bên trên của ngươi.”
Mạc Khởi im lặng, từ trong lòng ngực móc ra một cái ngọc bội màu sắc tươi đẹp, cắn răng nói: “Ngọc bội này mang vào từ bên ngoài, là cái ta thích nhất, tiện nghi bà ta!”
Nói xong, nàng nhấc chân bước đi.
Lăng Tiêu nhìn nàng rời đi, thưởng thức bàn tay mình cười khẽ.
Lâm ma ma là ma ma trong cung nhìn quen kỳ trân dị bảo, bảo bối nào mà chưa từng thấy qua, sao sẽ để ý cái ngọc bội giả cao cấp mua ở quán bày bán ngoài cung?
Trong đầu Lăng Tiêu đã tưởng tượng ra bộ dáng tức giận của Lâm ma ma.
Vẻ mặt đầy nếp nhăn, tức sùi bọt mép, trố mắt chẹp lưỡi, chỉ vào Mạc Khởi giận dữ: “Ngươi coi ta là khất cái hay sao!”
Lăng Tiêu bị tưởng tượng của mình chọc cười, trên người Mạc Khởi cũng chỉ có dương chi ngọc bội mà Lan Úy đưa cho nàng là thứ tốt, nhưng Mạc Khởi ghét bỏ nó hình thức đơn giản, liền tùy tay ném cho y, đời trước, Lăng Tiêu chính là dùng nó mà mua được Lâm ma ma.
Giờ phút này, nó lại lẳng lặng nằm trong tay Lăng Tiêu, Lăng Tiêu thưởng thức, càng nhìn càng thích, càng nghĩ càng vui vẻ.
Trên người Mạc Khởi không có bất kì thứ gì đáng giá, cho nên, y mới để cho chính nàng ta đi hối lộ Lâm ma ma, Lâm ma ma là người sĩ diện, Mạc Khởi lấy mấy thứ đó đi hối lộ bà ta cũng sẽ chỉ làm bà ta cảm thấy Mạc Khởi nhìn không nổi bà ta, sao có thể thật sự bị Mạc Khởi thu mua.
Lâm ma ma và Mạc Khởi xem như đã kết thù với nhau.
Lăng Tiêu mang theo ngọc bội tâm tình vô cùng tốt.
Y ngửa đầu nằm trên mặt đất, khó khi thả lỏng một chút, cảm nhận nhiệt độ ánh mặt trời, lại đột nhiên bị một bóng đen che khuất ánh sáng, y híp mắt nhìn, lại nhìn thấy áo choàng đen thêu đường vàng, trong cung này chỉ có một người thích mặc đồ đen.
Lăng Tiêu há hốc mồm, vội vàng đứng lên, quỳ trên mặt đất.
Trong lòng phun tào, vì sao mặc kệ ở đâu làm việc gì cũng đều có thể gặp phải hoàng đế này!
Hắn rãnh lắm hay sao?!