Chương 120: Vương Hoa Nhi có chủ!

Editor: ChieuNinh
Thích thị thấy Vương Phúc Nhi đã trở lại thì rất là vui vẻ, lại thấy Khương Điền cũng đi theo tới đây, liếc mắt nhìn nhau với nam nhân nhà mình một cái, sau đó nhiệt tình kêu Khương Điền vào nhà.


"Điền oa tử, con cũng rất ít đến nhà chúng ta, lần này nhất định phải ở lại qua đêm." Thích thị nói.
"Dạ, đại di (dì cả), nương con cũng nói với con, nếu khuya rồi, thì ở lại một đêm bên nhà đại di."


Vương Phúc Nhi nghĩ đến, xem ra đứa nhỏ này còn không biết hôn sự của mình đâu, nhìn xem, hiện tại biểu hiện có bao nhiêu tự nhiên. Nếu như mà cha nương hắn muốn hắn và Vương Hoa Nhi gom thành một đôi, hắn còn có thể thản nhiên như vậy sao? Phỏng chừng đã sớm đỏ mặt.


Thích thị nói với Vương Hoa Nhi: "Hoa nhi, múc cho biểu đệ con một chậu nước rửa mặt, xem này đi một đường tới đây, trên mặt đều là bụi."


Vương Hoa Nhi cũng không biết chuyện gì, thật là giống như bình thường bưng nước cho Khương Điền. Qua không bao lâu thì Vương Tiểu Bảo cũng học về, thấy Vương Phúc Nhi đã trở lại, hận không thể ôm đùi Vương Phúc Nhi, lại thấy biểu ca tới thì đi theo biểu ca lăn lộn.


Mấy năm nay, Khương Điền trở nên càng ngày càng chịu khó, thấy trong lu hết nước, thì chủ động đi múc nước. Thích thị để cho Vương Hoa Nhi dẫn theo Khương Điền đi múc nước ở cái giếng đầu thôn.


available on google playdownload on app store


Vương Tiểu Bảo có chuyện báo cáo với Vương Phúc Nhi, cho nên túm Vương Phúc Nhi phòng nhỏ của mình. Đại khái là năm rồi, Vương Tiểu Bảo nhất định muốn có phòng riêng của mình, Thích thị không lay chuyển được nó, liền cho nó một gian.
"Làm gì?" Vương Phúc Nhi hỏi.


"Tam tỷ, tỷ còn nhớ rõ Từ Ngọc Phân lần trước tự dưng đi kiếm chuyện với tỷ không, nàng ta đính hôn rồi." Vương Tiểu Bảo cảm thấy tin tức này, đối với tỷ tỷ nhà mình tốt lắm.
"Định thì định thôi, cũng không có quan hệ gì với tỷ." Vương Phúc Nhi nói.


"Hắc hắc, không phải đính hôn này có quan hệ gì với chúng ta, mà ngày đó đính hôn nàng và nương nàng khóc thảm lắm, bọn đệ thật nhiều người đều nghe được, mọi người đều xem náo nhiệt, Từ tú tài tiên sinh mắng các nàng một chút, cuối cùng là vẫn định ra."


Thì ra là bởi vì Từ Ngọc Phân khóc, tiểu bằng hữu Vương Tiểu Bảo cảm thấy hả lòng hả dạ, mới tới hiến vật quý.


Vương Tiểu Bảo cảm thấy Từ Ngọc Phân đối phó với Tam tỷ, nàng bị khóc, đương nhiên là một chuyện cao hứng, cho nên mới hấp tấp nói cho Tam tỷ, kiêu ngạo cho rằng Tam tỷ sẽ khen ngợi mình, nhưng mà vì sao Tam tỷ đều không có tỏ vẻ gì vậy? 


"Được, tỷ đã biết, về sau chuyện của nàng không có liên quan gì tới chúng ta, biết không?" Vương Phúc Nhi mang về một túi kẹo cho Vương Tiểu Bảo, thấy Vương Tiểu Bảo cười cũng không thấy ánh mắt, nói: "Một ngày chỉ có thể ăn hai viên, bằng không răng của đệ rụng hết, Tam tỷ cũng không phụ trách."


Lại nói hiện tại Vương Tiểu Bảo cũng sắp sửa thay răng. Vương Tiểu Bảo vội nói: "Đệ nhớ kỹ, Tam tỷ, tỷ có muốn biết Từ Ngọc Phân định cho nhà ai hay không? Vì sao nàng phải khóc không?"
Tiểu gia hỏa này, bát quái trong lòng còn rất nặng, liền hỏi: "Là nhà ai? Vì sao phải khóc?"


"Hắc hắc, đệ biết rõ ràng, ngày đó nương tử tú tài khóc mắng hơn nữa ngày, mấy người bọn đệ đều nghe được. Các nàng lại cho rằng bọn đệ không biết, kỳ thật chúng ta đều rõ ràng đâu, Tam tỷ, đệ nói với tỷ." Vương Tiểu Bảo blah blah nói liên tục.


Thì ra là không biết vì sao, Từ Ngọc Phân và nương tử tú tài bị Từ tú tài mắng một trận, vì thế, trên mặt Từ tú tài còn treo màu (bị đánh). Nhưng mà, qua đi không lâu, nương tử tú tài đã tìm một hộ nhà giàu làm mai cho Từ Ngọc Phân, thế là, là nhắm vào con trai của Chu địa chủ. Đương nhiên Từ tú tài sẽ không chấp nhận, hắn là người có công danh, nếu gả khuê nữ cho một thổ tài chủ, còn trưởng thành như vậy, Từ tú tài cảm thấy có nhục nhã. Vì thế tự mình làm chủ nói khuê nữ cho con trai một nhà cũng là tú tài, chẳng qua, nhà này cũng không giàu có gì, còn có chút thanh cao.


Đương nhiên nương tử Tú tài không chấp nhận, nhưng mà cũng không biết vì sao, lần này thái độ Từ tú tài rất cường ngạnh, đã trực tiếp định xuống luôn. Kết quả, nương tử tú tài liền phát tác, ngay cả Từ Ngọc Phân cũng không nguyện ý, làm ầm ĩ lên, nhưng mà Từ tú tài là người đứng đầu một nhà, vẫn nhất định không thay đổi. Nghe Tiểu Bảo nói, cuối cùng việc này cứ định ra như vậy.


"Vậy trong nhà tiên sinh các đệ xảy ra chuyện như thế, còn có tâm tư dạy các đệ đọc sách sao?" Vương Phúc Nhi không quan tâm cái khác, chỉ quan tâm cái này.


"Mấy ngày nay đúng là không có tinh thần gì, tú tài công còn dạy bọn đệ mấy ngày, nhưng mà đệ nghe nói tú tài công chuẩn bị chuyển đến trấn trên ở. Tỷ, tỷ có biết không?"


"Hả? Thật sự? Tỷ đây đi thăm tú tài công!" Chẳng lẽ là bởi vì cả nhà Từ tú tài làm ầm ĩ như vậy, tú tài công có chút ngại phiền toái này rồi sao?


Vương Hoa Nhi và Khương Điền nói nói cười cười từ cửa thôn trở lại, Thích thị nhìn trong lòng gật gật đầu. Ở trong lòng Thích thị, chỉ cần hai người nói chuyện được với nhau, điều này cũng chính là đại khái hợp nhau. Hơn nữa đối phương còn là cháu ngoại trai của mình, lại hiểu rõ, nàng là một trăm lần nguyện ý. Vốn còn lo lắng tính tình ngoan cố của Hoa nhi, đến lúc đó không đồng ý, nhưng mà nhìn hai đứa nhỏ này có thể nói chuyện, vậy cũng chính là không kém rồi.


Cơm nước xong, Vương Phúc Nhi cầm theo quà tặng mình mua về từ trên huyện qua thăm tú tài công. Gã sai vặt Thạch Đầu cũng đã đón dâu, nhưng mà hắn và phụ nữ của hắn cũng đi theo tú tài công, bà tử ban đầu nấu cơm cũng đã không còn ở đây, nên hai người Thạch Đầu ở bên cạnh hầu hạ ông.


Tú tài công nhìn thấy Phúc nhi thì rất là cao hứng, nói: "Đứa nhỏ nhà ngươi, một năm này đi không biết bao nhiêu thân thích, ta nghe nói một đoạn thời gian trước, con còn đi lên huyện kia hả?"


"Dạ, cữu công của con ở bên kia, nói là để cho chúng ta nhận biết họ hàng một chút. Lần này là đại tỷ con ở huyện mình, lúc này, vừa trở về là đi thăm ngài." Vương Phúc Nhi cười nói.


"Được, ta đang muốn tìm người trò chuyện đây. Lại đây ngồi. Phúc nhi à, ta chuẩn bị chuyển lên trấn rồi, lúc này ta đã lớn tuổi, cũng không dạy học nữa, cho nên ở bên cạnh cũng không ý nghĩa. Thứ hai là, nãi nãi Trường Khanh cũng muốn ta chuyển đi qua đó, ta đây tuổi cũng một bó to, là thời điểm nên rời đi." Còn có nguyên nhân ông cũng không nói ra, chỉ cần ông ở lại đây, thì khuê nữ của Từ gia sẽ còn phải qua đây tiếp cận Trường Khanh. Tuy rằng hiện tại nàng đính hôn, nhưng mà thoạt nhìn việc này còn chưa có xong đâu.


Ài, lúc trước cảm thấy Từ tú tài học vấn cũng khá tốt, đáng tiếc không có xử lý tốt chuyện trong nhà, dạy học sẽ thành một vấn đề. Cả đời này của ông cũng không có xử lý qua chuyện như vậy, cho nên vẫn không cần ở đây trộn lẫn vào. Nơi này, coi như cho Từ tú tài thuê đi, Từ tú tài còn không phải hoàn toàn nâng không nổi, sau khi nữ nhi nhà hắn gả rời khỏi đây rồi, có lẽ chuyện sẽ không lớn.


"Về sau con đi trấn trên thăm ngài, Vương gia thôn chúng ta cách trấn trên cũng không xa, nhà của con cũng có xe la, đi thăm cũng dễ dàng." Vương Phúc Nhi nói. 
"Được, lão nhân ta thật có phúc khí, chúng ta sẽ gặp ở trấn trên."


Vương Phúc Nhi từ chỗ tú tài công trở về, trong lòng trống rỗng, đối với người Vương gia thôn mà nói, tú tài công là tồn tại đặc thù. Mà cũng bởi vì có tú tài công ở đây, Vương gia thôn mới trở nên có không khí thư hương. Lúc trước nếu không mình nhờ có tú tài công, nói không chừng cũng không dám biểu hiện biết chữ, trong nhà cũng phải tiếp tục gặp cảnh khốn cùng.


Hiện tại tú tài công phải lên trấn trên, ấn theo tình lý mà nói, là chuyện cần phải vậy, nhưng mà về mặt cảm tình, lại cảm thấy khó chịu.


Ài, không thèm nghĩ nữa, tú tài công nói cũng đúng, ông ở đây có một mình, tuổi cũng lớn, ít nhiều vẫn nên ở gần thân nhân. Người cả nhà Tống thúc thúc không kém, nhất định sẽ chăm sóc tú tài công thật tốt.


Ngày hôm sau Khương Điền rời đi, sau đó qua không bao lâu, Thích thị và a di đúng là bắt đầu thương lượng chuyện hôn sự của hai người này. Sau khi Vương Hoa Nhi biết được thì trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà lập tức lại đỏ mặt, xem ra không phải không nguyện ý. Vương Phúc Nhi không dám chế nhạo nàng, bằng không với cái tính tình nóng nảy kia của nhị tỷ, chịu không nổi đâu.


Nhóm người lớn thương lượng thế nào, Vương Phúc Nhi không thèm hỏi thăm, dù sao hôn sự này đã định ra rồi, chờ đến sang năm sẽ thành thân. Sang năm Vương Hoa Nhi cũng mười sáu tuổi, là tuổi nên xuất giá, gả đi còn là nhà a di quen thuộc, hẳn là sẽ không hoang mang gì. Nhưng mà không hẳn như vậy, buổi tối Vương Hoa Nhi không thèm ngủ trong phòng mình, đặc biệt chạy đến bên Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi, muội nói xem, đến lúc đó a di thành bà bà, nàng có thể cũng giống như nãi nãi chúng ta đối với nương mình hay không?" Vương Hoa Nhi không phải không có lo lắng hỏi.


"Nhị tỷ, tỷ nghĩ đi đâu vậy, nhiều năm như vậy a di đối với ta có bao nhiêu tốt? Nếu không thích tỷ, nàng cần gì tìm tỷ làm nhi tức chứ, trên huyện có bao nhiêu là cô nương tốt kìa."


"Cho dù là vì vậy, muội nói xem, tỷ luôn luôn ở Vương gia thôn chúng ta, so với người trên huyện thì kém hơn, nếu Khương Điền không yêu thích tỷ thì phải làm sao?"


Thì ra là lo lắng cái này, Vương Phúc Nhi nói: "Vậy tỷ khiến cho hắn yêu thích thôi, hắn cũng là thân thích của chúng ta, hai người lại quen biết từ nhỏ, sau lưng tỷ còn có a di và di phu, hắn sẽ không quá đáng."


"Ai nha, không phải nói với muội ý tứ này, nếu tỷ ỷ vào a di và vỏ bọc này đè nặng hắn, vậy không phải hắn càng chán ghét tỷ sao? Tỷ là sợ, hắn ở trên huyện năm nhiều như vậy, nếu có để ý cô nương nào, không phải tỷ tự mình đi tìm đau khổ sao?" Vương Hoa Nhi sâu kín nói.


"Nhị tỷ, tỷ đúng là người có tính tình nhất trong chúng ta, sợ cái này làm gì? Nếu hắn thực sự như vậy, thì tỷ đánh hắn, làm cho hắn cũng không dám nghĩ đông tưởng tây nữa."


"Quên đi, tỷ không thèm nghe muội nói nữa, muội không hiểu tỷ." Vương Hoa Nhi thở dài: "Được, ta sợ cái gì? Nếu ai tranh giành với ta, ta làm cho nàng nở hoa đầy đất, ta cũng không phải là hạng người dễ bắt nạt, chờ người khác tới cửa bắt nạt!"


"Thế này mới đúng chứ. Nhị tỷ của muội làm sao là tính tình chịu thiệt đây? Hơn nữa Khương Điền biểu ca cũng không phải người như vậy, nếu hắn không nguyện ý cũng sẽ nói ra."


"Thật vậy chăng? Muội nghe hắn nói rồi hả?" Vương Hoa Nhi lo được lo mất, một chút cũng không giống nàng. Quả nhiên là nữ nhân một khi nói chuyện nhà chồng, thì trở nên không giống với.
"Nhị tỷ, cuộc sống của mình thì tự mình qua, muội tin tưởng nhị tỷ nhất định có thể sống tốt."


"Ừ, tỷ cũng tin tưởng tỷ có thể sống tốt, chẳng qua nếu tỷ đi rồi, trong nhà này muội chính là lớn nhất. Muội phải chăm sóc tốt cho cha nương chúng ta, còn có Tiểu Bảo, không thể để cho người ta bắt nạt, cha nương tính tình yếu đuối, muội phải trở nên mạnh mẽ." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d


"Ha ha, nhị tỷ, tỷ còn có nửa năm mới gả đó, cứ như vậy, có phải đang gấp hay không nha?" Vương Phúc Nhi trêu chọc.
Vương Hoa Nhi có chút xấu hổ: "Tỷ cho muội nói tỷ, tỷ cho muội nói tỷ." Hai tỷ muội nháo thành một đoàn.


Đây là lần đầu tiên a di thú tức phụ nhi, tư thế kia biến thành phải nói là đầy đủ, làm tiểu định đại định đưa gì cũng nhiều, làm cho người Vương gia thôn nhìn xem mà đỏ mắt. Mã thị cũng nói chua chát: "Thật đúng là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nhà lão Tam thật sự là biết tính kế!"


Đinh thị nói: "Lão Tam người ta có nước phù sa, nếu ngươi không hài lòng, ngươi cũng để cho nước phù sa của nhà ngươi chảy vào nhà ngươi đi."


Mã thị bị tức mà ngực thở gấp phập phồng. Vương Chi Nhi sau khi từ huyện trở về cho tới bây giờ, thì vẫn không có đi ra ngoài, đại khái là đã bị đả kích. Mã thị mắt thấy cái này cũng không được, cái kia cũng không thành, thì đánh chủ ý tới trên người chất nhi nhà mẹ đẻ của mình. Chẳng qua tẩu tử của bà ta cũng không phải dễ đối phó, nói rõ chướng mắt Chi Nhi, làm cho Mã thị tức giận đến quá đỗi. Hiện tại Đinh thị còn nói như vậy, không phải đâm vào lòng của bà sao?


Đinh thị ở trấn trên một đoạn thời gian, cũng hiểu được mình cao hơn Mã thị này một bậc, từ trước đến nay lại không hòa hợp với Mã thị. Hơn nữa ông chủ của Vương Đại Bảo chính là a di của Vương Hoa Nhi, hiện tại Vương Hoa Nhi lại sắp trở thành nhi tức nhà người ta, cho nên khẳng định là đứng ở phía Vương Hoa Nhi, nói cho Mã thị mặt đỏ lại trắng, hết trắng rồi đỏ.


Còn Vương Mai Hoa đứng ở xa xa nhìn thì cảm thấy khổ trong lòng, vì sao Nhị Nữu của mình không có phúc khí như vậy, chẳng lẽ thật sự phải gả cho một tên nhà quê, cả đời làm thôn phụ? Nàng ta không cam lòng.
Một khi không cam lòng, thì nghĩ tới chuyện nhà Chu địa chủ trước đó không lâu.
Hết chương 120.






Truyện liên quan