Chương 94: Oan gia quả thật đường hẹp

Editor: ChieuNinh
Vương Phúc Nhi thấy a di mặt ủ mày chao thì hỏi: "A di, có phải có chuyện gì khó xử hay không?"


A di trực tiếp thở dài, nói: "Còn không phải chuyện tặng lễ sao, lão bà Huyện thừa lại mừng thọ, những người làm ăn buôn bán chúng ta đều phải đi tặng lễ. Một đoạn thời gian trước mới vừa xong lão nương của Huyện thừa, hiện tại lại là lão bà của hắn, quanh năm suốt tháng cũng không có lúc nào ngừng nghỉ. Ta và di phu của con thật vất vả kiếm được ít tiền, cứ liên tục tặng lễ cũng có thể đi một nửa."


"Vậy Huyện lệnh bên kia thì sao? Nhà hắn có làm thọ?" Vương Phúc Nhi hỏi.
A di nói: "Huyện lệnh thì lại không có gì, ngược lại điểm này thì tốt lắm."


"Vậy ngược lại thì kỳ quái, Huyện lệnh cũng không mừng thọ, mà Huyện thừa dựa vào cái gì tìm đủ chuyện mừng thọ? Hắn còn không sợ cấp trên của hắn nói hắn sao?" Vương Phúc Nhi hỏi.


"Đúng vậy." A di nói: "Ta cũng thấy được kỳ quái, chờ di phu của con trở về ta hỏi một chút. Ta không thể để cho người ta lừa gạt mỗi ngày."


Khương di phu nghe a di nói xong thì nói: "Việc này là phu nhân Huyện thừa bí mật phái người nói cái này cho mấy người chúng ta, tuy rằng là bí mật, nhưng mà có người nào có lá gan không đi? Mà nghe nói chức quan Huyện thừa của hắn đều là Huyện thừa phu nhân giúp đỡ mới có, hơn nữa quan lại bao che cho nhau, làm sao Huyện lệnh sẽ nói chuyện này đó thay cho dân chúng chúng ta?"


available on google playdownload on app store


Nói cách khác, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, điển hình Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi rồi! Vương Phúc Nhi nói: "Di phu, Huyện lệnh đại nhân nhậm chức ở bên này thời gian bao lâu rồi?"
"Sắp hai năm rồi. Vừa sang năm mới thì được đều đến nhận chức." Khương di phu nói.


"Vậy di phu cảm thấy Huyện lệnh đại nhân này là muốn tiếp tục ở đây, hay là muốn rời đi?"


"Huyện chúng ta không có chuyện lớn gì, thuế má này kia thu cũng tốt, vậy nhất định là Huyện lệnh muốn ngốc ở đây. Kiếm lý lịch tốt thì đương nhiên ở bên này của chúng ta tốt hơn." Huyện lệnh không có núi dựa vào, thăng quan khẳng định là không dễ, nếu đã không dễ dàng, như vậy đến ngốc ở một địa phương quen thuộc, so ra vẫn tốt hơn lại đổi một chỗ khác.


"Di phu, lời nói của con, người coi như là con nít thuận miệng nói đi, con cảm thấy, nếu như Huyện lệnh đại nhân muốn ngốc ở huyện chúng ta, như vậy khẳng định là hy vọng bên này không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà Huyện thừa lòng tham không đáy, sớm muộn gì cũng sẽ phạm sai lầm. Nếu Huyện lệnh quản lý Huyện thừa, còn không bằng cấp chỗ tốt cho huyện thái gia."


"Con là nói?"


"Di phu, bên trong những người như di phu khẳng định có người của huyện thái gia, không bằng nghĩ một biện pháp chọc thủng chuyện của Huyện thừa cho huyện thái gia biết. Diendanlequydon~ChieuNinh Đương nhiên là không thiếu được lễ cho huyện thái gia, vậy phải xem là lễ cho huyện thái gia nhiều hơn, hay là lễ cho Huyện thừa đại nhân nhiều hơn."


"Con nói lễ này, nhưng mà tặng lễ cho huyện thái gia bên kia, đến lúc đó bị người biết, vậy cũng không tốt." Nếu không thì sao huyện thái gia lại không làm các loại thọ yến?


"Di phu, nếu Huyện thừa đại nhân cũng có thể tìm các loại danh nghĩa để thu lễ, mấy người bên di phu cũng tìm danh nghĩa để tặng lễ cho huyện thái gia. Tỷ như cũng là mừng thọ cho phu nhân huyện thái gia, còn có cái khác. Nếu huyện thái gia không muốn khiến cho mọi người đều biết rồi đàm tiếu, như vậy thì các ngươi cứ bí mật. Còn có, đây là Huyện thừa đại nhân để cho phu nhân làm việc này, các ngươi cũng có thể nói cho huyện thái gia, vậy nhất định huyện thái gia sẽ tìm Huyện thừa. Nói không chừng còn tưởng rằng Huyện thừa là bị phu nhân của hắn giấu giếm mà làm, nếu là như vậy, vậy thì khẳng định Huyện thừa sẽ tìm Huyện thừa phu nhân nói chuyện. Cho dù là Huyện thừa cố ý giả vờ như không biết, mà khi huyện thái gia tìm đến hắn thì hắn cũng không dám lại thu lễ nữa. Lại qua vài năm ai biết sẽ là tình huống gì."


Khương di phu thở dài: "Phúc nhi con nói rất đúng, mấy người chúng ta cũng nên tụ hợp lại mà thương lượng, trước kia những chuyện liên quan thế này, gặp chuyện không thể đoàn kết lại với nhau, đây cũng làm cho người ta chui chỗ trống. Kỳ thật tặng lễ này là không thể tránh khỏi, chỉ là chủ động tặng lễ và bị người khác buộc đưa lễ thì hoàn toàn là không giống. Ta phải đi tìm người thương lượng ngay."


Phỏng chừng là phu nhân Huyện thừa đã chọc giận phần lớn mọi người ở đây, cho nên một khi thương lượng xong, mọi người đều đồng ý, dù sao qua không được bao lâu, trên mặt Khương di phu đều vô cùng vui vẻ, có lẽ là chuyện đã thành công!


Huyện thừa thật sự là mất hết mặt mũi, hôm nay hắn bị huyện thái gia mắng cho một trận, nói hắn quản không được phụ nữ của mình, khiến cho thương hộ trong huyện cũng sắp sống không nổi nữa, hắn bị mắng đến nỗi muốn chui xuống lỗ!


Hắn là biết phụ nữ nhà mình vơ vét của cải, chẳng qua cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao lúc ấy chức Huyện thừa này của mình vẫn là nàng tìm nhà mẹ đẻ vay tiền mới cho tới tay. Nhưng mà hôm nay nếu vị trí này của hắn cũng khó giữ được, hắn cũng không cần phải tiếp tục bảo vệ nàng.


Sau khi trở về thì mắng một chút, kêu nàng về sau đừng cũng không có việc gì thì đi làm thọ yến.
Phu nhân Huyện thừa nói: "Ta đây còn không phải là vì tốt cho ngươi? Ngươi làm quan một tháng mới có mấy văn tiền, nếu ta không như vậy, chúng ta uống gió Tây Bắc đi?"


Huyện thừa nói: "Người khác có thể sống qua, vì sao chúng ta thì không được? Ta thấy ngươi là già mồm át lẽ phải, khiến cho ta hiện tại cũng không dám đi ra ngoài, người ta đều nói ta là vơ vét của dân!"


Phu nhân Huyện thừa Tống thị nói: "Ta phi, đó cũng chỉ là mấy thương hộ đê tiện mới có thể nói như vậy, người khác ai dám nói? Ta thấy Huyện lệnh đại nhân là đỏ mắt chúng ta, ai kêu chính hắn cũng muốn mà lại sĩ diện, đáng đời!"


"Ngươi ngậm cái miệng thối của ngươi lại cho ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hại ch.ết, ngay cả huyện thái gia mà cũng dám nói nói bậy, cái đàn bà phá sản, ngươi phải tỉnh táo lại cho ta, đừng hở ra thì khóc lóc om sòm, người ta bên ngoài nói có bao nhiêu khó nghe!"


"Ta biết ngay ngươi là người không kiên nhẫn, có phải ngươi chê ta lớn tuổi, cho nên muốn tìm mới mẻ hay không? Ta nói cho ngươi biết không có cửa đâu, nếu không có ta, hiện tại ngươi có thể ngồi trên vị trí này sao? Ta đánh bạc da mặt của mình tìm nhà mẹ đẻ đòi tiền, hiện tại ngược lại bị người ta nói không đúng! Có phải ngươi có tiểu yêu tinh hay không?"


"Không thể nói lý!" Huyện thừa đại nhân phất tay áo rời đi, phu nhân Huyện thừa Tống thị tức giận đến đập nát chén trà! Sau đó, nàng ta cũng không quan tâm, mang theo nữ nhi đi về nhà mẹ đẻ!


Thật không may, đúng lúc này, mấy người Vương Phúc Nhi phải về nhà, cũng gặp phải Tống thị này. Tống thị đi ở phía sau, xe ngựa chạy nhanh, thiếu chút nữa làm hoảng sợ con la của Vương Đồng Tỏa, sau đó làm cho người ta tức giận là, Tống thị kia mở lời khiến cho bọn nha hoàn mắng chửi người, nói là quỷ nghèo chặn đường.


Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi tự nhiên mặc kệ, muốn tranh chấp với người ta, miệng Vương Hoa Nhi lưu loát, mắng nha hoàn kia và người ở bên trong tức giận đến muốn giơ chân. Tống thị đanh đá ngoan độc nói: "Các ngươi chờ coi, ta chính là phu nhân Huyện thừa, đừng để cho ta gặp mặt được các ngươi, bằng không cho các ngươi đẹp mặt!" Lại cảm thấy chậm trễ thời gian, nàng ta cũng đói bụng, hơn nữa nữ nhi của nàng ta ở bên cạnh khuyên giải, nên kêu xa phu vung roi bỏ đi. Diendanlequydon~ChieuNinh Vương Hoa Nhi cả giận: "Chạy trốn thật nhanh, đây là loại người nào vậy."


Vương Phúc Nhi nói: "Đừng để ý, cha, trên tay người có sao không?" Vì ngăn chặn con la bị kinh hoảng, Vương Đồng Tỏa liều mạng lôi kéo dây cương.
"Cha không có việc gì, chúng ta đi thôi."


Vương Phúc Nhi tiến lên nhìn, thấy tay cha cũng đổ máu thì vội vàng lấy khăn tay ra băng bó kỹ cho cha mình: "Cha còn nói không có việc gì, cũng chảy máu rồi, nhị tỷ, chúng ta nhanh chóng chạy tới trấn trên, phải đi khám cho cha."


Vương Đồng Tỏa nói: "Chút vết thương nhỏ này đi nhìn đại phu làm gì, cha da dày thịt béo, không có việc gì."
Vương Tiểu Bảo nói: "Nếu cha không đi khám, trở về con sẽ nói cho nương, để cho nương nói người."
Vương Hoa Nhi nói: "Vẫn là Tiểu Bảo lợi hại!"


"Cha, chúng ta đi chậm rãi thôi." Vương Phúc Nhi sợ lại dùng lực thì tay cha sẽ càng nghiêm trọng.
"Chỉ rách da một chút, không có việc gì, các con ngồi cho vững, cha phải đánh xe!"
Dọc theo đường đi Vương Phúc Nhi rất trầm mặc, phu nhân Huyện thừa, quả nhiên là giỏi!


Đến Tế An Đường, Vương Phúc Nhi mời đại phu băng bó lại một lần nữa cho Vương Đồng Tỏa, hơn nữa còn thoa thuốc, lão Vương chưởng quầy hỏi: "Đây là làm sao? Lại còn đánh nhau sao?"


Vương Tiểu Bảo nói: "Chúng ta đụng phải một phụ nữ điên ở trên đường, làm kinh sợ con la của chúng ta, cha ta phải kéo con la nên bị thương."
Lão Vương thở dài: "Vậy thì thật đúng là tai bay vạ gió, sao phụ nữ điên kia chạy loạn khắp nơi vậy. Người nhà của nàng ta cũng không quản cho kỹ."


Vương Phúc Nhi cười thầm, nếu Vương bá biết phụ nữ điên này là muội tử của ông chủ của ông thì không biết có cảm tưởng gì? Nàng cũng đã gặp qua Tống thị ở tiệm may, hơn nữa nàng ta tự giới thiệu nói là phu nhân Huyện thừa, vậy thì càng khẳng định thân phận.


"Phúc nhi, sao ngươi đến đây?" Tống Trường Khanh thật vui vẻ khi thấy Vương Phúc Nhi, chẳng qua Vương Phúc Nhi cho hắn một cái mặt lạnh. Không thể không nói, Vương Phúc Nhi là giận chó đánh mèo, Tống Trường Khanh bị lạnh nhạt, còn không biết chuyện gì, thấy trên tay Vương Đồng Tỏa bị thương, lại hỏi tình huống: "Vương thúc, giữa trưa đến nhà của con ăn cơm đi."


"Không cần, bây giờ chúng ta còn vội vàng về nhà, thẩm của con đều đang chờ." Vương Đồng Tỏa vội nói.
Tống Trường Khanh lại vội liếc mắt nhìn sang Vương Phúc Nhi một cái, kết quả thực thất vọng, Vương Phúc Nhi vẫn không để ý tới hắn.


Mãi đến khi cả nhà Vương Đồng Tỏa rời đi, Tống Trường Khanh còn không biết ra làm sao. "Vương thúc, phát sinh chuyện gì? Sao vừa rồi con thấy Phúc nhi hờ hững với con."
Lão Vương nói: "Cha của Phúc nhi bị thương, trong lòng nàng chịu khổ sở, Trường Khanh, có phải con suy nghĩ nhiều hay không?"


Quên đi, nói không rõ với Vương thúc được, trước kia Phúc nhi thấy mình, nhất định cũng có thể nói chuyện, nhưng mà hiện tại thì một câu cũng không có nói với mình, còn nghiêm mặt. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Cho dù là Vương thúc bị thương, cũng sẽ không như vậy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hắn muốn làm rõ ràng.


Trên đường về Vương gia thôn, Vương Hoa Nhi huých chạm vào cánh tay Vương Phúc Nhi: "Mới vừa rồi muội rất lạnh nhạt với Tống Trường Khanh, sao vậy? Không phải muội mới gặp mặt hắn sao? Người ta không có chọc giận muội."
Vương Phúc Nhi nói: "Tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng đã quên cái bà điên hôm nay chúng ta gặp được?"


Vương Hoa Nhi nói: "Nhìn có chút nhìn quen mắt, phỏng chừng người xấu lớn lên đều là cái dạng kia."
Vương Phúc Nhi đau đầu: "Lần trước a di làm quần áo cho chúng ta, lúc đi ra ngoài, thấy nữ nhân lợi hại kia, đã nhớ chưa?"


"Hả, là nàng ta à, khó trách kiêu ngạo như vậy! Nhưng mà người đó và Tống Trường Khanh có quan hệ gì?"
"Không phải nàng ta nói mình là phu nhân Huyện thừa sao? Cô cô Tống Trường Khanh chính là phu nhân Huyện thừa!" Vương Phúc Nhi nói.
Vương Hoa Nhi trợn tròn mắt: "Sẽ không khéo như vậy đi."


"Thì đúng là khéo như vậy đó! Lúc trước a di và nữ nhân ở tiệm may đó có nói tới, nói nàng ta và a di của chúng ta là đồng hương từ một thị trấn, còn nói nhà mẹ đẻ của người nọ mở hiệu thuốc bắc. Mà trấn trên còn mở hiệu thuốc bắc trừ bỏ Tế An Đường này còn có nhà ai? Hơn nữa Tống Trường Khanh cũng nói cô cô hắn ở trên huyện."


"Khó trách vừa rồi muội có thái độ không tốt với người ta, thì ra là như vậy, nhưng mà, Tống Trường Khanh người ta cũng không có chọc giận muội, muội lạnh mặt với hắn làm gì? Ta thấy Tống Trường Khanh cũng bị khó chịu. Chỉ là, ai kêu hắn có một cô cô như vậy làm chi, còn làm hại cha mình bị thương, đáng!"


Nhị tỷ của ta ơi, rốt cuộc tỷ cảm thấy người ta có sai hay là không có sai hả, nói cũng như không. Nhưng mà Vương Phúc Nhi kiểm điểm chính mình, là có chút giận chó đánh mèo, ài, quên đi, đến lúc đó rồi nói sau.
Hết chương 94.






Truyện liên quan