Chương 7: Đánh mặt phủ Tể tướng
Tuy nghĩ như vậy, Lăng Tiêu cũng không dám nói như vậy, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, ánh mắt hơi hơi quét về trước, phát hiện quanh y chỉ có vạt áo của mình hoàng đế, vẫn chưa thấy thái giám và thị vệ tùy tùng.
Lăng Tiêu nghi hoặc, hoàng đế này sao lại một mình chạy loạn trong hoàng cung.
Lần đầu tiên là trùng hợp, lần thứ hai là ở ngự hoa viên cho nên tỷ lệ chạm mặt rất cao, như vậy lúc này thì sao, y đang hảo hảo ở Ninh Tú cung, sao cũng bị hắn đụng phải?
Chẳng lẽ hắn đến nhìn tú nữ Ninh Tú cung, nghiệm hàng trước?
“Đứng lên đi.”
Đang nghĩ tới, hoàng đế nói, Lăng Tiêu không dám không theo.
Vén vạt áo, liền đứng lên, cũng không dám đứng thẳng, hơi hơi cúi, biểu hiện ra mười phần cung kính với hoàng đế.
Một tiếng “cạch” vang lên, Lăng Tiêu sửng sốt, ngọc bội y cầm trong tay không cẩn thận rớt ra ngoài, rơi trước chân hoàng đế, Lăng Tiêu cân nhắc y nên đi nhặt hay không nên đi nhặt đây.
Nhưng mà, không chờ y nghĩ xong, hoàng đế đã cúi người, nhặt ngọc bội ở trong tay, quan sát vài lần, giương mắt nhìn về phía y.
“Ngẩng đầu lên.”
Lăng Tiêu hoảng sợ, trong lòng cân nhắc dụng ý của hoàng đế, đầu chậm rãi nâng lên.
Mắt đối diện đôi mắt thâm trầm của hoàng đế, ánh mắt chạm vào nhau ngắn ngủi.
Hoàng đế đến gần y, Lăng Tiêu vội vàng rũ mắt.
“Lớn lên ngược lại là tuấn tú, nhưng không giống như một tiểu thái giám.”
Hoàng đế liếc mắt về phía thân dưới của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cứng đờ, giật giật khóe môi, kéo kéo da mặt nói: “Nô tài vừa mới tiến cung không bao lâu.”
Hoàng đế rũ mắt, nhìn ngọc bội trên tay: “Như vậy.”
Lăng Tiêu cúi đầu hành lễ.
“Ngươi đi với trẫm.” Hoàng đế lặng im, hai tay đặt ra sau, đi tới đằng trước, ngọc bội bị hắn cầm trong tay.
Lăng Tiêu nhíu mày, lưng cong bước nhỏ đi theo.
Hoàng đế hơi quay đầu lại nhìn y: “Vừa tới không bao lâu, lễ nghi ngược lại học không tồi.”
Lăng Tiêu đổ mồ hôi lạnh, hành lễ bước đi này tự nhiên là đời trước học được nhiều năm trong cung, lúc trước y vừa mới tiến cung, tuy rằng được giáo dục qua miệng, nhưng chỗ nào mà biết lễ tiết lộn xộn đó, ma ma thái giám thế hệ trước trong cung, cũng biết tiểu thái giám mới tới khó tránh khỏi sẽ liều lĩnh, cho nên phần lớn sẽ không an bài họ đến trước mặt chủ tử trong cung, chỉ cho họ rèn luyện ở một vài thiên điện.
Đời trước, Lăng Tiêu dính ánh sáng của Mạc Khởi, cho nên làm tiểu thái giám mới tới cũng gặp được hoàng đế, nhưng cũng nhiều lần phạm sai trước mặt hắn, ai đã từng đánh y qua cũng đều bị y mắng nhiếc, Lăng Tiêu đều nhớ rất rõ.
Cho nên, đời này, nhìn thấy hoàng đế, Lăng Tiêu ngược lại là theo phản xạ biểu hiện hành lễ quá mức hoàn mỹ, như vậy, ngược lại quên bản thân vừa mới tiến cung, khiến hoàng đế có lòng nghi ngờ.
Lăng Tiêu sắc mặt trắng bệch, cân nhắc nên đáp lời như thế nào, nói dối tự nhiên là không được, hoàng đế này hận nhất chính là nói dối, nhưng nói thật thì sao có thể nói.
May mắn, vào lúc mấu chốt, họ tới điểm đến.
Hoàng đế cũng không truy vấn điểm đáng ngờ trên người y nữa, Lăng Tiêu lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào, hơi giương mắt nhìn, điểm đến của họ là lướt qua Ninh Tú cung tới chính điện hậu cung, là Ngự Thư phòng, nơi hoàng đế bình thường làm việc.
Lăng Tiêu nhíu mày, hoàng đế này dẫn y tới đây làm gì?
Đang nghĩ tới, Từ tổng quản một thân đồ đỏ tường vân mang theo hai tiểu thái giám phía sau tiến lên đón, hành lễ với hoàng đế.
Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu: “Đứng lên đi, người tới chưa?”
Từ tổng quản đáp: “Đến, Tể tướng đại nhân và Lan Úy tiểu công tử đều đến, đang ở trong phòng chờ Hoàng Thượng.”
Hoàng đế nghe xong, đi lên trước hai bước, Từ tổng quản theo sát phía sau, Lăng Tiêu muốn đuổi kịp, bị Từ tổng quản ở trước trừng hai mắt, dừng lại cước bộ.
Hoàng đế quay đầu lại, nhìn Từ tổng quản, mở miệng nói: “Để hắn đi cùng.”
Từ tổng quản sắc mặt xanh đen, Lăng Tiêu bỏ qua ông ta không dấu vết rũ mắt, cùng Từ tổng quản đồng thời theo sát phía sau hoàng đế.
“Thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Thảo dân Lan Úy tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vào phòng, liền nghe thấy hai tiếng thỉnh an, một tiếng thì già nua một tiếng thì chưa mất trẻ con.
Lăng Tiêu lặng lẽ nhìn thoáng qua, quỳ gối trước mặt hoàng đế đúng là phụ tử Lan Úy.
Người quen cũ của y ở kiếp trước, trước khi tiến cung y đều ở trong phủ Tể tướng, Tể tướng Lan Khám, năm mươi tuổi, tóc hoa râm râu hoa râm, là một cựu thần, ngày thường cũng xem như trung thành và tận tâm với triều đình, nhưng có chút để ý tới quyền lợi.
Dưới ông chỉ có một con, chính là Lan Úy.
Lúc này, hoàng đế triệu kiến hai người này, còn gọi y theo là vì sao?
Lăng Tiêu không nghĩ ra, đã thấy Lan Úy hơi ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của y.
Lan Úy trừng lớn mắt, kinh ngạc đứng lên: “Là ngươi!”
Hoàng đế nhướng mày, nhìn về phía Lan Úy, Lan Úy bị Tể tướng kéo áo, bật người hoàn hồn, quỳ trên mặt đất.
Tể tướng trắng bệch cả mặt, thỉnh tội: “Ngô nhi không hiểu chuyện, là thần giáo dục không nghiêm, còn xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Hoàng đế quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu giả vờ bình tĩnh, trong lòng mắng Lan Úy đơn thuần ngốc nghếch một tiếng.
Hoàng đế đầy hứng thú nhìn y, kéo khóe miệng quay đầu, đi đến chính vị ngồi xuống nói: “Đứng lên đi, tiểu công tử của Tể tướng ngay thẳng hồn nhiên, trẫm rất thưởng thức.”
Tể tướng nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, kéo Lan Úy đứng lên.
“Trẫm lần này gọi hai người các ngươi tới, chỉ muốn đưa ái khanh hai thứ.” Nói xong, hoàng đế nhìn thoáng qua Từ tổng quản, Từ tổng quản hiểu ý, đi tới trước mặt Tể tướng, đưa cho ông một tờ giấy, Lăng Tiêu nhận ra tờ giấy kia, là giấy viết thư của Lan Úy và Mạc Khởi bị giao ra từ trong tay y.
Lăng Tiêu nhướng mày, biết một nhà Tể tướng tai vạ đến nơi, liền bưng tư thái xem kịch vui.
Tể tướng đọc xong nội dung giấy viết thư, sắc mặt trắng bệch, “rầm” một tiếng, kéo Lan Úy lại quỳ trên mặt đất: “Hoàng Thượng, giấy viết thư này tuyệt đối là hiểu lầm!”
Hoàng đế bưng trà trên bàn uống một hơi, phảng phất như không nghe thấy lời Tể tướng, chỉ mở miệng nói: “Đây chỉ là một thứ, Tể tướng không bằng xem qua thứ khác nữa.”
Tể tướng sắc mặt trắng bệch, run rẩy nắm tay cúi người.
Hoàng đế giao cho Từ tổng quản một thứ khác, Lăng Tiêu sửng sốt, đó là thứ mà hoàng đế vừa nhặt từ chỗ y.
Lăng Tiêu hoảng sợ, trong lòng có chút sợ hãi.
Từ tổng quản cầm ngọc bội giao vào tay Lan Úy, hoàng đế nhìn Lăng Tiêu nói: “Ngọc bội kia trẫm nhớ không lầm, là tiên đế thưởng cho Lan Úy nhi tử của ái khanh, là noãn ngọc thượng đẳng, thứ tiên đế ban cho, Tể tướng cần phải bảo Lan Úy bảo vệ cho tốt, đừng làm mất đi nữa.”
Nói xong, hoàng đế dời tầm mắt khỏi mặt Lăng Tiêu, nhìn về phía Lan Úy.
Lan Úy nâng ngọc bội, mặt xám như tro tàn.
Tể tướng run môi, cúi thấp người: “Gia nhi sơ ý, làm mất ngọc bội, là thần giáo dục không nghiêm, còn xin Hoàng Thượng thứ tội!”
Hoàng đế cúi đầu, thổi nhẹ nước trà trong tay, giống như thảnh thơi uống trà, vẫn chưa đáp lại lời Tể tướng.
Điều này càng khiến Tể tướng sợ hãi, ông ta vội nói: “Hoàng Thượng, việc này thần có thể giải thích.”
“Cạch.” Hoàng đế đặt ly trà lên bàn, phát ra một tiếng vang không nặng cũng không nhẹ, hắn nhìn về phía Tể tướng, trên mặt một mảnh lạnh lẽo: “Vậy Tể tướng liền giải thích cho trẫm nghe một chút.”
Tể tướng nuốt nước miếng nói: “Vài ngày trước, gia nhi gặp một nam một nữ, nữ tử tên Mạc Khởi, dung mạo tuyệt mỹ, nam tử tên Lăng Tiêu, sạch sẽ nội liễm, là tên sai vặt của Mạc Khởi, gia nhi thấy hai người bụng ăn không no, dáng vẻ như gặp rủi ro, liền sinh lòng trắc ẩn, mang về phủ an trí, không lâu sau, gia nhi dễ dàng giao hảo với Mạc Khởi, thần cũng coi nàng như con mình.”
“Lần trước, Hoàng Thượng tuyển tú, thần thấy nữ tử Mạc Khởi này dung mạo tuyệt mỹ, phẩm tính đoan trang, muốn hiến cho Hoàng Thượng, nhưng thần tự biết Hoàng Thượng ghét việc tiến hiến, liền để nàng vào cung bắt đầu từ việc làm tú nữ, một tầng một tầng trải qua sàng chọn mới tới trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần cũng là một lòng thành tâm thôi!”
“Gia nhi có tình huynh muội với Mạc Khởi, nàng tiến cung, gia nhi sợ nàng chịu ủy khuất, cố, thường thường để người chú ý nàng đôi chút, bảo đảm nàng bình an, quan tâm nàng một phần, cũng không có chuyện gì hơn cả! Còn xin Hoàng Thượng nắm rõ!”
“Lăng Tiêu đó liền là tiểu thái giám phía sau Hoàng Thượng, hắn từ sau khi Mạc Khởi tiến cung liền biến mất, bọn thần cũng không biết hắn đi đâu, ai biết hôm nay liền ở đây gặp hắn, cho nên, vừa nãy ngô nhi nhìn thấy hắn mới kinh ngạc như vậy.”
“Tể tướng nói rất trật tự, theo giấy viết thư để xem, quả thật, vẫn chưa thể nhìn ra điều gì.” Hoàng đế nói.
Tể tướng lau mồ hôi, hoàng đế nhìn về phía Lan Úy: “Thuyết pháp của ngươi đâu?”
Lan Úy sửng sốt, cúi người cắn răng nói: “Thảo… Thảo dân… Thuyết pháp độc nhất vô nhị với phụ thân, hơn nữa, mỗi câu đều thật!”
Hoàng đế lạnh mặt.
Tể tướng nhân cơ hội nói: “Còn xin Hoàng Thượng minh giám!”
Hoàng đế tựa lên ghế, hai tay giao nhau nhìn người quỳ gối phía dưới.
“Tể tướng và tiểu công tử vất vả, đi về trước đi.”
Tể tướng và Lan Úy hành lễ, Lan Úy có chuyện trong lòng, nhíu mày cắn chặt răng, cuối cùng trước khi rời đi hỏi: “Hoàng Thượng, thảo dân còn một chuyện muốn hỏi Hoàng Thượng.”
Hoàng đế nhìn về phía hắn: “Ngươi nói.”
“Hoàng Thượng tính xử trí Mạc… tú nữ như thế nào?”
Hoàng đế nhướng mày, Tể tướng lén trừng Lan Úy, lại khéo đưa đẩy mở miệng nói: “Hoàng Thượng, là như thế này, Mạc tú nữ là kỳ nữ thế gian, thần dám cam đoan, nhi tử Lan Úy của thần tuyệt đối không có tư tình với nàng, nàng và gia nhi tựa như huynh muội, mong Hoàng Thượng đừng nên trách tội.”
“Nếu là Tể tướng hiến cho trẫm, trẫm tự nhiên sẽ hảo hảo giữ lại.”
Tể tướng nhẹ nhàng thở ra, hành lễ với hoàng đế, xoay người liền tính rời đi.
Hoàng đế du du mở miệng nói: “Đúng rồi, Tể tướng tuổi tác đã cao, lao tâm lao lực vì trẫm, trẫm cảm thấy an ủi sâu sắc, do đó phê nghỉ hai tháng, Tể tướng điều dưỡng nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Cái…” Tể tướng kinh ngạc, xoay người quỳ xuống: “Hoàng Thượng! Thần…”
“Từ tổng quản.” Hoàng đế cắt đứt ông ta: “Đưa Tể tướng về phủ nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Từ tổng quản đáp lời, vẩy cây phất trần đi tới trước mặt Tể tướng: “Mời đi, Tể tướng đại nhân.”
Chờ Lan Úy cùng Tể tướng rời đi, ánh mắt hoàng đế nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hoảng sợ, quỳ gối trước mặt hoàng đế.