Chương 90: Có dưa hấu rồi!
Editor: ChieuNinh
Hôn sự của Vương Đại Bảo và Tiểu Phượng đã được định ra rất nhanh, bởi vì tuổi của hai người cũng không còn nhỏ, bàn bạc là sau mùa thu hoạch vụ thu thì thành thân. Hiện tại làm tiệc vui trong nhà cũ, sau đó đôi phu thê hai người lại trở lại sống ở trấn trên.
Vương Phúc Nhi trồng dưa hấu đã bắt ra trái non rồi, thoạt nhìn to bằng nắm tay, cuối cùng đã có thành quả. Cũng không uổng phí mình kiên trì không ngừng.
Từ ngày dưa hấu bắt đầu ra trái nhỏ, Vương Tiểu Bảo còn trở nên chịu khó hơn cả Vương Phúc Nhi, một ngày đi xem vài lần, còn phải tưới nước hai lần sáng tối, thấy Vương Phúc Nhi lại tới đây, còn hỏi thẳng: "Tam tỷ, bao giờ dưa hấu này mới chín?"
Vương Phúc Nhi mỗi lần đều nói sắp rồi sắp rồi, Vương Tiểu Bảo cứ tiếp tục kiên trì, cũng may dưa hấu mỗi ngày một lớn lên, tươi cười trên mặt Vương Tiểu Bảo càng lớn hơn nữa.
Qua vài ngày, lại là ngày hợp chợ, Thích thị nói muốn mua chút đồ cho Đại Bảo thành thân. Tuy rằng bình thường đều trực tiếp cho tiền biếu, nhưng mà dù sao cũng là thân chất nhi (cháu trai ruột của chồng) thành thân, không thêm chút gì khác thì cũng quá kì cục.
Thích thị cảm thấy trong sinh hoạt, phải thực chất, cho nên chuẩn bị mua một ít đồ dùng hằng ngày cho đôi phu thê trẻ Đại Bảo, tỷ như bồn chậu, thùng các loại. Chăn mền thì tự nhiên có tân nương mới gả chuẩn bị, không cần người khác phải mua thêm, nàng cũng sẽ không mua. Mà Vương Phúc Nhi từ trong đất trồng rau hái được mấy trái dưa, chuẩn bị hái đưa qua cho Tống gia và Triệu gia, đây chính là tự mình trồng. Nhưng nghiêm khắc mà nói, nếu không có Tống Trường Khanh đưa dưa hấu tới, cũng không có hôm nay, hơn nữa hiện tại lại là đồng bọn hợp tác, đưa mấy trái dưa hấu cũng là nên làm.
"Trước tiên chúng ta vẫn nên đi cùng Phúc nhi đưa tặng dưa hấu đi, thứ này quý giá, nếu như va chạm bị hỏng rồi, vậy thì không tốt." Thích thị nói.
Vương Đồng Tỏa nghe lời nương tử nói, đi tới Tế An Đường trước. Vương chưởng quỹ Tế An Đường thấy ba người bọn họ, thì rất là vui vẻ. Vương Đồng Tỏa để dưa hấu xuống, Vương chưởng quỹ vội nói: "Dưa hấu này là các ngươi tự mình trồng ra sao? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Vậy thì rất giỏi đó, thứ đồ chơi này người bình thường còn nhìn không ra đâu. Ta nói Vương huynh đệ, nếu ngươi có tay nghề này, về sau trồng nhiều một chút, cam đoan có thể kiếm tiền!"
Vương Đồng Tỏa vội nói: "Là bọn nhỏ tiểu đánh tiểu nháo, lần trước Trường Khanh tặng mấy trái dưa hấu thì để lại hạt giống, đã nhiều năm mới trồng ra được. Ta là người ngu dốt, thứ càng tinh quý thì càng không được."
"Là Tiểu Phúc Nhi trồng đi." Biểu tình của Vương chưởng quỹ ta biết ngay là như vậy mà.
Vương Phúc Nhi cũng cười nói: "Vương bá bá khỏe, con cũng mày mò thôi, cũng may nương con giữ được rất nhiều hạt giống, mới có thể để cho con giày vò, bằng không năm nay vẫn không ra được đâu. Mấy lần trước ngay cả hoa cũng không nở luôn, chờ sang năm con khẳng định có thể đưa dưa hấu cho Vương bá bá."
"Vậy thì tốt quá, Vương bá bá chờ sang năm ăn dưa hấu của con." Vương chưởng quỹ cũng biết thứ này không dễ trồng, hắn một chút cũng không đỏ mắt, hơn nữa cam đoan sẽ đưa dưa hấu này đi qua cho ông chủ.
Vương Phúc Nhi và cha nương cáo từ rồi đi tới Lai Cư. Cũng đưa cho chưởng quầy, để cho hắn giúp đỡ đưa qua nhà Triệu Thư Lâm.
Đưa dưa hấu xong, Vương Đồng Tỏa lại đưa đồ mình bện qua tiệm tạp hoá, thuận tiện thu tiền bán đồ của một tháng trước. Sau đó chính là Thích thị đạo diễn, đi mua đồ!
Không thể không nói, nữ nhân ấy mà, mặc kệ là thời đại nào, có một loại cuồng nhiệt đối với mua sắm, còn có tiền thì càng nhiệt tình gấp ba. Hai cha con Vương Phúc Nhi và Vương Đồng Tỏa đều có chút bất đắc dĩ, Vương Phúc Nhi cảm thấy mình cũng đi không nổi, nhưng mà nương vẫn hưng trí bừng bừng. Vốn chính là muốn đặt mua chút đồ cho Đại Bảo ca, kết quả lại coi trọng thứ khác, mua đông mua tây, trên xe lại là một đống lớn, thoạt nhìn thật nhiều, nhưng mà đều là hàng hóa tiện nghi. Từ khi trong nhà dư dả, nương cũng không tiếc mua này nọ, hơn nữa là kiếm tiện nghi mà mua.
Thật vất vả Thích thị mới mua xong, Vương Đồng Tỏa sợ nàng còn tiếp tục muốn đi dạo, nên đánh xe thật nhanh, Thích thị nói: "Cha bọn nhỏ, chàng chậm một chút, nhanh như vậy, đồ trên xe cũng muốn rớt." Vương Phúc Nhi nghe xong thì cười thầm, còn không phải cha sợ nương sao, không nhanh chóng chạy trở về, còn phải chịu tội nữa.
Tống Viễn Chí nhìn hai trái dưa hấu lão Vương đưa tới, không khỏi tò mò: "Dưa hấu này là?"
Lão Vương cười nói: "Là nha đầu Phúc nhi kia đưa tới, nói là chính nàng trồng ra được, thật là, hiện tại một trái dưa hấu này ước chừng có thể bán được mấy lượng bạc. Cũng may mắn người trong thôn không biết dưa hấu này quý giá, bằng không dưa hấu nhà bọn họ đã có thể không còn rồi."
Tống Viễn Chí nói: "Nha đầu Phúc nhi kia cũng là quỷ tinh, người khác chiếm tiện nghi không được đâu, nhưng mà, nàng có thể trồng ra được dưa hấu, thật sự là không tệ."
"Đúng vậy, nàng và Trường Khanh, bạn tốt tiểu oa nhi Triệu gia khiến cho cái tiệm kia hiện tại buôn bán cũng rất náo nhiệt, ta cũng ăn đồ ăn trong tiệm đó rồi, thật sự là không tệ, ta chưa từng thấy quá đâu."
Tống Viễn Chí nở nụ cười: "Ba đứa nhỏ này ngược lại ép buộc ra trò trống, trước kia ta còn lo lắng cho Trường Khanh, hiện tại lại thả lỏng một nửa tâm."
"Trường Khanh của chúng ta còn phải nói gì? Về sau khẳng định không thua kém ông chủ." Diendanlequydon~ChieuNinh Lão Vương cười hì hì: "Nhưng mà, nha đầu Phúc nhi kia cũng tốt, hiện tại ta lại nghĩ, nha đầu Phúc nhi kia cũng lớn, về sau cũng không biết tiện nghi cho tiểu tử nhà ai."
"Lão Vương, ngươi còn nói lời hàm ý này." Tống Viễn Chí cười nói.
"Ông chủ nói thế nào, ta là ăn ngay nói thật, ngươi không biết nha đầu Phúc nhi kia tốt sao?" Lão Vương hỏi.
"Đúng là tốt. Nhưng mà lão Vương, hiện tại ngươi lại nói lời đẩy đưa với ta." Tống Viễn Chí nói.
"Đây còn không phải là suy nghĩ cho ông chủ sao? Nghe nói tiểu tử Triệu gia kia cũng đi lại rất gần với Phúc nhi, chúng ta không ra tay trước chiếm lợi thế, sau này muốn xuống tay bị trễ thì thiệt thòi sao?"
Tống Viễn Chí nói: "Việc này thuận theo tự nhiên đi, nếu tiểu tử của nhà ta có cái phúc khí kia, ta đương nhiên vui vẻ, nhưng mà phàm là không thể miễn cưỡng. Nha đầu Phúc nhi kia thì tốt, ta cũng thật tình thích nó, đến lúc đó nó tự nguyện chọn ai thì chính là người đó, từ nhỏ đến lớn Trường Khanh chưa ăn qua đau khổ gì, có đôi khi quá mức tự tin, ngược lại ta hy vọng nó có thể nếm chút khổ sở, mới có thể thành thục lên."
Lão Vương nói: "Ngươi vẫn là người làm cha sao? Nếu ngươi không gấp gáp, nói không chừng đến lượt Triệu gia bên kia nóng nảy."
Tống Viễn Chí cười không nói gì, cô nương tốt đương nhiên mọi người đều muốn tranh giành, mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh là được. Bọn họ đều vẫn là đứa nhỏ choai choai, trong lòng của chính bọn nó nghĩ gì cũng còn không biết được rõ ràng, hiện tại để cho bọn nó bình tĩnh lại, cả hai còn chưa làm được, cho nên hết thảy thuận theo tự nhiên.
Triệu gia nhận được hai trái dưa hấu thì cũng rất vui vẻ, Triệu Thư Lâm còn cố ý mang đi qua cho nương mình. Nương Triệu Thư Lâm lớn lên là người dịu dàng yếu đuối, thấy nhi tử hiếu thuận với mình, trong lòng vui vẻ hỏi: "Dưa này là con mua về từ thị trấn sao? Về sau cũng đừng như vậy nữa, quá lãng phí."
"Nương, không phải mua, là nhà Phúc nhi trồng được, tặng cho nhà ta." Triệu Thư Lâm nói.
"Phúc nhi, chính là Vương gia thôn kia? Đã cứu con một lần hả?" Nương Triệu Thư Lâm hỏi.
"Đúng vậy, hiện tại chúng con cùng mở tiệm kia, điểm tâm bên trong đều là nàng nghĩ ra được, trứng gà cuốn nương thích ăn, cái đó cũng là nàng làm ra." Triệu Thư Lâm nói.
"Thì ra là một đứa nhỏ trí tuệ, nhưng mà dù sao cũng là một nữ oa, về sau các ngươi cũng chú ý một chút, tuổi dần dần lớn lên, cũng đừng giống như ngày bé, cũng không có một chút cố kỵ nào, đã biết chưa?"
"Nương, con hiểu được, đều rất chú ý. Còn có Trường Khanh ở cùng, Phúc nhi chỉ phụ trách làm ra điểm tâm, còn chuyện trong mặt tiền cửa hàng đều là hai người con và Trường Khanh trông coi." Triệu Thư Lâm biết nương thực chú ý mấy chuyện này, không khỏi nói giúp thay Vương Phúc Nhi vài câu.
"Được rồi, nương không nói gì, hiện tại con làm cha con rất vừa lòng, nương cũng cảm thấy vui vẻ. Diendanlequydon~ChieuNinh Tuy rằng ta chỉ có một mình con, nhưng mà đều mạnh hơn mấy đứa nhỏ con nhà người khác nhiều." Nương Triệu Thư Lâm thở dài: "Hiện tại chúng ta tốt hơn trước kia nhiều, trước kia ta lúc nào cũng lo lắng, có phải con cũng bị người khác hại hay không. Từ khi cha con làm cho cả nhà Nhị thúc ra khỏi trấn Tú Thủy này, tâm của ta mới xem như thả lại trong bụng. Con nhất định phải không chịu thua kém cho ta và cha con có biết hay không?"
Còn có lão thái thái kia, trước đó ỷ vào mình là kế mẫu, khiến cho nam nhân của mình không ngừng chịu thiệt thòi, cũng may cha của hắn cũng không phải là người chỉ biết nhẫn nhịn, đẩy nhà lão Nhị vào trong lao. Lão thái thái vì thân nhi tử của mình mà không thể không thỏa hiệp, hiện tại cũng đi theo cả nhà lão Nhị đi tới nơi khác. Đương nhiên sẽ không phải đi hưởng phúc, lão Nhị đã không còn bao nhiêu tiền, miễn cưỡng có thể sống, như vậy mới tốt, mắt không thấy tâm không phiền. Nếu đứa cha đứa nhỏ ác độc, trực tiếp làm cho lão Nhị không sống được, hắn cũng không có cách nào, chỉ dựa vào chuyện lão Nhị làm đối với cả nhà mình, bao nhiêu đó cũng coi như còn nhẹ!
Bọn họ vốn dĩ là muốn cho đại phòng này tuyệt hậu, muốn trói Thư Lâm lại bán đi rất xa, đáng tiếc ông trời có mắt, làm cho bọn họ bị thất bại. Trong lòng của cha Thư Lâm đều biết rõ, vẫn đang bố trí, ai biết thế nhưng lão thái thái lại có chủ ý ác độc như vậy. Muốn đẩy cha Thư Lâm và trong nhà lao, làm cho mình và Thư Lâm cũng không có một chút chỗ dựa nào! Nhưng mà kết quả, ngược lại là lão Nhị tự mình vào nhà lao, cái này kêu là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!
Ài, suy nghĩ nhiều, vẫn nên để dưa hấu vào trong giếng lạnh, chờ cha đứa nhỏ trở về cùng nhau ăn thôi.
Hết chương 90.