Chương 87: Kim quy tế?
Editor: ChieuNinh
"Đang nghĩ gì?" Tống Trường Khanh hỏi.
"Ta suy nghĩ có lò nướng tốt hay không, chúng ta có thể dùng loại biện pháp này, nướng khoai tây lát mỏng, khoai lang lát mỏng, làm thành mặn, ngọt." Như vậy thì chủng loại cũng nhiều lên.
Triệu Thư Lâm nói: "Trong tửu lâu cũng có, nhưng mà không biết thích hợp hay không, không bằng ngươi nói là dạng gì, chúng ta cho người ta làm ra."
Vương Phúc Nhi nghĩ nghĩ, nói: "Chủ yếu là bên trong có một tầng chuyên dùng để nướng đồ, đúng hơn là để đồ vào trong đó, không phải treo một bên, như vậy, có chút giống như nướng thịt, chẳng qua là bịt kín lại." Vương Phúc Nhi vừa nói vừa khoa tay múa chân, Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm đều hiểu được. Ở đây không có điện, chỉ có thể chỉ dùng lửa để nướng, đương nhiên cũng chính là dùng than để nướng, sở dĩ phải phong kín, là vì như vậy mới có thể điều chỉnh độ nóng cao, hương vị được làm ra đã sửa lại sẽ chính tông hơn một chút.
Triệu Thư Lâm nói: "Được, ta trở về tìm người làm ra, thứ này chúng ta còn phải giữ bí mật, bằng không người khác cũng bắt chước rồi, thì chúng ta không chiếm được tiên cơ."
Tống Trường Khanh cũng gật gật đầu: "Đến lúc đó trong tiệm nướng thứ này, phải là người của chính chúng ta, tốt nhất trên người là tử khế, nếu mướn người, rất có khả năng bị người khác trả tiền giá cao đào mất."
Không thể không nói, bọn họ lo lắng thực chu đáo, không hổ là đứa nhỏ trong nhà người ta, vì thế thương nghị xong, Vương Phúc Nhi tiếp tục cân nhắc mấy thứ này, hai người bọn họ đi làm việc vặt khác.
Mấy ngày nay Vương Tiểu Bảo thật vui vẻ, bởi vì Tam tỷ của nó muốn thử nghiệm ra này nọ, thứ làm ra được, còn không đều vào bụng của nó sao? Diendanlequydon~ChieuNinh Cho nên hiện tại nó rất là hạnh phúc, cái bụng nhỏ cũng tròn vo, nương nói nó ăn vậy thì ăn cơm cũng không ngon, nhưng mà nó mặc kệ.
"Tam tỷ, lại làm ra gì đó." Vương Tiểu Bảo ở trên bếp lò nhìn qua.
Vương Hoa Nhi từ bên ngoài đuổi theo vào: "Đi đi đi, đệ muốn ăn hỏng người sao hả, đệ là cá à, ăn cũng không biết no."
"Nhị tỷ, vì sao tỷ nói đệ là cá? Con cá này thật sự là ăn không biết no sao?" Vương Tiểu Bảo hỏi.
Vương Hoa Nhi giải thích không được, nói thẳng: "Hỏi Tam tỷ của đệ."
Trước kia Vương Phúc Nhi có nói qua với mấy tỷ, cá vàng chính là cái loại cho ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cho dù là no đến ch.ết cũng không biết là ăn no, không nghĩ tới hiện tại nhị tỷ lấy cái này nói Tiểu Bảo.
Nhìn ánh mắt trông mong của Vương Tiểu Bảo, Vương Phúc Nhi nói: "Có một loại cá, mặc kệ ăn bao nhiêu cũng không biết đói, Tiểu Bảo của chúng ta không phải như vậy, ăn no chính là ăn no, có đúng hay không?"
Vương Tiểu Bảo vội ưỡn ngực nói: "Dạ, Tam tỷ, đệ biết ăn no, tỷ xem hiện tại cái bụng của đệ vẫn còn xẹp lép, nó còn có thể chứa thức ăn ngon."
Vương Hoa Nhi ở một bên cười: "Còn nói không phải, chính là thèm ăn!"
"Nhị tỷ chỉ thích nói đệ, cũng không phải nhị tỷ làm."
"Ô, vậy là mất hứng rồi hả? Nhị tỷ nói đệ thì sao? Còn không thể nói rồi hả?"
Vương Tiểu Bảo thấy Vương Hoa Nhi muốn nhéo lỗ tai của mình, vội thuận tay cầm một miếng khoai tây vừa nướng xong, chạy đi ra ngoài.
"Thứ này trên mặt cũng không có gì khác, cũng không có mùi vị." Vương Hoa Nhi cũng ăn một miếng.
Vương Phúc Nhi nói: "Cuối cùng còn phải rắc lên muối còn có gia vị khác, muội đang thử, nhìn xem ăn ngon thế nào, bằng không cứ nướng như vậy, thì người khác đều sẽ làm."
"Đúng vậy, như vậy mới là vẻ độc nhất. Phúc nhi, muội làm, tỷ đến thử cho, cam đoan chọn ra cái ăn ngon nhất." Vương Hoa Nhi thực tự tin.
Lại qua mười ngày, Vương Phúc Nhi làm ra một loại thức ăn ngoài trứng gà cuốn ra thì chính là cái này, bên kia Triệu Thư Lâm và Tống Trường Khanh đã thuê xong cửa hàng rất nhỏ, đại khái cũng chỉ khoảng mười mét vuông, cũng may có chiều dài, bên trong đặt lò nướng, bên ngoài để bán.
"Sư phó đứng nướng đã chuẩn bị tốt rồi, vẫn là Thư Lâm lấy được từ trong nhà của hắn. Đến lúc đó ngươi trực tiếp dạy hắn là được." Tống Trường Khanh nói.
"Được, nhưng mà nhất định phải giữ bí mật, bằng không chúng ta bán không đến vài ngày thì người khác sẽ học theo, vậy chúng ta sẽ không buôn bán có lời."
"Ngươi cứ yên tâm đi, sư phó kia là con trai của đầu bếp trong nhà Thư Lâm, khế bán thân đều ở trong nhà Thư Lâm, sẽ không làm ra chuyện hồ đồ gì. Tiểu nhị bên ngoài là người trong nhà ta, ta cũng ấn theo tháng mà trả thù lao, nếu bán tốt, còn có thể có thưởng thêm, loại chuyện tốt này, bọn họ đều hài lòng."
Triệu Thư Lâm nói: "Tuy rằng là một tiểu điếm, nhưng mà cũng cần người chuyên ghi sổ, như vậy đến lúc đó lợi nhuận bao nhiêu cũng có thể biết."
"Các ngươi thương nghị đi, đến lúc đó cho ta bạc là được." Vương Phúc Nhi đùa giỡn nói.
Bản thân nàng thật sự là lấy kỹ thuật nhập cổ phần, không cần quan tâm mấy thứ này, ba người đã thương nghị xong rồi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vương Phúc Nhi lấy ba phần tiền lời, Tống Trường Khanh nói hắn cũng lấy ba phần tiền lời, bởi vì hắn không thể đều đặt toàn bộ tinh lực ở chỗ này, Triệu Thư Lâm ra lực lớn nhất, cho nên hắn chiếm bốn phần. Kỳ thật mở tiệm này cũng là cha Triệu Thư Lâm cho Triệu Thư Lâm tôi luyện một lần, dù sao hắn cũng sắp trưởng thành, buôn bán trong nhà cũng phải chậm rãi tiếp nhận. Trước khi tiếp nhận, Triệu Thanh Minh thì muốn rèn luyện cho Triệu Thư Lâm, bằng không đến lúc đó quản chuyện làm ăn ở trong nhà biến thành hỏng bét. Vậy còn không bằng thừa dịp hiện tại nghĩ biện pháp khác.
Tống Trường Khanh đã nói, vậy về sau nghiên cứu nhiều thêm những thứ khác, Triệu Thư Lâm cũng nói, chờ tiệm sửa cũ thành mới là có thể khai trương. Ba người đều rất nhiệt tình, cảm thấy nếu chuyện này thành công, về sau muốn mở chi nhánh, mở càng nhiều càng tốt. Vương Phúc Nhi tưởng tượng thì thấy bạc đang rầm rầm bay tới đây, nghĩ vậy thì trong lòng ngất ngây. Đương nhiên giờ phút này cũng không ai nghĩ tới nếu thua thiệt thì sẽ làm sao. Dù sao nghĩ như vậy rất là đả kích người gây dựng sự nghiệp.
Ngay tại lúc hai đứa hài tử đến nhà thì Thích thị đã sớm giết một con gà trống, lúc này đồ ăn đã làm xong rồi, nên đi tới kêu ba người bọn họ.
"Mau tới đây ăn cơm, không có ăn no thì suy nghĩ cái gì cũng không tốt." Thích thị tới kêu, bởi vì Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm thường xuyên tới đây, Thích thị xem hai người bọn họ giống như đứa nhỏ nhà mình, nói chuyện cũng không khách khách khí khí giống ban đầu, như vậy ngược lại làm cho người ta dễ chịu hơn.
Vương Tiểu Bảo từ bên ngoài trở về, vừa chạy vừa nói: "Nương, tỷ, Chi Nhi tỷ nhà Nhị bá mẫu lại tới đây!"
Cũng không biết từ bao giờ thì bắt đầu, Nhị bá mẫu chỉ cần biết rằng Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm tới bên này, thì sẽ mang Vương Chi Nhi đi qua. Sau đó, số lần nhiều hơn, sẽ khiến cho một mình Vương Chi Nhi tới. Ý tứ trong đó, Vương Phúc Nhi là người có tâm lý thành thục đương nhiên hiểu được, coi trọng kim quy tế (con rể rùa vàng_ ý nói là con rể giàu có). So sánh Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm với người ở trong Vương gia thôn, quả thật là cấp bậc tốt nhất. Nhưng mà vì sao Vương Phúc Nhi lại cảm thấy như vậy thì không được tự nhiên đây, tất cả đều vẫn còn là đứa nhỏ, nghĩ cũng quá xa rồi.
Nhưng mà người khác cũng sẽ không nghĩ như vậy, đều là cô nương hơn mười tuổi, cũng là đại cô nương rồi, cũng chỉ có Vương Phúc Nhi không tự biết lấy mà thôi, còn cảm thấy tuổi còn nhỏ. Vương Phúc Nhi mười hai tuổi, cũng bắt đầu trổ mã, vóc dáng còn cao hơn Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm lớn hơn nàng một tuổi. Điều này làm cho hai nam hài rất là không phục, nghĩ trở về phải ăn nhiều lên, bằng không trưởng thành còn lùn hơn bé gái nhiều thì sẽ để cho người ta chê cười. Thật ra thì bé gái trưởng thành sớm hơn bé trai một chút, đến lúc đó vóc dáng của bọn họ sẽ không như vậy.
Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm vốn là vô cùng vui vẻ đến ăn cơm, kết quả nghe được tin tức này thì đều nhíu mày, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d người đến không nói tốt cũng không nói xấu, chỉ là ánh mắt nhìn họ, như thế nào lại làm cho người ta không thoải mái như vậy chứ.
Chỉ là vụng trộm nhìn ngươi, sau đó lại cúi đầu, dù sao chính là cái loại cảm giác bị người nhìn trộm này, nói chung không được tự nhiên.
"Nếu không chúng ta trở về đi." Triệu Thư Lâm không muốn bị một nữ oa nhìn trộm.
Tống Trường Khanh nói: "Dựa vào cái gì mà trở về? Chẳng lẽ nàng ta tới đây, chúng ta phải mang theo cái đuôi rời khỏi? Ta cũng vẫn không tin, ta cứ ngồi ở đây."
Vương Chi Nhi tới đây, Vương Hoa Nhi mất hứng, Vương Cúc Nhi chào hỏi một tiếng với nàng ta rồi cũng không nói gì nữa.
Vương Phúc Nhi sẽ không chủ động nói chuyện với nàng ta, mấy năm nay, nhà Nhị bá mẫu là vô sự không đăng tam bảo điện (không chuyện thì không tới), trước kia Vương Chi Nhi là cái túi nước mắt, hiện tại trưởng thành thì thôi, da mặt trở nên dầy hơn, lại làm cho người ta không thoải mái.
Thích thị nói: "Chi Nhi tới à."
Vương Chi Nhi cười nói: "Tam thẩm, nương ta kêu ta qua đây xem, các ngươi có khách nhân tới, ta có thể giúp một tay hay không."
"Ai cần ngươi giúp đỡ, chẳng lẽ chúng ta đều là bất tài?" Vương Hoa Nhi nói.
"Hoa nhi, nói gì vậy. Chi Nhi, quả thật chúng ta bên này không cần người hổ trợ, nhưng mà vẫn là đa tạ nhị tẩu và Chi Nhi." Ý tứ là không cần ngươi hỗ trợ, ngươi trở về làm việc đi thôi.
Nhưng mà Vương Chi Nhi lại giống như không có nghe hiểu được, nói: "Ta nghe nói Trường Khanh ca và Thư Lâm ca tới đây, không biết là đang ở đâu."
Bên trong Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm hận không thể lập tức biến mất. Vương Phúc Nhi từ bên trong đi ra, nói: "Ngươi tìm bọn hắn có việc gì? Hôm nay bọn họ là tới làm khách của nhà ta, nếu ngươi có việc tìm bọn họ, trực tiếp đi tới nhà bọn họ tìm là được. Hiện tại chúng ta đang muốn ăn cơm, trong nhà của ngươi cũng đã làm cơm, nhanh trở về đi."
Hết chương 87.